Thẩm Vi Tửu cảm thấy chắc hẳn Đoạn Khâm đã nghẹn quá mức rồi, ánh đèn trên đỉnh đầu dao động, cô cũng khóc đến thảm thương mà Đoạn Khâm vẫn không tha cho cô.
Nào ngờ tiếng khóc nức nở nhẹ nhàng của cô càng khiến Đoạn Khâm mất lý trí, anh tỉ mỉ hôn cô, dùng giọng nói trầm thấp gọi bà xã, cô gái ngoan ngoãn mặc dù khóc nhưng vẫn mặc kệ cho anh trêu đùa.
Cuối cùng Đoạn Khâm vẫn thương xót Thẩm Vi Tửu, anh bế cô vào phòng tắm rồi tắm rửa sạch sẽ cho cô, cơ thể Thẩm Vi Tửu run lên, hôn má Đoạn Khâm.
“Hôm nay không được nữa, để ngày mai đi, ông xã.” Hai chữ cuối vừa dịu dàng lại vừa mềm mại, mang theo ý làm nũng.
Đoạn Khâm che miệng Thẩm Vi Tửu lại, thấp giọng nói: “Em còn nói nữa anh lại không nhịn được.”
Đoạn Khâm nói vậy, Thẩm Vi Tửu bị dọa vội vàng cắn môi dưới, đến khi hai người tắm xong, Thẩm Vi Tửu mệt quá nên đã ngủ, cơ thể nhỏ nhắn rúc trong l*иg ngực Đoạn Khâm, trên chiếc cổ trắng nõn vẫn còn vết đỏ nhàn nhạt, trong lòng Đoạn Khâm tràn đầy thương tiếc, anh hôn một cái lên mặt Thẩm Vi Tửu, thấp giọng gọi bà xã.
Cuối cùng A Tửu cũng thuộc về anh.
Đoạn Khâm cảm thấy trái tim mình đã được lấp đầy, không thể chứa thêm bất kỳ thứ gì khác.
Sáng hôm sau, Thẩm Vi Tửu bị nụ hôn của Đoạn Khâm đánh thức, ánh mắt cô vẫn mông lung, không hề phòng bị mà vươn tay về phía Đoạn Khâm: “A Khâm.”
Đoạn Khâm kéo Thẩm Vi Tửu, để cô dựa vào trong ngực mình, Thẩm Vi Tửu lập tức tỉnh ngủ, cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn Đoạn Khâm, rốt cuộc cũng hiểu vì sao trước đây sáng nào Đoạn Khâm cũng dậy sớm hơn mình.
Đoạn Khâm cười cười, vậy mà Thẩm Vi Tửu lại phát hiện sự thích thú khi thực hiện được ý đồ từ nụ cười của anh, Đoạn Khâm nhéo nhéo má Thẩm Vi Tửu: “Bà xã, em gọi anh là gì?”
Cả gương mặt Thẩm Vi Tửu đều đỏ lên, cô muốn thoát khỏi l*иg ngực Đoạn Khâm nhưng bị anh ôm càng chặt, cô làm nũng: “Ông xã, ông xã, em khó chịu quá.”
Đoạn Khâm vừa nghe vậy đã vội vàng hỏi: “Khó chịu ở đâu?”
Anh sợ tối qua mình làm cô bị thương.
Thẩm Vi Tửu tội nghiệp nói: “Hôm qua chưa ăn gì, đói bụng.”
Đoạn Khâm nói: “Anh đi làm bữa sáng, khó chịu thì ngoan ngoãn nằm trên giường nhé.”
Màn hỗn loạn tối qua đã được Đoạn Khâm thu dọn, nhưng lúc một mình Thẩm Vi Tửu ở trên giường vẫn không nhịn được mà đỏ mặt, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Đoạn Khâm gấp rút như vậy, trong nháy mắt, cô sợ Đoạn Khâm sẽ nuốt mình vào trong bụng.
Thẩm Vi Tửu rời khỏi giường, sắc mặt bỗng thay đổi, lại quay về giường, hôm nay cô không cần xuống giường thì hơn.
Lúc Đoạn Khâm bưng cháo vào thì thấy cô đang ngoan ngoãn ngồi trên giường, mở to mắt nhìn anh, Đoạn Khâm cảm thấy nếu lúc này cô muốn trái tim mình, có lẽ anh cũng sẽ trực tiếp mổ ra đưa cho cô.
Thẩm Vi Tửu ăn một ngụm cháo, sau đó múc một muỗng đưa đến miệng Đoạn Khâm.
Ăn cháo xong, Thẩm Vi Tửu lại bị Đoạn Khâm đè trên giường hôn.
Nhìn dáng vẻ dung túng của cô, Đoạn Khâm kiềm chế du͙© vọиɠ của mình, tìm một bộ quần áo cho Thẩm Vi Tửu, giọng nói khàn khàn: “Thay quần áo đi, chúng ta đến chỗ mẹ và chú Lý.”
Ánh mắt của Thẩm Vi Tửu dời xuống dưới, tựa như đang hỏi không khó chịu sao?
Đoạn Khâm che mắt cô lại: “Nếu em không dậy nổi thì không cần rời giường nữa, chờ mẹ đến đây tìm chúng ta.”
Thẩm Vi Tửu khẽ cười: “Được rồi, được rồi, em biết rồi.”
Thẩm Vi Tửu thay quần áo xong, cùng Đoạn Khâm đến khách sạn tìm Thẩm Như và Lý khánh, mới cách khách sạn một khoảng xa đã nhìn thấy một người đàn ông đứng ở đó, Đoạn Khâm nheo mắt lại, vẻ mặt khó chịu nhìn Vương Thạch.
Trong giọng Vương Thạch chứa đựng sự áy náy: “Ngại quá, hôm qua không đến kịp hôn lễ của hai người, đây là quà cưới.”
“Không sao đâu, anh Vương tới là được rồi.”
Đoạn Khâm gật đầu: “Vào trong nói chuyện đi.”
Vương Thạch nhìn vệt đỏ trên cổ Thẩm Vi Tửu, anh nhắm hai mắt lại, đến khi mở mắt ra thì cảm xúc không rõ ban đầu đã biến mất, anh cười cười: “Không cần, bạn gái tôi đang mua đồ ở gần đây, tôi qua phụ cô ấy, sau này chúng tôi kết hôn hai người phải đến tham gia đấy.”
A Tửu đã tìm được hạnh phúc của cô, mình cũng nên buông tay đi tìm hạnh phúc thuộc về mình.
Vương Thạch vỗ bả vai Đoạn Khâm: “Tôi coi A Tửu như em gái, nếu anh dám bắt nạt cô ấy, tôi nhất định sẽ xử đẹp anh.” Nói xong, anh tự nở nụ cười: “Nhưng tôi cảm thấy chắc chắn mình không đánh lại anh đâu.”
Đoạn Khâm im lặng nhìn Vương Thạch, một lát sau mới nói: “Sẽ không đâu.”
Thẩm Vi Tửu nhẹ nhàng cầm tay Đoạn Khâm: “Anh Vương, cần bọn em đưa anh qua đó không?”
Đoạn Khâm cúi đầu nhìn Thẩm Vi Tửu chủ động cầm tay mình, rốt cuộc anh cũng nở nụ cười, Vương Thạch lắc đầu: “Không cần, không cần, gần lắm, hai người mau vào đi.”
Chờ Vương Thạch rời đi, Đoạn Khâm lập tức ôm Thẩm Vi Tửu, giọng nói chứa đựng sự ghen tuông: “A Tửu của anh tốt quá, anh phải trông chừng em thật kĩ.”
Đoạn Khâm là quyền vương, fan trên mạng rất nhiều nhưng anh chưa từng cảm thấy mình tốt.
Bởi anh biết du͙© vọиɠ chiếm hữu và tính cố chấp của mình, cũng chỉ có A Tửu vẫn luôn yêu anh.
Thẩm Vi Tửu bất đắc dĩ cười cười: “Em cũng phải trông chừng anh thật kĩ.”
Bạn bè của Đoạn Khâm và Thẩm Vi Tửu vẫn còn trong khách sạn, bọn họ cùng ăn một bữa cơm, Thẩm Như kéo Thẩm Vi Tửu, nói cho cô những điều cần lưu ý sau khi kết hôn.
Thẩm Vi Tửu nghe Thẩm Như nói, gương mặt đỏ bừng, Đoạn Khâm nói: “Mẹ, A Tửu còn nhỏ.”
Thẩm Như không nhịn được mà phì cười, nhưng thấy Đoạn Khâm nuông chiều Thẩm Vi Tửu như một đứa trẻ, bà lại cảm thấy yên tâm trong lòng.
“Các con định khi nào đi hưởng tuần trăng mật?”
Bởi lúc kết hôn Đoạn Khâm và Thẩm Vi Tửu đều có thời gian nghỉ, họ định quay lại thăm Valencia.
“Mấy ngày nữa ạ.”
Cảnh Tri Bác đỡ Trương Thuần, trong tay cầm một chiếc hộp, đưa hộp cho Thẩm Vi Tửu, nói: “Đây là Thôi Hạo tặng cho chị.”
Lúc ấy Cảnh Tri Bác gặp Thôi Hạo ở cửa, cậu không ngờ sẽ chạm mặt Thôi Hạo, dù sao thì quan hệ giữa Thôi Hạo và Thẩm Vi Tửu quả thực khó xử.
Thẩm Như cũng biết Thôi Hạo, năm đó bà yêu người đàn ông kia như vậy, sao lại không biết con ông tên là Hạo Hạo chứ, nhưng những chuyện này đã qua từ lâu, nếu Thôi Hạo nói tặng cho Thẩm Vi Tửu, bà cũng không có quyền can thiệp, bèn dựa vào người Lý Khánh, nói: “Em hơi khó chịu, chúng ta về trước đi.”
Đoạn Khâm nhận đồ, sau đó nói: “Em mau dìu Trương Thuần ngồi nghỉ ngơi đi.”
Sau khi Thẩm Vi Tửu đưa Thẩm Như đi nghỉ ngơi, quay lại mở chiếc hộp ra thì thấy một viên ngọc bội hình quả táo được chạm khắc rất mượt mà, khi sờ lên có cảm giác mát lạnh thấm người, lại còn rất lớn, đoán chừng mua không ít tiền.
Trương Thuần nói: “Thôi Hạo này cũng rất biết ý, chắc là dùng cái này để trả lại số tiền trước đây ba cậu ta đã lừa Thẩm Như.”
Thẩm Vi Tửu và Đoạn Khâm liếc nhìn nhau, có lẽ Thôi Hạo có ý này.
Trương Thuần tiếp tục nói: “Nếu tặng cho hai người thì nhận đi, Thôi Hạo chờ hai người sớm sinh quý tử đấy.”
Đoạn Khâm ra ngoài cất đồ vào trong xe, không ngờ Thôi Hạo vẫn chưa đi.
Đoạn Khâm nhíu mày nhìn Thôi Hạo: “Cảm ơn quà của cậu, nhưng cái này đắt quá.”
Trong miệng Thôi Hạo ngậm một điếu thuốc, mơ hồ nói: “Xem như chuộc tội cho ông già nhà tôi vậy.”
Mấy năm nay Thôi Hạo đã ít đánh quyền hơn, trở về tiếp quản chuyện làm ăn trong nhà, có người nói Thôi Hành Đình bị ung thư không sống được bao lâu nữa, hôm nay Thôi Hạo nói như vậy, Đoạn Khâm cảm thấy lời đồn này rất có thể là thật.
Đoạn Khâm hỏi một câu: “Hiện tại ba cậu thế nào?”
Thôi Hạo cười cười: “Không chết, cũng không sống lâu được nữa.”
Không trách Thôi Hạo lại nói như vậy, đã có khoảng thời gian Thôi Hành Đình qua lại với người khác ở bên ngoài, thậm chí con cũng có, có thể thấy được ông không hề yêu thương gia đình, hồi nhỏ Thôi Hạo chưa từng thấy Thôi Hành Đình ở nhà quá một ngày, thậm chí lúc cậu ta nói mình muốn học quyền anh còn bị ông đánh cho một trận, lúc ấy nếu không có mẹ che chở, cậu ta cảm thấy có lẽ mình đã bị đánh chết.
Đoạn Khâm nhìn vào mắt Thôi Hạo, trong lòng lại tràn ngập niềm thương xót Thẩm Vi Tửu.
“Sắp đi đời rồi ông già mới biết chuyện trước đây mình làm thất đức nhường nào, nhưng ông ấy vẫn muốn gặp con gái một lần, tôi cũng đã tới đây, đúng lúc hai người kết hôn, tặng quà thì cũng đừng làm như người xa lạ.”
“Ông ấy muốn gặp A Tửu?” Trong giọng nói của Đoạn Khâm mang theo sự rét lạnh, anh không cảm thấy Thôi Hành Đình có gì tốt, chuyện năm đó anh cũng không nói cho A Tửu, thật ra những người hại mẹ cô chính là người mà bà yêu sâu đậm.
Thôi Hạo gật đầu: “Khâm ca, phiền anh giúp tôi nói một chút, mặc kệ em ấy quyết định như thế nào, tôi cũng sẽ về báo cáo kết quả.”
Đoạn Khâm để tay trong túi quần, lẳng lặng nhìn Thôi Hạo, sau đó nói: “Tôi biết rồi, tối nay tôi sẽ cho cậu câu trả lời.”
Thẩm Vi Tửu đặt tay lên bụng Trương Thuần, lập tức cảm nhận được em bé bên trong đá một cái, cô cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, Trương Thuần cười cười: “Thế nào? Thú vị chứ, em cũng mau chóng sinh một đứa đi, đến lúc đó chúng ta kết thông gia.”
Thẩm Vi Tửu cười nói: “Nếu giới tính giống nhau thì sao?”
“Vậy chị sinh thêm đứa nữa.” Trương Thuần cười nói: “Tính đi tính lại, không sinh thì hơn, em không biết tên nhóc này nghịch ngợm nhường nào đâu.”
“Mỗi ngày ở nhà, cứ một lúc lại đá một cái, lúc sau lại trở mình, nghịch khủng khϊếp, hơn nữa đi vệ sinh cũng không thoải mái.”
Thẩm Vi Tửu chống cằm nghe Trương Thuần phổ cập khoa học về mang thai, cô nghe đến sững sờ.
Lúc Đoạn Khâm quay lại thì thấy A Tửu đang ngồi nghe Trương Thuần nói chuyện.
“A Tửu, anh có chuyện muốn nói với em.” Đoạn Khâm nói cho Thẩm Vi Tửu chuyện của Thôi Hạo, Thẩm Vi Tửu sửng sốt một chút, người đàn ông này sắp chết rồi mà đến cuối vẫn không muốn gặp Thẩm Như, cô không thể thay thế Thẩm Như, bà đã trao cả tuổi thanh xuân quý giá nhất của người thiếu nữ cho ông, nhưng thứ nhận được chỉ là một âm mưu, lừa gạt.
“Em không đi, em vốn không quen biết ông ta.” Thẩm Vi Tửu nói.
Đoạn Khâm gật đầu: “Ừ, anh đi nói với cậu ấy.”
Nhìn Đoạn Khâm rời đi, Thẩm Vi Tửu cắn môi dưới, từ nhỏ cô đã hy vọng có tình thương của cả mẹ và ba, hiện tại Thẩm Như cho cô tình thương của mẹ, cô cũng đã có Đoạn Khâm, dường như tình thương của ba đối với cô cũng không còn quan trọng như vậy nữa.
Đoạn Khâm trả lời Thôi Hạo, dường như Thôi Hạo cũng không hề bất ngờ, sau khi nói đã biết, cậu ta lại nói: “Đoạn Khâm, khi nào hai chúng ta đánh quyền, biến giấc mơ giành được hai đai vàng của tôi thành hiện thực đi?”
Đoạn Khâm bình tĩnh nói: “Cậu và tôi không cùng một hạng cân.”
Thôi Hạo cười cười: “Cũng đúng, cảm ơn anh, Đoạn Khâm.”
Cậu ta vô duyên vô cớ nói một tiếng cảm ơn, Đoạn Khâm cũng không hỏi gì, chỉ nhàn nhạt chấp nhận.
Buổi tối Thẩm Như về còn dẫn cả Đậu Đỏ đi, nói là không thể để tuần trăng mật của bọn họ có thêm phiền toái.
Không có Đậu Đỏ ở nhà, Thẩm Vi Tửu cũng có chút không quen: “Sao Đậu Đỏ lại được nhiều người thích vậy nhỉ?”
Đoạn Khâm nghĩ một hồi, quả thật là không nghĩ ra lí do, bèn nói: “Có lẽ là vì nó ngốc, suy cho cùng thì ngốc đến đáng yêu.”
Thẩm Vi Tửu cười đến đau bụng, ghé trên lưng Đoạn Khâm: “A Khâm, chúng ta đi đâu hưởng tuần trăng mật đây?”
Đoạn Khâm đỡ eo Thẩm Vi Tửu, sợ cô bị ngã: “Em muốn đi đâu thì đi chỗ đó.”
“Em muốn đến Valencia, không biết bây giờ răng Martina đã mọc chưa.”
Đoạn Khâm cười nói: “Bốn năm mà răng chưa mọc, đoán chừng Martina khóc chết.”
Thẩm Vi Tửu nói: “Vậy ông xã muốn đi đâu?”
Đoạn Khâm nghĩ nghĩ: “Anh muốn đến nơi chúng ta sống hồi nhỏ, em dẫn anh đến đó, rồi kể cho anh nghe mỗi nơi đã xảy ra chuyện gì.”
Thẩm Vi Tửu không ngờ nơi Đoạn Khâm muốn đến là ở đó, cô cọ cọ cổ Đoạn Khâm, sau đó xỏ dép, tìm chiếc hộp hồi trước.
Thật ra Đoạn Khâm rất quen thuộc với chiếc hộp này, anh nhớ A Tửu đã từng nói đồ trong đó là của người mà cô thích.
Tim Đoạn Khâm đập liên hồi, vậy lúc ấy người mà Thẩm Vi Tửu nói cũng là mình sao?
Người mà A Tửu vẫn luôn yêu là anh.
Chiếc hộp cũ được mở ra, Đoạn Khâm vừa liếc mắt đã nhìn thấy chiếc vòng giống hệt trên cổ mình, Thẩm Vi Tửu lấy nó ra, cười nói: “Mười năm trước anh tặng em một chiếc vòng cổ giống vậy, mười năm sau anh lại tặng cho em chiếc nữa.”
“Vì sao không đeo?”
Thẩm Vi Tửu nói: “Năm đó anh bảo em thi đến thành phố A xem anh đánh quyền, em có tới nhưng anh lại bỏ trận đấu đó, em đã tìm hết địa chỉ và số điện thoại mà anh đưa nhưng vẫn không thấy, về sau lại tìm được anh ở câu lạc bộ, nhưng khi ấy anh không còn nhớ em nữa.”
Đoạn Khâm xoa huyệt thái dương, anh không thể nhớ ra gì cả, sao anh lại bỏ mặc một mình cô chứ?
Thẩm Vi Tửu đứng dậy mát xa cho Đoạn Khâm: “Không nhớ ra thì đừng nghĩ nữa, sau khi về em đã cất hết đồ của anh đi, đỡ phải nhìn thấy rồi tức giận.”
Trong lòng Đoạn Khâm căng thẳng: “Nhưng sau đó em vẫn đi tìm anh.”
“Đúng vậy, thấy anh đáng thương nên em đi tìm anh.” Thẩm Vi Tửu cười nói.
Đoạn Khâm nói: “A Tửu, cảm ơn em.”
Cảm ơn em vì dũng cảm, cảm ơn em đã không buông tay.
Thẩm Vi Tửu lại nói: “Không, em phải cảm ơn ông xã vì hồi nhỏ đã uy hϊếp mẹ giúp em mới đúng.”
Nhìn dáng vẻ xấu hổ của Đoạn Khâm, Thẩm Vi Tửu nở nụ cười.
“Vậy có phải em nên cảm ơn ông xã hay không?” Đoạn Khâm dứt khoát nói theo lời của Thẩm Vi Tửu, Thẩm Vi Tửu lập tức xoay người: “Không thèm.”
Đoạn Khâm ôm Thẩm Vi Tửu: “Hôm nay em thấy Trương Thuần mang thai, không muốn có một cục cưng sao?”
Thẩm Vi Tửu đẩy Đoạn Khâm: “Em không thèm, chị Thuần nói cục cưng nghịch ngợm lắm, hơn nữa nếu không sinh được thì phải sinh mổ.”
Thẩm Vi Tửu thấy Đoạn Khâm không nói gì nữa, cho rằng anh không vui, cô nhíu mày: “A Khâm, anh thích cục cưng lắm à?”
Đoạn Khâm không nói gì, anh buông bàn tay đang ôm Thẩm Vi Tửu ra, Thẩm Vi Tửu dựa lại gần: “Nếu anh muốn sinh, vậy thì sinh.”
Sắc mặt Đoạn Khâm đột nhiên trầm xuống, sau đó hóa thành bất đắc dĩ, anh dùng tay nâng mặt Thẩm Vi Tửu: “A Tửu, nếu em không muốn sinh thì không cần sinh, sao phải vì anh thích có con hay không chứ?”
Giọng nói của Thẩm Vi Tửu mơ hồ: “Bởi vì em yêu anh mà.”
Đoạn Khâm hôn một cái lên môi A Tửu: “Bởi vì anh cũng yêu em, nên anh tôn trọng ý kiến của em.”
Đôi mắt Thẩm Vi Tửu cong cong: “Vậy hai chúng ta bàn bạc kế hoạch đi.”
Sau đó hai người dựa trên giường, cùng cầm điện thoại tra tài liệu về sinh con.
Thẩm Vi Tửu không hề sợ hãi, nhưng lại nhìn thấy Đoạn Khâm đen mặt tắt điện thoại đi, ôm Thẩm Vi Tửu vào trong ngực, giọng nói khàn khàn: “Tửu Tửu, chúng ta không sinh nữa, kinh khủng quá.”
Anh đã từng chịu rất nhiều tổn thương, cũng từng bị thương rất nặng, nhưng chỉ cần tưởng tượng những người trong video là A Tửu thì anh không chịu đựng nổi.
Anh không nỡ để A Tửu chịu nhiều khổ cực như vậy.
“A Tửu, em vĩnh viễn là cục cưng của anh, anh có em là đủ rồi.” Đoạn Khâm lẩm bẩm.
Gương mặt Thẩm Vi Tửu phiếm hồng, cô hôn cằm Đoạn Khâm, nhỏ giọng nói: “Chúng ta thuận theo tự nhiên vậy.”
Nói là thuận theo tự nhiên, nhưng Thẩm Vi Tửu phát hiện Đoạn Khâm rất có tự chủ, cơ bản mỗi lần đến cuối đều rút ra.
Mấy ngày sau, Thẩm Vi Tửu dẫn Đoạn Khâm về nhà bà ngoại cô.
Lúc cô học đại học thì bà ngoại đã qua đời, hiện tại không có ai ở trong nhà, khi bước vào chỉ thấy toàn là bụi.
Thẩm Vi Tửu đẩy cửa sổ ra để ánh nắng chiếu vào, cô nhìn căn nhà đối diện, thấp giọng nói: “Khi còn nhỏ anh đã ở đó, mỗi sáng đều luyện quyền từ rất sớm, lúc ấy tuổi không nhiều nhưng rất thích đeo cà vạt mặc tây trang, lần nào đánh quyền cũng cởϊ áσ ra.”
Đoạn Khâm tưởng tượng cảnh hồi nhỏ mình đánh quyền, mỗi lúc ngẩng đầu đều nhìn thấy một cô gái dùng ánh mắt hâm mộ nhìn mình.
Anh cảm thấy hồi nhỏ mình đánh quyền trong căn nhà đó, rất có thể là vì A Tửu.
căn phòng mà hồi nhỏ Thẩm Vi Tửu ở cũng phủ đầy bụi, vừa đẩy cửa vào đã có thể nhìn thấy rất nhiều ốc biển và vỏ sò bày trên bàn.
Thời gian trôi qua rất nhanh, cô gái nhặt ốc biển hồi nhỏ bây giờ đã trở thành vợ anh, tuy anh đã quên mất những chuyện đó, nhưng trời cao đã rủ lòng thương, để anh lại có được A Tửu.
Tuy nền kinh tế phát triển rất nhanh, nhưng rất nhiều thứ trong thị trấn nhỏ vẫn không thay đổi.
Thẩm Vi Tửu chỉ vào một cửa tiệm, nói: “Em thích ăn kem ly ở đây nhất, nhưng bà ngoại lại không cho ăn, lần nào anh cũng mua cho em, cuối cùng bị bà ngoại em nhéo tai dạy dỗ cho một trận.”
Trước mắt Thẩm Vi Tửu hiện ra khung cảnh lúc ấy, cô vừa ra khỏi cửa đã đến tìm Đoạn Khâm cùng chơi, Đoạn Khâm đẹp trai lại còn đối xử tốt với cô, Thẩm Vi Tửu hoặc là ngồi trên sàn nhà anh nhìn anh đánh quyền, hoặc là vừa ăn kem vừa chạy nhảy khắp nơi trong thị trấn nhỏ cùng Đoạn Khâm, hôm nào trời nóng, cô dẫn Đoạn Khâm đến dòng suối nhỏ sau núi bắt cá, hoặc ra bờ biển nhặt cua.
Mùa xuân, trong núi rất mát mẻ, Đoạn Khâm cởϊ áσ ra mặc cho Thẩm Vi Tửu, Thẩm Vi Tửu chợt sững sờ, bởi vì trước đây Đoạn Khâm cũng làm như vậy.
Thời niên thiếu, Đoạn Khâm tràn ngập tinh thần phấn chấn, sau khi ở bên nhau, hai người trốn sau cây lén hôn môi, lúc đó bọn họ sợ có người phát hiện, nhưng lại cảm thấy vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Đoạn Khâm đột nhiên nói: “A Tửu, em nghĩ gì vậy? Sao mặt hồng thế?”
Thẩm Vi Tửu nhón mũi chân tới gần Đoạn Khâm, nói: “Chúng ta từng hôn nhau ở đây.”
Đoạn Khâm cọ xát eo Thẩm Vi Tửu: “Có muốn lặp lại lần nữa không?”
Thẩm Vi Tửu bị Đoạn Khâm chống lên thân cây, ngón tay chậm rãi cọ xát, trong giọng nói của Đoạn Khâm chứa đựng tình cảm được đè nén: “Lúc ấy anh hôn em có vươn đầu lưỡi ra không?”