“Chẳng phải anh nói quay lại huấn luyện rồi sao?” Cô hỏi.
Đoạn Khâm nhìn đôi mắt long lanh của cô, duỗi tay che mắt Thẩm Vi Tửu lại.
Trước mắt Thẩm Vi Tửu bỗng tối sầm, cô kéo chặt áo Đoạn Khâm, Đoạn Khâm nói nhỏ bên tai cô: “Nếu em còn nhìn anh như vậy, anh sẽ không kiềm chế được mà hôn em trước mặt Tiểu Vương đấy.”
“Lưu manh.”
Đoạn Khâm nghe thấy Thẩm Vi Tửu nhỏ giọng nói câu này, bèn nở nụ cười, anh đúng là một tên lưu manh.
Gặp được người mình thích, anh sẽ không bao giờ muốn buông tay.
Lúc Tiểu Vương nghe thấy cô hỏi Đoạn Khâm thì lập tức biết chuyện không ổn, hóa ra Khâm ca quay lại xử lí chuyện đó cũng không nói cho cô biết.
Đoạn Khâm vốn không muốn nói cho Thẩm Vi Tửu, anh sợ A Tửu lo lắng, nhưng hiện tại A Tửu muốn biết nên anh đành nói: “Anh đã tìm được mấy người trước đây đe dọa em, bọn họ chuyên cho vay nặng lãi, sau đó anh tìm được bằng chứng, giao cho cảnh sát rồi.”
Đoạn Khâm kể qua loa về sự việc xong thì thấy cô kéo tay anh xuống dưới, mấy thứ trong con ngươi và trên mắt cô đều sáng lấp lánh (cái này là phấn mắt đó anh ưi:v), anh ôm Thẩm Vi Tửu: “Tội của bọn họ đủ để kết án mười năm, đừng sợ.”
Thẩm Vi Tửu không sợ bọn họ sẽ trả thù, mà là cô biết rõ sự việc sẽ không đơn giản như Đoạn Khâm nói, nếu không thì anh cũng không bị thương.
Thẩm Vi Tửu đột nhiên ngồi lên người Đoạn Khâm, Đoạn Khâm hoảng sợ, duỗi tay che trên đỉnh đầu Thẩm Vi Tửu, anh nhíu mày: “Nếu đυ.ng vào đầu thì làm sao bây giờ?”
Thẩm Vi Tửu nhìn Đoạn Khâm, cô nhẹ nhàng dựa lại gần, khẽ hôn lên vết thương trên mặt anh, giọng nói mang theo hơi thở vang lên bên tai Đoạn Khâm: “Đoạn Khâm, anh là của em.”
Yết hầu của Đoạn Khâm dịch chuyển, ánh mắt tối lại: “A Tửu, em vừa nói gì?”
Thẩm Vi Tửu thở hổn hển, khẽ cắn lên mặt Đoạn Khâm, không cắn được thịt mà chỉ toàn là xương: “Đoạn Khâm, anh là của em, tay anh, gương mặt anh đều là của em, anh bị thương em sẽ rất đau lòng. Vậy nên anh phải tự bảo vệ bản thân thật tốt, đừng để bị thương nữa.”
Đoạn Khâm nắm cằm của Thẩm Vi Tửu, nhìn cô gái đang tức giận, sau đó hôn lên môi cô, anh là của A Tửu, A Tửu cũng là của anh.
Tấm ngăn ở giữa được dựng lên, Tiểu Vương vô cùng chuyên chú lái xe, không thèm nghĩ xem lòng dạ Đoạn Khâm hẹp hòi nhường nào nữa.
Xe đi đến nơi tấm ngăn mới hạ xuống, Thẩm Vi Tửu bị Đoạn Khâm hôn đến choáng váng đầu óc, cả người đều chôn trong ngực Đoạn Khâm, vậy mà vừa rồi Đoạn Khâm lại đóng tấm ngăn lên.
Đoạn Khâm sờ đầu Thẩm Vi Tửu, một tiếng cười tràn ra từ cổ họng: “Về đến nhà rồi, để anh ôm em lên.”
“Không cần, em tự đi lên.”
Thẩm Vi Tửu giãy dụa xuống dưới, đầu tóc vốn gọn gàng của cô đã hơi rối loạn, nhưng lại chứa đựng chút vẻ đẹp lộn xộn.
Đoạn Khâm không nói thêm gì, yên lặng đi theo sau Thẩm Vi Tửu, lúc cô chuẩn bị mở cửa vào nhà, anh chợt kéo tay Thẩm Vi Tửu lại.
“A Tửu, cùng anh về thành phố C đi.”
Thẩm Vi Tửu quay đầu lại nhìn Đoạn Khâm, Đoạn Khâm tiếp tục nói: “Anh đã đến gặp nhà họ Thôi rồi, bọn họ sẽ không đến làm phiền em nữa.”
Hóa ra Đoạn Khâm đã xử lý xong mọi chuyện, Thẩm Vi Tửu cảm nhận được nỗi nhớ nhung của Đoạn Khâm, cô hé miệng nhưng không nói gì, Đoạn Khâm vội vàng nói: “Đậu Đỏ cũng nhớ em.”
“Bây giờ nó đang ở đâu?”
“Anh nhờ Trần Mạt chăm sóc, nhưng anh ấy chưa từng nuôi chó, lần trước trở về Đậu Đỏ gầy hơn rồi.”
Người coi Đậu Đỏ như con ruột của mình và đang ôm nó ngủ là Trần Mạt đột nhiên hắt hơi một cái, Đậu Đỏ bị dọa sợ, Trần Mạt khẽ vỗ Đậu Đỏ: “Đậu bảo bối đừng sợ, đừng sợ, chắc là có người nhớ ba thôi.”
Thẩm Vi Tửu nghĩ đến Đoạn Khâm phải chạy qua chạy lại hai bên, cuối cùng cũng đồng ý.
Đoạn Khâm phấn khởi ôm Thẩm Vi Tửu lên: “A Tửu, anh rất vui.”
Đôi mắt Thẩm Vi Tửu cong cong, cô gật đầu: “Em cũng rất vui.”
Trương Thuần đang dạy học thì bỗng được báo rằng bên ngoài có người muốn xin làm giáo viên.
Trương Thuần gật đầu: “Để tôi đi xem sao đã, nếu không có năng lực thì tôi cũng không cần.”
Ai ngờ cô vừa ra ngoài thì thấy Thẩm Vi Tửu nở nụ cười với mình, cô vội vàng đi tới kéo tay Thẩm Vi Tửu, ngó nghiêng xung quanh rồi dẫn Thẩm Vi Tửu tới văn phòng: “Sao em lại đột nhiên đến đây, sao không nói với chị để chị đi đón em, nếu bị người khác bắt gặp thì làm sao bây giờ?”
Thẩm Vi Tửu nói: “Em đến đây xin làm giáo viên.”
Trương Thuần thấy Thẩm Vi Tửu nở nụ cười ngọt ngào như vậy, đột nhiên đưa tay ôm ngực, hung dữ hỏi: “Có phải em làm hòa với Đoạn Khâm rồi không?”
Thẩm Vi Tửu kéo cánh tay Trương Thuần: “Chị Thuần, chị đừng hung dữ vậy chứ.”
Nghe thấy giọng điệu làm nũng của cô, Trương Thuần lại hít một hơi: “A Tửu, đừng như vậy, chị không nhịn được mà muốn hôn em rồi.”
“Đoán chừng Cảnh Tri Bác sẽ phải ghen tị với em.”
Nói đến Cảnh Tri Bác, Trương Thuần càng tức giận hơn: “Hiện tại anh ấy rất bận rộn, tốt nghiệp xong thì tìm một công ty lớn, cả ngày chỉ biết tăng ca đi làm.”
Thẩm Vi Tửu nhìn dáng vẻ của Trương Thuần, trong lòng vì Cảnh Tri Bác mà thở dài một hơi, rốt cuộc anh chàng kia cũng được hồi đáp rồi.
Có lẽ chị Thuần thích Cảnh Tri Bác rồi.
“Đừng nói đến anh ấy nữa, mau kể về em và Đoạn Khâm đi, có phải em làm hòa với anh ta rồi không?”
Thẩm Vi Tửu gật đầu: “Đoạn Khâm không có người phụ nữ nào khác, anh ấy cũng đã biết bọn em quen nhau từ hồi nhỏ.”
“Vậy chuyện chiếc nhẫn của anh ta là sao? Chỉ biết trước đó hai người đã quen nhau, nhưng chẳng phải vẫn không nhớ ra sao?”
Thẩm Vi Tửu nói: “Anh ấy không đeo nhẫn nữa.”
Trương Thuần nói: “Đồ ngốc nhà em.”
“Vậy bây giờ anh ta giải quyết chuyện nhà họ Thôi giúp em?”
Thẩm Vi Tửu gật đầu: “Vừa về đây em đã đến gặp chị Thuần đấy.”
Trương Thuần hừ lạnh một tiếng: “Sợ là anh ta đón em về thì có.”
Thẩm Vi Tửu xấu hổ: “Chị Thuần đừng nói nữa, em đến đây mời chị ăn cơm, có cần em gọi cả Cảnh Tri Bác không?”
“Không cần, chúng ta đi đâu ăn?”
“Đến nhà em.” Thẩm Vi Tửu cười nói.
Trương Thuần nghĩ đến lần trước nấu ăn Thẩm Vi Tửu thái cả vào ngón tay, vội vàng xua tay: “Hay là thôi đi, chúng ta ra ngoài ăn.”
“Có người nấu mà.”
Tuy Thẩm Vi Tửu nói như vậy, nhưng Trương Thuần vẫn không tin người như Đoạn Khâm biết nấu ăn.
Nhưng sau khi tới nhà Thẩm Vi Tửu, Trương Thuần nhìn trên bàn bày bốn món ăn và một bát canh thì đành phải tin.
Thẩm Vi Tửu vừa về nhà đã vào phòng bếp, Đoạn Khâm đang mặc tạp dề, cầm xẻng trên tay, dáng vẻ thật sự có chút thú vị, Thẩm Vi Tửu ôm eo Đoạn Khâm: “A Khâm, em về rồi.”
Cô gái bất giác lộ ra vẻ ngây thơ khiến ánh mắt Đoạn Khâm tối sầm lại, ở trước mặt anh A Tửu luôn không hề đề phòng, anh bỏ xẻng xuống, ôm Thẩm Vi Tửu lên bệ bếp, hôn sâu một lúc mới đè nén được sự khô nóng nơi đáy lòng.
Trong mắt Thẩm Vi Tửu lấp lánh hơi nước, trốn ra từ dưới cánh tay của Đoạn Khâm: “Chị Thuần vẫn đang ngồi ngoài kia đấy.”
Đoạn Khâm chăm chú nhìn Thẩm Vi Tửu, nhàn nhạt gật đầu: “Hai người nói chuyện một lát, đợi anh làm xong món này rồi ăn cơm.”
Lúc Thẩm Vi Tửu ra ngoài thì gương mặt đã đỏ bừng, Trương Thuần trợn trắng mắt, kéo Thẩm Vi Tửu đến bên cạnh: “A Tửu, đây chẳng phải căn nhà mà trước đó Đoạn Khâm từng đăng lên Weibo sao? Sao em còn ở đây?”
Thẩm Vi Tửu mở cửa phòng ra, Đậu Đỏ lập tức chui ra ngoài, vây quanh Thẩm Vi Tửu.
Trương Thuần sửng sốt, cô biết đây là chú chó của Đoạn Khâm, nhưng tại sao nó lại thân với A Tửu như vậy?
Thẩm Vi Tửu ôm Đậu Đỏ: “Chị Thuần, nó tên là Đậu Đỏ, em và Đoạn Khâm cùng nhặt được đấy.”
Hiển nhiên là Đậu Đỏ rất nhớ Thẩm Vi Tửu, liên tục thè lưỡi ra liếʍ Thẩm Vi Tửu, Thẩm Vi Tửu đùa với Đậu Đỏ một lát rồi thả nó xuống đất.
Trương Thuần cảm thấy mờ mịt, nếu đây là chó của A Tửu và Đoạn Khâm, vậy nơi này từng có người phụ nữ khác ở sao?
Sau khi Đậu Đỏ được thả xuống đất, nó lập tức chui vào phòng bếp tìm Đoạn Khâm, Thẩm Vi Tửu lấy một quyển album ảnh ra đưa cho Trương Thuần xem: “Đây là ở Valencia, Đoạn Khâm chụp cho em đấy.”
Trong ảnh là một căn nhà rộng rãi, cô gái dưới chiếc ô che nắng bên ngoài căn nhà cười tươi như hoa, ôm một chú chó Teddy nhỏ trong lòng, những tảng nắng rải rác trên cửa sổ sát đất phía sau cô, không gian mơ hồ và căn phòng này trang trí rất giống nhau.
“Đây là do em trang trí?”
Trương Thuần cảm thấy kinh ngạc, hóa ra những gì Đoạn Khâm đăng đều có liên quan đến Thẩm Vi Tửu.
Đoạn Khâm đã bưng đồ ăn lên, Trương Thuần hốt hoảng ăn hết cơm, đến khi cô phản ứng lại thì thấy Đoạn Khâm đang gắp đồ ăn cho Thẩm Vi Tửu.
“Đoạn Khâm, nếu anh lại bắt nạt A Tửu nữa thì tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.” Trương Thuần vuốt đầu lông mày, cô vẫn sợ A Tửu sẽ bị tổn thương.
Đoạn Khâm buông đũa xuống, anh gật đầu, nghiêm túc nói: “Sẽ không.”
“Không thì tốt.” Trương Thuần nói.
Cơm nước xong xuôi, vốn dĩ Thẩm Vi Tửu định đi rửa bát, Đoạn Khâm lại bảo cô và Trương Thuần tâm sự với nhau, để anh rửa là được rồi.
Trương Thuần nhìn Đoạn Khâm vào phòng bếp, nói bằng giọng hâm mộ: “Vậy mà Đoạn Khâm lại có thể lên được phòng bếp xuống được phòng khách, tên Cảnh Tri Bác kia ngay cả bát cũng không rửa đâu.”
Thẩm Vi Tửu nhìn dáng vẻ tức giận của Trương Thuần, cười tủm tỉm nói: “Chị Thuần, chị nhớ cậu ấy rồi hả?”
“Chị làm gì nhớ anh ấy chứ.”
Trương Thuần hàn huyên với Thẩm Vi Tửu một hồi, sau đó nói: “A Tửu, em thật sự không sợ sao?”
Ánh mắt Thẩm Vi Tửu mang theo sự kiên định: “Chị Thuần, đi theo em.”
Thẩm Vi Tửu kéo Trương Thuần đến cửa phòng bếp, Đoạn Khâm quay đầu lại mỉm cười với Thẩm Vi Tửu, bàn tay với những khớp xương rõ ràng đang cầm một chiếc bát bắt đầu rửa, không cần Thẩm Vi Tửu nói gì, Trương Thuần cũng đã nhìn thấy dấu vết trên cổ tay Đoạn Khâm.
Cô lùi về sau một bước, trong mắt mang theo sự khó tin: “Đoạn Khâm từng tự sát?”
Những lời này vừa nói ra, Thẩm Vi Tửu đã cảm thấy trái tim mình như bị kim châm.
Một người đàn ông kiên cường như Đoạn Khâm cũng sẽ tự sát.
Trương Thuần hô một tiếng, xem ra A Tửu quả thực không cần lo Đoạn Khâm sẽ có người khác, chuyện chiếc nhẫn phỏng chừng không lâu nữa A Tửu sẽ rõ, cô cũng không nhọc lòng nữa: “Nếu vậy thì A Tửu đến quán bar với chị đi, chúng ta không say không về.”
Thẩm Vi Tửu cảm thấy khó hiểu, cô không biết hai chuyện này có liên quan gì với nhau.
Trương Thuần nói: “Nhìn thấy Đoạn Khâm đối xử với em tốt như vậy, chị cũng yên tâm rồi, nhưng chị lại nghĩ đến Cảnh Tri Bác, trong lòng lập tức cảm thấy khó chịu.”
Lúc này Thẩm Vi Tửu mới hiểu được, chắc là chị Thuần nhớ Cảnh Tri Bác rồi.
“Để em nói với Đoạn Khâm một tiếng.”
“Nói với anh ta làm gì? Chẳng lẽ sau này em làm gì đều cần Đoạn Khâm đồng ý sao?”
Thẩm Vi Tửu lại nói: “Đây là tôn trọng nhau.”
Trương Thuần sững sờ: “Được rồi, vậy em đi nói đi.”
Thẩm Vi Tửu đi vào kể cho Đoạn Khâm về chuyện của Trương Thuần và Cảnh Tri Bác, sau đó lại nói cô muốn cùng Trương Thuần đến quán bar.
Đoạn Khâm hơi híp mắt: “Em muốn đi sao?”
Thẩm Vi Tửu cười thành tiếng, duỗi tay đánh bàn tay Đoạn Khâm đang đặt trên người mình: “Ngứa quá, ha ha, không phải em muốn đi, em đi cùng chị Thuần thôi.”
Thẩm Vi Tửu sợ ngứa, bàn tay Đoạn Khâm đã bị đánh, nhưng vẫn không thu hồi, giọng nói mang theo sự ghen tuông vang lên bên tai Thẩm Vi Tửu: “Anh muốn đi cùng em.”
“Nếu không, khi tưởng tượng đến cảnh nhiều người nhìn em như vậy, anh sẽ tức giận.”
Thẩm Vi Tửu cười không ra hơi, cô khẽ hôn Đoạn Khâm: “Anh mà đi thì nhất định chị Thuần sẽ không vui.”
“Em không cho anh đi, anh cũng sẽ không vui.”
Đoạn Khâm vẫn không tỏ vẻ gì cả, ngoài miệng anh nói tức giận, nhưng Thẩm Vi Tửu không hề thấy dáng vẻ tức giận của Đoạn Khâm, chỉ coi là anh đang nói đùa, bèn trấn an: “Lúc về sẽ bồi thường cho anh.”
Bàn tay Đoạn Khâm đang ôm eo Thẩm Vi Tửu đột nhiên dùng lực, ánh mắt của anh sâu thẳm: “A? Bồi thường thế nào?”