Sau khi Thẩm Vi Tửu thay đồ xong, quay lại thì phát hiện Đoạn Khâm cầm thảm đắp lên chân, cô bèn chậm rãi đến gần, hỏi: “Chân anh lại đau rồi à?”
Chân Đoạn Khâm đã trải qua mấy đợt trị liệu, đã bắt đầu có cảm giác, nhưng không thể gặp gió, trong hoàn cảnh quá ẩm ướt sẽ dẫn đến những cơn đau âm ỉ, nên trong phòng anh không hề mở điều hòa, nhưng sự thay đổi này thật sự là chuyện tốt, ngay cả Juan sau khi biết tin cũng cảm thấy đây là kỳ tích, có cảm giác thì chứng minh ngày chân anh có thể cử động không xa nữa.
Đoạn Khâm nhìn cô đã thay quần áo, gương mặt đỏ bừng, lắc đầu: “Vẫn ổn.”
Thẩm Vi Tửu lo lắng nhìn Đoạn Khâm, cô sợ dù bị đau nhưng anh vẫn không nói.
Đoạn Khâm vỗ tay cô trấn an, rồi dùng ánh mắt mang theo cảnh cáo liếc nhìn Tiểu Văn.
Đông Qua lờ mờ cảm nhận được áp suất trên người Đoạn Khâm thấp, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Âm nhạc bắt đầu, trên người cô mặc bộ váy màu trắng, chậm rãi cúi chào, sau khi âm nhạc nhanh dần, động tác của Thẩm Vi Tửu cũng bắt đầu nhanh hơn.
Hôm nay cô nhảy một bài do chính cô biên đạo, toàn bộ động tác múa đều vô cùng mạnh, rất thử thách thể năng của cô.
Hương chanh nhàn nhạt quanh quẩn trong phòng, đôi mắt của Đoạn Khâm chăm chú tập trung vào cô, tựa như con dã thú ngủ đông trong rừng sâu, Đông Qua thấy ánh mắt của Đoạn Khâm, trong lòng có chút không yên, Đoạn Khâm rất thích Thẩm Vi Tửu, nhưng một cô gái xinh đẹp như Thẩm Vi Tửu sẽ mãi ở bên Đoạn Khâm sao? Nếu hai người chia tay, liệu Đoạn Khâm sẽ quá đau lòng không?
Tiếng nhạc chấm dứt, Thẩm Vi Tửu thở hổn hển, nhiệt độ trong phòng vốn đã cao, hơn nữa, cô vừa múa xong, mồ hôi nhẹ nhàng chảy từ gương mặt xuống xương quai xanh tinh xảo, một giây sau, người cô đã được tấm thảm quấn lại, mặt Đoạn Khâm đen kịt: “Tối nay đến đây thôi, anh mệt rồi.”
Thẩm Vi Tửu túm thảm, nhỏ giọng nói: “Em nóng lắm, không cần thảm đâu.”
Đầu lông mày của Đoạn Khâm khẽ nhăn lại: “Lát nữa mở điều hòa.”
A Văn nhìn Đoạn Khâm dẫn Thẩm Vi Tửu vào phòng, không khỏi cảm thán: “Tôi vốn tưởng sau trận đấu đó, Đoạn Khâm sẽ sống không tốt, hiện tại thì tôi yên tâm rất nhiều.” Đông Qua và Tiểu Mã liếc nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy Đoạn Khâm quá quan tâm Thẩm Vi Tửu, như vậy cũng rất dễ bị tổn thương.
Thẩm Vi Tửu vừa vào phòng đã cởi thảm ra, đặt trên đùi Đoạn Khâm: “Không cần mở điều hòa nữa, chân anh không thể gặp gió.”
Đoạn Khâm dời ánh mắt, thản nhiên nói: “Sau này đừng múa bài kia trước mặt người ngoài nữa.”
“Vì sao?” Gần đây Đoạn Khâm rất tôn trọng cô, đây là lần đầu tiên anh bảo cô không nên múa bài vừa rồi.
“Em rất nóng.” Đoạn Khâm nói.
Nhưng anh vừa nói xong thì lại cảm thấy người mình càng nóng, không khỏi kéo kéo cổ áo.
Thẩm Vi Tửu nhìn tấm thảm trên đùi Đoạn Khâm, rồi nhìn động tác kéo cổ áo của anh, đôi mắt đẹp tràn đầy sự tò mò, cô không hiểu lời của Đoạn Khâm là có ý gì, rất nóng và múa thì có liên quan gì với nhau chứ? Đoạn Khâm cảm nhận được ánh mắt của cô, cố gắng khống chế nét mặt của mình.
Thẩm Vi Tửu đột nhiên nghĩ đến một khả năng, khiến cô không tự chủ được mà đỏ mặt, nhưng đυ.ng phải gương mặt lạnh lùng cấm dục của Đoạn Khâm, cô bèn ném ý nghĩ kia ra khỏi đầu, khẽ cắn môi dưới: “Là vì em múa không đẹp sao?”
Đoạn Khâm thật sự không biết nên tìm lý do gì, đành nhẹ nhàng ừ một tiếng, vừa nói xong thì thấy dáng vẻ mất mát của cô, lại nói: “Lúc mở điều hòa thì có thể múa.”
Thẩm Vi Tửu mờ mịt trở về nhà, tắm rửa xong thì lăn qua lăn lại trên giường, cô không hiểu một điệu múa và mở điều hòa thì có liên quan gì với nhau, hay là hỏi chị Thuần vậy, chị Thuần có nhiều kinh nghiệm hơn cô.
Điện thoại được kết nối, nhưng không ngờ lại có giọng nói của một người đàn ông đột nhiên truyền đến từ bên kia, cô còn tưởng là mình gọi nhầm số, nhưng số điện thoại trên màn hình đúng là của chị Thuần mà.
Giọng nói của người đàn ông mang theo chút trẻ trung: “Cô không gọi nhầm đâu, lát nữa Thuần Thuần sẽ tới.”
Thuần Thuần?
Thẩm Vi Tửu sửng sốt, chẳng lẽ người này là bạn trai của chị Thuần?
Một lát sau, giọng nói của chị Thuần truyền tới từ bên kia: “Vi Tửu?”
Thẩm Vi Tửu vừa nghe thấy giọng chị Thuần thì lập tức quên mất người đàn ông kia, cô kể lại chuyện đã xảy ra vào tối nay, sau đó thấp giọng hỏi: “Chị Thuần, múa ba lê sẽ bị ảnh hưởng bởi điều hòa thật sao?”
Giọng của Chị Thuần rất nghiêm túc: “Có phải là bài trước đây em từng múa trước mặt chị không?”
“Vâng.”
Đối phương im lặng một hồi, Thẩm Vi Tửu căng thẳng nắm chặt điện thoại, sau đó bên kia lại truyền đến tiếng cười lớn, chị Thuần cười một hồi, sau đó mới dừng lại: “Vi Tửu, em đã tự xem lại bài múa đó của mình chưa?”
“Rồi ạ, em tự quay video lại rồi, em cảm thấy cũng ổn.” Thẩm Vi Tửu có tự tin đối với bản thân.
“Em cũng là người có kinh nghiệm rồi, bản thân em cảm thấy ổn thì chứng minh là bài múa kia không có vấn đề, vấn đề là không mở điều hòa, đương nhiên em sẽ chảy mồ hôi, chẳng phải chảy mồ hôi thì cơ thể sẽ hấp dẫn hơn sao?”
Mặt Thẩm Vi Tửu đỏ lên, trong đầu hiện lên dáng vẻ thanh tâm quả dục của Đoạn Khâm, cô lắc đầu: “Không phải, em không chảy nhiều mồ hôi như vậy.”
Chị Thuần ngừng cười: “Cô ngốc, đối với người mình thích, cho dù em chảy mồ hôi ít hơn nữa thì cũng là một kiểu hấp dẫn đối với cậu ta, vậy em nói xem tại sao cậu ta phải dùng thảm để quấn lên người em? Nhất định là không muốn để bạn cậu ta nhìn thấy, tiếp theo lại nói đến vấn đề điều hòa, chị múa nhiều bài như vậy rồi nhưng vẫn chưa từng nghe nói điều hòa sẽ ảnh hưởng đến bài múa đâu.”
Tim Thẩm Vi Tửu đập vô cùng nhanh: “Nhưng đến bây giờ anh ấy vẫn chưa hôn em, chị Thuần, có phải anh ấy không có cảm giác với em không?”
Chị Thuần nghẹn lời, trong lòng thầm mắng Đoạn Khâm, từ trong lời nói của Thẩm Vi Tửu, cô có thể thấy Đoạn Khâm có du͙© vọиɠ chiếm hữu đối với Thẩm Vi Tửu, nhưng vậy mà người đàn ông này lại có thể nhịn đến tận bây giờ, đến nỗi khiến A Tửu nhà cô cũng nghi ngờ sức hấp dẫn của bản thân.
Chị Thuần nói: “Em hãy nghe chị nói.”
Thẩm Vi Tửu xấu hổ: “Chị Thuần, như vậy liệu em có quá trực tiếp rồi không?”
“Trực tiếp ở đâu chứ, em không thích cậu ta à, nếu vậy rồi mà còn không có cảm giác thì chia tay!”
Chỗ chị Thuần đột nhiên truyền đến giọng nói hoảng hốt của người đàn ông: “Chia tay? Trương Thuần, chị lại muốn chia tay với em hả!”
Thẩm Vi Tửu suýt đánh rơi điện thoại, cô nghe thấy tiếng loảng xoảng từ đầu dây bên kia, sau đó còn có cả tiếng hôn môi, cô lập tức cúp điện thoại.
Cô nằm trên giường xoắn xuýt một lúc rồi quyết định làm theo lời chị Thuần, nhưng vẫn lo lắng rằng Đoạn không có cảm giác với mình.
Tâm tư của thiếu nữ luôn biến đổi trong đêm tối mờ mịt, nhất là những cô gái đang sa vào ái tình, không khỏi lo lắng về thái độ của đối phương đối với mình.
Buổi chiều ngày hôm sau, Đông Qua, Tiểu Mã và A Văn đã trở về, dù sao thì bọn họ đều là người phải làm việc, chỉ có Chung Tề còn ở đây, ngày nào cũng ôm một cái ván trượt ra ngoài lướt sóng, vài ngày sau da đã đen hơn mấy tông.
Đoạn Khâm lạnh mặt nhìn Chung Tề đang làm ổ trên ghế sa lon, vốn dĩ chỗ đó là của Thẩm Vi Tửu, bây giờ lại biến thành Chung Tề, anh không hề muốn qua đó nữa, nhưng Chung Tề lại gọi anh: “Khâm ca, tên Thôi Hạo kia lại đăng Weibo nói muốn đoạt hai đai vàng kìa.”
Lúc vừa đến, Thẩm Vi Tửu chợt nghe thấy Chung Tề đang mắng Thôi Hạo, Đoạn Khâm nhận đồ vật trên tay Thẩm Vi Tửu, không quan tâm đến Chung Tề.
Chung Tề thấy Đoạn Khâm không để ý đến mình, bèn gọi Thẩm Vi Tửu: “Chị dâu, chị biết Thôi Hạo không?”
Chung Tề đã ở đây mấy ngày, cũng coi như đã hiểu, chỉ cần mình gọi Thẩm Vi Tửu là chị dâu, Đoạn Khâm sẽ cho cậu ta vẻ mặt vô cùng hoà nhã, Chung Tề cũng thấy Thẩm Vi Tửu đối xử với Đoạn Khâm rất tốt, mỗi lần đều gọi Thẩm Vi Tửu là chị dâu một cách tự nhiên.
Mặt Thẩm Vi Tửu hơi hồng: “Biết.”
“Chị mau đến đây xem.”
Chung Tề vô cùng phẫn nộ: “Tên Thôi Hạo này và Khâm ca cùng một câu lạc bộ, Khâm ca vừa đi, cậu ta đã cướp huấn luyện viên riêng của anh ấy, sau đó còn làm quyền thủ dưới tay người đại diện của Khâm ca, rõ ràng là đang ngầm so sánh với anh ấy. Nếu em không ở câu lạc bộ khác thì em đã đánh bật tên nhóc đó rồi.”
Đoạn Khâm đưa đồ cho Dan, cầm máy tính bảng đăng nhập lên mạng, vừa trả lời các vấn đề về quyền anh trên đó, vừa nói: “Đấy là do câu lạc bộ sắp xếp, Chung Tề cậu đừng nghĩ nhiều.”
Chung Tề chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Khâm ca, người ta đoạt huấn luyện viên của anh, đoạt người đại diện của anh mà anh không quan tâm, đến lúc đó người ta trực tiếp cướp bà xã của anh, đợi anh phản ứng lại thì cũng đã muộn.”
Sắc mặt Đoạn Khâm thâm trầm nhìn Chung Tề, màu mực loang lổ trong mắt, lúc này Chung Tề mới phát hiện lời mình nói đều là chó má, quay sang nhìn Thẩm Vi Tửu thì phát hiện sắc mặt cô cũng tức giận giống Đoạn Khâm, bàn tay nắm chặt lại: “Thôi Hạo, quá đáng lắm rồi đấy.”
Được rồi, vị chính chủ này không hề để ý chút nào, có lẽ là fan não tàn của Khâm ca nhà anh ta.
Chung Tề càng gia tăng quá trình tẩy não cho Thẩm Vi Tửu, chị dâu nhà cậu ta không thể bị Thôi Hạo bắt cóc.
“Chị dâu, em nói với chị, chắc chị biết mẹ Khâm ca ở viện điều dưỡng nhỉ.”
Thẩm Vi Tửu gật đầu.
Giọng nói của Chung Tề lại hạ thấp hơn, mắt nhìn Đoạn Khâm, dường như Đoạn Khâm đang chăm chú lên mạng, cậu ta mới nói: “Lúc Khâm ca thi đấu ở Newark, mẹ anh ấy nhảy lầu tự tử. Thi thể đã nhanh chóng được hoả táng rồi, em mang tro cốt đến cho Khâm ca, trận đấu hôm đó kết thúc vội quá, em chưa kịp thay quần áo đã đến rồi, bởi vì đó là hôm trước trận đấu của Khâm ca, em sợ mình đi muộn, kết quả là vô tình bị camera quay được.”
“Người trong đoạn video đó là cậu sao?” Thẩm Vi Tửu che miệng.
Chung Tề không biết nên làm gì, cậu ta vô cùng áy náy: “Nếu em mang tro cốt đến muộn hơn thì tốt rồi, Khâm ca sẽ không thua trong trận đấu hôm đó, chân không bị thương, cũng sẽ không có đoạn video đó.”
Thẩm Vi Tửu nhìn Chung Tề, con ngươi rủ xuống, cô cũng oán trách Chung Tề, chẳng lẽ thời gian để thay một bộ đồ cũng không kịp sao? Nhưng thái độ của người khác cũng không quan trọng, quan trọng là chân Đoạn Khâm bị thương trên đài, mà ảnh hưởng đến phát huy của Đoạn Khâm chỉ có cái chết của mẹ anh, Chung Tề cũng chỉ có ý tốt, Thẩm Vi Tửu khẽ thở dài một hơi: “Vì sao cậu không lên mạng làm sáng tỏ cho Đoạn Khâm?”
Chung Tề cắn răng: “Khâm ca không cho, hơn nữa, em nghi ngờ video đó là do Thôi Hạo tung ra, vì muốn ép Khâm ca rời câu lạc bộ.”
Thẩm Vi Tửu nhìn Đoạn Khâm đang cố gắng vượt qua chứng TSD, anh không muốn để lộ nội tâm yếu ớt nhạy cảm của mình, nên tình nguyện để người khác cho là mình cố ý thua chứ không muốn để người khác giẫm đạp.
Thẩm Vi Tửu cắn chặt môi dưới, khi đó, Đoạn Khâm phải tuyệt vọng cỡ nào.
Giọng nói hoảng sợ của Chung Tề vang lên bên: “Chị dâu! Môi chị chảy máu rồi.”
Đoạn Khâm lập tức buông máy tính bảng trong tay, di chuyển xe lăn đi đến.
Thẩm Vi Tửu lấy lại tinh thần thì thấy Đoạn Khâm nhìn mình, cô thè lưỡi ra thì liếʍ phải mùi máu tươi và cảm thấy hơi đau nữa, nhưng chút đau đớn này, có lẽ còn không bằng một phần nghìn Đoạn Khâm.
Đoạn Khâm cầm giấy ăn, tỉ mỉ lau máu trên môi cho Thẩm Vi Tửu, giọng nói của anh trầm thấp, chứa đựng sự tức giận được đè nén: “Chung Tề, vừa rồi cậu nói gì vậy?”
Thẩm Vi Tửu nhìn Đoạn Khâm, sau đó bổ nhào vào l*иg ngực anh.
Chung Tề vẫn đang giải thích, kết quả là nghe thấy tiếng khóc của chị dâu, thôi rồi, cậu ta làm chị dâu khóc rồi.
Cậu ta vội vàng nói xin lỗi, Đoạn Khâm vỗ lưng Thẩm Vi Tửu, dùng ánh mắt không tốt nhìn Chung Tề: “Cậu về phòng trước đi.” Lát nữa tôi sẽ tìm cậu tính sổ.
Chung Tề đã nhìn ra nửa câu sau của Khâm ca rồi, nhưng quả thực là cậu ta không đúng, đành dành không gian cho hai người.
Đoạn Khâm nói: “A Tửu, lát nữa anh sẽ dạy dỗ Chung Tề.”
Cô gái mềm mại dựa trong ngực Đoạn Khâm, khẽ sụt sịt: “Không liên quan đến cậu ấy, chỉ là em rất đau mà thôi.”
Nghe thấy Thẩm Vi Tửu nói đau, Đoạn Khâm luống cuống: “Đau ở đâu, môi à?”
“Không phải, đau ở đây.” Cô nâng tay Đoạn Khâm đặt lên l*иg ngực mình, giọng nói đứt quãng: “Em đau lòng, em rất đau lòng vì anh, Đoạn Khâm.”
Đoạn Khâm cảm nhận được nhịp tim của cô dưới lòng bàn tay, đoán ra được Chung Tề đã nói gì với Thẩm Vi Tửu.
Anh nhìn cô bằng dáng vẻ tràn đầy yêu thương, cô gái mềm mại, tốt bụng của anh, trái tim tràn đầy tình yêu vì anh mà đập.
Anh nhận ra có lẽ mình không thể để Thẩm Vi Tửu rời khỏi bản thân, anh muốn nhét cô vào tận xương cốt, dùng cả sinh mệnh để yêu thương cô.