Nắm đấm của Đoạn Khâm vừa mạnh vừa chuẩn, mỗi một quyền đánh ra, bao cát đều bị bay lên cao, những tiếng hít thở ngày đó dường như biến mất cùng với đường cung của bao cát.
Người đàn ông gồng cánh tay, cơ bắp săn chắc khiến Thẩm Vi Tửu nhìn đến mê mẩn, coi như hiện tại Đoạn Khâm vẫn có năng lực đánh quyền như xưa.
Đoạn Khâm đánh một hồi, cảm nhận được chỗ eo đau nhức, trong lòng mờ mịt, anh như vậy chênh lệch với trước đây quá xa, bên tai lại truyền đến tiếng hoan hô của cô gái.
“Đoạn Khâm, anh giỏi lắm, nhưng em muốn đi ra ngoài chơi, anh đi cùng em được không?”
Trong giọng nói của Thẩm Vi Tửu mang theo một tia tùy hứng.
Nhưng hộ công vẫn luôn giúp Đoạn Khâm vịn lên xe lăn lại rất không đồng ý, tiên sinh vừa bắt đầu tập luyện, sao Thẩm tiểu thư đã gọi tiên sinh ra ngoài chơi chứ.
Thẩm Vi Tửu để ý tới ánh mắt của hộ công, sắc mặt dần trở nên hồng, cô quả thực là tùy hứng, nhưng Đoạn Khâm vừa bắt đầu nên không thể tập luyện quá lâu, cô nhìn về phía Đoạn Khâm, ánh mắt anh thâm trầm và bình tĩnh, không nhìn ra phản ứng gì, Thẩm Vi Tửu khẽ cắn môi, lại nghe thấy Đoạn Khâm nói một câu được.
Đoạn Khâm cởi bao tay ra, nhìn Thẩm Vi Tửu đang ngẩn người: “Còn không đi?”
Đợi đến khi cô đẩy anh ra ngoài, anh mới phát hiện cô không còn phấn khởi như lúc nãy nữa, nói là ra ngoài chơi, nhưng trên thực tế lại cảm giác như đang tản bộ.
Đoạn Khâm thấp giọng nói: “Không phải cô nói muốn đi chơi sao?”
Thẩm Vi Tửu vâng một tiếng: “Ở bên cạnh anh chính là đang chơi mà.”
Ánh mắt Đoạn Khâm trở nên dịu dàng hơn, không phải cô nhóc này muốn ra ngoài chơi, mà là thấy anh mệt, nhưng sợ xúc phạm đến lòng tự tôn đáng thương của anh nên không trực tiếp bắt anh nghỉ ngơi, mà tình nguyện để người khác cảm thấy mình tùy hứng ngang ngược.
Đoạn Khâm đặt tay lên bàn tay Thẩm Vi Tửu: “Đừng đi nữa, tôi hơi mệt rồi.”
Thẩm Vi Tửu dừng lại: “Vậy thì không đi nữa.”
“Tôi còn cảm thấy hơi đau nhức.” Giọng nói của Đoạn Khâm trầm thấp, Thẩm Vi Tửu lập tức ngồi xổm xuống, lo lắng hỏi: “Đau ở đâu?”
Đoạn Khâm nắm bàn tay Thẩm Vi Tửu, đặt lên bụng anh: “Ở đây.”
Thẩm Vi Tửu sững sờ, ngẩng đầu nhìn Đoạn Khâm, đầu lông mày của người đàn ông nhíu chặt, dáng vẻ vô cùng khó chịu, cô nhẹ nhàng xoa xoa: “Lần đầu anh nên tập luyện trong thời gian ngắn, cứ tập dần theo trình tự thôi, chuyện này không gấp được, lúc này đã hết đau chưa.”
Đoạn Khâm ngăn lại khóe miệng đang giương lên, cảm nhận bàn tay của cô nhẹ nhàng ấn lên bụng mình, anh đột nhiên cảm thấy như vậy cũng rất tốt.
Dưới lòng bàn tay mềm mại là cơ bắp săn chắc, cứng rắn, như một đóa hoa tươi đẹp yếu ớt nở trên tảng đá lớn.
Nắm đấm săn chắc của người đàn ông đánh lên bao cát, mồ hôi chậm rãi chảy từ cánh tay xuống dưới, trên cơ bắp long lanh sáng, đẹp mắt đến nỗi bối rối, cơ bắp phần eo không ngừng dao động theo nhịp vận động của người đàn ông, cho dù nửa người dưới không thể cử động nhưng vẫn không ngăn được sức hấp dẫn của anh.
Người đàn ông cởi bao tay, chậm rãi ngược sáng mà tới gần, trong giọng nói mang theo vui vẻ, anh nắm lấy cằm Thẩm Vi Tửu: “Nhìn đến ngốc rồi à? Bé ngốc.”
Thẩm Vi Tửu gạt tay Đoạn Khâm ra, đứng dậy khỏi mặt đất, tim đập thình thịch: “Em không phải bé ngốc.” Sau đó chạy ra ngoài.
Thẩm Vi Tửu dựa lên trên bức tường ngoài cửa, lỗ tai đỏ bừng, nghe được bên ngoài có người gõ cửa, thấy Benita đứng trước cửa ra vào.
Thẩm Vi Tửu chẳng quan tâm đến việc phải xấu hổ, trở lại phòng thì thấy Đoạn Khâm đang ngửa đầu uống nước, có giọt nước chảy xuống từ ngực anh, cô lập tức cầm quần áo ném đến chỗ Đoạn Khâm: “Benita đến rồi.”
Đoạn Khâm buông chai nước xuống, bắt đầu mặc quần áo: “Tôi biết rồi, bé ngốc.”
Thẩm Vi Tửu chán nản, quyết định không quan tâm đến Đoạn Khâm nữa, đạp xe đi dạy học.
Đoạn Khâm nhìn bóng lưng cô khuất dần sau lá cọ, vẻ mặt lạnh xuống: “Bắt đầu đi.”
Trên mặt Benita hiện ra một tia đố kị, người phụ nữ kia dựa vào đâu mà có thể ở căn phòng lớn như vậy chứ.
Đến khi Đoạn Khâm nhìn về phía mình, cô ta mới che giấu sắc mặt, sau khi bảo Đoạn Khâm nằm trên giường, lại định bảo anh cởϊ qυầи.
Người đàn ông liếc nhìn cô ta, Benita bất giác cảm thấy căng thẳng, giọng nói hơi run rẩy: “Như vậy hiệu quả mới tốt nhất, nếu anh muốn có thể đứng lên sớm thì hãy nghe tôi, tôi sẽ không hại anh, anh không ngại chứ.”
Đoạn Khâm nghĩ đến trước khi đi, Thẩm Vi Tửu còn ghé vào tai anh nói một câu: “Anh là của em, không được để những người phụ nữ khác chạm vào anh đâu đấy.”
Ánh mắt của anh dịu dàng, nhưng giọng nói lại lạnh như băng: “Cứ để vậy đi, tôi có thể đợi.”
Benita nghiến răng, lần trước Đoạn Khâm đồng ý cởϊ qυầи ra, lần này lại không, nhất định là người phụ nữ kia xúi giục.
Đoạn Khâm nhắm mắt lại, không nhìn Benita, trong đầu hiện lên dáng vẻ cô cười dịu dàng, thế nhưng một lát sau anh lại nhớ cô rồi.
Gió biển thổi vào từ cửa sổ, không khí khô nóng khiến người ta buồn ngủ, hộ công đang đứng bên cạnh cũng đã nhắm mắt dưỡng thần, tay Benita bắt đầu dịch chuyển lên trên, cô ta vẫn vô cùng tự tin với vẻ đẹp của mình, cô ta cho rằng Đoạn Khâm chỉ mang vẻ nội liễm của người Trung Quốc, nếu mình tự dâng lên, chẳng lẽ anh còn không muốn sao? Đến lúc đó, tiền của tên liệt này sẽ vào túi cô ta hết.
Ánh mắt Benita dán lên phần eo phía dưới của Đoạn Khâm, tay cũng chậm rãi dịch lên trên.
Cô ta đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, ngẩng đầu thì thấy ánh mắt âm u của Đoạn Khâm.
“Cô đang làm gì đấy?” Giọng nói của Đoạn Khâm rất nhẹ, thậm chí ngay cả hộ công bên cạnh cũng không nghe thấy, nhưng cả người Benita đều nổi da gà, cô ta nhỏ giọng nói: “Tôi đang mát xa cho anh.”
Đoạn Khâm khẽ cong môi, nắm tay Benita, bàn tay kia thực sự rất đẹp, thon dài trắng trẻo, trên móng tay dài còn sơn màu đậu khấu, khiến người khác không nhịn được mà muốn ngắm.
Benita nở nụ cười lấy lòng, chẳng lẽ Đoạn Khâm là tay khống (người cuồng bàn tay đẹp) sao?
Một giây sau, tay của cô ta bị bẻ ngược, Benita hét lớn một tiếng, lần thứ hai rồi, cô ta lại bị Đoạn Khâm bắt nạt rồi.
Hộ công bị dọa sợ, mở mắt ra thì thấy tay của người phụ nữ kia bị tiên sinh nắm ở một góc độ không bình thường.
Đoạn Khâm nói: “Tôi không biết từ bao giờ nhân viên mát xa lại xinh đẹp như thế đấy, còn để móng tay dài như vậy?”
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, rất xin lỗi.” Benita cảm giác như tay mình đã bị trật khớp, cô ta thấy rằng nếu không rút tay ra, nhất định người đàn ông này sẽ bẻ gãy tay mình.
Đoạn Khâm buông lỏng tay ra, nhìn dáng vẻ của Benita, trong lòng chứa đầy sự chán ghét, người phụ nữ này năm lần bảy lượt muốn chạm vào anh, không biết là có ý định gì.
“Rốt cuộc cô là ai?” Đoạn Khâm hỏi.
Benita ôm tay, bây giờ cô ta đã thành như vậy, nhất định phải khiến người đàn ông này trả giá thật nhiều: “Em chỉ yêu mến anh mà thôi, em muốn ở bên anh.”
Sau khi nói xong, cô ta còn cố nén sự đau đớn, dùng tiếng Trung Quốc lắp bắp nói: “Em yêu anh.”
Đoạn Khâm dùng ánh mắt chứa đựng sự chán ghét nhìn Benita: “Cút ra ngoài.”
Yêu anh?
Người phụ nữ này coi anh là thằng ngốc sao?
Lúc đám người hộ công đưa Benita ra ngoài, người phụ nữ kia vẫn còn điên cuồng hò hét: “Đoạn Khâm, em yêu anh.”
“Chẳng lẽ anh không muốn chân mình khỏi sao? Chỉ có em mới có thể chữa cho anh thôi.”
Đến khi giọng nói của Benita biến mất, Đoạn Khâm bắt đầu gọi điện thoại cho Juan.
Ở bên kia, Juan cáu kỉnh nói: “Tôi định ngày mai đến kiểm tra cho cậu, trước giờ tôi không hề có trợ lý, chân cậu bị đứt dây thần kinh, chỉ mát xa thôi thì sao khỏi được chứ. “
Hơi thở của Đoạn Khâm lập tức lạnh xuống, chân của anh sẽ không khỏi nữa sao?
Đoạn Khâm cảm thấy hơi châm biếm, anh đã nhận ra lời nói của người phụ nữ điên kia không thể tin, nhưng anh lại coi lời cô ta như cọng rơm cứu mạng của mình.
Mà anh tin, tin là chân mình sẽ khỏi, tin là sau này anh có thể đứng dậy ôm Thẩm Vi Tửu.
Ôm cô gái của anh.
- --------
Chồi ôi sắp có biến rồi 😢😢