Chương 11: Tiểu Giải Cửu
Editor: Phượng VỹBeta: tieudieututai
Tiểu Giải Cửu, Giải Cửu Gia, người duy nhất trong Bát ngoại là phần tử có tri thức chính thống, hơn nữa đã từng đi du học ở Nhật Bản một năm. Giải gia gần như là một gia đình gương mẫu, không giống với những người đã nói phía trước, đặc điểm lớn nhất của Giải gia chính là không có đặc điểm. Đó là một gia tộc có thế lực trung bình nhất, bất kể là thủ hạ, kĩ thuật võ thuật, đường đi, Giải gia đều không phải là xuất chúng nhất, thế nhưng vẫn có chỗ để phát huy tác dụng.
Vì là Giải gia vẫn nằm trong Cửu Môn Đề Đốc, làm ăn vững vàng và ổn định nhất và cũng không quá cần thiết phải kiếm tiền nhiều, thế nhưng lại không hề có bất kì sóng gió nào. Chẳng ai có thể mang đến phiền toái cho ông ấy, cũng rất khó có được sự hỗ trợ của ông ấy. Hơn nữa Giải Cửu gia là người làm việc rất tuần tự, là một người không chê vào đâu được, đối với bất kì việc gì cũng có thể xử lý ổn thỏa, ông ấy còn có thể đoán được trước khi nó xảy ra. Hơn nữa còn đã chuẩn bị đối sách thật tốt, chính vì khả năng này mới có nguyên nhân khiến cho không ai muốn đối nghịch với ông ấy.
Người như thế, nói chung gần như rất bình thường không có bất kì giai thoại nào được truyền ra ngoài cả, nếu muốn có cái gì đó để nói, thì chỉ có một vài tin đồn thú vị.
Giải Cửu gia giỏi về kế sách, bình thường giỏi nhất chính là chơi cờ, lúc đó ở Quảng Châu có mấy người kỳ tài về chơi cờ, được một người quân nhân mời tới Trường Sa để đấu cờ với ông ấy. Người kia có thể cùng lúc đấu với tám người, mấy người kì thủ ở Trường Sa bị đánh cho tơi bời.
Ngay lúc đó Giải Cửu gia cũng được xem là bạn cờ, chuyện này lại có người truyền tới tai người kia, lúc đó với thâm niên mười năm chơi cờ tướng ở Trường Sa rất nổi tiếng, người tên Giải Cửu gia, một người nữa chính là chú Hai nhà tôi. Giải Cửu gia thì sở trường về những ván cờ đặc sắc, bày trận rất lợi hại, mà chú Hai tôi thì lại sở trường về giải trận, có thể nói là, một người thì ưa thích công, còn một người lại công thủ toàn diện.
Thế nhưng là bọn họ vẫn là hai người của hai thời đại khác nhau, Giải Cửu gia khi đó rất giỏi, còn chú Hai tôi thì vẫn chưa đến trình độ lão luyện bằng, cho nên chỉ có một mình Giải Cửu gia ra mặt. Nhưng mà Giải Cửu gia không tích lộ diện.
Cuối cùng quết định bày ra tám ván cờ, trong đó có một ván do Giải Cửu gia đứng sau chỉ huy, kết quả làm cho cao nhân kia nghẹn họng trân trối nhìn, tuy hắn thắng được Giải Cửu gia , nhưng mà lại thua bảy ván khác của ông ấy.
Có mấy người kỳ thủ khác đứng ở một bên, liền tấm tắc tán dương, nguyên nhân bởi vì cũng là do bàn cờ của Giải Cửu gia, có thể nói là kinh tâm động phách, rõ ràng là có sơ hở chồng chất, nhưng mỗi lần mắt thấy sẽ phải thua lại bất ngờ đảo ngược được tình thế, chỉ có điều khi lật ngược lại, ưu thế vẫn không hiện thị ra rõ ràng, cuối cùng vẫn bị người áp chế, cứ giằng co như thế, sau cũng vẫn là thua.
Giải Cửu gia liền nói với những người khác, cái này gọi là đế thích (thần cờ), hoặc chính là tài đánh cờ cao siêu, nhưng lại không thể cùng với những người có địa vị cao đấu cờ và phát minh ra thế cờ. Giống như đánh cờ với Hoàng Đế, thì ngươi phải thua, nhưng mà thua một cách không dễ dàng, làm cho hoàng đế phải dựa vào chính thực lực của mình mà thắng.
Đánh cờ như vậy phải dựa vào nước cờ hiện tại mà ứng biến vô cùng khó khăn, cho nên có rất nhiều người thời trước phải kinh qua rất nhiều những bộ sách võ thuật, cốt làm sao để đẩy những nước cờ vào thế giằng co, khó khăn.
Chỉ là, những nước cờ này đánh chính là để thua, có người hỏi ông ấy, vì sao không trực tiếp đánh thắng hắn, thuận lợi áp chế nhuệ khí của đối phương?
Giải Cửu gia nói, người ta từ Quảng Đông muốn đến nơi này để đấu, đã từng đấu cờ rất nhiều, tất nhiên sẽ có con đường của mình. Người như thế chỉ thích chọn trái hồng mềm mà bóp, nếu tám người bên trong có một người thực sự có khả năng đánh cờ tương đương ông ấy, ông ấy nhất định sẽ vây người này, thắng bảy thua một, cũng không tính là quá mất mặt, vẫn là ông ấy lợi hại. Loại phương thức tranh tài như vậy cơ bả chính là một cái bẫy.
Đương nhiên đây chắc cũng là một người có thực tài, hoặc chí ít thì cũng phải có tu vi tương đối uyên thâm rộng rãi, vì kiểu đánh cờ này phải vận dụng trí nhớ cùng với năng lực hết sức nhuần nhuyễn, khả năng ứng biến chỉ là thứ yếu, vì thế mà Giải Cửu gia trước tiên phải dùng trình độ cờ siêu đẳng của mình, để lộ ra sơ hở dẫn người kia vào cuộc, đối phương nhất định sẽ cho rằng tài năng người này có hạn thôi. Người kia sẽ thừa thế mà xông lên tấn công mình, những nước cờ đầu tiên là để thay cho màn phủ đầu đối thủ. Đây cũng là một phương pháp cơ bản, hay đúng hơn là không thể phòng thủ toàn diện khi dốc toàn lực tấn công, nhất định mấy đạo công cũng kèm theo mấy cửa thủ. Nhưng kỳ thực cục diện bên trong thì không thể phân chia lực lượng đồng đều được.
Giải Cửu gia liền lợi dụng điểm này, nhưng khi trông thấy sắp thắng được rồi, trong nước tiếp theo ông liền lật ngược thế trận lại, trước sau vẫn khiến cho hắn rơi vào tình cảnh muốn thắng mà không thể thắng, nhìn sơ hở nhiều nhưng không thể dụng tài để xoay xở chiếm tiện nghi. Điều này giống như khi ngươi trêu gẹo một cô gái, người ta cứ nửa muốn khước từ nửa lại muốn ngươi tiếp cận nàng, thật sự là bực không hề nhẹ.
Cứ như thế, người kia cũng không chịu buông tay nhận thua, muốn tập trung tinh thần để công kích những người khác nhưng lại không thể tiến thêm được bước nào. Giằng co theo cả mấy ván cờ, tới mức ví như hắn bị cục diện hỗn loạn kia kéo tới chết vậy.
Mà bên Trường Sa lại muốn làm hắn mất thể diện, như vậy một thắng bảy thua với hắn thì chắc chắn là đã chẳng còn lại chút mặt mũi nào rồi. Nhưng chính hắn về sau tự mình nghĩ lại sẽ thấy vấn đề chủ yếu là do mình, chứ không phải đây là có âm mưu gì cả.
Mọi người nghe xong đều bội phục sát đất, đêm đó uống rượu chúc mừng, rất là vui vẻ không đề cập gì tới chuyện đó. Nhưng mà bọn họ vừa mới đi, con của ông ấy lại tới hỏi ông: “Cha ơi, rốt cuộc là như thế nào vậy?”
Giải Cửu Gia cười to nói: “Đi săn cũng kiêng kị đua ngựa.”
Bởi vì lúc ấy người đều ở trong phòng, cho nên tình hình thực tế người ngoài cũng không rõ. Đúng ra ván cờ thần tử kia, thật ra là bảy người hợp lại mà đấu, trong khi bảy bàn cờ còn lại chỉ có một mình Giải Cửu gia đấu.
Mà kì thực với tài đánh cờ của Giải Cửu gia, thật sự một đấu tám cũng phải thua không có gì phải nghi ngờ nữa là sử dùng biện pháp này, bảy người tổng lực, tất nhiên cao hơn một người, thành công kiềm chế đại bộ phận tinh lực của người nọ, mà ông ấy dùng chiêu mãnh công, vẫn không có bại một hai ván băn khoăn, lại chiếm đối thủ bị kiềm chế tiện nghi, cuối cùng bảo toàn được bảy ván cờ.
Chỉ là chuyện này không ai phát hiện, cũng không có gì sơ hở, Giải Cửu gia bày cuộc, phá cụôc, đấu cờ, cuối cùng đạm quá người bên ngoài truy vấn, mỗi một bước đều không chê vào đâu được, có thể thấy được người này trí tuệ rất sâu sắc, này kế chi quỷ.