[Đạo Mộ Bút Ký] Ngô Gia Toái Niệm

Chương 2

***

Ngô Nhất Cùng vào bếp nấu nướng ba giờ liền, đổ hơi quá tay muối, mấy lão nhân ăn có phần nhíu mày, nhưng mà còn có rượu nhắm, mặn một chút cũng không sao. Ngô Tam Tỉnh rót cho mấy ông già trong nhà uống tới thất điên bát đảo, Ngô Nhị Bạch ngồi ôm đứa nhóc mới được một tuổi không biết của họ hàng thân xơ nào, dỗ đứa bé xem mình cho gà ăn. Ngô Nhất Cùng cởi tạp dề đặt lên bàn rồi nhận bát rượu từ tay Ngô Tam Tỉnh, nhưng đầu óc không đặt ở bàn rượu.

***

Ngô Nhị Bạch đỡ hai người kia vứt lên giường, cả gian nhà nồng nặc mùi rượu, hai người kia được Nhị Bạch và mấy người thân ở bổn gia vận sức chín trâu hai hổ mới khiêng được về đây. Ngô Nhị Bạch vừa tạm biệt với mấy người bọn họ, đóng cửa phòng lại, quay đầu đã thấy Ngô Tam Tỉnh ngồi ngóc dậy, châm thuốc: “Được rồi, rượu cũng đã uống, anh có thể làm tròn lời hứa được chưa.”

Ngô Nhị Bạch nhìn lão đại của mình một lát mới nói: ” Lão đại quả thực đã uống rất nhiều.”

“Tửu lượng của anh ấy thế nào, anh có phải là không biết đâu.”

***

Ngô Nhị Bạch cầm đèn pin đi trước, Ngô Tam Tỉnh ôm chăn đi phía sau. Hai người đẩy cửa đi ra ngoài xong nhẹ nhàng khép cửa lại, đi vào sâu trong khu nhà cũ. Một giây sau đó, Ngô Nhất Cùng cũng ngồi dậy. Lão đại ngồi trên giường một lúc, mùi rượu đã tản đi ít nhiều rồi mới len lén bước theo hai người kia.

Ngô Nhất Cùng trước đây chưa từng nghĩ rằng, gian nhà cũ nơi mà mình từng sống một quãng thời gian rất dài hồi nhỏ, vào nửa đêm lại trở lên kinh khủng như vậy. Ánh trăng trắng bệch bắt đầu rọi qua những song cửa vuông sập xệ, chiếu tới hành lang, đi qua dường như có cảm giác nơi đó kết lại thành một tầng sương lạnh. Lão nhị đi rất nhanh, ánh đèn pin leo lét phát ra càng khiến lão đại thêm khủng hoảng tinh thần.

***

Trước mắt là một bức tường gạch hết sức bình thường, ánh trăng đối diện với lầu gác rọi vào, in ra hai bóng người thậm thụt trên mặt tường.

“Mau nói cho tôi biết, làm thế nào vào được gian phòng này? Ba thứ trong đó rốt cuộc là cái gì?” Ngô Tam Tỉnh hỏi.

Ngô Nhị Bạch vuốt mặt tường: “Cậu không muốn đoán thử một lần sao?”

“Đoán cả chục năm rồi. Tôi đã sớm không còn ý định đó nữa.”

Ngô Nhị Bạch cười cười: “Vậy cậu vào xem đi.”

Bên trong là một gian phòng vô cùng đơn giản, chỉ có mười mấy mét vuông. Ở đó chẳng có gì, chỉ một khoảng tối om, bùn đất tỏa ra khiến cho không khí vẩn lên mùi ẩm thấp, chỉ có ba cái chum nước to vô cùng cũ kỹ đặt quanh, chúng dễ phải cao bằng thân người.

***

“Người đâu rồi?” Ngô Nhất Cùng bật lửa lên, lão đại thấy Ngô Nhị Bạch cần đèn pin vào phòng, kết quả là người không thấy đâu nữa- chăng lẽ là chui vào trong chum nước rồi?

Ngô Nhất Cùng ghé sát vào miệng chum, cố sức kẹp miệng chum vào nách, hai chân bám chặt lên thành chum, soi bật lửa vào bên trong đó. Lão đại thấy trong chum nước kia, chứa đầy một thứ dầu đặc quánh màu trắng, bao ngoài lớp dầu ấy là một tầng giống như sợi bông vậy. Hình như là một mớ rễ cây. Dầu đặc không có mùi gì, lão đại dùng tay ấn thử vào trong đó, thấy nó cứng như đá.

Ngô Nhất Cùng không nhận ra là cánh cửa sau lưng mình đang từ từ khép lại. Lão đại nhảy xuống chum nước, đang lúc trăm tư không thể giải nổi ấy, cũng không phát hiện ra được cửa vào ở xung quanh, dưới ánh lửa bé tí, chỉ thấy bốn phía vách tường giống nhau như đúc.

Ngô Nhất Cùng bò lên trên cái chum nước thứ hai, soi bật lửa vào trong tìm kiếm, lúc này chum nước vẫn giống như cái trước, nhưng ở giữa đống dầu đặc có đào ra một cái hố lớn, sát miệng hố cũng đã rắn đanh lại, xem ra thời gian đào cái hố này cũng lâu rồi. Lão đại đạp vào vách chum, cúi người bò vào trong hố, đạp thử một cước, thấy rất rắn chắc, yên tâm là có thể giẫm lên rồi, trong một khắc sau, bề mặt dầu đặc bỗng nứt ra, lão đại lập tức thụt thẳng vào trong hố dầu. May mắn là tay vẫn chộp được vách chum.

Ngô Nhất Cùng định leo lên, trong một khắc đó, lão đại chợt có cảm giác như, chân mình bị rất nhiều bàn tay tóm lấy, một lực lượng khổng lồ từ bên dưới nỗ lực kéo thân người lão đại ngập vào trong dầu, bật lửa trong tay rơi ra, bốn phía chìm vào trong bóng tối mờ mịt, lão đại vô cùng hoảng sợ, vẫn cố sức mà bám lấy vách chum, cảm giác như dưới lớp dầu kia là vô số những bàn tay ngoi lên, bấu víu lấy tay lão đại.

“Cứu mạng!” rốt cục thì lão đại cũng chịu hét lên.

***

Trong nhà tắm, Nhị Bạch đang chà lưng cho Ngô Nhất Cùng.

“Những thứ đó là mỡ người thật à?”

Nhị Bạch nói: “Đúng vậy, đều là mỡ của nữ thi trẻ tuổi.”

“Vậy trong một chum thì cần tới bao nhiêu mạng?”

“Tầm hơn hai ngàn. Cuộc sống ngày xưa không được sung túc, một người không có nhiều mỡ lắm đâu.”

“Trong đống mỡ ấy rốt cuộc là bọc cái gì vậy?”

Nhị Bạch cười cười: “Em không biết lắm, không dám khẳng định, anh tắm xong rồi em nói cho.”

***

“Trong chum mỡ đó có một loại cỏ. Loại cỏ này theo như trong sơn hải kinh ghi chép, là từ trên trời rơi xuống, trồng trên mặt đất chỉ có thể sống được qua một mùa. Thường Thiết Thụ từng nghiên cứu cách để loài cỏ này đơm hoa kết quả, vì là loài cỏ đó rất trân quý, nên thực nghiệm vô cùng khó khăn. Hắn dùng cả đời cuối cùng cũng chỉ trồng được ba gốc, táng gia bại sản, sau cùng thì phải bán nhà gán nợ.”

“Hắn đã lập tức đem những gốc cây chết héo đó ngâm vào trong mỡ người, muốn tìm được ra cách khi lấy mấy cái gốc đó ra, chúng sẽ lại sống được. Đáng tiếc là, hắn tới cùng cũng không tìm được phương pháp làm cho nó nở hoa.”

“Cỏ này trồng làm gì, có lợi sao, kiếm tiền được không?”

Ngô Nhị Bạch lắc đầu: “Loại cỏ này trong nhân gian gọi là manh nhân thảo, em không biết nó dùng để làm gì, nhưng trong vài phương thuốc dân gian, có nhắc tới nó.”

***

Ba chum nước lớn được đem ra ngoài, đặt ở trên sân, mỡ người được đốt cháy cùng với rất nhiều rơm rạ, các hòa thượng ngồi một bên niệm kinh siêu độ, ba huynh đệ yên lặng đứng nhìn một bên, đống lửa cháy rừng rực như vô số thiếu nữ đang vùng lên, trong ánh đỏ chớp động mà nhảy múa cuồng loạn.

“Nhất định còn rất nhiều chuyện mà chúng ta không biết.” Ngô Nhất Cùng thầm nghĩ, “Chuyện như này, có nói cho con trai mình, nó khẳng định cũng sẽ không tin.”