Chương 6: Chốn Gửi Xương
“Nghĩ mà xem, nước ngầm chảy xiết, nhưng cũng chỉ chảy về một hướng. Nếu nối liền giữa hai đầm nước là hai tuyến đường nước xiết ngược dòng nhau, thì đó chắc chắn không phải sông ngầm, mà là một hồ nước cực lớn. Đáy hồ có dòng chảy hình vòng tròn, giống như một cốc nước bị khuấy đều lên ấy. Cho nên, tôi coi hai đầm nước cách nhau ba mươi mét này làm hai mắt hang của hai tuyến đường nước.”Chúng tôi thấy ông lão móc từ dưới chiếc bàn trà ra một cây bút đánh dấu, rồi bắt đầu viết viết vẽ vẽ trên tường. Cứ như là đang lên cơn điên. Thực sự rất giống dáng vẻ lúc suy diễn mọi việc của tôi nhiều năm trước, khiến người ta cảm thấy tên này hết thuốc chữa rồi.
“Tôi vẽ một vòng tròn đường kính ba mươi cây số ở đây. Tất cả các đầm nước nằm trong vòng tròn này dưới đáy đều thông nhau. Tuy nhiên, ở giữa vòng tròn có hai đầm nước, cách nhau có mấy cây số, nhưng dù có ném bất cứ thứ gì xuống đầm bên này thì cũng phải mấy tháng sau vật đó mới xuất hiện ở đầm bên kia.” Ông lão dùng đầu bút gõ gõ lên hai đầm nước cách nhau rất gần, nói. “Tôi nghĩ mãi mà không ra, tại sao lại như thế?”
“Tại sao?” Bàn Tử hỏi.
“Tôi đã nghĩ đến vô số giả thiết có tính khả thi, nhưng, đúng là quá kỳ diệu ngay đến giả thiết đơn giản nhất tôi vẫn thực không nghĩ ra nổi. Tôi nghĩ suốt nhiều năm như thế, cái gì mà dòng chảy của nước, bên dưới đó là hệ thống mạch nước ngầm chằng chịt như mạng nhện kia mà. Tôi đưa ra nhiều giả thiết lắm, nhưng vẫn cứ không đúng. Các cậu có nghĩ ra không, đó là bởi…”
“Bởi ở đó có một mặt tường.” Muộn Du Bình lạnh nhạt ngắt lời ông ta.
Ông lão ngẩn ra. Muộn Du Bình cầm lấy cây bút, dưới ánh nhìn chòng chọc của ông ta, vẽ một đường uốn lượn vào chính giữa hai đầm nước trên mặt tường.
Một vòng tròn đường kính ba mươi kilomet, ở giữa có một đường uốn lượn, ngăn cách hai đầm nước ở hai bên.
“Ôi lão tổ tông tôi ơi.” Bàn Tử kinh ngạc thốt lên: “Là một hình Thái cực.”
Ông lão nhìn Muộn Du Bình. “Thấy chưa, tôi đã bảo hồ ngầm là do con người xây nên mà.”
“Người chết ở đầm nào?” Muộn Du Bình hỏi.
Ông lão chỉ vào một mắt Thái cực trong đó, bảo ở chỗ này.
“Lúc đó là ngày mấy?”
Ông lão hơi ngơ ngác, ngẩn ra một lúc lâu, mới nói ra một ngày tháng, năm 1995. Muộn Du Bình nhìn tôi, tôi biết hắn muốn làm gì, bèn nhẩm tính: “Năm Ất Hợi.” Nói rồi lấy di động ra tra tư liệu. Tra xong liền hiểu ra: “Năm Ất Hợi ở Phúc Kiến nhiệt độ cao kỷ lục. Hơi nước ngưng đọng, mực nước dưới sông ngầm giảm, ép con cá kia phải ngoi lên trên.”
Muộn Du Bình nói: “Sau khi nhiệt độ lên cao, trong núi tất đổ mưa lớn, mực nước tăng lên, nó lại bơi trở về chỗ cũ. Nếu không có nhiệt độ cao bằng năm ấy, ông không thể câu lại con cá này được.”
Ông lão hai mắt sáng rực nhìn Muộn Du Bình: “Vị tiểu ca này, những cái cậu nói tôi đều biết, cho nên, tôi mới muốn xuống đó câu, tôi muốn…” Ông ta dùng bút chỉ vào đường vẽ kia: “Nếu cá bị bức tường ngăn chặn, chứng tỏ bức tường này phải nhô cao hơn mặt nước. Tôi muốn trèo lên bờ tường để câu nó, hy vọng các cậu giúp tôi xuống. Thái cực dưới lòng đất này không biết là ai thiết kế, nhưng chắc chắn là có huyền cơ chi đây. Huyền cơ này nếu đoạt được, tất cả đều thuộc về các cậu hết. Tôi chỉ muốn xuống đó câu cá.” Nói xong, ông lão nhìn tôi: “Thành giao chứ? Các vị?”
Muộn Du Bình liếc mắt nhìn tôi, tôi hỏi ông lão: “Nếu quả thực như ông nói, ông tuổi cao rồi, có vào là không có ra đâu, ông biết không?”
“Tôi đây một nắm tuổi thế này, đã qua cái thời đắn đo xem trở về chốn nào rồi. Tôi đã quyết định lưu lại nơi này rồi.” Ông lão nhìn lên bức tranh trên vách tường, cứ như thể đang nhìn nơi cuối cùng mình sẽ trở về. “Các cậu cũng thế thôi, đến một ngày nào đó, các cậu sẽ suy xét xem mình cuối cùng sẽ lưu lại chốn nào!”
Tôi nhìn Bàn Tử, rồi lại nhìn Muộn Du Bình, nghĩ bụng không giống đâu, có một thằng không cần phải suy xét cái gì luôn kìa.
Tôi búng tay một cái bảo cả đám tụ lại đây, rồi đi ra ngoài cửa: “Ông đừng sốt ruột, tụi này đi bỏ phiếu cái đã.”
Ba người ra ngoài, tôi xoa mặt, hỏi hai người kia: “Hai người thấy sao?”
Bàn Tử bảo: “Ba má cậu với Đại Hoa đều kẹt xe trên cao tốc rồi, nghe nói tai nạn liên hoàn mười tám xe liền kia đấy. Tụi mình vẫn còn tí thời gian, chẳng qua phải đưa lão già kia xuống trước khi ba má cậu tới nơi. Phỏng chừng khó đấy. Tụi mình còn chả có đồ lặn nữa.”
“Quan trọng nhất.” Bàn Tử nói: “Tự dưng xây một bức tường ngay giữa hồ ngầm dưới lòng đất, chắc chắn kẻ này không phải hạng đầu đường xó chợ đâu, châu báu chưa chắc có, mà mỗi bước đi lại là cửu tử nhất sinh. Tết nhất rồi, dông cả năm chết.”
Tôi gật đầu với Bàn Tử: “Có tiến bộ. Vậy ý của anh là, tụi mình từ chối.”
Bàn Tử lắc đầu: “Ý tôi là, các cậu đừng đi, không hợp, tôi đưa lão ta đi. Đằng nào thì tôi cũng không có cả một gia đình sau lưng giống cậu, ông cụ người ta Tết nhất lại muốn đi chịu chết, tinh thần vĩ đại này ta phải giúp cụ thực hiện chứ. Nếu số hên có khi còn vớt được mấy đồng bạc lẻ, tụi mình mở luôn một nhà tắm hơi trong làng này, thế là sống vui vẻ.”
Tôi nhìn Bàn Tử, biết tỏng anh ta khẩu thị tâm phi. Bàn Tử số đâm đầu vào chỗ chết, nhất định là ngứa ngáy rồi. Nhưng chủ yếu là Bàn Tử không đành lòng nhìn ông lão chết ở chốn này. Tôi cũng giống thế. Nếu là hồi trước thì còn có thể co cẳng chạy tháo thân, nhưng giờ nhìn ông lão người ta điên đến mức này, thực đúng là đi không nổi, ngộ nhỡ Tết nhất lại đâm đầu xuống đầm nước, chúng tôi cũng không thoát khỏi trách nhiệm.
Bàn Tử thấy sắc mặt tôi không thoải mái, bèn an ủi: “Yên tâm đi, tôi dẫn ông ta đến đó nghĩ cách, chứ giờ chả có gì cả, ông ta cũng không xuống được, giày vò mấy ngày là hết hy vọng thôi. Tụi mình không giúp, ông ta có làm thế nào cũng không xuống nổi, đúng không? Thôi tốt nhất là cậu cứ về ăn Tết đi.”
Loại người như Lôi Bản Xương có khuyên bảo thế nào cũng vô dụng. Tâm ma quấn thân, cũng cùng một loại với Trần Bì A Tứ hơn 90 tuổi. Nhưng lúc này, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác rất không ổn, từ khi rời khỏi Trường Bạch, đã lâu lắm rồi tôi không có cảm giác như thế này. Đáng ra lúc nãy không nên xuống xe, giá cứ chờ trên xe chịu tắc đường thì đã không gặp lắm chuyện phiền phức thế này.
Đang nhức não, đột nhiên Muộn Du Bình nói: “Có đường bộ xuống đấy, nếu không làm sao xây tường được.”
Bàn Tử giật mình nhìn Muộn Du Bình, thế nào cũng không ngờ tên đó lại đứng về phe mình. Tôi nói: “Ối giời hai anh giai ơi, hôm nay giáp Tết lắm rồi, hai anh thương người già thì cũng thương cái thân này giùm cái có được không.”
Muộn Du Bình không trả lời tôi. Tôi hít sâu một hơi. Bàn Tử thảy qua một điếu thuốc, bảo: “Ngô Tà, tụi mình rồi cũng già thôi. Đến lúc đó, tụi mình muốn lưu lại chốn nào? Tiểu Ca cũng sẽ đi cùng chúng mình thôi.”