Chương 22
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Bàn Tử vừa chửi xong, Muộn Du Bình đã xông lên, trở tay rút dao ra, nhào thẳng vào trong nước, bổ về phía cái bóng kia.Tôi chỉ chậm hơn hắn nửa giây, lộn người một cái, một chân dồn sức đồng thời tay trái rút dao ra, cũng nhào vào trong nước, lưỡi dao xọc xuống nước một cái. Trong nước tối đen, ánh sáng từ trên bờ chiếu xuống không chiếu được vào trong nước, chỉ cảm thấy lưỡi dao xiên vào cát muối dưới nước. Bàn Tử sau lưng gào lên với tôi: “Để con yêu nghiệt ấy cho tôi!” nói rồi xông lên húc tôi một cái, làm tôi rơi tùm thẳng xuống nước đen ngòm.
Đến khi tôi ngoi lên liền nhìn thấy ánh đèn mỏ trên bờ đã chiếu xuống nước, chắc là do ông lão kia làm. Tôi ngoi đầu lên khỏi mặt nước, nước ngập đến eo tôi, ngay lập tức tôi nhìn thấy một cái bóng đen vừa dài vừa to tướng gần như lướt sượt qua trước đũng quần tôi. Loáng cái đã bơi đi mất.
Bàn Tử gào lên: “Tiểu Ca!” Tôi co rúm mình lại một cái, Muộn Du Bình ở ngay bên cạnh tôi quay ngoắt lại chộp lấy bả vai tôi, ngoi lên khỏi mặt nước, rồi đạp chân lên vai Bàn Tử, Bàn Tử đẩy mạnh lên một cái: “Lên!”
Có sức của cả hai người dồn lên, Muộn Du Bình vọt qua đỉnh đầu tôi, lao thẳng xuống mặt nước trước mặt. Nước văng tung tóe, chúng tôi đều bị văng dạt ra ba bốn bước, vất vả lắm mới đứng vững được. Mới thấy Tiểu Ca đứng phía trước, nước ngập đến tận ngực, vẩy vẩy mái tóc sũng nước. Bọt nước dần dần lắng xuống.
Tôi biết là đã thất thủ rồi, lập tức vẫy gọi, cả ba người cùng quay về bên bờ hồ.
Muộn Du Bình tra con dao vào vỏ, yên lặng nhìn mặt nước. Tôi thấy cánh tay hắn đang chảy máu, ông lão kia vẫn chưa hoàn hồn, cầm hai cái đèn mỏ chiếu xuống mặt nước.
“Thứ gì thế?” Ông ta hỏi.
Tôi lắc đầu, lục lọi ba lô tìm băng vải. Một nhát dao vừa rồi của tôi cũng không đâm trúng, chỉ kịp thấy cái bóng dưới nước, con cá này rất dài, hình như không phải cá thông thường, mà giống cái loại như cá chình hơn. Hình thể nó rất lớn, trong lòng tôi hoài nghi liệu nó có phải rắn hay không. Nhưng với động tác bơi vừa rồi, thì không giống mãng xà lắm.
Bàn Tử nhổ toẹt một ngụm nước muối, xách trang bị lên, dịch sâu vào trong bờ hơn. Tôi hỏi anh ta làm cái gì thế, anh ta nói: “Ông Béo đây thức thời, vật này ở dưới nước, tôi không dám ngủ bên mé nước nữa.” Kéo đồ đạc ra xa chừng mười mấy mét, anh ta lôi đủ thứ lò ra, bắt đầu bày biện. Bây giờ đương là cuối năm, thời tiết rét lạnh, chẳng mấy mà chúng tôi sẽ cảm lạnh mất, nên phải thay quần áo ra thôi.
Tôi nháy mắt ra hiệu cho Muộn Du Bình, vừa nãy hắn ta tấn công liên tiếp hai lần liền, chắc chắn là đủ để chạm đến thứ kia rồi, tôi muốn hỏi hắn rốt cuộc đã sờ thấy cái gì. Muộn Du Bình đột ngột vung tay lên, ném cho tôi một vật.
Tôi chụp lấy, đem ra soi dưới ánh đèn mỏ, nhận ra đó là một đồng tiền to cỡ bằng quả quất. Đồng tiền đã rỉ sét xanh lè, không nhìn thấy rõ chữ khắc trên đó nữa.
“Đây là cái gì?” Tôi hỏi Muộn Du Bình, hắn đáp: “Vảy.”
Tôi hiểu rồi, đây là thứ mà hắn giật ra được từ trên người con cá kia, thế mà lại là một đồng tiền, chẳng lên bên ngoài cơ thể con cá này bao phủ toàn là đồng tiền, trở thành vảy cá?
Thế này là thế nào? Con cá này không phải tự nhiên mà thành, nếu thế thì, xem ra, con cá này là cá nuôi rồi.
Chúng tôi lội nước đến chỗ Bàn Tử, Bàn Tử đã cởi phăng hết quần áo ra rồi, bắt đầu lắp ráp mớ súng đạn của mình. “Đ. con mẹ nhà nó, cái thứ thủy sản ngu đần mà dám xưng vương à, con này thì cá cái quái gì, là yêu tinh mới đúng. Tụi mình đi chuyến này coi như là vì dân trừ hại, xem ông Béo xử lý nó đây.”
Tôi đưa đồng tiền cho anh ta xem, anh ta sửng sốt, nhìn ông lão, ông lão vẫn còn ngơ ngẩn ở nhìn mặt nước ở bên kia. Anh ta mới khẽ giọng nói: “Cái đệt, thủy sản mà còn mặc khôi giáp à, đây đúng là yêu tinh rồi, có phải tụi mình đυ.ng trúng Bôn Ba Nhi Bá(*) rồi không?”
(*) một con yêu quái cá nheo trong Tây Du Ký.
Tôi nói: “Thứ trong hồ chắc chắn không đơn giản, anh xem trên đồng tiền này có cái gì này.”
Trên đồng tiền có dính một ít lông màu xanh lục, là một loại rong rêu nào đó trong các loại thủy thảo sống dưới nước, giống y hệt như lời ông lão kia đã nói. Tôi nói, trên vảy cá sao lại có thể mọc thủy thảo được, thật là kỳ quái, nhất định là do đồng tiền và vảy cá dính vào nhau qua nhiều năm, cuối cùng số thủy thảo đó mới mọc từ đồng tiền mà ra.
Bàn Tử nhìn thoáng qua ông lão kia, bảo tôi đừng nói ra, đừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ ông ta. Sau đó khẽ nói: “Xem ra ông ta nói sự thực, mẹ kiếp, thứ yêu nghiệt trong nước làm hại đến người vô tội thì thôi, lại còn định ra tay với tụi mình, tuyệt đối không thể nhân nhượng, phải vặt đầu nó ra làm canh đầu cá nấu đậu phụ mới được.”
Tôi cũng không ngờ là lại có loại cá như thế, chỉ cảm thấy đầy bụng nghi hoặc. Vừa rồi mới chỉ gặng hỏi ông lão kia được có một nửa, tôi phải đi hỏi tiếp mới được.
Tôi với Muộn Du Bình cũng bắt đầu cởϊ qυầи áo, quấn chăn giữ nhiệt(**). Tôi xem vết thương của Muộn Du Bình, vết thương của hắn quá ngay ngắn. Tôi vô thức lo lắng, cứ tưởng là trong lúc tôi xông ra theo hắn, vung dao trong bóng tối vô tình làm tổn thương đến hắn. Nhưng mà khi tưởng tượng lại thì chuyện đó là không thể nào, tôi vung dao bằng tay trái, vì Hắc Hạt Tử đã huấn luyện tôi, nếu như trước mặt có một người ra đòn ở phía bên phải mình, thì tôi phải vung dao bằng tay trái, như thế mới không dễ ngộ thương đồng đội trong lúc hỗn loạn.
(**) nguyên là “space blanket”, một loại chăn rất nhẹ, giữ nhiệt, chống gió và lạnh.
Tôi lôi ông lão quay trở lại, bảo ông ta đừng có ngẩn ra nữa, tiếp tục kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra. Ông ta hơi run rẩy, có lẽ trước kia ông ta đã nghĩ mình không thể nào chấp nhận được sự thật rằng con trai đã chết dưới tay một con cá, nhưng đến khi nhìn thấy con cá này thực sự, ông ta mới nhận ra đó không phải là một con cá đơn giản.
“Mấy vị à, đó chính là thứ đã hại chết con tôi đó.” Ông ta lẳng lặng đặt chiếc đèn mỏ xuống, “Cuối cùng tôi đã nhìn thấy thứ này rồi.”
Tôi hỏi ông lão: “Vì sao lúc trước ông không nói thẳng cho chúng tôi biết?”
Ông lão vẫn run lập cập như cũ, hoàn toàn không nghe lọt tai lời tôi nói, mà bắt đầu run rẩy sờ vào cây cần câu của mình. Tôi thấy ông ta lắp ráp cây cần, là một cây gậy xiên cá.
Tôi vẫn còn muốn gặng hỏi thêm, Bàn Tử lại cản tôi, bảo tôi đi xử lý vết thương cho Muộn Du Bình trước đã. Bản thân Muộn Du Bình đã tự khử trùng vết thương kha khá rồi, tôi băng bó cho hắn, rồi hỏi Bàn Tử, ngày trước anh ta có từng gặp phải trường hợp nào như này hay không. Tôi không sợ môi trường tự nhiên, nhưng bức tường nước và đồng tiền trên mình con cá ở nơi này đã cho thấy nơi này quả thực do con người xây dựng, nhưng nơi đây lại không giống dáng vẻ của một ngôi mộ cổ cho lắm. Rốt cuộc nơi này vốn dùng để làm gì? Là ai xây dựng nên?
Bàn Tử lắp súng xong, ráp băng đạn vào, rồi nói với tôi: “Trước tiên đừng hỏi nhiều như thế, nào, quy tắc cũ, võ trang đầy đủ đã, tôi nghĩ đáp án nằm ở ngay trên bức tường đá kia thôi, chúng ta trèo lên đó đi thử xem, xem trung tâm hồ có cái gì. Bây giờ ông lão kia có vẻ không ổn lắm, cậu yên tâm, buổi tối tôi rót mấy chai rượu, chắc chắn ông ta sẽ phun hết ra cho mà xem.”