Chương 15: Muối
Tôi mang theo đèn pin gắn dây nịt để đội đầu, đây là loại dụng cụ chiếu sáng mà tôi thấy thích hợp để thám hiểm trong hang động nhất trong tất cả các loại dụng cụ chiếu sáng. Mặc dù nó không chiếu được ra xa, nhưng nó vẫn đồng bộ với đầu của tôi. Vấn đề duy nhất là khi hai người mặt đối mặt nói chuyện với nhau, rất dễ bị chiếu mù mắt.“Đừng có nhìn tôi.” Vẫn thường là câu cửa miệng của hai đứa.
Sau khi Muộn Du Bình đi xuống, chúng tôi buộc tất cả trang bị vào một sợi thừng, làm thành một cái ròng rọc. Chúng tôi bám lấy một đầu sợi thừng mà trèo xuống, cho đến khi trèo xuống đến tận đáy, mới dùng ròng rọc để kéo túi trang bị xuống. Làm như thế, không cần phải mang vác nặng mà trèo xuống, tiết kiệm được thể lực.
Bàn Tử là người thứ hai đi xuống, đoạn đường đá dẫn xuống dưới không thẳng tắp, có một độ dốc nhất định, giống như một cái cầu trượt vậy, nhìn qua là biết do sức người đào bới mà nên. Chẳng qua, cái cầu trượt này dài quá, hơn nữa, bề mặt lại xù xì có nhiều đá gồ lên, nếu cứ thế trượt xuống, mất khống chế tốc độ, ắt sẽ bị chúng cào tróc thành miếng thịt người, vụn thịt rải đầy đường. Cho nên, anh ta cẩn thận đạp chân lên những cục đá gồ lên này, thà rằng cứ từ từ mà leo xuống như leo mỏm đá.
Leo xuống suốt hơn mười phút, cả con đường cá liền tối om, trong tất cả các loại thám hiểm, tôi ghét nhất là phải mò mẫn trong không gian tối tăm chật hẹp, không thể cử động một cách thoải mái khiến trong lòng cảm giác vô cùng lo âu khó chịu. Trong con đường đá này, trước sau trái phải chỉ cách tôi có một khoảng bằng cái cẳng tay, cái cảm giác không thể đứng thẳng nổi này khiến tâm trạng tôi rất phiền muộn. Lôi Bản Xương lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác này, cho nên tôi thấy ông ta còn thở phì phò khổ sở hơn nhiều, tay chân cứ run lẩy bẩy.
Sau khi vào trong, mới biết vì sao Muộn Du Bình nhắc cả bọn không được nói chuyện, té ra là để hắn nghe tiếng gió thổi bên trong. Không khí lưu chuyển trong đường đá vừa yếu ớt lại vừa rối loạn. Tóc hắn bị thổi phơ phất, tiếng gió thổi qua đường đá phát ra đủ các loại âm thanh rít gào khe khẽ.
Tôi chú ý lắng nghe tiếng gió, để xem có thể thu hoạch được một ít thông tin gì không. Lắng nghe kỹ, cũng có thể nghe thấy trong tiếng gió còn có một số tiếng động nhỏ nào đó không phải tiếng gió. Quả thực không biết là cái gì, nhưng thấy Muộn Du Bình đã tập trung toàn bộ tinh thần rồi.
Một đường đi xuống không chút tiếng động, đến một đoạn nghỉ ngơi, Muộn Du Bình mới bắt đầu phát ra tiếng động trước tiên, không còn rón ra rón rén nữa. Chúng tôi vừa ăn thịt muối vừa bắt đầu nói chuyện.
“Mấy người có nghĩ lát nữa làm sao để leo lên trở lại không?” Bàn Tử nói: “Chứ xem ra, tụi mình phải trải qua đêm rằm tháng giêng ở dưới này rồi. Đây không phải điềm tốt đâu, biết không, không phải điềm tốt gì đâu.”
“Mẹ kiếp, thế sao lúc anh tiếp lời thì không chịu nói câu này ấy.” Tôi mắng. Ánh đèn trên đầu tôi chiếu vào vách đá, có thể nhìn thấy rất nhiều dấu vết bị nước mài mòn trên vách. Màu sắc vách đá là đủ các loại sắc độ xám khác nhau, thầm nghĩ không biết nước đâu rồi? Nước vốn ngập trong cái đường cá này rốt cuộc đã đi đâu rồi? Dựa vào vị trí của chúng tôi bây giờ, thì chúng tôi chắc hẳn đã nằm ở dưới mực nước ngoài hồ kia rồi, nếu như đầm nước ngoài kia thông với hang này, vì sao trong đây lại không có nước?
Tôi sờ sờ mặt đá, để xem mặt đá có chút hơi nước nào không, nhưng ngoài không khí ẩm ướt ra, thì bề mặt vách đá trong đường cá này đều hoàn toàn khô ráo.
Bàn Tử ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt mừng rỡ: “Cậu biết không, ông Béo đây thấy cậu đang chú ý đến các chi tiết nhỏ, liền có cảm giác an toàn rồi.”
Tôi di di ngón tay, phát hiện bột dính trên vách đá rất khô ráo, dù thế nào đi chăng nữa, cũng không thể khô như vậy được. “Tại sao?” Tôi hỏi Bàn Tử.
“Bởi vì dù sao cậu cũng từng học đại học rồi, cùng một sự việc, quan sát ở góc độ khác sẽ càng an toàn hơn.” Bàn Tử thở phì phò nói, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi.
Đại học, trong đầu tôi thoáng xẹt qua một tia linh cảm lạc đề. Dạo này tôi cứ đau đầu suy nghĩ mãi, không biết mình nên làm cái gì, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đi học.
Tôi đã trải qua cả một trải nghiệm học hành rất rất rất không thoải mái, sau khi rời khỏi đại học, từ đó đến nay tôi chưa bao giờ nghĩ muốn quay về nơi đó, bây giờ nghĩ lại, dẫn hai tên này đi học đại học cũng không phải là ý tồi. Ít nhất thì cũng có chút việc để làm, hơn nữa, cũng có thể cho bọn họ nhiều lựa chọn hơn để nắm bắt được thế giới này. Ít nhất, ít nhất thì cũng không cần ổn định được nửa năm là lại bày trò chui xuống đất. Hơn nữa, với tính cách của Bàn Tử, cho anh ta đến chỗ đông nữ sinh, anh ta lại chẳng thích mê.
Nhưng mà, cái lối đi này thật sự là quá mức khô ráo, không giống đường đá trong lòng núi. Đây thật sự là một đường cá thông xuống hồ ngầm dưới lòng đất ư?
Chúng tôi thả trang bị xuống, lại lắp đặt ròng rọc ở vị trí đang nghỉ ngơi, sắp xếp xong dây thừng, tôi nhìn ngón tay mình, bỗng nhiên nảy ra một ý, nhoài người lên vách đá, liếʍ một cái.
“Úi cha, Thiên Chân cái đồ biếи ŧɦái, cậu là cái gì vậy?” Bàn Tử cả giận kêu lên.
Tôi chẹp chẹp miệng, nhận thấy đá này rất mặn.
“Muối.” Tôi nói, trong đá này chứa muối.
Muối biển ở Phúc Kiến phát triển rất thịnh vượng, không ai thèm ngó ngàng đến những mỏ muối nhỏ trong núi, chẳng lẽ trong đá ở đây lại có một tầng muối sao?
Nghĩ đoạn, tôi lại liếʍ thêm cái nữa. Lôi Bản Xương nhìn động tác của tôi, cũng cảm thấy quái lạ, bèn liếʍ thử một cái theo. Bàn Tử cũng bày đặt liếʍ một cái, rồi phun phì phì.
“Thú vị đây.” Tôi nghĩ thầm, tôi đã có một số suy đoán rồi. Trước kia, lúc nào tôi cũng mất khống chế như con ếch cứ phải nhảy bắn lên, không cách nào kìm lại được, tâm trí nhiễu loạn cả lên, bây giờ, tôi dằn những suy nghĩ này xuống tận đáy lòng, tôi biết giờ mình chỉ cần thêm một đầu mối nữa là có thể xác định được rất nhiều thông tin. Bây giờ không vội suy nghĩ nhiều làm gì.
Tiếp tục đi xuống, ba giờ sau, trên vách đá bắt đầu xuất hiện vô số vết cặn loang lổ, cạy xuống một ít xem thử thì thấy đó chính là muối ăn. Trong bóng tối, dưới ánh đèn trên đầu chiếu xuống, số hoa muối này cứ lóng la lóng lánh như những viên đá quý.
Đây là một mỏ muối, nếu như dưới đất kia cũng có tình trạng địa chất như thế này, vậy thì hồ ngầm bên dưới rất có thể không phải là hồ nước ngọt. Nhưng các đầm nước trong núi lại toàn là hồ nước ngọt.
Các suy đoán trong đầu tôi bắt đầu hiện lên vô cùng sinh động, nhưng đồng thời, tôi lại cảm thấy có điều gì không đúng, bụng tôi bắt đầu đau đau, chắc là trong muối này có lẫn tạp chất gì đó không tốt lắm.
Tôi ôm bụng nhịn suốt mười mấy phút, cơn đau do co thắt ruột làm sắc mặt tôi trắng bệch, ở ngay giữa bờ dốc thế này, chẳng lẽ lại giải quyết ngay tại chỗ hay sao, ngộ nhỡ nó trượt xuống dưới, văng hết vào mặt Bàn Tử với Muộn Du Bình ở dưới kia, thế thì mười năm khổ sở kia của tôi thành công cốc. Chắc là vì vẻ mặt của tôi khủng bố quá, nên Lôi Bản Xương vội hỏi tôi làm sao rồi.
Tôi khoát tay. Là một cao thủ kiêm đại ca giang hồ thứ thiệt, tôi nhất định phải tự mình giải quyết vấn đề này, hơn nữa, còn phải giải quyết một cách vô cùng lão luyện mới được.