Chương 13: Mật Cá
Sáng hôm sau bắt đầu lên đường, toàn thân tôi rơi vào một loại trạng thái vừa thư giãn vừa căng thẳng, bởi trong suốt nửa năm qua, cơ thể tôi đã dần quen với thư giãn, nhưng trong hoàn cảnh bây giờ, theo bản năng tôi lại bắt đầu lên dây cót thần kinh để lại có thể hoạt động mạnh lần nữa.Trên đường đi, Bàn Tử giở di động nhìn ngắm mãi tấm ảnh chụp con cá hôm qua. Cá đã biến thành cá miêng, chứng cứ duy nhất cho thấy sự tồn tại của con cá này tối hôm qua chỉ còn lại bức hình này. Không hiểu sao Bàn Tử cứ nhìn nó mãi.
“Anh không ăn được đầu cá thì không cam lòng à? Biếи ŧɦái thật, ngay cả cá cũng không tha luôn?” Tôi hỏi anh ta.
“Chú thì biết cái gì, phải học cách tìm đầu mối từ những chi tiết nhỏ nhất chứ.” Bàn Tử nói: “Vừa nhìn là biết Thiên Chân cậu không biết học tập tri thức mới, cũng khó trách, cái loại cậu ấm ở thành phố như cậu, biết phân biệt đâu lợn đâu dê đã là tốt lắm rồi.”
Trong mắt Bàn Tử, có lẽ tôi vĩnh viễn là một cậu ấm. Tôi lại gần, nhìn hình ảnh anh ta đã zoom to lên, xem vết thương trên mình con cá.
“Rốt cuộc là làm sao?” Tôi níu lấy anh ta: “Bớt giả vờ giả vịt, nói cho tôi biết, ngay bây giờ, ngay lập tức, right now.”
“Sao cậu không tự đi mà nhìn ấy, xem vết cắn ở chỗ nào?”
Tôi xem vị trí vết thương, nghĩ thầm tôi đâu có biết gì về cấu tạo sinh lý của loài cá cơ chứ, làm sao mà biết là chỗ nào. Cẩn thận quan sát vị trí, đó là ở phía dưới bụng cá một chút, tôi bèn âm thầm rùng mình, nói: “Chả lẽ côn ŧᏂịŧ của nó bị cắn đứt mất tiêu rồi?”
“Cái nhà chú mày nhìn thấy côn ŧᏂịŧ cá lúc nào? Đã từng ăn rồi à?” Bàn Tử nói: “Đây là vị trí khá đặc biệt với cá trắm đen, nếu cậu đi làm sản xuất rồi là biết ngay, cá trắm đen có hai thứ quý, đó là sỏi và mật. Mật cá trăm có kịch độc, có thể làm thuốc, ăn nhiều là đi đời nhà ma.”
“Trời, mấy kiến thức chuyên môn này anh lấy từ đâu ra?” Tôi nói, nhìn vết thương con cá trong ảnh: “Ý anh là, vị trí vết thương, là chỗ mật của con cá.”
Bàn Tử gật đầu. Tôi lại hỏi: “Ý anh là, con cá bị cắn ở đó không phải là ngẫu nhiên? Mật cá trắm đen có tác dụng gì?”
Bàn Tử im lặng không nói, chậc một tiếng rồi mới đáp: “Ông đây chưa từng gặp phải, sao biết. Hỏi lão già kia, ông ta chắc chắn biết.”
Lôi Bản Xương vẫn đi phía trước chúng tôi, mắt nhìn thẳng về phía trước. Tôi biết ông ta không suy nghĩ gì cả, cũng không thất thần, ông ta cứ thế bước đi, lúc này, trời đất không một cái gì có thể làm quầy rầy ông ta, ngoại trừ tôi. Tôi bèn đi tới chỗ ông ta, hỏi vấn đề mà Bàn Tử vừa đặt ra.
Lôi Bản Xương thoáng nhìn tấm hình trên di động, cũng nhíu mày một cái: “Ừ, chậc, cũng có lý.” Ông lão nói tôi biết, mật cá trắm đen rất quan trọng, thanh nhiệt sáng mắt, nhưng ăn nhiều sẽ nôn mửa và tiêu chảy, dễ bị choáng, sốc, thậm chí có thể chết. Tôi quay lại bên Bàn Tử, Bàn Tử bảo: “Chúng mình giả thiết, tạm thời giả thiết thôi, một phát cắn này là cắn đúng chỗ, tức là con quái ngư ông lão muốn câu kia có khi nào lại thích ăn mật cá hay chăng?”
Lúc này không thể nghiệm chứng được, chỉ có thể nói là một phán đoán mà thôi. Nhưng không biết vì sao, tôi cứ luôn cảm thấy lời Bàn Tử nói rất có khả năng. Vì sao lại có trực giác này, tôi không thể nói rõ ràng ra được, vừa cảm thấy rất có căn cứ, nhưng lại không biết căn cứ từ đâu ra.
Chả mấy chốc, chúng tôi đã tới con đầm bên kia. Ông lão quen đường nơi này, cho nên ông ta có thể vạch ra một tuyến đường đi lại dễ dàng, mặc dù không có đường mòn, nhưng đá vụn chỗ nào đặt chân vào đâu ông ta đều biết hết. Chúng tôi đến bên bờ đầm, liền biết không bình thường.
Đầm nước này nằm dưới đáy một thung lũng nhỏ tròn vành như cái giếng thiên nhiên, khắp tứ phía là những tảng đá khổng lồ lổn ngổn, các cây đa mọc lên từ những khe hở giữa các tảng đá đó. Cây đa rậm rạp hầu như chen chúc cùng một chỗ, rễ khí phủ đầy vách đá thung lũng, cành cây như vô vàn những cánh tay khổng lồ quấn quýt ngay trên đầu, phủ kín hết phía trên thung lũng, chỉ còn có một ít tia nắng len lỏi vào chiếu xuống được dưới đáy. Trên những cành cây lại có vô số rễ khí khác rủ xuống mặt nước đầm dưới đáy thung lũng.
Toàn bộ thung lũng rộng cỡ hai cái sân bóng rổ, là một đầm nước lớn, nhìn xuống mặt nước đen thẫm ánh biếc, chứng tỏ sâu vô cùng. Khi chúng tôi đến gần, vô số chim chóc ríu rít bay vọt ra ngoài từ các kẽ hở.
“Thú vị thật.” Bàn Tử nói: “Tiểu Ca, giá mà giờ mùa hè là tụi mình phải nhảy xuống bơi một chuyến cho thống khoái.”
Muộn Du Bình không nói gì, nhìn đá tảng lổn ngổn xung quanh. Tôi liền hiểu ra, trước kia nơi đây là một mỏ khai thác đá, cây đa nảy mầm từ trong các khe hở giữa các tảng đá, lớn lên, trở thành đại thụ, to đến cỡ bốn năm người ôm, chứng tỏ mỏ đá này ít nhất cũng phải có mấy trăm năm lịch sử rồi.
Muộn Du Bình hơi quay đầu. Bây giờ tôi đã có thể biết một số thói quen của hắn rồi, đây là hắn đang đo khoảng cách giữa các tảng đá đây mà. Sau đó, hắn đột ngột dùng lực, bước hai bước nhảy vụt lên không, đạp vào một khe nứt bên sườn tảng đá, lại mượn lực nhảy lên lần nữa, một tay bám liền thoăn thoắt leo tới ngọn cây đa. Không dừng lại, hắn lại trèo lên trên cao nữa, sau mấy động tác mà người thường gần như không thể nào làm nổi, hắn đã chễm chệ trên tán cây.
Tôi và Bàn Tử đã quen, như thể đốt một quả pháo bông ấy, không thèm nhìn, cứ thế đi qua Lôi Bản Xương đang trợn mắt há mồm, hai đứa bắt đầu thong thả giúp nhau trèo lên.
“Coi chừng thắt lưng đó.” Bàn Tử nói, đỡ tôi trèo lên tảng đá Muộn Du Bình vừa nhảy vèo cái lên, sau đó tôi quay lại kéo anh ta trèo lên, xong từ từ ôm lấy thân cây, Bàn Tử đẩy tôi lên cao.