Chương 11
Tôi ngồi xổm xuống bên cạnh ông lão, nhìn ông ta quỳ gối trước đầm nước đầy thành kính. Tôi nheo mắt, hỏi: “Ông bái lạy ai đấy?”“Cậu biết cái hồ này, từ xưa đến nay có bao nhiêu người chết ở đây không?” Ông lão nhắm mắt, thở dài một hơi, sau đó mở mắt ra, hai mắt đυ.c ngầu. “Đầm hồ sâu đều có linh tính, lạy một lạy cũng không sai gì.”
Tôi nhìn nén hương ông ta dùng mà cười khổ. Ngày xưa tôi cũng tin mấy chuyện này lắm, cho đến giờ thì tôi đã biết, đó chỉ là một đầm nước, kính trọng nó hay khinh khi nó cũng chẳng thay đổi được gì.
“Mấy người đi câu đã chết đó có quen biết sơ sơ với ông? Hay là người lạ?” Tôi hỏi, nhận lấy hương đã châm, cũng cắm ba nén.
Ông lão thở dài, bắt đầu tháo dỡ cần câu của mình, lắp từng khúc vào với nhau, “Loại người thông minh như các cậu, cái gì cũng muốn phải làm rõ ràng.”
Tôi nhận ra vẻ mặt này, chú Ba thường hay có vẻ mặt này, nhất là những khi chú cho rằng tôi không cần phải biết chuyện gì, thì vẻ mặt chú đều như vậy.
Hiện giờ tôi không còn tức giận nữa, người đã trải qua hầu hết mọi sự việc đều thường có tính cách này. Đôi khi tôi còn hiểu được cái cảm giác đó nữa, quá nhiều sự việc, nói ra chỉ đem lại càng nhiều câu đố, cho nên không muốn trả lời. Nhưng đồng thời, tôi cũng rất hiểu phải làm sao để cạy miệng những người này ra nữa.
Tôi chỉ Muộn Du Bình, “Ông xem người này đi.”
Ông lão thoáng liếc qua. Đã lắp ráp xong chiếc cần câu, ông ta bèn móc lưỡi câu vào dây câu, dùng lưỡi câu chùm, mỗi cái móc câu uốn lượn đều nhỏ cỡ ngón tay út. Sau đó ông ta lấy hỗn hợp mồi câu từ Long quan khuẩn, bao lấy lưỡi câu. Bầu không khí lập tức ngộp đầy mùi thối. “Đó là người có thân thủ tốt nhất trong số các cậu.”
“Ông cảm thấy ông có nhìn thấu được hắn không?” Tôi hỏi.
Ông lão cười cười, “Là người, không phải thế à. Còn cần phải nhìn thấu ư?”
Tôi nói: “Tôi quen hắn ta bao nhiêu năm, ngay đến việc nhỏ nhất của hắn tôi cũng không nhìn thấu được, mỗi việc hắn làm đều tưởng chừng như rất nhỏ, rất đơn giản, nhưng trên thực tế lại có mục đích cực kỳ phức tạp. Tôi muốn giúp hắn, nhưng hắn muốn làm gì thì tôi chả biết.” Rít một hơi thuốc: “Đó là bởi hắn cho rằng, việc này chỉ có mình hắn mới hoàn thành được, những người khác không làm được.”
Ông lão không nói gì, chỉ làm việc của mình. Tôi tiếp tục nói: “Những người không thích nói rõ mọi việc đều như thế. Người như thế, đa phần đều đã nhìn thấu sống chết danh lợi, thậm chí còn nhiều hơn thế nữa, nghĩ rằng trên thế gian này không một ai hiểu được mình, nhưng duy có một việc, bọn họ lại không nhìn thấu được.”
Ông lão ngừng lại, nhìn tôi: “Là gì?”
“Có một loại nữa, là loại hoàn toàn chẳng có gì đặc biệt hết. Loại người này trên thế gian cực kỳ nhiều.” Tôi nói, nhìn ánh mắt ông ta: “Ông có thể không nói, nhưng đừng dối gạt tôi, chỉ cần ông nói dối một lần, tôi sẽ biết ngay lập tức, khi đó bất kể là đã đi bao nhiêu xa, tôi đều có bản lĩnh gọi bọn họ quay về hết lượt.”
Ông lão cúi đầu, không nhìn thấy nét mặt. Con người, rất khó để không dối gạt người khác, cho nên không một ai có thể sống một cuộc sống hoàn toàn không có lừa dối. Nhưng tôi tin lần này ông ta nhất định sẽ nói lời thật lòng.
Tôi xoay người, lui về vài bước. Ông lão cởi giày ra, xắn quần lên, lội xuống đầm nước. Trên bắp chân ông ta đầy những vết thương chồng chéo do bị giá rét nhiều lần cắt vào da thịt. Ông ta cứ thế lội về phía dưới núi đá, nước đã ngập đến đùi, ông ta không đi tiếp nữa, bởi đáy nước đến đây thì thay đổi cực kỳ đột ngột, con người không đứng được.
Lôi Bản Xương vung ngang cần câu, mở khóa trục xoay, vung cần về phía chỗ sâu trong đầm nức, giống như vung roi vậy, quăng móc câu vào tít sâu bên trong. Cây cần vung lên trông rất nhẹ nhàng, người ngoài nghề xem không hiểu, nhưng tôi vừa nhìn đã biết ngay để vung được cần như vậy phải tốn bao nhiêu sức lực.
Lưỡi câu văng ra, kề sát mặt nước mà bay vυ't đi, rồi rơi đúng xuống miệng đầm, chìm xuống dưới.
Nhìn trông có vẻ nhẹ nhàng, nhưng trong mắt dân câu thì đó là một tuyệt kỹ. Lôi Bản Xương đặt xong dây câu, loại dây câu này dài khoảng 200 mét, lực kéo cỡ 40 kg, bộ cuốn dây to hơn cỡ bình thường ít nhất là phải gấp đôi. Dây câu vẫn tiếp tục kéo dài ra, chứng tỏ lưỡi câu vẫn chìm xuống, mới thả dây câu được hơn một nửa, trục quay vẫn không ngừng.
Sau đó, Lôi Bản Xương lùi về, đem đoạn dây câu cuối cùng móc vào một trục cuốn dây to cỡ quả bóng rổ, trên trục cuốn đầy dây câu, chắc phải dài đến cả mấy cây số. Chả mấy chốc mà móc xong dây câu lên cần, bắt đầu thả dây cá ở trục.
Tôi nhận ra vì sao ông lão này ở đây nhiều năm đến thế vẫn không tính là dài, thả cho xong một lưỡi câu đã mất mẹ nó nửa ngày, thả xong một lần cần câu chắc cũng phải chờ đến vài ba ngày, muốn kéo cần cũng phải cỡ nguyên một ngày.
Cũng không biết đã thả bao nhiêu mét dây xuống rồi, dây cũng chẳng tự có chân mà chạy được, sợi dây câu này có lẽ đã đâm thẳng vào sâu trong lòng mạch núi rồi.
“Sao không dùng nhiều lưỡi câu hơn ấy? Tôi xem người ta câu cá biển, trên dây móc đầy lưỡi câu, thả xuống cả mấy kilomet liền, câu cá hố vua luôn.” Bàn Tử hỏi.
Ông lão tách cần câu với trục cuốn ra. Tôi biết cần câu chỉ là để vung câu vào trong, muốn chính thức kéo cá lên, phải dùng đến thiết bị ròng rọc. Ông ta tìm một tảng đá lớn, đặt trục cuốn to tướng kia lên. Rồi nói với Bàn Tử: “Lưỡi câu nhiều quá, dễ câu phải đá. Lúc ấy hết cách, chỉ có nước cắt dây.”
Ông ta ngồi xuống tảng đá bên bờ đầm, mở nắp bình trà của mình, bắt đầu uống trà. Mắt nhìn chằm chằm vào sợi dây câu đang thả xuống đáy đầm kia. Rồi tiến vào trạng thái nhập định.
Bàn Tử nhún vai. Chúng tôi quay trở lại bên cạnh Muộn Du Bình, tôi có chút chán nản vì không dọa được ông già kia, bèn nói với hai người họ: “Cẩn thận Lôi Bản Xương kia một chút.”
Muộn Du Bình đứng trên tảng đá cao cẩn thận quan sát, nhưng chẳng có tí hăng hái gì hết, xem ra, ở đấy cũng chẳng có đầu mối gì. Tôi cũng giúp hắn cùng tìm, trong đầu hiện lên hình ảnh một đáy nước đen kịt, một sợi dây câu bồng bềnh giữa dòng nước trong bóng tối, một mồi câu nho nhỏ, tản ra một mùi vị lạnh như băng.
Tất cả những điều này xảy ra ở một nơi sâu hàng trăm mét dưới chân tôi, tựa như một bàn tay mảnh khảnh lần sờ tìm kiếm vô mục đích.
Con cá kia thật sự tồn tại ư? Nó có biết đến chúng tôi hay không? Tôi nghĩ thầm.