Chương 4: Đàn Dương Cầm Đầy Bụi
Nhìn kích cỡ của bóng đen này, nếu như phần tô đen trên bản thiết kế này đúng là chiếu theo kích cỡ thực tế mà vẽ, vậy thì cái thứ ở dưới lòng đất này, to gấp mười lần tòa nhà này.Tính toán sơ sơ, diện tích đại khái có lẽ phải lên đến 20 nghìn mét vuông, với quy mô công trình này, đã đủ cho mấy cái kho hàng hoặc mười cái studio phim ảnh cỡ nhỏ rồi.
Đây là cái gì, tôi ngồi vào chiếc ghế trước cây đàn dương cầm, Tiểu Hoa tựa vào thành đàn, nhìn chằm chằm bóng đen khổng lồ trên tấm vải trắng mà ngẩn ra.
Là một hang núi, là một tảng đá lớn, hay là một công trình kiến trúc hình dáng vô cùng kỳ quái dưới lòng đất.
Tôi biết có một kiểu thiết kế công trình nối liền trên dưới, lộn ngược dưới lòng đất giống như bóng chiếu xuống mặt hồ vậy. Đó là Kính Nhi Cung, là một dạng thức đặc biệt trong kiến trúc học của Trung Quốc cổ đại. Tiếng địa phương nhà quê gọi là ăn cơm ngược phong thủy. Trên mặt đất ăn một bữa, dưới lòng đất còn muốn ăn một bữa.
Tôi suy nghĩ hồi lâu, mạch suy nghĩ bắt đầu loạn tùng phèo cả lên, trước đây truyền thuyết kể, trong Sơn Hải Kinh có một loài rùa sinh sống trong lòng đất, người ta xây nhà ở trên thân chúng, mỗi mười năm mới đi được một li.
Đây là khu phố cũ trong nội thành Thiên Tân, dòng người tấp nập tới lui, tuy rằng thiết kế có tường bao và sân bên ngoài, tạo hiệu ứng yên tĩnh giữa thành phố ồn ã, nhưng là một vùng đất nghỉ lại của “thần thú”, không khỏi có hơi mắc cười đi. Hơn nữa, mười năm mới đi được một milimet, lỡ người ta đào đường sắt đào đến đây, có bị đào ra thì không có chút khả năng chạy trốn nào.
Nếu là hang động, khi có sấm đánh thì dưới lòng đất sẽ có tiếng vang dội lại, đây chính là lý do vì sao rất nhiều vương mộ hoàng lăng to lớn khoảng trống rộng rãi bị kẻ trộm mộ nghe tiếng sấm mà phát hiện ra được.
Hơn nữa, một lỗ thủng khổng lồ như thế ở dưới lòng đất, nhà ở phía trên chắc chắn không dễ chịu.
Tôi thiên về khả năng dưới đó có lẽ là một tòa kiến trúc khổng lồ, nhưng bên mép rìa bóng đen cứ cảm thấy một loại quỷ dị không thể nói rõ ra được, khốn kiếp rốt cuộc đó là cái gì cơ chứ?
“Cây đàn dương cầm xuất hiện ở trong này, cậu nói xem, lối vào thông xuống bóng đen phía dưới này, có khi nào cũng ở trong chính gian phòng này.” Tiểu Hoa rời khỏi chiếc đàn, bẻ tay vặn chân một chút, các khớp xương của cậu ta cực lỏng, lúc vận động mà bàn tay của cậu ta vặn vẹo đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Tôi thấy dáng vẻ ung dung của cậu ta, biết cậu ta sẽ không vì chuyện này mà mê muội, sự việc trước mắt này đối với cậu ta mà nói, chỉ là một trò tiêu khiển.
Điều này đối với Bảy Ngón, có thể xem như là đối thủ đáng sợ nhất đi. Nếu như chỉ có mỗi Tiểu Hoa ở đây thôi, có lẽ cậu ta sẽ không thèm đếm xỉa cái gì đâu, cứ thế vận chuyển hết đồ đạc đi, để lại cái kẻ thần bí núp trong bóng tối nhìn chằm chằm bọn tôi trong rỗng tuếch lạnh lẽo và cô đơn.
Nhưng mà, tôi rõ ràng là có chút mê muội rồi. Câu đố và bầu không khí kiểu này trước giờ luôn cực kỳ hấp dẫn tôi. Cậu ta nhìn tôi, không phải là tỏ ý tán thành, có lẽ là vẻ mặt nhắc nhở thì đúng hơn, hiển nhiên là cậu ta hy vọng tôi sẽ tự đi mà thỏa mãn ham muốn của bản thân mình.
Có lẽ, đây là vì cậu ta ngưỡng mộ cái loại ham muốn này của tôi, cậu ta đã nói rồi, cậu ta đã không thể nào giống như tôi được nữa, thực sự đơn thuần là chỉ vì tính cách của mình mà nhiệt tình theo đuổi một việc.
Lúc này, tôi nhận ra, cậu ta hôm nay mặc một chiếc áo phông màu đen, dính toàn bụi. Tôi nheo mắt lại, bảo cậu ta đứng im.
Sau lưng cậu ta, trên lớp áo phông đen có dính bụi do ban nãy tựa vào cây đàn, mà vết bụi này lại có hình hoa văn.
Hoa văn không hoàn chỉnh. Tiểu Hoa thấy ánh mắt của tôi, biết sau lưng mình có in thứ gì đó, bèn cẩn thận cởi luôn áo ra. “Hai mươi ba”, đại khái là có thể nhìn ra được từng ấy chữ sau lưng áo Tiểu Hoa. Phủi mấy chữ này đi, tiến đến gần cây đàn để so.
Đến bên vị trí vừa nãy Tiểu Hoa tựa vào, lại ấn cái áo lên trên như làm bản rập vậy. Lại xuất hiện mấy chữ nữa.
“Giờ mười bảy phút.”
Hai mươi ba giờ, mười bảy phút. Là một thời điểm.
Tôi xem di động, cách hiện giờ còn khoảng bảy tiếng đồng hồ nữa.
Tiểu Hoa tiếp tục đem áo in lên lần nữa, phát hiện ra tất cả các phần có thể dựa vào, đều có người đã động vào lớp bụi. Nhưng những chữ viết ra toàn là con số thời gian “hai mươi ba giờ, mười bảy phút”.
“Trong căn phòng này, không có chỗ ngồi, người đứng thẳng lâu cũng không có chỗ tường nào để dựa, cho nên cây đàn dương cầm đặt ở đây, hắn ta đã thiết kế sẵn. Còn có cái ghế này nữa, chắc chắn có người sẽ ngồi lên.” Tiểu Hoa nói, đột nhiên nhìn xuống mông tôi.
Tôi lập tức chổng mông lên, hỏi: “Có in lại tin tức gì không?”
“Đừng nhúc nhích.” Từ giữa hai chân, tôi nhìn thấy sắc mặt Tiểu Hoa thay đổi.