Thời Không Song Song: Hoàng Thượng Nô Tỳ Biết Sai Rồi

Chương 22: Tết tết tết tết (1)

Sau khi nhận lời “diễn” cái kịch bản máu chó ấy, tôi vẫn chưa xác định được khoảng thời gian kết thúc cái kịch bản này. Mặc dù phía Chiêu Hân đã sóng yên biển lặng được một thời gian đến nay cũng là kha khá dài rồi

Tôi cũng tưởng là cô nàng đã buông xuôi,nhưng không ngờ rằng cô nàng vẫn nghĩ chưa thông.

Vào một ngày đẹp trời nào đó cô nàng đến tìm Lưu Vân nói chuyện. Hắn lại kéo tôi đi cùng nhưng chẳng để tôi lộ mặt

Sau tấm bình phong, tôi nghe thấy tiếng Chiêu Hân nhỏ nhẹ

- Vân ca, muội chỉ cần ở bên cạnh huynh. Cho dù làm thê thϊếp, cho dù không được sủng ái muội cũng muốn ở cạnh huynh thôi

Cổ đại chuyện năm thê bảy thϊếp còn là bình thường, huống chi hắn còn là hoàng thượng. Mặc dù đang trong giai đoạn sung sức nhất của đàn ông, nhưng không có người nối dõi, quan lại rồi hoàng thất, ai không lo cho được. Lúc này mà nạp một vị phi tần như Chiêu Hân, hẳn là điều mà ai cũng mong muốn

Cái mùa đông lạnh lẽo như vậy xem cái thể loại phim máu chó như thế này quả là hết ý. Đương nhiên nếu nó không phải do tôi đóng chính

- Trẫm đã nói rõ ràng với muội, trẫm chỉ coi muội là biểu muội

- Chẳng lẽ đến tư cách làm một vị phi tần, Chiêu Hân cũng không có sao?

Tôi khoanh tay trước ngực thở dài. Khổ thân cô nàng, yêu ai không yêu, lại yêu cái người mà tôi còn đang đặt nghi ngờ về cái giới tính của hắn như vậy chứ?

- Chiêu Hân, đời này kiếp này trẫm chỉ yêu mình Thục Nhi thôi. Chỉ cần nàng ấy đồng ý, trẫm có thể nạp thêm phi tử. Nhưng nàng ấy không đồng ý, cho nên trẫm không thể.

Tôi suýt sặc. Trước đây với Hạ Quang tôi đã từng rút kinh nghiệm, đàn ông mà nói câu “đời này kiếp này yêu mình nàng” thì rất là không đáng tin. Cho đến hôm nay, câu nói này đã được tôi kiểm chứng, hoàn toàn chính cmn xác

- Vậy để muội đến cầu xin Thục Nhi, biết đâu…

- Đừng tới làm phiền nàng ấy. Chuyện lần trước trẫm đã bỏ qua rồi, lần này trẫm quyết không để muội làm tổn thương nàng ấy

Tiếng Chiêu Hân khóc thút thít rồi chạy đi. Tôi thở dài bước ra từ tấm bình phong

- Hoàng thượng, nạp Chiêu Hân làm phi không tốt sao? Hậu cung vài ba vị phi tần cũng là bình thường mà

Nhất thời bị ánh mắt của Lưu Vân làm tôi chỉ biết ngậm miệng

- Trẫm muốn giống với thời đại của ngươi, độc tôn chỉ một mình hoàng hậu. Ngươi hiểu chứ?

Tôi trừng mắt, hoá ra là lỗi do tôi à?

- Hoàng Thượng, bao giờ kết thúc được việc này?

Lưu Vân cầm lấy bả vai tôi, đẩy tôi vào góc tường rồi chăm chú nhìn tôi

- Đến bao giờ ngươi làm hoàng hậu, hoặc trẫm tìm được một hoàng hậu thích hợp hơn ngươi

Đệt, lại bị bẫy rồi. Tôi nói mà, tôi bảo là tôi không muốn nhận kịch bản này mà. Là hắn ép tôi, hắn ép tôi!!!!

Hết vụ của Chiêu Hân chưa xong, lại đến Thái hậu dục cưới. Nào là “Làm…. thì cũng làm…. rồi(mặc dù chưa làm cái cm gì hết), cũng đã từng phong Chiêu Nghi”. Nào là “Thân già này chờ không nổi, muốn ẵm hài tử (bảo vợ hắn đẻ cho)”. Nào là “Tiểu tiết không quan trọng, còn không mau phong phi?”

Cũng may Lưu Vân còn có tình người, ít nhất là vẫn chưa ép tôi phải “phim giả tình thật” với hắn. Chứ không, đào mả tiên hoàng lên tôi đây cũng dám đào, nhá!!!

Vì cái sự kiện lùm con nhà bà xùm ấy tôi đã không để ý đến thời gian, vậy mà đã tới đầu tháng 12 rồi

Sắp tết, nô tỳ cung nữ cùng thái giám nhận được lương thưởng nhiều nên phòng may mặc bận rộn hơn bao giờ hết. Những đơn hàng đặt đến cuối tháng cứ dồn dập dồn dập. Thợ nghề làm không ngơi tay. Những cung nữ cấp cao thì đặt đồ may, còn những nô tỳ thì mua vải về tự may lấy cũng rất nhộn nhịp

Sống ở hiện đại đã lâu, quen với cuộc sống kiểu “mỳ ăn liền” cho nên với việc chọn vải may đồ tôi đương nhiên không biết làm. Cũng may kể từ ngày danh tiếng của tôi đồn xa thì không ai đến nhờ tôi may giúp đồ cả mặc dù trước đây toàn bị nhờ vả vì Thục Nhi nổi tiếng may đồ rất đẹp

Tôi cũng không muốn đến phòng may đồ làm gì cả, chỉ sợ có người dị nghị leo cành cao nên tự may đồ cũng ngại cho nên quyết định không may đồ nữa, để bao giờ tìm nhị tẩu kêu tỷ ấy may giúp, đồng thời dạy tôi một chút là được

May đồ có thể không may nhưng thêu bao long phượng bắt buộc phải thêu,đơn giản là vì đó là truyền thống. Cũng may trước đây có từng phải học qua lớp thêu, giờ mặc dù không giỏi nhưng cũng coi là biết chút ít

Buổi sáng tôi làm việc, chiều thay vì nghe Thiên Minh giảng bài, tôi sẽ được đích thân hoàng thượng chỉ dạy. Tết sắp đến nơi cho nên tấu chương có vẻ nhiều. Mặc dù tôi đã nói là không muốn phiền nhưng mà Lưu Vân vẫn cố gắng dành ra một khoảng thời gian nhỏ để dạy tôi.

Buổi tối, tôi thắp đèn chăm chỉ ngồi thêu bao tay long phượng. Cũng không được đẹp cho lắm nhưng quả thực là tôi đã cố gắng hết sức rồi

Tôi đang pha trà trong phòng trà thì đột nhiên Thái Hậu cho người tới tìm tôi. Tôi cũng không biết có chuyện gì bèn giao việc cho cung nữ quản phòng trà rồi đi theo vị nô tỳ nọ tới gặp Thái Hậu

- Ngươi mặc dù chưa được phong chức tước, nhưng cũng là chuyện sớm muộn. Chọn lấy một mảnh vải, ta cho người may đồ cho ngươi

Tôi gượng cười, trò đùa này càng ngày càng đi xa rồi đây

- Thái Hậu, nô tỳ muốn gặp riêng người một lát

Thái Hậu gật đầu, cho toàn bộ nô tỳ trong tẩm cung ban lui

- Có chuyện này nô tỳ vẫn luôn muốn bẩm báo với Thái Hậu nhưng hoàn toàn không có dịp. Nay muốn nói rõ một hơi cho Người nghe, cũng mong người giúp nô tỳ bảo toàn bí mật

- Ngươi nói đi

- Hoàng thượng biết nô tỳ là Đỗ Hải Đường rồi

Thái hậu đập mạnh tay xuống ghế quát lớn

- Ngươi nói cho nó?

- Là do nô tỳ uống say, bất cẩn nói ra

Thái Hậu ngồi phịch xuống ôm đầu nói

- Nó biết bao nhiêu chuyện rồi

- Chuyện thái hậu là người cùng thế giới với nô tỳ hoàng thượng cũng biết rồi

- Nó nói gì không?

- Không nói gì, chỉ là ngày ngày truyền nô tỳ vào tẩm cung kể chuyện của thế giới kia

- Chỉ vậy thôi à?

Tôi thở mạnh một hơi, nhìn thái hậu rồi nói

- Thái Hậu, bình tĩnh một chút. Thực ra hoàng thượng là nhờ nô tỳ đóng giả người yêu

- Nó còn… sao ngươi không nói sớm

- Hôm đấy nô tỳ định nói, nhưng hoàng thượng…

- Được rồi, không cần nói nữa. Việc may đồ, ta sẽ cho người đến thư phòng của ngươi may đo và cho ngươi chọn vải. Ngươi mau lui đi

Tôi cúi đầu, nhanh chóng lủi mất dạng

Thợ nghề tới may đo cho tôi. Tôi chọn một mảnh vải hồng phớt, hợp với những cánh đào ngày xuân. Họ cười cười gật đầu rồi báo sẽ nhanh chóng gửi đến cho tôi

Tôi đã thêu xong bao long phượng. Mặc dù thêu theo phong cách chibi manga dễ thương nhưng cũng không đến nỗi khó nhìn lắm