Thời Không Song Song: Hoàng Thượng Nô Tỳ Biết Sai Rồi

Chương 3: Mưu đồ Của Hoàng Thượng

Tôi chuyển đến hầu hạ trong tẩm cung hắn được mấy ngày liền nghe thấy lời xì xào bàn tán không mấy hay ho

- Hoàng thượng cho tới hiện tại chưa thành gia lập thất. Các tỷ muội nói xem có phải là do khó tính quá không?

- Mười phần chắc chín. Còn không phải à? Nghe đồn có một vài cung nữ hầu hạ bút mực cho vạn tuế gia, không biết làm gì mà bị đánh cho thê thảm, giờ vẫn còn đang ở thái y viện dưỡng thương. Cái tiểu cô nương Thục Nhi này thật đáng thương. Thoát một kiếp chăn gối với vương gia 10 tuổi liền chạy không được với hoàng thượng

Tôi nghe lỏm vừa được đến đấy liền cảm thấy rợn tóc gáy. Đỗ Hải Đường tôi đã dây vào cái thể loại gì thế này. Ôi, thà đâm một đao để tôi chết thống khoái có lẽ còn dễ chịu hơn đấy

Tôi nuốt nước bọt cái ực. Biết vậy cứ đồng ý cưới Thiên Minh đại đi, sau đó liền thương lượng một chút với tên nhóc con ấy, tôi liền tự do. Hu hu, nguyên tắc cái khỉ gió gì để rồi rước khổ vào người thế này

- A Thục

Thiên Minh chặn tôi ở cửa ra vào. Tôi biết nhóc đến hỏi chuyện gì liền cứ để nhóc vào, tự mình cũng ngồi xuống ghế

- Ngươi không muốn thành thân với ta vì tuổi ta nhỏ ta không nói gì, nhưng cớ sao với hoàng huynh của ta lại cự tuyệt?

Tôi tròn mắt. Thiên Minh là đến đòi công đạo cho Hoàng thượng sao. Vậy Thiên Minh lúc đấy, chắc có lẽ là muốn hỏi hoàng thượng là thực sự thích tôi đúng không

- Thân phận không thích hợp

- Hoàng huynh ta lâu lắm mới có hứng thú với nữ tử. Trước đây lúc lên ngôi thái tử chưa từng lập thái tử phi. Hậu cung ba ngàn giai lệ mà ngươi nói, chỉ có mẫu phi ta sống ở đó thôi. Ngươi nói thân phận không thích hợp, Hoàng huynh nhất định gán cho ngươi một thân phận thích hợp

Tôi ôm trán. Thằng nhóc này đúng chỉ là một đứa trẻ con, mà trẻ con chính là không hiểu việc chính sự

- Hoàng thượng vừa mới lên ngôi không lâu, việc cần làm không phải là lập hậu nạp phi mà là ổn định xã tắc triều cương, tạo lòng tin của văn võ bá quan trong triều đối với mình cũng như lấy được lòng dân chúng. Bây giờ đang trong thời kỳ rối ren, ta lại thân là một nô tì, lập ta làm phi lúc này, nếu muốn nội bộ quan lại rối loạn, đây chính là cách tốt nhất

Thiên Minh gật gù tỏ vẻ đã hiểu, tôi thở phù một cái, liếc nhìn ra cửa, vị hoàng thượng kia đã nhìn tôi cười một cách ma mị

- Nữ tử như ngươi, quả là không tầm thường

Thiên Minh cần bàn tay của hoàng thượng lắc đi lắc lại nói

- Hoàng huynh, đợi huynh ổn định triều cương, liền lập Thục Nhi làm

- hoàng hậu đúng không?

- Ừ

Hắn nhìn tôi cười ma mị. Tôi ôm đầu, thôi xong rồi

- Nương nương, xin nhận của thần đệ một lạy

Thiên Minh quỳ rạp trước mặt tôi. Tôi nâng thằng bé dậy, làm dấu xuỵt

- Ở trong cung không được gọi như thế, tránh dị nghị

Thiên Minh nhìn hoàng thượng. Hoàng Thượng cười cười

- Tẩu tử của đệ nói đúng

Đệt, lại còn dùng từ ngữ bình dân đến thô tục này nữa. Hoàng thượng à, con gái nhà người ta chưa xuất giá, ngài gọi như thế là muốn người ta sau này không lấy được chồng phải không

- Bẩm hoàng thượng, nô tì chưa thành gia lập thất, cũng không muốn sau này cùng ngài nói chuyện phu thê, thỉnh hoàng thượng giữ chút danh tiết cho nô tỳ

- Thục Nhi, ngươi đúng là không biết tốt xấu

Thiên Minh bực tức dậm chân bỏ đi, trong phòng chỉ còn lại tôi cùng hoàng thượng

- Những nữ tử khác bình thường cầu còn không được vị trí này, nhưng đây ngươi được cho, còn tự mình không muốn lấy

- Nhan sắc có hạn, xuất thân tầm thường, gia thế không tốt đẹp. Bằng đấy nguyên do cũng đủ rồi. Còn nguyên do quan trọng nhất

- Du ngoạn giang sơn? Giang sơn ngoài kia hấp dẫn ngươi hơn vị trí hoàng hậu

- Cho nô tỳ mạo phạm hỏi một câu, ngài là đang muốn lợi dụng ta làm gì?

Hoàng thượng im lặng, sau đó nở nụ cười nhẹ nhàng. Tôi liền biết mình đoán không sai rồi. Với nhan sắc của Thục Nhi, không thể nào có chuyện tiếng sét ái tình vớ vẩn như trong mấy bộ ngôn lù máu chó, còn hắn không thể có hoả nhãn kim tinh, có thể nhìn thấy được vẻ đẹp của tâm hồn tôi được

Sống cạnh vua như sống chung với hổ, quả thực chẳng hề sai chút nào

- Ngươi nghĩ xem, ta yêu thích ngươi như thế, ngươi dăm lần bảy lượt cự tuyệt ta. Bọn quan lại ngoài kia sẽ làm gì?

Trước hắn nói muốn tôi thị tẩm, sau đã suy nghĩ ra được là tôi sẽ từ chối. Tôi thậm chí đến bây giờ mới biết mình là con rối trong tay hắn

- Làm thế nào tiếp theo, có lẽ ngươi tự biết chừng mực

Chậc, rõ ràng là đang ép tôi không làm vụ này không xong mà. Cho xin đi, tôi chỉ là dân thường, không muốn dây dưa vào mấy chuyện chốn vương triều quan trường

Thảm nhất vẫn là Thiên Minh, thằng bé mới có 10 tuổi thôi mà đã bị lừa cho thê thảm rồi. Quân vương quả đúng là quân vương, lãnh khốc tới vô tình luôn, tách nào không lấy được vợ

Mà khoan, nghe Thiên Minh nói Lưu Vân trước nay chưa từng có hứng thú với nữ tử, chẳng lẽ, giới tính có vấn đề?

Tôi âm thầm cười nhạt trong bụng:"thôi xong rồi, vương triều đến đây là tàn rồi. Sử sách đời sau chép rằng: Vua Đại Lưu một lòng ham mê nam sắc, không chịu cưới thê lập thϊếp, không sinh hạ được vị hoàng tử nào, quốc gia từ đấy rơi vào diệt vong. Hahahaha"

Mấy ngày bưng trà rót nước cho Lưu Vân, hắn không quá để tâm tới tôi cho lắm. Chỉ có Thiên Minh ngày ngày chạy đến tẩm cung của Hoàng thượng giảng kinh thư, dạy chữ cho tôi. Vốn từ mà tôi biết, theo đó nhiều hơn gấp bội

Cuộc sống an nhàn xảy ra chưa được bao lâu thì chuyện gì đến nó cũng phải đến thôi

Hôm đấy khi tôi đang phân loại các loại trà trong phòng trà thì một vị thái giám tới, nói là muốn tìm tôi

Tôi nhếch môi một cái, liền đi theo vị thái giám kia tới một góc khuất. Hắn dúi vào tay tôi phong thư, còn nói nhỏ

- Công tử của Hạ Thừa Tướng Hạ Quang có ý với ngươi. Hạ Quang công tử là người học rộng tài cao, ngươi đừng có phụ lòng công tử

Hạ Quang? Tôi còn chưa gặp hắn bao giờ mà hắn, đệt, lại dành một tấm chân tình cho tôi, lại còn bảo tôi không được phụ lòng hắn? Cái logic quằn què gì đây?

Tôi đút phong thư vào ngực áo, sau đó đi tới phòng trà, tiếp tục làm việc, dần quên bẵng đi phong thư

Buổi tối khi tôi đang dọn dẹp thư phòng của Lưu Vân thì hắn bước vào, còn đuổi hết bọn nô tài ra ngoài, bộ dạng còn tỏ ra hết sức bực bội

Ủa, hôm nay tôi cũng đâu có làm sai cái gì?

Hoàng Thượng đột nhiên cười quỷ dị, miệng tạo thành khẩu hình, bốn chữ

"Phối hợp với ta"

- Ngươi, nói mau, hôm nay ngươi đã gặp ai

Tôi quỳ rạp xuống giọng nói mang vài phần sợ sệt

- Lam...Lam Đoá của Quảng Hằng cung, Thạch....Thạch Huệ phòng trà, còn có, còn có..

- Còn có ai?

Tiếng đập bàn làm tôi giật nảy mình. Đệt, anh diễn cũng xung quá rồi đấy

- Còn có, còn có Tường công công

- Tường công công? Được lắm. Người đâu

Đám thị vệ nhanh chóng chạy vào, quỳ rạp xuống

- Lôi tường công công, đánh 50 trượng

- Tuân mệnh

Đám thị vệ nhanh chóng lui ra ngoài. Tôi đứng dậy phủi phủi đầu gối

- Giờ chắc đám người kia rất vừa ý với kết quả này rồi ha

Lưu Vân nhấp môi chén trà, tôi cũng ngồi xuống xoa xoa đầu gối của mình. Hắn đặt chén trà xuống nhìn tôi

- Hôm nay Tường công công tới tìm ngươi có việc gì?

- À, đưa cho nô tỳ một phong thư, nói là của Hạ Quang gửi

- Hạ Quang? Ngươi biết hắn?

Lưu Vân cau mày. Tôi cười cười

- Biết ư, nô tỳ trước giờ còn chưa nghe thấy cái tên này

- Thư đâu?

- Dạ đây ạ

Tôi lôi vội phong thư từ trong ngực áo đưa cho Lưu Vân. Hắn nhìn phong thư một hồi cuối cùng cất giọng hỏi

- Đây là thư tình?

- Nô tỳ không rõ, nô tỳ cũng chưa xem

Lưu Vân mở vội phong thư, sắc mặt càng ngày càng trở nên khó coi

- Trong đó viết gì vậy? Hoàng Thượng có thể đọc cho nô tỳ nghe được không?

Hắn ngẩng đầu nên, định nói gì đó lại thôi. Chắc hắn biết tôi chưa biết nhiều chữ nên không bắt bẻ gì nhiều

- Thục Nhi yêu dấu của ta

Tôi đang uống trà liền phun hết cả trà ra ngoài, miệng còn không ngừng ho khan

- Ngươi không sao chứ?

- Nô tỳ không sao

Hoàng thuợng tiếp tục đọc, nhưng càng đọc tôi càng không thể nhịn được cười. Đúng là style thư tình thời cổ đại một giọng văn giống nhau y đúc. Nguyên văn cái bức thư đó là như thế này

"Thục Nhi yêu dấu của ta

Từ khi gặp nàng ta đã không thể nào quên được dung nhan đẹp tựa thiên tiên của nàng. Đôi mắt nàng đẹp và rất thiện lương, khuôn mày thanh tú và một đôi môi luôn nở nụ cười. Khi nàng nhìn vào đôi mắt ta, ta liền biết ta yêu nàng mất rồi. Thục Nhi, nay ta mong nàng có thể hồi đáp thư của ta, cũng muốn hỏi nàng nếu chưa có đức lang quân như ý có thể để ý tới kẻ bất tài hèn mọn này được không

Hạ Quang"

Lần này thì tôi không thể nhịn được cười lớn. Dung nhan đẹp tựa thiên thiên? Được, ngươi nhìn thấy ta đẹp chỗ nào nói ta nghe coi! Đôi mắt đẹp khuôn mày thanh tú, đôi môi luôn nở nụ cười? Được, ngươi lại đây ta cười cho ngươi nghe. Còn vừa chạm ánh mắt đã biết mình yêu? Đệt yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên? Bao giờ, ở đâu vậy, ha ha ha

- Nghe là biết kẻ viết thư nhất định là phong lưu đa tình, thư của người có học thức nhất định sẽ làm thơ bày tỏ tâm ý chứ không có cái kiểu ba hoa bốc phét như vậy

- Ba hoa, bốc phét?

Vị hoàng thượng tròn mắt nhìn tôi, tôi cười cười

- Ý của thần chính là khoa trương, khoa trương quá ý mà

- Cơ mà ngươi nói không sai, Hạ Quang quả chính là người phong lưu đa tình. Trước giờ không biết có bao cô nương chết mê chết mệt vì hắn rồi

Không biết tên đó làm thế nào mà có thể khiến bao cô gái chết mê chết mệt. Dựa vào mấy thể loại thư rác như vậy? Thôi đi, mấy cái này chỉ dụ dỗ được mấy thiếu nữ tuổi đời còn non trẻ chứ vào tay tôi đây thì... aiz

- Hạ Quang đánh động đến ngươi, xem ra phía Hạ Thừa Tướng quả thực có kế hoạch rồi

- Vậy Hoàng Thượng, tiếp theo nô tỳ nên làm như thế nào?

- Viết một bức thư, đưa cho người ngươi thân cận nhất, bảo người đó gửi cho Tường Công công

- Nô tỳ không biết chữ

- Ngươi lại đây

Tôi đi theo Lưu Vân đến bàn. Hắn chỉ định tôi ngồi xuống ghế. Hắn liền chuẩn bị giấy, còn giúp tôi mài mực nữa

- Ta trước giờ chưa viết thư tình. Ngươi đọc đi, ta giúp ngươi viết, ngươi chỉ cần chép lại là được

- Ồ

Tôi gật gù

- Ngươi ồ cái gì, kỳ lạ lắm sao?

- Không kỳ lạ. Người trong hoàng thất trước giờ đều nghe theo sự sắp đặt. Hiếm có ai mà lấy được người mình yêu thật sự. Việc sắp đặt như vậy chính là một cuộc hôn nhân không có tình cảm, lấy đâu ra mà viết thư tình chứ

- Hôn nhân?

- Chính là nên kiếp phu thê ý

- Bậc quân vương có thể lập phi bất cứ ai

- Có một văn sĩ đã từng nói:" Nếu ngươi yêu nàng hãy để cho nàng tự do" hàm ý chỉ nếu thực sự yêu một người, ngài không nên giam giữ họ nơi hậu cung, nơi có những cuộc tranh giành đấu đá để nhận được sự ân sủng và người đó có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào

Lưu Vân dừng động tác, nhìn tôi chằm chằm, tôi biết mình nói sai bèn quỳ rạp xuống

- Hoàng thượng tha tội

Lưu Vân cười cười

- Quản Lý cho tốt cái miệng của ngươi. Đứng dậy đi

- Đa tạ hoàng thượng

Tôi đứng gọn sang một bên. Lưu Vân ngồi xuống ghế, bắt đầu viết

- Ngươi đọc đi

Tôi ho khan vài tiếng, suy nghĩ một chút rồi bắt đầu đọc

- Hạ Quang tiên sinh. Tiểu nữ thân phận hèn mọn đầu óc ngu si, không biết là phận hèn này đã gặp được vị tiên sinh tài hoa như ngài từ bao giờ. Được ngài để mắt tới là vinh hạnh của tiểu nữ. Tiểu nữ biết mình không phải hồng nhan hoạ thuỷ, cho nên trước giờ chưa từng có đức lang quân như ý. Nếu Hạ Quang tiên sinh chấp nhận thân phận hèn mọn này của tiểu nữ, tiểu nữ xin ghi lòng tạc dạ. Thục Nhi

Lưu Vân dừng bút, liếc nhìn tôi, sau đó đặt bút xuống

- Kinh nghiệm của ngươi trong việc này chắc cũng không ít

- Từ năm 11 tuổi, mỗi tháng gửi một bức thư, mà không có ai hồi đáp

- Nữ nhân như ngươi thật không biết liêm sỉ. Tự bản thân không biết thân biết phận mà còn đi càn rỡ

Hắn phất tay áo bỏ đi. Tôi bĩu môi. Chậc, đàn ông các người làm cái gì cũng được, phụ nữ chúng tôi viết thư tình cũng bị coi là càn rỡ vô liêm sỉ. Cái thế giới cổ đại này quả thực bất công quá thể đáng

Tôi chép thư, miệng lẩm bẩm ngàn câu chửi không hết, cuối cùng không để ý, đã viết xong tự lúc nào

Tôi để trên bàn cho mực khô tự nhiên rồi bước ra ngoài, ngồi sụp xuống thềm ngắm trăng. Tự hỏi liệu thời không song song thì trăng có là một không. Liệu một ngàn năm sau bố mẹ tôi có ngắm cùng một vầng trăng mà tôi đang ngắm không? Họ sống thế nào, có tốt không? Tôi ra đi đột ngột như thế họ có buồn không? Em trai tôi nữa, nó đang sống như thế nào, liệu nó có trải qua cú sốc tâm lý gì không?

Tôi nghĩ ngợi mà không biết nước mắt rơi từ lúc nào

Một chiếc khăn tay rơi trên mặt tôi, ngẩng đầu thấy Lưu Vân chăm chú lau nước mắt cho tôi. Kỳ thực hắn không dã man như tôi nghĩ mà cũng có mặt ấm áp của hắn

- Ngươi nhớ nhà?

- Không có nhà, từ nhỏ phụ mẫu mất sớm, lang bạt tới tận bây giờ

- Tại sao ngươi khóc?

- Nô tỳ không gạt được ngài, nên nô tỳ sẽ không nói

- Ngươi còn muốn gạt trẫm? Ngươi có biết lừa dối vua là tội khi quân phạm thượng, chu di tam tộc không?

- Trong nhà còn mỗi mình nô tỳ, lấy đâu ra chu di tam tộc? Với lại nô tỳ cũng chưa gạt hoàng thượng

Lưu Vân dừng động tác, chăm chú nhìn tôi. Tôi ngạc nhiên nhìn hắn

- Mặt nô tỳ dính cái gì sao?

- Tự nhiên vừa nãy ta liền nhìn thấy ngươi rất đẹp

- Hoàng thượng, ngài là muốn dụ dỗ nô tỳ làm gì có đúng không?

- Cũng không hẳn thế

- Vậy là cũng có rồi. Chậc, mọi nam nhân trên đời này đúng là không có ai đáng tin, nhất là vị nam nhân đứng đầu giang sơn

- Ngươi nói trẫm không đáng tin?

- Ây dà, dù sao nói ngài cũng không hiểu là ngài không đáng tin chỗ nào. Thôi bỏ đi