Cô Vợ Cá Chép Thần Ngọt Ngào Như Mật

Chương 40: Tôi Càng Không Nói Cho Cô

Hơn nữa từ cách trang điểm của Lam Đình tới lời nói việc làm cũng có thể nhìn ra được đối phương không phải gia cảnh đại phú đại quý gì.

Tất nhiên Hứa Tri Y chướng mắt cô ấy.

Lúc trước Cẩm Lê tới nhìn thấy Hứa Tri Y cùng hai người khác đang chuyện trò vui vẻ, Lam Đình đứng một mình ở một bên chơi di động.

Đây cũng không phải bởi vì tính cách Lam Đình cao ngạo không hoà đồng, mà là bởi vì cô ấy bị những người khác cô lập.

Lam Đình ngồi xuống bên cạnh Cẩm Lê.

Từ bây giờ đến trước khi bắt đầu chương trình, tổ nhϊếp ảnh đều sẽ không tiếp tục đi theo các khách mời, cho nên lời nói việc làm của mấy người đều tự do hơn hẳn lúc trước.

Lam Đình nhìn mấy người khác một cái, đều đang từng người làm chuyện riêng của mình.

Cô ấy nhỏ giọng nói với Cẩm Lê nói: “Lúc trước cô đáp trả Hứa Tri Y như vậy, không tốt lắm.

“Đến lúc chiếu ra bị người xem nhìn thấy sẽ có rất nhiều người mắng cô cho mà xem.” Lam Đình nhấp miệng.

Cẩm Lê nhìn cô ấy một cái, cũng nhỏ giọng trả lời một câu: “Tôi không sợ.”

Lam Đình thấy cô bộ dáng vô tâm vô phế như vậy, do dự một chút, mới nói tiếp: “Lúc tôi tới, ở toilet nghe hai nhân viên công tác buôn chuyện, nói Hứa Tri Y là nhờ quan hệ tiến vào, sau lưng có người, cô, cô phải cẩn thận một chút đấy.”

Những lời như vậy cũng nói cả với mình luôn?

Cẩm Lê nghiêm trang: “Nếu địa vị của cô ta lớn đến vậy, cô không sợ quay đầu lại tôi liền nói cho Hứa Tri Y, bán đứng cô đổi lấy bình an à?”

Lam Đình lắc đầu: “Tôi cảm thấy cô sẽ không làm như vậy.”

“Vì sao?”

Mặt Lam Đình hơi đỏ lên: “Cô, cô đẹp như vậy, vừa nhìn đã biết không phải người xấu rồi.”

Cẩm Lê bị những lời này dỗ đến tâm hoa nộ phóng: “Không tồi, cô thật là tinh mắt đấy.”

Đuôi lông mày, khóe mắt cô đều lộ ra đắc ý, hai má vui vẻ hơi hơi phiếm hồng, như ngày xuân hoa đào nở rộ vậy, sáng quắc bắt mắt.

Hứa Tri Y vừa quay đầu lại liền thấy được dáng vẻ này của cô, chỉ cảm thấy thật sự chói mắt.

Cô ta lại nhìn thấy Lam Đình đang nói gì đó với cô, nhịn không được hỏi: “Các cô đang nói chuyện gì vậy, nói đến mức vui vẻ như vậy?”

Lam Đình lập tức ngậm miệng.

Cẩm Lê liếc mắt nhìn Hứa Tri Y một cái, hỏi: “Cô muốn biết à?”

Hứa Tri Y nhìn thấy ánh mắt mọi người đều dừng trên người mình, tức khắc nhớ tới thiết lập đáng yêu thiên chân vô tà của mình.

Cô ra lộ ra một gương mặt tươi cười: “Có chuyện gì vui vẻ thì nói ra để mọi người cùng nhau vui vẻ một chút.”

Cẩm Lê nói: “Tôi cảm thấy cô vẫn không nên nghe đâu, cô mà nghe xong thì không vui vẻ nữa đó.”

Hứa Tri Y: “……”

Cẩm Lê càng nói như vậy, cô ta lại càng muốn biết.

Cô ta nhịn xuống xúc động muốn chụp một cái tát vào mặt người này, mạnh mẽ lộ ra tươi cười: “Sẽ không đâu, tôi có cái gì mà không vui vẻ chứ……”

“Cô xác định muốn nghe đấy chứ?” Cẩm Lê hỏi

Hứa Tri Y: “……”

Cô ta cắn răng: “Tôi xác định.”

“Ồ, thế thì tôi càng không nói cho cô nghe.”

Hứa Tri Y: “……”

Cô ta tức giận đến đôi mắt đều đỏ.

Cẩm Lê thấy thế, vội vàng mở miệng: “Aizz, cô đừng có khóc đấy nhé!”

Hứa Tri Y vừa muốn rưng rưng nước mắt lập tức nghẹn trở về, tức giận trừng mắt nhìn Cẩm Lê.

Cẩm Lê thở dài, cảm khái nhìn cô ta: “Tôi thật đúng là sợ mấy cô gái nhỏ như cô đó, xoạch cái liền rớt nước mắt, ai không biết còn tưởng tôi bắt nạt cô nữa đó.”

Hứa Tri Y: “……”

Cẩm Lê nhìn mọi người trong xe: “Mọi người đều thấy đấy nhá, tôi cách cô ta xa như này nè, vẫn luôn không nhúc nhích tý nào, cô ta muốn khóc không liên quan đến tôi đâu.”

Mọi người: “……”

Hứa Tri Y: “……”

Trong xe lâm vào một loại xấu hổ kỳ lạ.

Lục Thanh Viễn đột nhiên cười một tiếng, nhìn Cẩm Lê: “Xem cô kìa, đừng nói giỡn nữa, đều dọa mọi người rồi.”

Đây là đang giải vây cho Cẩm Lê, trực tiếp đem chuyện này đẩy thành “Nói giỡn”.

Cẩm Lê thở dài: “Aizz, dù sao cũng không phải ai cũng có khiếu hài hước như tôi.”

Hứa Tri Y: “……”