A Trạch Cơ Tình Liên Manh

Chương 7: Tôi là wow

Tình cảm của Hồ Thiên Long và countd1009 phát triển rất nhanh. Countd1009 giới thiệu truyện luôn hợp khẩu vị của mình, thậm chí cả mục điện ảnh, truyện tranh, âm nhạc hai người cũng tương tự. Mới có thời gian ngắn khoảng hơn một tuần, Hồ Thiên Long đã coi anh như tri kỉ hàng đầu.

Tuy rằng Hồ Thiên Long trên mạng có vẻ thoải mái, nhìn tin nhắn qq cùng hộp thoại của hắn, bạn có thể nghĩ hắn là một người hoạt bát nói nhiều, kỳ thật hắn cứ như tên trạch nam chẳng giỏi nói chuyện, cũng không biết giao tiếp. Cho nên bình thường hắn tán gẫu với người khác đều lấy cớ tắm rửa, ăn cơm, đi ngủ rồi bỏ chạy.

Nhưng ở chung với countd1009 không có loại phiền não này, bởi vì hai người có rất nhiều quan điểm giống nhau, hứng thú dễ nói chuyện, nên lúc nói chuyện đặc biệt lâu hơn. Nếu lúc bận hoặc không có hứng thú nói chuyện, đối phương sẽ không dây dưa, rất biết điều mà không quấy rầy. Nhưng không khiến người ta cảm thấy lãnh đạm, chỉ cần Hồ Thiên Long

rảnh rỗi anh sẽ rất nhiệt tình tìm Hồ Thiên Long nói chuyện phiếm, đề tài thường đều khiến Hồ Thiên Long hứng thú.

Tóm lại với cương vị là một người bạn trên mạng, Hồ Thiên Long cảm thấy anh vô cùng hoàn hảo.

Trước kia chỉ lúc cần Hồ Thiên Long mới mở qq, hiện giờ chỉ cần khởi động máy liền đăng nhập qq. nếu vừa onl nhìn thấy ava countd1009 sáng, tâm tình của hắn sẽ phi thường tốt. Nếu đối phương không onl, hắn khó tránh khỏi có chút thất vọng.

Nhưng mà đồng chí tiểu Hồ là người rụt rè, kiêu ngạo, hắn không muốn để đối phương biết mình đã để ý người ta nên cũng không muốn chủ động pm đối phương, mà toàn là chờ đối phương login rồi gửi tin cho mình trước. Mỗi lần đối phương pm mình luôn gửi tới gương mặt tươi cười trông đặc biệt ngốc kia.

Nếu một ngày nào đó phát hiện đối phương login nhưng đợi nửa ngày người ta cũng không gửi mặt cười cho mình, vậy đồng chí tiểu Hồ phải làm sao bây giờ? Chủ động pm đối phương? Đừng đùa, đồng chí tiểu Hồ của chúng ta không phải loại người như vậy. Việc hắn thường làm là login ròi logout liên tục, chỉ cần đối phương còn onl kiểu gì cũng nhận ra sự xuất hiện của hắn.

Nếu như vậy đối phương cũng không phản ứng, Hồ trạch nam chỉ còn cách tung tuyệt chiêu, gửi lời mời tán gẫu. Đương nhiên, hắn sẽ không thực sự cùng đối phương tán gẫu. Chẳng qua cách này có thể cưỡng chế khiến đối phương mở khung đối thoại với mình mà thôi.

Đợi đối phương có phản ứng, hắn lại giải thích vừa nói chuyện với người khác không cẩn thận ấn nhầm.

Hai người nhất kiến như cố, đề tài tán gẫu cũng ngày càng nhiều, phạm vi ngày càng rộng, hắn nghĩ nếu đối phương là nữ hắn sẽ yêu qua mạng luôn. Đáng tiếc hắn sớm xem tư liệu của anh, countd1009 là một người đàn ông sàn tuổi mình.

Một ngày nào đó hai người đang nói chuyện về tác phẩm tiểu thuyết, Hồ Thiên Long đột nhiên nghĩ đến việc mục đích “thông đồng” ban đầu của họ sớm quên mất.

Ánh trăng kinh qua: Đúng rồi, vụ tiểu Xuyên tử có tiến triển không?

countd1009: Ấy dà, cậu không nhắc đến là tôi quên luôn. Ha ha [lại là biểu tượng cười ngây ngô]

Ánh trăng kinh qua: ==… thật ra…. Tôi cũng quên mất chuyện này.

countd1009: ha ha ha, nhưng là đối phương rất cao tay, trước tôi thử nhiều cách vẫn không tra ra được manh mối. Chỉ sợ tôi không có năng lực này, nhiệm vụ vinh quang này giao cho cậu vậy.

Ánh trăng kinh qua: Tôi mà có năng lực sớm đã bắt được thằng khốn đấy rồi. Nếu không chúng ta tìm người ngoài đi?

countd1009: Ớ? Cậu quen cao thủ?

Ánh trăng kinh qua: Anh cũng là hacker, hẳn là có biết đến diễn đàn hacker chứ?

countd1009: Ừ, biết chứ, kì thật tôi còn là hội viên diễn đàn kia.

Ánh trăng kinh qua: hả? Thật à? Id của anh là gì vậy? Có khi chúng ta biết nhau. Tôi là admin thủy khu.

countd1009: Ha ha, tôi biết. Windyprotty chứ gì, id giống id trên web truyện. Tôi sớm đoán được đấy là cậu. Id của tôi là wow.

Ánh trăng kinh qua: Cái gì?! Anh là wow?!!

Đây đúng là một viên đá khơi lên cả sóng thần mà, Hồ Thiên Long nằm mơ cũng không nghĩ đến tên countd1009 này là wow? Một người bị thần hóa, một người mình vẫn coi như cái đinh trong mắt, thế mà lại ngày nào cũng trò chuyện cười nói với mình, tán gẫu thế nào lại tán ngay vào trạch nam hacker? Thế giới này thật nhỏ bé, thật kỳ diệu!

countd1009: Sao vậy? Cậu không tin?

Bởi vì quá khϊếp sợ, Hồ Thiên Long sửng sốt một lúc lâu mới có phản ứng.

Ánh trăng kinh qua: Đúng là có chút khó tin, anh chính là thiên tài hacker wow à?

countd1009: Đúng vậy. Nhưng mà thiên tài cái gì, có chút phóng đại rồi.

Ánh trăng kinh qua: Admin khu bản vụ?

countd1009: Đúng vậy, cần tôi dùng tin nhắn diễn đàn chứng minh một chút không?

Ánh trăng kinh qua: … thật ra không cần. Anh thật sự đi làm tổng giám kỹ thuật ở Microsoft à?

countd1009: Ha ha ha, đều là mạng nói linh tinh, thế mà cậu cũng tin? Tổng bộ Microsoft ở Mỹ, cậu không thấy IP tôi là ở trong nước à?

Ánh trăng kinh qua: Ầy, cao thủ như anh sửa địa chỉ IP dễ như ăn kẹo không phải sao?

countd1009: Cảm ơn khích lệ, nhưng mà thật sự tôi không làm ở đó.

Ánh trăng kinh qua: Anh thật sự là wow?

Bên kia không trả lời, hơn nửa ngày mới thấy gửi thư đến. Hồ Thiên Long vừa mở ra, là diễn đàn hacker, thế mà lại là topic ở thủy khu của bọn hắn. Tiêu đề: Windyprotty, là tôi!

Lúc Hồ Thiên Long nhìn thấy topic này phía dưới đã có khá nhiều cmt, hắn bắt đầu chịu khổ.

Kỳ xích đại/nhũ: Đây là topic thổ lộ, đã xem xong.

Tẩy tẩy canh kiện khang: Thì ra ôn đế và đại thần là loại quan hệ này nha?

Lưu điểu cường bách chứng hoạn giả: Có IQ, không giải thích.

Hồ Thiên Long xóa topic, nếu cứ để đấy không chừng ngày mai có tin đồn hắn và wow sinh con!

Ánh trăng kinh qua: Được rồi, tôi đã biết, anh thật sự là wow. Chúc mưng nha, admin được hoan nghênh nhất.

countd1009: sao tôi cảm giác có vị chua nha?

Ánh trăng kinh qua: Đương nhiên chua. Tôi phí sức làm admin nhiều năm như vậy, anh làm admin chưa được nửa tháng đã được hoan nghenh, có thể không chua sao? Hừ, tôi muốn tìm ra diện mạo thật của anh mà PK!

countd1009: PK tôi tôi sợ nha. Nếu mà cậu thật lòng, ra ngoài ăn bữa cơm thật ra cũng được.

Hồ Thiên Long chần chờ, hắn không biết trả lời thế nào. Từ trước đến giờ hắn không nghĩ đến chuyện gặp bạn trên mạng, hắn không thích lẫn lộn thật ảo. Nhưng từ chối lại sợ đối phương buồn lòng, về sau không muốn làm bạn của mình nữa. Hồ Thiên Long thật sự quý người bạn này, chẳng vì biết đối phương là wow mà mình coi như cái đinh trong mắt mà tình cảm này thay đổi. Hắn đành nói trái nói phải cho qua chuyện.

Ánh trăng kinh qua: Nói thật đi, anh ăn gian hở?

Đối phương không hỏi lại chuyện cũ nữa, đành trả lời.

countd1009: Ha ha, bị cậu phát hiện? Thật ra tôi dùng nick ảo bình chọn cho mình.

Ánh trăng kinh qua: Cái đệt! Thật quá ti bỉ, hạ lưu… nhưng mà tôi cũng thế.

Cảm giác của Hồ Thiên Long với countd1009 lúc này thật kì lạ, sau khi biết anh là wow, địch ý thế mà lại được hóa giải, ngược lại còn càng kính nể anh hơn, càng gia tăng hảo cảm với countd1009. Nếu lúc này đối phương lại nói muốn gặp mặt không chừng hắn sẽ đồng ý.

Đáng tiếc countd1009 không nhắc lại yêu cầu này, nhưng có một người khác mời.

Điện thoại nội tuyến vang lên, Hồ Thiên Long tùy tiện ấn nghe. Giọng nói ngọt ngào của thư kí truyền tới: “Hồ quản lý, điện thoại của tổng giám Walter Fei.”

Hồ Thiên Long nhíu mày, ấn tượng với người nọ không tốt, căn bản không muốn gặp anh: “Nói với anh ta tôi không ở đây.”

Thư kí nói: “Vâng. Nhưng mà tổng giám Walter Fei nói, hắn đã sớm biết anh sẽ trả lời như vậy nên nhờ tôi chuyển lời. 8h tối nay tầng 5 ở khách sạn Thế Kỷ chờ anh cùng ăn tối. Nếu anh không đi hạng mục này sẽ được chuyển cho bên Tâm Lãng.”

“Cốp cốp.” Hồ Thiên Long suýt chút nữa đập hỏng bàn phím, tên khốn kiếp kia thật đáng giận!!!