Nữ Tử To Gan! Ngươi Khinh Thường Ta?

Chương 19

Chương 19 (!)
- A... Th...iết...

- Ân. Ta đây. Nương tử có phải thoải mái hay không?

Nàng vòng tay ôm chặt lưng ta, tiếng rêи ɾỉ bị ta chặt lại bởi nụ hôn. Bên dưới không ngừng ra vào cừu sáp vách thịt non mềm mại. Tay còn lại chăm sóc tiểu bạch thỏ xoa nắn đủ hình dạng.

Nàng bấu chặt lưng ta, bên dưới co bóp như muốn nuốt chửng hai ngón tay ta. Cười nhẹ hôn lên khóe mi đọng nước của nàng, giọng khàn đυ.c:

- Tiểu Long, mệt không?

Nha đầu vẫn còn thở dốc mặt ửng đỏ chưa kịp tiếp nhận câu hỏi của ta. Lả lướt hôn khắp mặt nàng, từng tấc da thịt đi đến đâu ta đều để ấn ký tới đó.

Bên dưới nhức đến khó chịu, liều cởi bỏ nhanh chóng y phục tìm đến môi nàng mυ'ŧ mát. Nhân lúc nha đầu chưa kịp phản ứng ta đẩy du͙© vọиɠ vào trong.

Hừ khẽ trong họng, cảm giác ấm nóng chặt khít bao quanh suýt nữa thì không xong.

- Tiểu Long, thả lỏng có được không? Cắn chặt như vậy ta không xong đâu.

Nàng vẫn ôm chặt cứng ta từ trên xuống dưới, từ trong lẫn ngoài. Nghiến răng khắc chế, tay mò lên hai tiểu bạch thỏ xoa nắn, lưỡi tìm tai nàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm nhạy cảm.

Ta thở hắt ra một hơi bên dưới ra vào chậm rãi cho nha đầu thích ứng.

- Ư...ưmmm... Th...iết...

- Yêu nghiệt. Là nàng thách thức ta.

- A...a....

Ta như nín thở tập trung sức lực ra vào bên dưới, tay đưa xuống nắn bóp khỏa tròn trịa. Vòng chân nàng ra sau lưng, cho du͙© vọиɠ tiến sâu vào.

- Yêu nghiệt... ta nhất định uy nàng ăn no...

Nha đầu lại lần nữa cho ra dòng dịch mật cắn chặt tiểu bảo bên dưới. Nhìn nàng mệt mỏi dưới thân không đành lòng. Nhưng tiểu bảo của ta chịu ủy khuất từng đó năm lẽ nào đêm nay lại ủy khuất tiếp. Đấu tranh tư tưởng không thể ra nổi quyết định chợt nha đầu đó vươn tay kéo ta xuống hôn. Nha đầu, dù nàng cố tình hay vô ý thì đêm nay nàng không xong rồi.

Vòng tay qua tấm lưng trơn mịn kéo nàng ngồi dậy. Bên dưới càng được tận tình tiến sâu. Nha đầu căng cứng rúc hõm cổ ta nói gì đó nhưng ta không hiểu. Gặm lấy tiểu bạch thỏ trêu đùa, đưa lưỡi liếʍ láp một vòng rồi gẩy hạt đỏ ửng. Lật nàng ra sau liếʍ dọc tấm lưng mảnh mịn màng.

Tiếng gầm gừ trong cổ họng hòa cùng tiếng rêи ɾỉ da^ʍ mĩ kí©ɧ ŧɧí©ɧ ta cực độ.

Đại não ta căng cứng đưa đẩy tiểu bảo vào tận sâu rồi rút ra lại cắm vào. Cứ như vậy đến lúc tiểu bảo bị cắn lấy đau một lần nữa ta hừ trong họng thả lỏng bản thân cảm nhận kɧoáı ©ảʍ.

Xoay người đặt nàng nằm trên thân, vén lọn tóc tán loạn trên mặt nàng.

- Tiểu Long, ta yêu ngươi.

- Ân.

Nha đầu thở dốc mệt mỏi ôm lấy ta rúc vào lòng. Thở dài ảo não cảm thấy tiểu bảo lại dựng cờ đòi khởi nghĩa. Nhìn tới nha đầu. Khởi nghĩa bị dập tắt.

Đặt nàng xuống giường, ta rời giường vận trung y ra ngoài lấy nước ấm cho nàng.

Bê thau nước ấm cùng ấm trà trở lại. Nhìn tới nha đầu đang rúc sâu trong chăn chỉ ló đầu nhỏ ra. Búng lấy thứ không ngoan ngoãn phía dưới hừ lạnh. Rót chén trà uống. Nghĩ tới ban nãy nàng thanh âm nhiều như vậy cũng nhận định khát đi. Đem chén trà tới, nở nụ cười lưu manh. Ta đưa nước trà vào miệng, dùng miệng trực tiếp uy nàng uống. Nha đầu chỉ nhíu mày nhẹ rồi dãn lỏng ra.

Lão tử quá khổ đi. Vừa lau người cho nàng vừa nín nhịn du͙© vọиɠ. Thật quá thảm thương đi.

Xong xuôi đem nàng ôm trọn vào lòng, liếʍ nhẹ khóe môi nhìn tới tiểu bạch thỏ. Hình như ta vẫn chưa ăn no.

Liếʍ láp một bên tiểu bạch thỏ đến đỏ ửng, nhe răng cắn lên đó. Dòng máu ấm nóng cứ thế truyền vào. Tạm thỏa mãn, đưa lưỡi liếʍ lên vết cắn. Chép miệng vài cái luyến tiếc. Áp mặt vào đó hít hà mùi hương đến ngủ lúc nào cũng không hay.

.

.

.

.

Sáng hôm sau ta lờ mờ tỉnh giấc do cảm giác ai đó nhìn mình. Mở mắt ra thấy nàng đang dùng ngón tay vẽ từng nét theo gương mặt ta đến ngây ngẩn. Xiết chặt vòng tay:

- Tiểu Long, sáng hảo.

Nói rồi ta lại vùi mặt vào ngực nàng rụi. Cảm giác sung sướиɠ như vậy sáng sớm đã được hưởng thụ a. Lão tử quá tốt phước mà.

Vai bị đẩy nhẹ ra, ta ai oán nhìn nàng.

- Tiểu Long, ngươi thật nhẫn tâm a~ ta hít chưa đủ.

- Ngươi...cả đêm qua vẫn chưa đủ...

Ta khịt mũi cười xòa đem nàng ôm vào lòng, xoa lưng nhỏ. Chủ nhân của nó tâm trạng đang không tốt thì phải.

- Tiểu Long, ai bảo ngươi một bộ dạng yêu nghiệt cầu người khi dễ như vậy. Ta là không kiềm chế nổi. Đừng sinh khí. Phía dưới có đau hay không?

Ta hít ngụm khí lạnh. Từ khi nào nha đầu của ta biết cắn đây. Lại cắn rất đau cảm tưởng như mất miếng thịt vậy.

Đưa tay xuống bụng nàng xoa:

- Tiểu Long, ngươi nhả ra đi. Ta hứa lần sau sẽ ôn nhu mà. Ngươi đói không? Ta đem đồ vào cho ngươi.

Nàng hừ nhẹ gật đầu. Nhếch khóe môi hôn chụt lên trán nàng, đem y phục rơi lả tả dưới đất lên mặc qua. Vội ra ngoài lấy cơm.

Vừa mở cửa ra, khay đồ ăn bất thình lình xuất hiện. Hoàng Dung tươi cười đưa ta khay đồ ăn nhanh chóng rời khỏi.

Đem đồ đặt lên bàn, tiến tới giường lay nha đầu.

- Tiểu Long, đồ đến rồi. Ăn thôi.

Nàng không có dấu hiệu muốn rời giường. Ta luồn tay xuống dưới đem cả người lẫn chăn ra bàn. Đi nửa đường thì chăn chợt rơi xuống. Vậy là mắt ta dán chặt lên từng tấc da thịt của người trong lòng. Có nơi vẫn còn in dấu của trận hoan ái đêm qua. Nuốt ngụm nước bọt, lại lấy chăn gói nàng lại.

Đặt nàng lên đùi, gắp miếng rau tới:

- Tiểu Long, ngươi quay mặt ra đây đi. Ngươi rúc trong ngực ta như vậy làm sao ăn. Lẽ nào ngươi muốn ăn ta sao?

Người trong lòng sinh khí muốn thoát nhưng ta ôm chặt nàng hôn lên vành tai đỏ ửng:

- Tiểu Long đừng giận, mau ăn đi. Không phải rất đói sao. Há miệng a nào. Nếu nàng không há ta sẽ đem đồ ăn bỏ vào miệng nhai kỹ rồi uy nàng ăn đó.

Quả nhiên có tác dụng, đầu nhỏ ló ra. Nàng trừng mắt lườm ta rồi cắn miếng rau. Oán khí của nàng dĩ nhiên lão tử cảm nhận được. Nhưng khi dễ nha đầu rất vui chỉ khổ tiểu bảo nổi trống khởi nghĩa từ sáng vẫn không được thỏa mãn.