Chương 3: Kế hoạch bí ẩn
Hôm sau dù đầu có chút đau nó vẫn cố lết người dậy sớm, tiết đầu của cô dạy. 6h20 nó đã có mặt dưới tầng làm Nhã Kỳ bất ngờ:
– Dậy sớm vậy. Khỏi bệnh rồi à?
Nó phẩy tay cố nói:
– Thôi, mất giọng rồi không cà khịa nữa.
Nó ngồi xuống bàn ăn hết bát cháo. Ăn xong nó nhắn tin “Tao đi học rồi, không cần sang” Rồi nó lấy xe đến trường. 6h50, cả lớp nó chưa có một mống người trong khi 7h15 đã vào lớp. Nó nằm dài trên bàn, đầu nó đau như búa bổ vậy.
7h10, một loạt ùa vào lớp rôm rả. Cậu thấy nó thì chạy đến vỗ vai:
– Quỷ, sao hôm nay dở chứng đi sớm vậy?
Đàn em nó cũng hùa theo. Nó lôi từ trong cặp ra cái máy ghi âm rồi bật lên “Mất giọng. Ốm. Không nói nhiều”
Đây là cách nó xử lý, vì biết mình ốm như cơm bữa nên nó thu sẵn một bản, có chuyện thì bật lên. Đàn em nó nghe vậy thì dần tản đi. Cậu ngồi xuống cười chọc tức nó:
– Hôm qua mưa thảo nào đứa não ngắn như mày cũng tắm mưa cho xem.
Đã mệt người còn bị cà khịa. Nó đập lưng cậu 1 cái đau điếng. Cậu hét lên đau đớn:
– Yêu quái. Ốm mà đánh đau vậy?
Nó lại ấn nút mát ghi âm “Ốm chứ không què” khỏi cần nói cũng biết nó đã chuẩn bị sẵn một bản rồi. Lúc nó ốm, cà khịa nó làm niềm hạnh phúc của cậu.
Cuối cùng cũng đến tiết của cô, nó gượng ngồi dậy, lấy sách vở ra. Cậu bên cạnh mở mắt to tròn ngạc nhiên:
– Ốm nên chập mạch à?
Nó lườm cậu, âm thanh nhẹ nhàng vang ra từ cái máy “Khôn hồn thì im lặng”. Cậu biết điều, bĩu môi một cái rồi nằm ườn ra bàn ngủ.
Cô từ từ bước vào lớp, tiếng huyên náo cả vùng trời rộng lớn. Nó cau mày khó chịu, lườm lớp trưởng. Nhỏ lớp trưởng hiểu ý nó, lớn giọng:
– IM LẶNG!
Cả lớp không đoái hoài đến nhỏ lớp trưởng bởi bọn nó còn đang bàn tán về cô giáo mới của lớp. Nó nghe loáng thoáng đâu đó có đứa khen cô xinh, có đứa muốn tán cô,….
Sắc mặt nó đen lại, cậu nằm bên cạnh có cảm giác bất an từ từ mở mắt. Nó đang thở phì phò nhưng không thể làm gì. Nó mất giọng rồi. Nhìn nó bất lực, cậu không những không giúp mà còn chống cằm xem kịch vui.
Giới hạn đỉnh điểm là lúc nó nghe thấy thằng bàn cuối dãy trong nói “Cô nhìn ngon ha”.
*Rầm!*
Tất cả ánh mắt đổ dồn vào cuối lớp, chỗ phát ra âm thanh. Toàn bộ đều im lặng, không dám thở mạnh khi thấy sắc mặt như muốn gϊếŧ người của nó. Nó nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt cảnh cáo. Nó dừng lại chỗ tên vừa nói câu đó rồi ném tờ giấy qua đó, nội dung như vậy “Cuối giờ kêu người thân đến khiêng mày về”
Kỳ thực cái tuổi 17 cũng có lúc bốc đồng, chơi dại, phát ngôn bừa bãi không suy nghĩ. Hậu quả của việc đó chính là bị đánh đến ba má nhìn không ra.
Cô từ lúc vào lớp chỉ biết cười chừ nhìn học sinh loi choi hỏi chuyện. Cô không phải lần đầu đi dạy nhưng lần đầu gặp đúng lớp yêu quái của trường nên đành đợi ai đó giúp mình. Cũng may có tiếng đập bàn thần thánh vang lên, nhìn xuống mới biết là nó. Cô cười cảm ơn nó.
Nó thấy cô cười thì tức giận đã rủ nhau đi chơi xa. Nó đỏ mặt ngồi xuống. Cậu nhìn ra sự bất thường của nó liền huých tay nó nói nhỏ:
– Có phải vì cô này mà mày đi học sớm với đem sách vở không?
Nó lườm cậu không nói gì. Cậu hừ lạnh, nhìn lên thấy cô, cậu nổi hứng quậy phá. Cậu nói:
– Cô ơi, giới thiệu đi cô!
Đúng vấn đề cả lớp mong đợi nhưng không một ai dám nhao nhao lên như ban nãy, bọn nó chỉ dám gật đầu lia lịa tỏ ý tán thành. Cô thấy bộ dạng mấy đứa như vậy liền bật cười:
– Ha… cô là Lý Hữu Tố, sẽ là giáo viên dạy môn Sử lớp ta.
Cô vừa dứt lời thì cậu tiếp tục hỏi:
– Cô có ý trung nhân chưa cô?
Nó bên cạnh dường như cũng mong đợi câu trả lời. Cô khi nghe vậy sắc mặt trầm xuống, gượng cười:
– Cái này bí mật nha.
Cậu hỏi:
– Cô từng hẹn hò chưa cô?
Cậu hít ngụm khí lạnh, cắn răng chịu đau. Nó đang nhéo eo cậu.
Cô cười ngượng:
– Cô chưa.
Cô nói xong liền đưa cả lớp vào bài học. Cả lớp dường như cảm thấy không khí có phần nặng nề nên im bặt. Nó ngồi nghiêm túc nghe giảng, ghi chép đó, nhưng không có nổi một chữ vào đầu. Cái gì mà phân chia phạm vi ảnh hưởng giữa các nước thắng trận? Cái gì trật tự Ianta? Nó thật sự không hiểu.
Cô trên bục giảng đôi lúc liếc nhìn nó, cũng nhận ra nó đang mơ hồ. Dạy xong còn 10 phút cuối, cô nhẹ giọng nói:
– Được rồi. Để kiểm tra lại kiến thức tiết học vừa rồi cô sẽ gọi một bạn lên trả lời vài câu trắc nhiệm. Trả lời đúng hết sẽ có hai điểm 10 hệ số 1.
Cô vừa dứt lời thì một loạt nhao nhao giơ tay. Giờ nó nhận ra cả lớp đều hiểu trừ nó. Ngay cả cậu cũng tham gia cùng mấy đứa kia. Cô nhìn quanh lớp, mỉm cười rồi dừng lại ngay chỗ nó:
– Mời em Trần Dương.
Nghe tên mình, nó đứng bật dậy, suýt chút làm đổ ghế cũng may có cậu đỡ kịp.
Cô cười nhẹ, đọc câu hỏi:
– Đâu không phải vai trò của tổ chức Liên Hợp Quốc?
A. Chấm dứt Thế chiến II.
B. Duy trì hòa bình, an ninh thế giới.
C. Góp phần xóa bỏ chủ nghĩa thực dân.
D. Thúc đẩy mối quan hệ hợp tác giữa các nước.
Nó nuốt nước bọt, nhìn lại câu hỏi cùng đáp án trên màn chiếu rồi nhìn cậu. Thấy cậu giơ 4 ngón tay, nó vui vẻ:
– Đáp án D.
Cả lớp cười như được mùa. Một là do giọng nó the thé như thái giám, hai là đáp án sai, chủ yếu cười là do giọng nó.
Cô nín cười cho nó ngồi xuống rồi gọi người khác lên trả lời thay. Nó bị một phen bẽ mặt liền trút toàn bộ lực đạo lên vai cậu mà véo. Cậu cắn răng chịu đựng để không hét lên vì đau.
*Tùng! Tùng! Tùng….*
Tiếng trống báo hết tiết đã cứu cậu. Cả lớp chưa kịp đứng lên chào cô đã có bóng trắng chạy vụt qua bục giảng. Cô đen mặt nhìn nó chạy qua trong khi chưa chào mình. Có phải nó nghĩ cô dễ bắt nạt. Cô trầm giọng nói với lớp trưởng:
– Nói Trần Dương tiết sau học xong lên phòng giáo viên gặp tôi.
Cả lớp nuốt khan. Không phải lo cho nó mà lo cho cô. Cô không phải giáo viên đầu tiên gọi nó lên phòng giáo viên. Các giáo viên khác đã từng làm vậy nhưng chỉ là “đã từng”.
Nó chạy vội xuống căng – tin, hớt hải mồ hôi, thở không ra hơi. Nó cố lấy lại nhịp thở, nặn ra từng chữ:
– B… bác cho con… m..một… bánh… bao…m…một hộp…sữa milo…
Bác bán hàng nghe giọng nó vừa cười vừa lấy đồ. Nó trả tiền xong lại chạy bạt mạng về lớp. Chạy đến nỗi không nhìn đường. Kết cục đâm vào người ta. Người nó đâm lại là thầy giám thị Lý Tính. Thầy gõ nhịp thước vào tường:
– Trần Dương, đây không phải lần đầu tôi nhắc em. Không. Được. Chạy. Ngoài. Hành. Lang!
Thầy gằn từng chữ. Nó nói xin lỗi rồi tiếp tục chạy mất dạng bỏ lại thầy giám thị ngao ngán phía sau. Thầy thở dài lẩm bẩm:
– Mong có người trị được tiểu quỷ này. Chứ con bất lực rồi.
Thầy uy với ai cũng được nhưng với nó thì thầy bó tay. Phạt trực nhật? Nó không làm. Phạt thêm? Nó cũng không làm. Dọa lưu ban? Nó từng tuyên bố xanh rờn “Tùy thầy thôi, em bị 1 lần rồi thêm lần nữa cũng không sao. Chỉ khổ thầy phải nhìn mặt em thêm năm nữa”. Thì thầy cũng thương nó nên đành bỏ qua. Vả lại ai bảo nó từng làm quân sư để thầy thoát kiếp FA.
Nó chạy vội vào lớp rồi đứng ngơ ngác một lúc. Nó đến cuối lớp vỗ vai cậu rồi ghi dòng chữ ra giấy “Cô đâu rồi mày?”
Cậu mơ màng nói:
– Phòng giáo viên. Tiết này cô đổi cho tiết toán rồi.
Nó ôm đồ đến phòng giáo viên.
*Cốc. Cốc. Cốc*
– Vào đi.
Nó đem đồ ăn đặt trên bàn rồi xoay người bỏ chạy. Cô ngớ người nhìn nó chạy vụt khỏi phòng khi chưa kịp làm gì. Cô nhìn đến đống đồ trên bàn, có mảnh giấy nhỏ “Cô ăn đi, ăn cho có sức dạy”
Hóa ra là đi mua đồ ăn cho mình. Cô mỉm cười, trong lòng cảm thấy ấm áp lạ thường.
– Hữu Tố, bà không dạy sao? Ngồi đây cười như mấy em mới yêu vậy.
Nhã Kỳ vừa vào đã thấy bạn mình ngồi cười thẫn thờ nên chọc. Cô nghe vậy thì đỏ mặt:
– Bà đừng nói bừa.
Nhã Kỳ thấy trên bàn có chiếc bánh cùng hộp sữa thì nói:
– Bà chưa ăn sáng à?
Cô lắc đầu:
– Ăn rồi. Cái này do Trần Dương mua.
Nhã Kỳ lấy tay che miệng cười híp mắt:
– Chà chà, bà hay lắm. Mới chuyển công tác đã quất đổ đứa em của tui rồi.
Mặt cô càng đỏ tợn. Nhã Kỳ thấy vậy cũng không trêu nữa, chuyển chủ đề.
– Bà trông nom nó hộ tui. Chứ tui bó tay rồi. Nó ngang lắm với cả nóng tính rất dễ gây chuyện. Nó lưu ban cũng do đánh nhau đấy.
Cô ngật gù đồng ý. Cô cũng từng nghe chiến tích của nó rồi. Vì lúc được ban giám hiệu phân công chủ nhiệm lớp 12A6 có không ít thầy cô kể cho cô nghe.
Cô ghé tai Nhã Kỳ thì thầm vài câu. Nhã Kỳ vui vẻ như bắt được vàng vỗ tay đến đỏ cả lên:
– Chuyện này nhờ bà. Tối nay bà cứ đến đi.
.
.
.
.
20h
Nó đang ngồi xem tivi nhưng thấy chị đi qua đi lại thì nhíu mày:
– Chị ngồi im một chỗ đi. Chóng hết cả mặt. Hôm nay nó bận đi học thêm rồi không có qua đâu.
Nhã Kỳ bĩu môi:
– Ai bảo chị đợi nhóc ấy. Chị đợi người khác.
Nó dừng hẳn việc xem bộ phim yêu thích. Mặt nó nghiêm trọng:
– Chị cho bạn em đội nón xanh?
Nhã Kỳ tiến đến nhéo tai nó:
– Nón xanh cái đầu cô. Tôi đang đợi cô giáo yêu quý của cô đến nhà để dạy thêm cho cô đấy.
Nó nghe cô đến thì hốt hoảng:
– Sao chị không nói sớm. Chết rồi!
Nó chạy vội lên phòng. Tiếng lạch cạch phát ra không ngừng.
*Tíng toong. Tính toong*
Hữu Tố vừa bấm chuông, Nhã Kỳ đã ra mở cửa mời cô vào. Nhã Kỳ chỉ tay lên phòng cuối dãy:
– Nó trong đó đấy. Cố lên!
Cô giật giật khóe miệng. Đừng làm điệu bộ như tiễn nhau lần cuối vậy.