Người Quan Trọng Nhất Của Em

Chương 16

Chương 16: Cục súc
Tia nắng dịu nhẹ hắt qua cửa sổ rọi lên hai thân ảnh đang ôm ấp nhau trên giường. Một người đã tỉnh dùng tay chọc chọc hai bên má người kia.

Âm thanh nhẹ nhàng vang lên:

– Vợ ơi, sáng rồi. Dậy thôi. Bố mẹ, các anh đang đợi dưới nhà đó.

Người kia siết chặt vòng tay, đầu nhỏ lắc lắc theo hướng rụi sâu vào chỗ toả hơi ấm, giọng mũi có vẻ ấm ức:

– Tôi không xuống. Em xem xem hôm qua em làm tôi thành cái bộ dạng gì. Sao tôi dám xuống đây.

Nó cười khì khì vòng tay ra sau lưng cô vuốt. Mắt híp lại nhớ sau khi được chấp thuận nó vui đến mức hôn cô ngay trước mặt mọi người. Còn có đêm qua trên đà phấn khởi đã tạo ra vài dấu đo đỏ ở cổ ai kia. Không phải đang ở Lý gia nó nhất định không dừng ở mức hôn.

Nghĩ lại, nó cười đến mức run rẩy chọc ai đó ngượng đỏ hai tai. Nó nhìn chằm chằm chỗ đó, một nhát ngặm lấy nhâm nhi bên tai. Cái giá nhận được là một cước đạp bay vào góc tường.

Nó bày bộ mặt đê tiện nhảy lên đè lên người cô, ôm chặt tay chân giống như gấu Koala.

Cô rãy giụa, chân đạp tứ tung:

– Tên biếи ŧɦái nhà em bỏ mặt em khỏi cổ tôi. Tránh ra. Tôi mà thoát được thì em chết với tôi.

Nó phồng má lên, nhanh như chớp úp môi nó xuống môi cô rồi nhảy khỏi giường chạy ra ngoài.

Cô bật dậy la hét. Tức chết rồi.

Đương nhiên náo nhiệt hai người tạo ra trong buổi sớm thu hút không ít lực chú ý. Lý cha, Lý mẹ đang đọc báo, uống trà cũng ngước lên lầu nhìn xem rồi quay sang nhìn nhau cười, lắc đầu.

Bữa sáng trôi qua rất êm đẹp nếu như nó không liên tiếp được cô tặng ánh mắt tràn đầy “yêu thương”.

– Tố Tố, hai đứa định bao giờ kết hôn?

Khi cô và nó vừa hạ đũa, Lý mẹ liền hỏi. Hai người đồng thời nhìn nhau.

Nó rõng rạc:

– Chúng con đang bàn ạ.

– Tố Tố không còn trẻ. Hai đứa nhanh quyết định một chút. Trần tổng, hai ông bà già này tin tưởng con nên trao nó cho con. Đừng làm hai ông bà này sống mấy chục năm nay hối hận.

– Dạ. Con biết.

.

.

.

.

Nó thở ra một hơi, thả người ra sau rơi tự do xuống giường. Chưa bao giờ nó cảm thấy dùng bữa sáng mà như đi đánh trận.

Cô đi vào sao nhẹ đóng cửa, gần cạnh nó, đem đầu nó đặt lên đùi mình, hai tay ray ray huyệt cho nó.

– Sao rồi? Thấy hối hận khi đi gặp bố mẹ tôi rồi đúng không?

Nó lắc đầu, úp mặt vào bụng cô, tay siết chặt eo người nào đó.

– Không có. Chỉ là… Hữu Tố, chị có bao giờ hối hận khi gặp đứa như em không?

Cô nhíu mày:

– Nói linh tinh gì đây. Sao tôi phải hối hận? Nhóc con nhà em có phải bị doạ sợ nên nói linh tinh rồi không?

Nó im lặng lắc đầu. Nó không rõ bản thân bị cái gì, bỗng dưng cảm thấy bản thân không đáng.

Hữu Tố áp hai tay vào má nó cho đối diện với mình. Cụng đầu xuống:

– Tôi yêu em.

Nó ngạc nhiên nhìn người ở trên đang đỏ ửng mặt.

– Chị… nói gì?

– A!!!

Nó bị lực đạo mạnh mẽ đẩy bay xuống giường.

– Em không nghe thì mặc kệ em. Chuẩn bị đi. Lát về nhà.

Về nhà? Nó ngây ngốc ngồi dưới đất. Tự dưng muốn khóc. Nhà sao? Cảm động chết nó rồi.

Cô thấy nó ngồi đơ dưới đó chợt nghĩ có phải bản thân quá mạnh tay khiến nó đau đến mức không dậy nổi. Tụt xuống giường, chưa kịp nói gì đã bị nó ôm chầm lấy. Nó mυ'ŧ lấy môi dưới cô hôn nhẹ, nụ hôn kéo vào sâu hơn.

*Cạch*

– Tố Tố, mẹ gọi… Ờ… Chị xin lỗi.

Tiếng đóng cửa thanh tuý vang lên. Tưởng cảnh sắc bị gián đoạn nhưng không.

Khi nãy cô định đẩy nó ra nhưng vẫn bị ôm chặt. Giờ đang nằm lọt thỏm trong lòng nó ở trên giường.

– E… Em… Mẹ gọi… Ưmm…

Bao nhiêu ngôn từ định thốt ra đã bị bịt lại. Lúc sau nó tạm buông tha hai cánh hoa mềm mại thơm ngon kia.

– Chị, mình kết hôn đi.

Trần đời có ai đi cầu hôn như nó không. Cưỡng hôn con nhà người ta xong một phát đòi cưới. Hoa đâu? Nhẫn đâu? Thế mà vẫn có người gật đầu cho được. Còn cảm động đến phát khóc.

Tay vòng sau cổ nó, kéo sát xuống:

– Tưởng em…hức… Không định nói…hức…

– Ngốc. Sao em không muốn cưới chị chứ. Vợ, xuống chào bố mẹ một câu rồi mình về nhà nha. Chứ ở đây không tiện.

– Không tiện gì?

Nó làm lơ, chỉ giục cô nhanh nhanh để xuống chào. Cô chỉ biết ngơ ngơ ngác ngác làm theo. Khuôn mặt chất chứa hàng trăm dấu chấm hỏi.

Chào tạm biệt xong nó kéo cô lên xe rồi nhấn ga phóng đi. Cô không hiểu đứa nhóc này làm sao nữa rồi.

Và rồi những thắc mắc được giải đáp.

Vừa về tới nhà, nó kéo cô lên phòng. Nhìn bộ dạng gấp gáp của nó khiến cô buồn cười.

Nó kéo mấy ngăn bàn ra, lật mấy quyển sách, miệng lẩm bẩm không có với không phải. Cô thương tình muốn giúp nhưng nó không cho bắt cô đứng đó. Sau lúc chật vật nó liền reo lên. Mặt hớn hở cầm hộp đỏ:

– Chị có chấp nhận rước đứa ăn hại như em về nhà không? Để em ngày ngày làm phiền chị.

– Có ai cầu hôn như em không? Giờ trả lời mấy câu sau.

Nó gật đầu như giã tỏi.

– E hèm… Việc nhà ai làm?

– Em làm.

– Tiền ai giữ?

– Chị.

– Tối mấy giờ về?

– Sẽ không về tối. Chiều 5h tan sở sẽ về lập tức.

– Ai làm chủ nhà?

– Chị.

– Tôi không thể chấp nhận lấy em được.

Nó nghe như sét đánh ngang tai, đứng bật dậy. Định nói thì bị cô đạp vào mông:

– Em có biết làm trụ cột không hả? Coi tôi là pha lê dễ vỡ hay gì? Định lấy tôi về rồi đem cất tủ kính hả? Tôi nói cho em biết, việc nhà hay tài chính thì chia AA, em dám dành việc nhà với tôi đừng trách. Còn đứng đó. Nhẫn đâu? Mau đeo cho tôi. Tin tôi đuổi em không?

Giờ nó mới biết bản thân bị lừa dối bấy lâu nay. Người yêu hiền lành, thùy mị của nó đâu rồi? Đâu ra quý cô cục súc vậy?