Chương 14: Hẹn ước
Nó đặt cô lên giường lo lắng nhìn chân cô. Đôi chân ngọc ngà nó mê mệt giờ tự dưng xuất hiện vết đỏ có xót không cơ chứ.Cô thấy nó nhìn chằm chằm chân mình thì gượng đỏ mặt, lấy ngón tay dí trán nó:
– Em nhìn gì chăm chú vậy? Lên đây ngồi.
Nó bĩu môi than thở:
– Mẹ vợ thật khó đoán a~ phút trước còn ôm ấp thơm em các kiểu phút sau đã lạnh mặt đòi đuổi người… Ư… Thật mệt nha…
Cô nhìn cái đầu đen thù lù đang nhân cơ hội úp vào ngực mình rụi rụi tức đến nóng cả người.
– Em dừng ngay hành động biếи ŧɦái này lại.
– Pu… Pu… Em đang cần an ủi mà… Người ta đang cần sạc pin đó~~
Cô bặm môi đẩy đầu nó ra:
– Với mọi người thì trưng bộ dạng đứng đắn nhà lành còn với tôi thì em… Liêm sỉ em để đâu rồi!!
Nó gãi mũi:
– Tại vợ rù quyến quá làm gì!!
– Ai vợ em! Em còn nói xằng bậy tôi đá em khỏi nhà đó. Em đừng quên đây là nhà ba mẹ tôi. Chỉ cần tôi hét một tiếng là mấy mươi con người đem em ra chém.
Cô nhéo tai nó xách lên, lớn giọng răn đe con người bại hoại trước mặt. Không dạy để sau này có mà đè đầu cưỡi cổ cô.
Nó ôm tai la oai oái thục lạy van xin tha mạng cô mới buông tay. Buông ra thấy tai nó đỏ ửng thì xót. Nhìn qua nhìn lại cái tai mới quyết định. Úp hai tay lên đó xoa xoa:
– Em đó! Ngày nào không chọc tôi em ăn không ngon ngủ không yên sao? Để tôi tức lên người thiệt chỉ có em. Biết chưa hả?
Nó phục đầu trên đùi cô tận hưởng phút giây ngọt ngào:
– Không phải cuối cùng vẫn là cô thương em nên mới xoa sao. Tính ra như vậy không lỗ.
– Em đó! Dẻo miệng.
Nghĩ thế nào cô lại thơm chụt lên trán nó. Hành động bộc phát khiến nó cũng sững sờ. Hai má cô đỏ ửng khi nhận ra hành động vừa rồi. Ngượng chết đi được. Cô đứng bật dậy nhìn quanh phòng, ánh mắt rơi vào nhà tắm:
– Tôi đi tắm. Em đợi đây đi.
Cô chạy vụt vào nhà tắm nhanh đến mức nó chưa kịp nói gì. Nó ngơ ngác nhìn cánh tay giữa không trung. Cô không đem đồ vào tắm a.
Đôi bạn trẻ hí hửng trên nhà không hề hay biết đang có âm mưu chờ đón mình.
Dưới nhà, Lý cha cùng Lý mẹ đang nói chuyện với người bạn lâu năm không gặp của Lý cha. Người này họ Tô, lần này đến là ý định cho con trai làm quen với cô. Nói thế nào nhỉ? Hai lão nhân gia này chính hẹn ước cho hai người. Mà nữ chính vẫn không hề hay biết đến cái hôn ước này. Không dám tưởng tượng đến cảnh bạn nhỏ Trần khi nghe tin sẽ phản ứng thế nào.
– Tô huynh, con gái tôi nó tính khi thất thường, khó chiều chỉ thiệt cho con anh.
– Lão Lý, con trai tôi nó sợ thiệt cái gì chứ. Anh cứ nói Tố Tố không tốt. Tôi là thấy cháu nó rất tốt. Thời buổi giờ tìm đâu ra cô gái nào xinh đẹp, giỏi giang như vậy. Con tôi nó làm tổng giám đốc chỉ sợ không có thời gian, e Tố Tố chịu thiệt.
– Vậy thì thôi.
Giọng lạnh băng xuất phát từ cầu thang. Nó ngồi trong phòng chán nên định ra ngoài có gì giúp nhưng hay rồi. Nó vừa ra đã nghe được chuyện này. Nữ nhân nó vục mặt cưa cẩm lại để tên khác ngồi không hưởng thụ chắc.
Nó đi xuống tầng, cúi người chào:
– Cha mẹ! Chào bác, chào cậu.
Hai lão nhân thoáng bất ngờ nhưng rồi im lặng xem kịch vui. Nó đương nhiên nhìn ra. Nó quay sang nhìn lão Tô cùng anh chàng tổng giám đốc mặt đang trắng bệch kia.
Nó khéo khoé miệng, nụ cười lạnh sống lưng:
– Chào Tô tổng.
– Chào. Chào. Trần tổng. Thật vinh dự.
Thanh niên kia thấy nó đưa tay ra thì vội vàng đứng dậy khom người cúi xuống bắt tay nó.
– Nghe nói cậu đến xem mắt bạn gái tôi?
Lời nó buông ra làm những ai đó sững người.
Tô lão gia nhìn hai vị trước mặt:
– Anh chị Lý, tôi cần giải thích.
Lý mẹ nhấp ngụm trà:
– Anh Tô bình tĩnh. Tuổi trẻ nông nổi. Tiểu Tố nhà tôi còn trẻ, suy nghĩ nông cạn. Tôi thấy Tô tổng đây là người rất đáng tin tưởng. Còn…
Lý mẹ đánh mắt sang nó. Nó tuôn một tràng dài sơ yếu lý lịch, công việc, tài sản. Cuối cùng nó chốt lại khiến bốn người ngồi kia ngã ngửa:
– Cháu cam đoan là chỗ dựa vững chắc cho Tố Tố. Cháu thề có trời đất chứng dám nếu Trần Dương này phản bội Lý Hữu Tố thì trời tru đất diệt không đầu thai. Sau khi kết hôn, tài chính Tố Tố nắm, việc nhà cháu làm, đi mua sắm cháu xách đồ. Nếu Tố Tố muốn cháu ở nhà thì cháu bán tập đoàn, sẽ ở nhà làm vợ hiền ngày ngày nấu cơm chờ chị ấy về.
Nó nói mà như bắn rap. Có thể lời nó không làm mấy lão nhân gia kinh động nhưng hàm của Tô tổng đã chạm đất rồi a. Trên thương trường ai mà không biết danh tiếng Trần tổng, nữ nhân trẻ tuổi, hành động lý trí quyết đoán, thậm chí xuống tay có điểm tàn độc. Một chữ ký thôi cũng đủ mua mấy lần công ty hắn. Giờ nói ra mấy lời này. Hắn thật muốn hét lớn. Trần tổng, cô có thể nói lại không? Tôi vẫn chưa quay lại được.
– Trần Dương, em nháo cái gì dưới đấy?