Chuyện Tình Quân Sự

Chương 18

Biệt danh của mấy thím là gi ? Có cái gì thú vị không ?

Riêng tôi thì chả thấy ân tượng gì với cái biệt danh “ mập môi hồng ” mà Sương tiểu thư gắn cho tôi cả ! . Nàng lấy tất cả đặc điểm xấu của tôi để ghép lại thành một cái tên như thế đấy : Vừa tròn + môi thâm ( hồng ở đây là nói mốc meo kiểu quyến rũ ..) .

Đã nhiều lần tôi cầu xin nhỏ dẹp ngay cái tên ấy trước mặt tôi cơ mà dường như vẫn chứng nào tật náy làm tôi đau đầu vô cùng . Tôi cũng chẳng thể làm gì nàng được cả , đó mới chính là vấn đề đấy .

Sau khi nghe cái giọng nói điệu điệu như cái thứ nước lỏng của nàng thì tôi trở nên vừa khó hiểu kèm một chút bực tức .

– Có chuyện gì !!!!!!!!!!!!!

– Ơ ! Răng mà phải bực tức như rứa ? Có chuyện mới gọi chớ , không được à ?

– Ờ thì được ! Nhưng mà đừng có gọi cái “ môi hồng “ “môi tím” gì hết . Ta ghét lắm !!!!!

– Haha ! Kệ nhà ngươi … Ta không quan tâm nhé ! Mà mai đi ăn sáng nha ….Tạm biệt hey

– Ơ ơ… này ..

– tút tút tút

Tính Sương tiểu thư là vậy . Đôi lúc cho người ta thấy nàng là một người khá là tinh tế trong cách suy nghĩ nhưng đôi lúc lại bọc lộ cái kiểu hấp tấp trẻ con khiến cho người đối diện phải bật cười vì khó hiểu . Và thú thật thì tôi cũng đang đứng tự cười một mình đến nỗi mấy đứa trẻ con đi ngang cũng phải trố con mắt nhìn khinh khỉnh .

Nhìn lại đồng hồ thì cũng gần 10h đêm rồi , tôi hoảng sợ mà phi gấp rút về nhà kẻo bà Cô lo lắng nữa . Khổ cái là ở Huế này thì cái thời gian hoạt động về đêm không thoáng hơn ở Đà Nẵng mà lại còn có xu hướng 9h 10 thì đường vắng hẳn nên tôi cũng không quen với lối sống nề nếp ở đây cho lắm .

Mà bà cô lại thuộc dạng kiểu người hay lo lắng và sốt ruột , về trễ thì lại phải đợi đến khi thấy mặt mới yên tâm mà ngủ . Đã nhiều lần xảy ra tình trạng tương tự như trên nhưng mà mỗi lần tôi thì lại cứ như là quên hết mọi chuyện vậy.

Đúng như dự đoán luôn . Khi tôi vừa bước vào nhà thì bà cô vẫn ngồi đó vừa xem phim vừa đợi , thái độ thì cũng khó chịu lắm . Chả là tôi bảo đi dạo tí rồi trở về .Cơ mà thoáng một cái đã đi gần 3 tiếng rồi trong khi cô lại cần thời gian nghỉ ngơi sau khi dành cả ngày để là việc thì phải đợi cửa và lo lắng cho tôi .

Cơ bản là vì thương con cháu nên mới lo lắng trông nom như thế , chứ còn không phải họ hàng thì nó rơi vào cái tầm gọi là rãnh ấy . Thế là sau một hồi năn nỉ ỉ ôi các kiểu khiến bà cô cũng xuề xòa cho qua thì tôi cũng cảm thấy khá là mệt mỏi nên xin phép vào thẳng phòng mà ngủ luôn .

—————————————————————-

Sáng hôm sau.

Đúng 7h30 thì tiếng chuông báo thức kéo tôi từ trong giấc mơ ” nhà giàu – vợ đẹp – con ngoan – bồ nhí độ tầm chục em” lại trở về với thực tại .

Tỉnh dâỵ mà trong lòng cảm thấy tuổi thọ như giảm thêm cả chục tuổi vậy . Đáng ra cả tuần bị hành hạ thì bây giờ tôi phải tận hưởng cái gọi là giấc ngủ chân chính này chứ không phải lục đục mò mẫm dậy thật sớm như thế này đâu .

Cơ mà nhìn điện thoại thì tầm đã trễ thế này rồi mà chưa thấy con nhỏ nhắn tin hay gọi một tiếng gì cả . Mà nói chung ngẫm nghĩ lại thì cũng là Sương tiểu thư đích thân gọi điện rũ nên một phần nào đó tôi cũng khá là tin tưởng một ít .

Thế là yên tâm xuống phía sau tắm rứa , vệ sinh răng miệng và dạ dày các kiêu .

Tầm 8h15 đi lên vẫn chưa thấy có tin tức gì từ Sương tiểu thư cả. Một phần thì đã quen với việc ăn uống đúng giờ và một phần lo lắng cho việc nàng xảy ra chuyện khiến tôi nóng lòng đáp một cuộc gọi khẩn cấp cho nàng .

Đổ chuông thiệt lâu cũng chả bắt máy lại làm cho cái thói đa nghi suy nghĩ tiêu cực của tôi bùng phát thế là chuyển sang chế độ auto goi lại luôn .

Đến lúc tôi gần nản định quăng thẳng cái điện thoại vào một gọi rồi sống chết kệ cmnl thì đầu bên kia bắt mấy “ ưm ..a . hưm hưm “ gì đó . Nghe thế thì tôi đinh ninh chắc cú là Sương tiểu thư bị tai nạn rồi nên ruột gan lúc ấy chẳng thể làm tôi bình tĩnh nữa mà cứ xồn xồn như chó đớp cái mái tồn vậy:

– alo .. alo ! mi .. bị cái gì rồi .., bị chổ nào ??????????????

Mặc dù bên này hấp tấp nói đếu nên lời thì bên kia vẫn im thing thít khiến cho tôi đổ quậu lên mà la hét inh ỏi thiếu điều như một thằng nghiện lên cơn dại vậy .( hên mà cả nhà bà cô buổi sáng vắng hoe không một người chứ không cũng phi lên bã tôi vài bạt tai veo mồm ấy ) .

Đờ mờ ! Tóm lại biết sao không ? .

– hưm hưm … yên cho bổn tiểu thư ngủ … mới sáng mà đứa nào gọi phá thế ??

Giọng điệu ngái ngủ một cách lười biếng của Sương tiểu thư khiến tôi chỉ muốn cúp máy rồi tự tay đấm thẳng vào mặt của mình vì tội đặt niềm tin không đúng chổ .

Haha Đùa ! Nói thế thôi chớ tôi cũng ngắt cuộc gọi luôn cho bỏ tức thôi vì không ăn với nàng thì tôi cũng chạy ra đầu ngỏ mà ăn món tủ của tôi vậy . Cũng chả chết hay hại ai cả ( thím mô ăn bún chả cá 154 hay 134 nguyễn Huệ kế bên là quán mắt kính màu đỏ ấy rồi thì chắc cũng thấy ngon hỳ  ).

Thế là chạy ra đầu ngõ kêu một tô bún rồi ngồi đợi vì người quá đông đúc thì có tin nhắn đến . Nhìn vào thì thấy của Sương tiểu thư , định dở chảnh bỏ vào túi luôn cho nó biết mình giận hờn vu vơ cơ mà tò mò nên cuối cùng cũng lôi ra đọc :

– “ đợi 30 nữa sẽ đến đón nghe mập môi hồng . Đừng có giận đó . À quên nhắn cái địa chỉ đến đón luôn “ .

Phân vân lắm , định bơ luôn rồi nhưng nghĩ lại thì chắc cũng cả tuần ngủ ít nên về nhà có giường êm gói đẹp thì cũng chả trách được cô nàng tiểu thư ấy . Quyết định pm cái địa chỉ rồi ngồi hóng bún .

Đờ mờ ! lâu vãi cả lâu luôn . Đợi dài cả cổ thì cuối cùng cũng cầm được tô bún trên tay . Nhân tiện bà chị đem tô bún trước mặt thì cũng hít một hơi nghe mùi nước bún riêu cua thoang thoảng chợt mới nhận ra rõ giá trị của một tô bún mà nước mắt giọt ngắn giọt dài mấy thím à .

Định cầm tiền gửi luôn để đề phòng Sương tiểu thư tới khỏi mất công lấn cấn đưa tiền thì mới biết quên mẹ cái ví ở trong nhà . Thế là có một pha tốn hơi sức chạy vào chạy ra một chuyến hết sực nhọ nồi của thanh niên .

Ngồi ăn tầm được nữa tô thì dường như cảm nhận được thứ gì đó sau lưng . Quay lại thì thấy y rằng Sương tiểu thư ngồi phía sau.

Tôi định chạy lại hỏi han thì nàng đã rối rít chạy đến giải thích này nọ . Ờ thì giờ mới chợt nhớ ra nên tôi bắt đầu xị mặt xuống thế này thế nọ làm con nhỏ cười khúc khích .

Mà thôi dẹp cái chuyện đó qua một bên đã . Sương rũ tôi ăn sáng nhưng mà bây giờ tôi cũng lở ăn nên bây giờ cũng chả biết làm thế nào cả . Còn Sương tiểu thư thì nảy ý định rũ thêm một con bạn thân trong p14 họ Đào tên Tâm nên được gọi là Tâm đao uống cf 3 đứa.

Khổ nổi gọi điện cho nó hỏi thì mới hay là 10h con Đao nó mới dạy về lận nên Sưởng tiểu thư rũ tôi vào cái nhà sách gì đấy đối diện cái toàn nhà gì cao cao sát big C ấy để giết thời gian .

Ừ thì tôi cũng dể dãi … nhầm dễ tính , thế nào lại chả được nên đồng ý một cái rụp

========= Cháp đến là món quà đầu tiên của tôi cho Sương và cuộc hờn dỗi của những người trẻ con ;

———————————————————–

Tối qua mới mơ gặp lại Sương tiểu thư sau 2 tuần chưa gặp mặt