———————————————————
CON ĐƯỜNG BIẾT HÁT GIAN NAN
VÀ TÌNH ĐẦU DANG DỞ……..!!
Nói về âm nhạc thì tất nhiên ai cũng đam mê cả. Cơ mà vấn đề ca hát có chuẩn hay không là vấn đề tài năng trời phú và sự nổ lực nên chẳng ai có thể biết trước được điều gì .
Có những người hay nói rằng “hát hay chắc gì đã bằng hay hát” cái này không biết đúng với họ hay không nhưng riêng với tôi thì mọi việc dường như là quá xa tầm kiểm soát của mình.
Tôi yêu âm nhạc từ khi mới lọt lòng mẹ ,qua những lời ru hay trên chiếc radio hay đặt ở đầu giường . Mẹ kể rằng hồi nhỏ tôi khóc dữ dội lắm, người đâu mà cứ nhốn nha nhốn nháo cả lên làm cho cả nhà phải thức dỗ dành đến sáng .
Nhưng ngờ rằng đâu thằng oát con như tôi đã im lặng đi khi nge được vài bài hát từ loa phát thanh xóm cái chương trình chào buổi sáng được phát vang vảng đều đặn lúc 6h. Nên từ đó giấc ngủ của tôi đã xoay quanh chiếc radio cũ kĩ , cho đến tận bây giờ thì thói quen đó vẫn cứ bám riết theo tôi ..Chắc các bạn nếu đã từng nghe những điều thú vị từ zoneFM thì có lẽ sẽ nhận ra được sự thú vị từ nó .
Trở lại vấn đề “hát hay” và “hay hát” .Nhà nội và cả ngoại tôi đều thuộc loại “hát hay” cả . Nhưng đối tôi lúc còn choi choi thì khái niệm ấy ngở như “ Thằng mù đòi bắn súng nhắm vậy “ .Đôi lúc cũng tự trách bản thân mình , dần vật với những sự chỉ trích đánh giá của những người xung quanh.
Mẹ cũng hay nói với tôi rằng :
-Con cứ chăm chỉ mà luyện giọng thì biết đâu sau này giọng con có phát triển thì sao? Không phải ai sinh ra đã tài giỏi hết. Mà phải có sự kiên nhẫn , niềm đam mê và khát khao để chạm tay vào mục tiêu của mình và đừng tự than trách bản thân của mình mà hãy tha thứ , bao dung cho những khuyết điểm .
Nghe lời mẹ khuyên nhủ thì dường như có một động lực nào đó thúc đẩy sự cố gắng của tôi tăng lên theo cấp số nhân vậy .
Tôi lao đầu vào khổ luyện cả ngày lẫn đêm để không phụ lòng mẹ . Nào ngờ kết quả đạt được là đến mẹ tôi cũng thay đổi quan điểm lại rằng tài năng của tôi là con số 0 và chỉ mang đến sự kích quyết liệt của hàng xóm láng giềng mà thôi.
Tất cả mọi người trong xóm đều cho rằng tôi là nguyên nhân dẫn đến sự ô nhiễm tiếng ồn hay thẳng thắng hơn là hát như vịt kêu bò rống rồi đòi phản ánh lên tổ dân phố giải quyết các kiểu!! .
Thật sự thì đối với tôi ấy , con người mà đem so sánh ngang với con vật thì khác nào tự đem mặt mình úp vào đống phân .Nên vì thế cái mặt cảm của bản thân ngày càng lớn dần đến nổi tôi cũng phải từ bỏ dần sự khổ luyện và chuyển sang hát nhẩm nhẩm lí nhí trong miệng suốt ngày như thằng tự kỉ vậy .
Hát không hay nhưng việc học thì tôi lại được bù lại xứng đáng .
Đi học cấp hai thì tôi được bầu làm lớp trưởng bởi ngoại hình kèm giọng to khỏe ( hô đứng dậy ngồi xuống ấy)…nhưng trong thân tâm tôi thì tôi cũng tự nhủ là “À ! cô chọn mình là do mình ngoan hiềnvà học giỏi .” nên không cảm thấy ấy náy lắm mà trái lại rất lấy làm khoái chí.
Hầu hết người ta bảo cấp một thì có tình yêu của cấp một, cấp hai thì cũng có tình yêu của cấp hai và lên đại học hay cấp ba thì cũng chả ngoại lệ cả . Và tôi cũng có một mối tình say nắng bắt chợt là xao xuyến con nhỏ tổ trưởng của tôi.
Nói không phải khoe chớ lớp tôi là lớp chọn của trường nên vào đây cũng thuộc toàn thứ dữ ( tôi là do mẹ làm cán bộ đưa vào nên có thể bỏ qua không bàn đến vấn đề nhạy cảm này ^^) .
Kể ra thì lũ con gái lớp tôi mới tầm vài tuổi đầu thôi đã vác cái cặp đít chai rượu đế dày cuộm trên mặt , rồi lại còn thêm cái kiểu mới ngày đầu vào lớp đả vừa đi dáng con mắt vào quyển sách ,vừa cầm ổ bánh mì nhai thì tôi cũng chả còn vần đề gì để nói cả . Chỉ có điều thất mắc là ba mẹ nó định đầu tư cho nó làm tổng thống hay bộ trưởng gì à cái tuổi ăn chơi này đã bắt đầu nhồi nhét tư tưởng bảo thủ đến kiểu dã man rợ như vậy ( nói tới đây thì tôi lại nghĩ ngay đến cái bài vô tình nghe đc trên mạng : https://mp3.zing.vn/bai-hat/Hoc-hoc-hoc-LK/IW900UW9.html ).
Dù thế thì tôi cũng không nên vơ đũa cả nắm như vậy , bởi chắc gì chiếc nào cũng giống nhau . Vì thế trong lớp tôi chắc cũng còn sót lại vài thành phần rất chi là dể thưong và trong sáng…
Nhớ lúc nhỏ hầu hết những bài tập làm văn thì đa phần giống nhau ,cũng toàn kiểu “em thích rất nhìu con nhưng em thích nhất là con mèo” v.v… áp dụng với tất cả các bài miêu tả nên đối với tôi con nhỏ cũng thế “ Trong lớp em cũng có nhiều bạn rất dể thương và học giỏi nhưng em thích nhất là bạn Nguyên tổ trưởng bởi vì bạn ấy …không mang đít chai” . Đùa vậy thôi ! con nhỏ đẹp cực kì mà lại học giỏi nên trong lớp không thằng nào là không có ý định lăm le ve vản nhỏ cả . Nhưng khổ nổi, con nhỏ kiểu lạnh lùng và cực kì ghét mấy thằng đàn ông thấy gái là tăm hớp nên mọi sự cố gắng lấy lòng của thanh niên trẻ trâu này đều bị tan rã như mơ giữa ban ngày.
Con nhỏ đối xử với tôi lúc đầu thì khó chịu cực kì bởi cái độ quậy phá và nói chuyện trong giờ của tôi và thằng Khánh Shit có thể nói là nước chảy đầu nguồn vậy chẳng cái gì cản nổi nên việc cuối tuần bị kiểm điểm trước lớp là chuyện dĩ nhiên vậy.
Cơ mà học hành tôi vẫn rất đỉnh và kèm cả chạy việc đoàn lớp một cách hoàn hảo khiến cô cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua bởi học sinh không quậy không nói chuyện thì chẳng có ai so sánh là “thứ Ba học trò” đâu chớ .Nhưng nhỏ Nguyên lúc nào cũng tỏ ra rất khó chịu với tôi bởi nhỏ nghiỉ cô chủ nhiệm binh vực tôi quá đáng và không công bằng với trách nhiệm của nhỏ .
Thôi thì kệ không sao hết bởi thời gian thấm thoát trôi qua được vài tuần đầu thì con nhỏ cũng dần thân quen với tôi . Việc nhỏ cũng bắt đầu vui vẻ cười toe toét vì những câu chọc cười hay những hành động dí dỏm của tôi nên việc lên “phường” kiểm điểm đã giảm rõ rệt ..Đúng là càng ghét lại càng bận tâm nhiều , không đến với nhau bằng cảm tình tốt thì đến với nhau bằng cảm tình xấu mà thôi …Không ngờ đó cũng là một phương pháp tán gái mà tôi tìm được ở cái thời này.
Cuối tuần thì lớp tôi có tổ chức một buổi off đầu năm để lấy không khí chủ yếu là để giao lưu gặp mặt quen biết lẫn nhau , tôi được chỉ định làm chủ xị nhưng lại chẳng biết cùng bè lũ đi đâu cả … Cấp hai rồi chả lẻ dẫn cả đống lên công viên mυ'ŧ cà rem hay tập trung đi game center .
Không được ! như vậy không hợp với lứa tuổi nên tôi quyết định đặt một phòng Kara nhỏ rẻ tiền rồi mua thêm nước bia bọt , đồăn để party thêm phần hoành tráng và rộn ràng..
Nói chung là cả lớp cũng thống nhất một cách đầy nhiệt tình nên tôi thấy mình rất chi là có ích và tự hào về bản lĩnh lãnh đạo của mình há há.
Cách vài ngày sau thì bữa party cũng đến . Hôm ấy ai cũng mong buổi học
sáng trôi thật nhanh để buổi chiều chúng tôi sẽ được quẩy tưng bừng , ngay cả trên mặt những con bánh bèo chăm học cũng không ngoại lệ lắm .
Chiều đến thì thằng Khánh Shit dùng con phượng hoàng lông cánh đã trụi hết sơn vì thời gian của nó qua đèo tôi đi party. Nó trong bữa nay có vẻ bảnh bao lắm , đi xe đạp mà khoắc áo da trông ngầu như mấy thằng Ba-tàu . Còn đối với tôi “Cái răng cái tóc là góc con người” thôi , nhà lúc ấy còn ngèo thì có đào đau ra bộ đồ đẹp mà mặt nên tôi chỉ cần tắm rữa sạch sẽ , tóc xịt keo bóng mượt chải mái 50-50 đẹp trai chả khác nào Đan trường rồi thôi .
Thế là tự tin phi thẳng lên xe mà chiến không cần phải bận tâm nữa .
Đến nơi thấy đứa nào đứa nấy xon xen đồ đẹp xanh, đỏ ,cam ,vàng nhìn lại đếu khác gì mấy cái đèn quảng cáo quán kara cả . Cơ mà chê nó thì cũng nhìn lại bản thân . Trên người tôi chỉ khoác mỗi cái áo pun với cái quần lững và có kèm đôi dép lào thì chả biết vác cái mặt vứt vào đâu cả .
Thú thật thì lúc đó cũng dị thật tại lớp trưởng ít ra cũng đứng đắn hơn chứ . Nhưng mỗi nhà mỗi khác , nhà nghèo có phong cách của nhà nghèo , nhà giàu ăn diện kiểu nhà giàu nên tôi cũng không cần cố chấp quá mà mất vui đi ấy chớ .
Nhừng mà cái lũ giở hơi khốn nạn chúng nó ấy ! Đúng kiểu con nhà giàu luôn , lề mề đếu hiểu được .
Đứng đợi cứ như chó đợi xương ấy . Trong khi tôi đã cố tình hẹn sớm nữa tiếng nhưng bây giờ chỉ lác đác vài thằng con trai còn lũ con gái thì biệt mất tăm . Thôi thì tôi cũng ráng nhẫn nhịn , bao dung chứ cũng chả biết than với ai cả ? .
Tầm nữa tiếng sau thì hầu như tất cả đều đủ …Cơ mà người con gái tôi thương vẫn còn chưa xuất hiện nữa . Mấy đứa kia thì hối vào vào còn ruột gan , tôi hóng nàng mà cứ sôi sùng sục cả lên.
Bỗng thằng thằng Khánh Shit bả cho một cái vào mông rát đến nổi thiếu điều đau rát muốn hét toang toáng cả lên cho bằng đc .
Ế thằng dân chơi ! Tức tối định quay lại bem cho nó một phát thì thấy thấp thoáng một chiếc ô-tô bấm còi inh ỏi xin đường ( kara trong hẻm nên chật ) . Nhìn kĩ lại thấy Nguyên ngồi kế bên ông tài xế thì hết cả con mẹ nó hồn luôn!… Biết là nhỏ tiểu thư cơ mà cũng không thể ngờ đến mức kiểu như vậy nên thoáng chốc có chột da bản thân lắm .
Nguyên từ từ mở cửa xe khẽ chào người đàn ông lái xe ấy rồi đóng cửa bước đến gần tôi một cách nhẹ nhàng .
Hôm nay , nàng mặc một chiếc chiếc váy hoa ngắn ngang đầu gối trông cực kì xinh xắn dịu dàng như một bông hoa vậy . Tôi khẳng định rằng mặc dù xung quanh toàn những ánh đèn đầy đủ màu sắc lắm nhưng vẫn không thể che lấp được nét đẹp của ngừời con gái ấy .
Cho nên tôi mãi đắm đuối nhìn nàng mà quên chẳng để ý đến trời trăng mây gió gì cả …… Có lẽ đêm nay, tôi đã chắc chắn rằng mình đã yêu nàng rồi
Tôi ngẩn ngơ cả người đến nỗi chẳng biết nàng đã đứng sát trước mặt tôi . Khuôn mặt cười cười đáng yêu xoay qua xoay lại nhìn tôi có vẻ khó hiểu lắm . Rồi đột nhiên bàn tay mềm mại của nàng nhéo mạnh vào cái mũi của tôi .
Cơn đau khiến tôi từ đang mơ màng đùng một cái trở lại thực tại . Tôi cau có nguýt nàng một cái “xì” rõ dài rồi định vẹo lại cái mũi nàng một cái cho bỏ tức nhưng lại không nở tổn thương đến .
Thế là tôi ấm ức bỏ mặt nàng mà đi vào .
Tình hình ở trong thì nói chung là rất chi bát nháo và hỗn độn , ai cũng đập phá rộn ràng chỉ có Nguyên trong bộ váy đỏ xinh xinh và cùng lũ “mọt sách “ ngồi ngay ở góc cuối phòng không nói không năng mà ngồi trơ trơ như tượng vậy .
Thế nên tôi vội giật micro trên tay một thằng gần đó tuyên bố lí do một cách trịnh trọng và hung hồn để khoáy động không khí lên một chút rồi sau đó lẻn lẻn đi vào ngồi gần nàng mặc cho tụi lớp bắt đầu sục sục chai coca rồi bắn bọt tung tóe hết cả phồng phụ họa theo lời phát biểu khi nãy của tôi.
Thú thật là tôi chả biết hát nên ngồi nghe tụi rống ré mà phát buồn chán lắm chớ , ngó qua Nguyên thì nàng cũng im re chẳng hé lời đến nổi tôi phải chủ động bắt chuyện cho nàng cảm thấy không lẻ loi.
Mà trông Nguyên có vẻ buồn lắm , gạ hỏi mãi thì cũng không kể . Đến lúc tôi giả vờ giận hờn vu vơ đòi bỏ đi chổ khác thì nàng mới dùng bàn tay nhỏ nhắn xiết chặt tay tôi lại , khuôn mặt dường như chỉ muốn khóc đến nơi vậy … Ừ thì quên mất người ta là lá ngọc cành vàng luôn được mọi người đối xử nhẹ nhàng , còn tôi thì cư xử cứ như con nít vậy .
Tôi cũng chẳng biết nói gì chỉ ngồi xuống bên cạnh nhìn nàng thật lâu , ánh mắt như muốn nàng chia sẽ bớt một phần nỗi buồn . Tôi không muốn nhìn thấy người con gái xinh xắn này có khuôn mặt u buồn như vậy.
Nàng ậm ừ một chập rồi cũng ghé sát vào tai tôi mà thủ thỉ . Thề với mấy thím cảm giác từng hơi thở nóng hổi vào man tai làm tôi tê rần cả người như phê thuốc vậy .
Nguyên chậm rãi thuật lại rằng hôm nay nàng đã lần đầu cãi lời ba mẹ , ầm ĩ đến nổi mẹ nàng đang rất tức giận và không chịu nhìn mặt nàng nữa . Khó khăn lắm nàng mới xin được đến đây
Lí do của cuộc cãi nhau là do gia đình nàng bị buộc chuyển công tác ra Hà Nội công tác , nàng lại không muốn xa mãnh đất này . Cơ mà nàng lại không thể ở đây cùng bà nội vì nàng là cô con gái duy nhất của gia đình họ và tuổi tác của bà cũng có cao nên không thể chăm sóc nàng một cách chu đáo được .
Nói tới đây nhỏ mếu máo nước mắt giọt ngắn giọt dài nên tôi chả biết làm gì cả mà chỉ biết dùng tay vỗ nhẹ nhàng trên lưng an ủi mà thôi . Nào ngờ Nguyên gục đầu vào vai tôi khóc thảm thiết hơn làm tôi bối rối quá trơ ra như trời trồng vậy . Đầu óc thì miên man với những dòng suy nghĩ , tôi sợ mọi người dị nghị này nọ nhưng lại không thể đẩy nàng ra vào lúc này được.
Khẽ thủ thỉ vào an ủi vào tai Nguyên một chập thì nàng cũng bình tĩnh ngồi thẳng dậy dùng tay gạt hết nước mắt nước mũi trên mặt mà lau vào áo tôi .
Đệt! nàng ưng chết à ? Vãi thật , lúc đó ưng đấm đấm cho nàng một quả lắm nhưng mà suy nghĩ thế thôi chớ nhỏ ngẩn lên xem thái độ thì tôi cũng chỉ cười qua chuyện chớ cũng chả dám nói một tiếng . Vì tôi nghe người ta nói rằng “đàn bà là những thứ không động vào thì thôi chứ đã động vào là thân không toàn vẹn cả” , cho nên tôi rất là thận trọng.
Cơ mà hình như Nguyên cũng nhận ra hành động của mình thiếu vệ sinh nên cũng ái ngại đấm nhẹ vào ngực tôi vài cái rồi nhẹ giọng xin lỗi. “ Mẹ cha ơi ! đầu năm đén giờ mới nghe con nhỏ xin lỗi một tiếng đấy , trước giờ chỉ toàn là trách moc chữi rủa tôi mà thôi . Cơ mà bây giờ nghe được thì thấy ngọt ngào vãi cả linh hồn hị hị”
Đang lơ mơ ngẩn ngơ con vịt thì bổng có đứa nào chạy đên cầm tay tôi giật mạnh làm thiếu điều xém văng ngược ra phía sau,
Đờ mờ chơi ngu như thú ấy ! tôi định quay lại mở miệng chửi cho nó khôn ra, thì thấy con nhỏ bánh bèo tổ tôi một cầm cái mirco bỏ vào tay tôi , còn một đứa khác thì chạy đến kéo nhỏ Nguyên về phía tôi đang đứng. Cả hai đứa đứng nhìn nhau bối rồi lắm, ánh mắt cứ như lần đầu hẹn hò vậy .
Thằng Khánh biết bài tủ của tôi, nó chạy đến giật mạnh cái rì-mót trên tay thằng Tâm rồi bấm liên tù tì rồi enter một phát . Tôi đưa mắt nhìn lên màn thì thấy một cái tên rất là quen thuộc : Tan Biến – Nguyễn Hải Phong .Đờ mờ ! Nó biết rõ tôi rống thế nào mà sao bây giờ lại làm cái chuyện bán đứng thằng bạn thân của mình vậy .
Tôi thề nếu mà không có mấy đứa con gái thì tôi sẽ đạp thẳng vào cái mặt thằng bán đứng bạn bè này . Chắc nó nghĩ chuyện này vui lắm hả ?…Luốn con mẹ nó cuốn rồi! Đây là lần đầu tiên tôi được hát kara , giọng tôi ở ngoài đã ghê lắm rồi mà lên kara thì chắc cũng chẳng đở hơn tý nào mà chỉ to lên thôi .
Tôi bối rối đứng im lặng rồi đánh mắt qua nàng lắc lắc cái đầu tỏ ý nói rõ rằng “ Tớ không biết hát “ một cách bất lực lắm . Chắc nàng cũng hiểu ý nên nhỏ cũng lắc đầu rồi dùng cầm hếch hếch về phía màn hình, ý nói tôi cứ ráng lên vì còn có nàng mà .
Biết là thế nhưng mà mặt cảm của tôi lúc nhỏ đến giờ vẫn quá lớn nên cứ cảm giác ngợp ngợp bụng đau dữ dội sao ấy, mà trong lúc ấy thì cái bọn lúc nhúc ở dưới lại hú ré rầm rộ như ca sĩ về làng vậy khiến cả người tôi mồ hôi tuôn ra cứ như là tắm ..
Nhỏ Nguyên bắt đầu bắt nhịp bài Tan Biến rồi . Thề luôn nhé các thím nếu tôi biết hát thì bài này thì đáng ra phải là bài tủ tôi rồi tại từ nhịp đến lời tôi rõ mồn một . Khổ nổi ông trời tiệt mẹ thanh quản của tôi rồi , giờ ép thế bí thế này thì tôi cũng đành liều vậy tới đâu thì tới cùng lắm nghỉ học vài ngày cho đở nhục mà (^^! thật sự lúc đó tôi sợ mất mặt của cái danh lớp trưởng thật thiếu chút nữa là có thể là gần tè ra quần) .
Tôi cũng thông minh lắm , biết mình hát dở dở nên luc bắt đầu thì chơi chiến thuật nhép theo nàng rồi chuyển sang nhẩm lí nhí . Cơ mà nhỏ Nguyên chơi tôi một vố đau đến nổi tôi nghĩ ý đồ của nàng là hại chết tôi chớ không phải tỏ thành ý muốn giúp tôi đâu …Chả là đang lẩm nhẫm vui vẻ thì đột nhiên nàng không hát nữa màb ỏ micro xuống cho tôi hát một mình … Tôi liếc xéo nào một cái đầy hận thù , mấy đứa ở dưới thấy tình hình thế lại càng tò mò giọng của tôi hơn nên ngay lập tức hú ré gõ chai gõ dĩa rầm rộ “ Cố lên! bùm bùm bùm , Hát đi! bùm bùm bùm “ cứ mỗi tiếng hô là tiếng gõ lại vang lên .
Lúc tôi đang đứng giữa ranh giới của nỗi nhục và sự hận thù thì cảm thấy dường như có một hơi ấm áp truyền thẳng vào tay mình . Nhìn qua thì thấy nàng đỏ mặt trông rất xinh xắn đang cuối đầu ngại ngùng .
Bây giờ có lẽ tôi đã hiểu rõ ý nàng rồi nên thả lỏng bản thân bằng một nụ cười thỏa mãn, rồi nhắm tịt hai mắt lại bắt đầu lấy hơi nhẹ nhẹ phiêu theo từng câu nhạc:
Thôi đành cay khóe mi…ú huuuuuuuuuu
Hay là cơn mưa phương xa vui hơn nơi đây gió lớn
Sớm mai em thường nhớ ai
Ngày nào em gót chân lạnh giá mưa dần khuất xa
Ngày nào anh trái tim vụn vỡ trong từng giấc mơ
Yêu thương đã lỡ ……
Mấy đứa ở dưới bỗng nhiên im bật , tiếng chai diã cũng đã ngưng hẵn một cách hụt hẫn lắm .
Tôi tưởng bọn nghe kinh tỡm nên ngấc ngoải lun rồi . Nhưng mà thôi kệ dẫu sao cũng đã bách nhục cmnr nên lâu lâu “lở ghẻ rồi nên cho thành sida luôn “ cũng đc .Thế là tôi và con nhỏ bắt đầu vô với tôi đoạn điệp khúc . Nhỏ đôi khi lại liếc nhìn tôi mà cười cơ mà tôi chả biết cười khinh hay cười đểu nữa , tôi gồng người nén hơi trong bụng làm cho ca người tôi mồ hôi nhễ nhại cơ thể run run vì quá sợ hãi
Giờ bên em tuyết trắng hay ngày đang có nắng
liệu rằng em có nhớ mưa này chăng
Từng ngày chờ mong điều gì nụ cười ai diệu kỳ
Em ngày nào thật hiền dần dần tan biến theo mưa bao nhiêu muộn phiền
Vỡ tan như chiều vàng chờ cơn mưa dịu dàng đến bên hiên nhẹ nhàng
Rốt cục thì cũng hết bài , tôi nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm rồi lau đi vài giọt mồ hôi lắm tấm trên trán rồi đi về chổ . Mấy cô cậu kia nhìn chăm chút vào tôi đi rồi bỗng chạy bật tới cầm chai đập tới tấp lên tôi , mỗi lần như thế lại hét lên :
–Này thì không biết hát ! hát dở này , này thì ….
Đờ mờ .Bố hay hay hát dở thì liên quan chúng mày à , cơ mà hát nếu có hay thì khen , nỡ sao lại nở hành hạ bố chứ ” …Nghĩ lại thì lúc ấy tôi ngu như một con thú vậy ! bọn nó nói thế tôi cũng chẳng biết nó đang khen hay là trách nữa chỉ thấy tự dưng bọn nó xồn xồn cả lên hại tôi đau ê ẩm .
Tôi tức tối bỏ về chổ Nguyên đang ngồi nghi ngờ hỏi:
– Này ! Thế lúc nãy nghe thế nào ? dở lắm à ?
-hihi . Hầm à ,94 điểm lận đấy … hát thế mà bảo không biết hát à ?
-Ở nhà mình toàn bị lên hàng xóm lên án thật mà , không tin thì hỏi thằng Khánh Shit là biết ! – tôi phân bua
– Thế ở nhà cậu hát thể loại gì ?
– Ờ thì rock trong nước này , nước ngoài nữa này, nhạc vàng , nhạc đỏ và gần đây tớ có nghiện M4U nữa !
-Chắc ở nhà hát kiểu rống càng to càng tốt chứ gì hihi … cơ mà do ở đây run quá nên cậu vô tình kiềm hơi đó , giọng cậu hợp kiểu nhẹ nhàng này thôi nên lần sau hát kiểu này thì bảo đảm … à mà thôi…! hihi .
Tôi bắt đầu hiểu ra vấn đề … Đúng thật chớ , ở nhà toàn nghe nhạc hành quân và rock các kiểu thảo nào bài nào bài nấy thuộc toàn kiểu khó hát vờ lờ ra .
Thế mà trước giờ tôi lại trách mình làm uổng phí một tài năng.
Mà nãy giờ tự sướиɠ vẫn chưa hiểu con nhỏ nói câu cuối là có ý gì nên tôi quay qua hỏi con nhỏ với vẻ mặt nghờ nghệch :
-Thế khi nãy cậu nói “bảo đảm” cái gì vậy?
Nhỏ đấm tôi một cái rồi cười nhẹ nhưng vẫn không nói . Điều ấy làm thân tâm tôi cảm nhận được điều gì đó ấm áp lắm , tôi mong sao cho khoảnh khắc này cứ tồn tại mãi để mình được sống trong niềm hạnh phúc này .
Buổi tiệc kéo dài đến gần 7h30 rồi cả lớp chơi trò “ Nhà Ai Người Ấy Ra Về” với một không khí tấp nập vui vẻ .
Hôm nay tôi công nhận vui thật , cảm thấy cuộc sống của mình thú vị hơn hẳn vì đã biết bản thân có thể thực hiện đam mê mà không còn bị hàng xóm ném đá , vui vì hiểu ra rằng Nguyên có một thứ tình cảm mặp mờ với tôi …Nhưng niểm vui đến không bao lâu thì nỗi buồn đến .
Giữa kì nàng chuyển vào Hà Nội cùng gia đình, cái tin ấy làm tôi hụt hẫn một thời gian rất dài lắm . Vì vừa mới đây thôi tôi cứ ngở mình sẽ có được một mối tình nhẹ nhàng bất chợt. Nhưng …. Tất cả niểm vui cũng chỉ là thoáng qua mà thôi !!!
Nhưng đến giờ cái kí ức ấy vẫn len lỏi qua những giấc mơ , qua những lúc vừa đi vừa hát một mình tôi lại cảm nhận được từng hơi thở và cái nắm tay ấm áp hôm nào ,một kí ức đẹp của tình yêu đầu ….DẦN DẦN TAN BIẾN NHƯ MƯA BAO NHIÊU MUÔN PHIỀN -VỠ TAN NHỮNG CHIỀU VÀNG CHỜ CƠN MƯA DỊU DÀNG LẠI ĐẾN BÊN HIÊN NHẸ NHÀNG!
———————————–END——————————–
Em nhậu từ trưa nay đếu giờ 6h . ngồi viết mà phê rượu quá . Nếu dở thì bỏ qua
————–