Chuyện Tình Quân Sự

Chương 5

Giờ học trôi qua nhàm chán cũng chả muốn kể lắm , ngoài việc tụi trong phòng tôi cũng bắt đầu càng lúc càng tỏ ra chai mặt đến nỗi lũ con gái cảm thấy sợ hãi và kinh tởm .

Mấy cái trò nhổ tóc và dùng bút vờn vờn vào vùng lưng nhạy cảm một cách lì lợm cũng làm em nhìn tụi nó bằng con mắt khinh thường như những kẻ biến thái .

Nói thế chứ tụi nó cũng biết vừa đấm vừa xoa bài bản lắm đó . Chả là khi thầy vừa cho phép giải lao thì bọn dở người ấy ngay lập tức phi về phía căng tin mà mua bánh bò , bánh quẩy để nịnh bọn con gái . Ban đầu thì còn từ chối chứ sau một hồi nan nỉ thì mấy bạn gái cũng ăn .Đúng là “ Yêu thương không gây vương vấn thì làm họ ghét bỏ là cách bản thân có thể gây ấn tượng mạnh mẽ nhất “ hí hí

Còn riêng tôi thì không biết sao nữa , từ khi thấy tiểu đội Trang cùng học chung với tiểu đội của tôi thì tâm trạng của tôi lúc ấy cảm thấy không vui nữa . Cứ nghĩ đến hình ảnh Trang ùa vào lòng của một thằng đàn ông khác trong khi tôi nhận được lại chỉ là những lời nói hòa hoãn như đang trêu chọc trước đây . ( Trang luôn bảo là còn nhỏ lắm , chưa hiểu gì hết và cũng không có ai thèm để ý nữa thế mà đùng cái ôm với chả ấp anh nào ) .

Cái Yến bạn của tôi ( cũng là bạn thân của Trang) thấy tôi hôm nay cứ lầm lì thế nào và cũng không thèm nhìn mặt cái Trang vui vẻ như thường ngày nữa thì cũng tỏ ra thắc mắc lắm . Thế nên nhân tiện giờ giải lao thì nhỏ trèo lên dãy bàn của tôi mà hỏi han vài câu :

– Luân ! mày bị đau gì hả ? Cái Trang và tao thấy mày hôm nay lạ lạ thế nào ấy ?

– Ờ – Tôi cọc cằn đáp lại một tiếng .

Thề với các thím la tính tôi nhút nhát với con gái cực kì nhé . Cơ mà do cái con Yến này nó là đứa mối cho tôi cái cuộc tình ngớ ngẩn này … Nó đã từng chắc chắn cái Trang cũng có mấy thằng để ý nhưng xét về ngoại hình hay thành tựu thì còn kém xa lắm tôi lắm nên cũng làm tôi trút hết cảm giác sợ hãi mà theo đuổi cho đến bây giờ . Vì thế bây giờ nghĩ lại lời nó thì lại cay nó hơn , giả vờ không thèm đếm xỉa :

– Sao thế ? mày bữa nay dở hơi thế ? Nỗi nóng với cả con gái đấy à ?- Nó nôn nóng hỏi tiếp.

– Ờ ! Đã nghe .

– Cái đệt thằng chó này – Vừa nói xong nó vừa cầm cái hộp bút của con nhỏ nào đó bên canh nện thẳng vào đầu tôi một cái không thương tiếc.

Lúc ấy đếu hiểu sao bản năng con thú thắng con người trong tôi trỗi dậy . Tôi đứng dậy định đấm thẳng vào mặt nó trước hàng tá con mắt , trong đó có cả Trang .

Khi bàn tay to lớn của tôi gần dán vào mặt Yến thì nó hét lên rõ to làm tôi cũng giật mình định thần trở lại … Cảm giác của tôi lúc đó bối rối và nhục nhã cực kì . Đường đường là một thằng thanh niên lại có thể mất kiểm soát mà dùng vũ lực đối với một đứa con gái trước mặt bao nhiêu người như vậy thì …..

– Xin lỗi !! – Một từ lí nhí đấy là tất cả những gì mà tôi có thể nói với cái Yến vào bây giờ..

– Tao không cần mày xin lỗi , chỉ cần mày nói tao nghe thật sự đang có chuyện gì xảy ra với mày vậy ? Trước đây mày chưa bao giờ nổi nóng với cả con gái nhưng bây giờ tại sao mày có thể hành động như vậy ?……….. Nói nhanh tao nghe! – Nhỏ bực tức lây lây người em giống như em đã chết mà chưa để di chúc cho nó hưởng vậy ? ( lúc đó ngại ngại giống người yêu giận hơn nhau lắm chứ ).

Tôi không nói gì mà kéo tay nó dẫn về phía phòng vệ sinh , nó cũng hiểu nên chẳng dùng tí sức lực nào phản kháng mà nhẹ nhàng theo sát phía sau tôi .

Đến trước lối vào khu vệ sinh thì tôi thả tay nó xuống , mặt mày tỏ ra đăm chiêu thở dài một hơi rồi mới nhẹ nhàng hỏi nó :

– Mày biết tối qua cái Trang khóc chứ ?

– Ờ thì tao biết chớ …. Tại mẹ nó bị đau nên nó đòi về mà . Cơ mà nó khóc đến nỗi ba nói phải nhờ cậu nó từ trên phố về tận dưới này dổ dành chứ không khéo nó bỏ về giữa chừng ấy chứ .- Cái Yến phì một hơi , mặt mày tỏ ra thương cảm rồi nói tiếp :

– Cái Trang nó hiền lành , học giỏi , siêng năng , hiểu thảo như vậy mà mày cứ tỏ ra ngại ngùng như vậy mãi thì không khéo thằng khác nó hốt cho thì hối không kịp .

“ Chết con mẹ nó dồi “. Nghe nó nói đến cái đoạn cậu Trang đến an ủi là tôi há cả cái miệng rộng như cái nắp thùng rác ấy . Thế đéo nào mà có chuyện xảy ra như vậy cơ chứ . Đinh ninh trong đầu là con nhỏ bạn hư cấu rồi nên tôi cũng mới hỏi dò thêm xem mình có bị chính cái suy nghĩ tiêu cực lừa một cú ngoạn mục như thế không :

– Vậy tối hôm đó Trang chạy ra gặp cậu à ? – Tôi hỏi ngớ ngẩn .

– Chớ mày tưởng nó đi đâu ?

– Tao tưởng Trang nhớ, hehe … nhớ người yêu nên khóc lóc . Cơ mà lúc đó tao cũng vô tình thấy nó ôm anh nào nên mới bực tức như vậy hehe – Vừa nói tôi vừa gãi đầu cười nham nhở .

Con Yến nghe xong thiếu chút nữa cũng muốn đập tôi một trân cho chừa cái thói đa nghi vớ vẫn mà còn lại tiêu cực . Nhưng mà nó nghĩ ngợi gì đó rồi cũng phì cười nắc nẻ cả lên đến nổi vài đứa đi ngang qua cứ tưởng nó vừa từ trại Phạm Thị Liên trốn về. ( thím nào ko biết thì Google nhé ).

Làm rõ vài vấn đề lung tung nữa thì hai đứa đi vào .Bọn bao đồng kia thì vẫn dõi theo tôi vì hành động bạo lực khi nãy . Và Trang cũng không ngoại lệ .

Thú thật với mấy thím là tôi không quan tâm người ta nghĩ gì về tôi cả , miễn sao bản thân không làm những chuyện thẹn với lòng thì vẫn ổn thôi . Cơ mà ánh mắt của Trang đã thay đổi rõ rệt làm tôi hụt hẫn lắm . Chưa bao giờ tôi cảm thấy cần niềm tin như lúc này cả .

Tiết học bắt đầu lại và cho đến khi kết thúc thì tôi cũng đánh được một giấc no nê .

ĐI về phòng mà lòng cũng không khá hơn chút nào khi biết rõ những việc mập mờ tối qua . Nhìn đi nhìn lại thì thấy lũ con gái phòng 14 đang đuổi cái lũ bạn khốn nạn của tôi chạy nhốn nháo cả lên trông mà vui vờ lờ lắm . Nhìn lại bản thân thì ôi thiu như cục phân trôi trên sông Thu Bồn vậy … Thảm não nề .

Thằng Thông lùn thấy tôi sầu não thế nào ấy thì cũng thương thương . Thế là hai thằng thống nhất kéo nhau ra căng tin làm vài cây kem cho mát mẻ .May mắn làm sao khi trên đường đi thì gặp Trang P14 đang đi cùng em Hiền cũng đi ra căng tin .

Nhân tiện ôn lại chuyện cũ và lấy một chút cảm tình nho nhỏ để khi thiếu mì tôm hay đau ốm thì cũng có chổ mà nương nhờ nên hai thằng kiên quyết đòi bao cho bằng được .

Tính ra thì chẳng qua cái phòng 14 của các em ấy hơi cảm thấy khó chịu và phiền phức với lũ bạn khốn nạn của tôi thôi . Chứ còn thằng Quang , Thắng và tôi thì độc lập ngồi tận dãy kia với nhau chẳng bao giờ đả động gì đến đó cả nên 4 đứa cũng niềm nở với nhau lắm .

Tán dóc được một khoản thời gian dài thì cũng ai cũng về phòng nấy mà chuẩn bị cơm nước . Cơ mà hôm nay tâm trạng cũng không vui lắm nên quyết định xuống điểm danh cho có mặt rồi nhịn luôn .

Tôi về phòng rồi lăn giường nằm mở loa tận hưởng cảm giác cô đơn một mình , nhân tiện nghĩ ra vài kế hoạch valentine sắp tới cho Trang để thay đổi lại chút cái nhìn tốt đẹp hơn về bản thân .

Mãi cho đến khi cả bọn ăn xong trở lại phòng thì tôi lại bật dậy kiếm trò để phá. Ngẫm nghĩ lại cái chũôi ngày quân sự bắt đầu được 2 ngày rồi nhưng mà chúng tôi vẫn chưa có kỉ niệm vui nào cả . Thế là cả bọn chọn ngay thể loại nhạc sàn mà quẩy lấy quẩy để luôn.

Nói chung là loạn xì ngầu cả lên , thằng nào nhảy được cái gì thì nhảy , thằng Thông với thằng Tấn thì đè nhau ra mà cưỡi kiểu chó trông bệnh hoạn vờ lờ , còn thằng Xuân điên cuồng đến nổi nhảy qua nhảy lại trên mấy cái giường 2 tầng rồi cởi luôn cái quần ngoài mà quay quay trên đầu . Haha thấy thế cả bọn noi gương nó mà thác loạn . Hên là cái cửa sổ gấp lại nếu không đứa nào có vô tình đi ngang qua thì thấy đếch khác gì cái động cave cả.

Nhạc càng lúc càng hăng hơn và chúng tôi ngày càng lụy vật vả cả ra . Và đến khi lão thầy Tiến nghe ồn ào quá thì sang đến cả phòng thì chúng tôi mới chịu tắt nhạc .

Lão thầy hầm hầm cầm theo một cây búa định tới cái loa của thằng Tấn mà khô máu thì bọn tôi nhanh chân nhanh tay lão lại mà nài nỉ van xin khóc lóc cả lên . Cuối cùng lão cũng tha cho nhưng bù lại cả phòng chúng tôi bị lão vuốt mũi đến ra cả nước mắt mà nước mũi .

Tầm 1 giờ 45 thì bọn tôi được triệu tập xuống xếp hàng .

Xuống xếp hàng mà dị lắm các thím ơi . Chả là mũi đứa nào cũng nổi bật trên khuôn mặt nên đi đến đâu cái lũ kia cũng cười cho thúi mặt . Nhất là cái lũ bánh bèo p14 xếp hàng bên cạnh .

Bọn con gái kia thì lúc đó tôi đã quen ai đâu , chúng cười thì tôi cũng cứ nghĩ là cười bọn bạn tôi thế thôi , biết gì đến họ hàng chúng nó mà phải dị nhể !… Cơ mà bất gặp ánh mắt của Trang P14 thì khác , nàng nhìn tôi không còn trìu mến như trước mà cười như dại nên làm tôi cũng có chút nóng mặt và cảm thấy cảm nhận của tôi trước đây có lẽ sai chẳng ! vô duyên vờ lờ . Thú thật là không phải là con gái thì tôi cũng quyết tặng cho ẻm chiếc dép Bác Hồ của tôi rồi .

Ở đầu bên kia thì con Yến cũng cười , cơ mà đếu quan tâm lắm , quan trọng là tôi nên tìm xem Trang cảm thấy thế nào .

Nhìn quanh thì không thấy nàng đâu …. Thế là đâm ra lo lắng lắm nhưng cũng chả biết hỏi ai cả . Đợi đến lúc lên giảng đường thì mới chụp đầu con Yến dại mà hỏi cung nó .

Cũng là tai mắt của tôi trong phòng Trang nên nó cũng chẳng thèm nói láo hay giấu diếm tôi điều gì cả , khai toẹt ra là Trang đang bị cảm nên đã xin phép lão thầy rồi nằm tĩnh dưởng ở phòng .

Nghe thấy Trang bi đau thì bất giác Tôi cũng cảm giác thấy nôn nao lắm nên quyết định hết giờ thì phải chạy qua thăm hỏi vài câu cho có tình cảm .

Tiết học trôi qua nhanh chóng lắm , tại tôi cũng có nghe giảng gì đâu . Quanh đi quảnh lại thì cũng cấu tạo súng , bom , đạn các kiểu nên tôi chọn giảng pháp là nằm đánh một giấc mê man đến khi kết thúc.

Sau khi đi về thì tôi phi thật nhanh qua phòng Trang để xem Trang thế nào . Cơ mà Trang ngủ rồi , nhìn Trang ngủ mê man mà tôi thấy Trang xinh lắm nhưng mà xót cái là có lẽ vì tịt mũi nên việc hô hấp có vẻ khó khăn lắm ước gì có thể là cái máy hô hấp cho Trang thì hay biết mấy ( Đùa thôi )

Nhìn được một lúc thì tụi con gái P18 đuổi đầu tôi về vì chúng còn phải thay đồ tắm rữa là cơm nước nữa chứ .

Mà tôi thông minh vờ lờ luôn mấy thím , chắc chắn biết Trang bị đau thế này thì cũng nhác ăn uống . Thế nên quyết định mượn cái thẻ ra vào của thằng Dũng phòng tôi để mua ít cháo và chanh cho Trang ( nó làm tiểu đội trưởng ).

Cái Đoạn đi ăn thì có gặp em Uyên , chào hỏi xí cho có không khí bạn bè rồi cũng lo mà ăn cho nhanh còn đi nữa ……… Ăn uống no nê xong thì theo kế hoạch mà chạy tọt ra khỏi quân sự ra đầu phố lùng đc một quán cháo dinh dưỡng , còn chanh thì kho khăn lắm mới xin được một trái ở quán tạp hóa chứ bây giờ chợ cũng đã tan tầm từ lâu rồi .

Hí hửng chạy vào gặp con Yến, định khoe với con nó và nhờ nó đưa lại cho Trang thì nghe nó bảo có thanh niên nào phòng 19 nào đây mới mua 2 lốc cô gái Hà Lan đưa cho Trang ấy ………. Hụt hẳng vờ lờ

Ôi định mệnh ! nghe xong mà tôi buồn vờ lờ luôn . Chắc có lẻ chuyến này em phải là người thứ 3 CMNR

————–