Bánh Răng

Chương 43

Đôi lời của editor: Trong truyện sẽ có một vài chỗ thay đổi xưng hô linh hoạt để phù hợp ngữ cảnh, chứ không phải do nhầm lẫn hay lộn xộn cách xưng hô đâu nha.

Giả dụ như trong trường hợp bàn công việc có thể để “cô-tôi” nhưng ra ngoài trò chuyện mình có thể sẽ chuyển sang ngôi “chị-em”.

*

Nghe Sa Khinh Vũ nói xong, sếp Lạc ngạc nhiên trố mắt: “Cô tưởng chỗ tôi là cục tin tức thế giới à? Tóm được hết mọi chuyện trên thế giới đúng không?”

“Nếu tôi không thể chạy tin về dịch Ebola ở Tây Ban Nha, tôi muốn xin nghỉ.”

“Xin nghỉ?” Sếp Lạc nhíu mày: “Bài phỏng vấn Hạ Ngôn Sơ đâu? Cô định không làm đấy à?”

Với Sa Khinh Vũ, hoặc là không làm, chứ đã làm là phải làm đến cùng: “Nếu việc tôi xin nghỉ có ảnh hưởng đến tiến độ công việc thì cứ giao bài phỏng vấn Hạ Ngôn Sơ cho đồng nghiệp khác thực hiện tiếp.

Tôi không có ý kiến.”

Chủ biên Lạc bị sự cố chấp của Sa Khinh Vũ làm cho bực mình.

Chị ta duỗi tay lấy mắt kính xuống, cầm khăn lau lau sạch tròng kính rồi đeo lại, hỏi: “Khinh Vũ, nếu cô có lý do đặc biệt cần đi Tây Ban Nha gấp, tôi sẽ không ngăn cản, nhưng cô có biết việc cô bỏ ngang phỏng vấn của Hạ Ngôn Sơ có nghĩa là gì không? Cô định chắp tay nhường nó cho Trịnh Sương Sương à?”

“Tôi không để bụng.” Sa Khinh Vũ kiên định nói.

Cuối cùng, sếp Lạc gật đầu bảo: “Ok, cô nghỉ cũng được thôi, tôi sẽ phê duyệt đơn xin nghỉ của cô.

Nhưng sau đó chưa chắc cô đã đi được Tây Ban Nha, bài phỏng vấn thì mang đi nhường cho Trịnh Sương Sương.

Cô tự ngẫm lại đi.”

“Không đi được Tây Ban Nha?” Sa Khinh Vũ cau mày.

Thế là sao?

Sếp Lạc thay cô phân tích ngọn ngành: “Giờ Ebola chưa được khống chế, cô không nghĩ đến việc cả đất nước ấy bị khoanh vùng cách ly à?”

Một câu đánh thức người say trong mộng.

Sa Khinh Vũ vô thức lùi về phía sau một bước.

Sếp Lạc nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng: “Sao? Xin nghỉ nữa không?”

Sa Khinh Vũ ngơ ngác lắc đầu.

Thấy vậy, chị ta thầm thở phào nhẹ nhõm: “Vậy cô ra ngoài đi.

Hoàn thành tốt phần phỏng vấn Hạ Ngôn Sơ, đừng nghĩ linh tinh nữa.”

Sa Khinh Vũ ôm tâm trạng nặng nề lái xe về căn hộ trên đường Hồng Điền.

Cơ mà trên đường đi, cô lại không cẩn thận cua xe đâm móp bumper đầu xe ở ngay đoạn dễ xảy ra tai nạn nhất.

Sau khi báo cho người bên công ty bảo hiểm, Sa Khinh Vũ lái xe đến xưởng sửa chữa xe gần đó rồi bắt taxi về.

Về đến nhà, mở cửa phòng sách ra, bên trong vẫn ngổn ngang đồ dưới đất, không ai thu dọn.

Đống đồ lộn xộn hỗn loạn như chính nỗi lòng cô, không được xoa dịu.

Di động trên tay rung hai lần.

Cô mở khóa thấy tin nhắn Lận Yên gửi đến.

Cô bạn khoe ảnh siêu âm.

Nhìn bạn mình hoạt bát, hạnh phúc như vậy, cô nghĩ, Mục Hoằng Dịch chưa nói cho cô ấy biết chuyện Lận Thần.

Không hay biết gì thật tốt biết bao.

Sa Khinh Vũ mất hết sức lực tựa lưng trượt xuống theo ván cửa, sàn nhà lạnh như băng như muốn nói với cô rằng: Căn nhà này, không có Lận Thần.

Cô giơ tay lên, mở điện thoại, không tự chủ được nhấn vào weibo, gõ chữ “Len” vào thanh công cụ tìm kiếm, sau đó ấn xem trang weibo ấy.

Nhìn trang cá nhân weibo ngàn năm không đổi kia, tầm mắt cô trở nên mơ hồ, gõ lên khung tin nhắn hai chữ “nhớ anh”.

Nửa giây sau, ma xui quỷ khiến thế nào mà gửi sang.

Mặc dù biết tài khoản weibo này đã bị Lận Thần lãng quên nhưng vẫn muốn nhắn nhủ đôi lời với anh qua đây:

Nhớ anh, nhớ anh, cô thật sự rất nhớ anh.

*

Hôm sau, Sa Khinh Vũ gửi bản thảo phỏng vấn Hạ Ngôn Sơ mình chuẩn bị một tháng qua cho chủ biên Lạc.

Sếp Lạc xem xong, tỏ vẻ hoàn toàn tin tưởng: “Tôi đảm bảo bài phỏng vấn Hạ Ngôn Sơ vừa đăng là hot.”

Tâm trạng Sa Khinh Vũ rất tệ, chỉ gật đầu hời hợt.

Sếp Lạc thấy cô khác thường, quan tâm hỏi: “Khinh Vũ, có phải gần đây bận rộn lo phỏng vấn mệt quá không? Có muốn nghỉ phép mấy ngày không?”

Sa Khinh Vũ lắc đầu: “Không cần đâu chủ biên, tôi không sao.”

Chị ta gấp bản thảo phỏng vấn lại, cười nói: “Tối nay đi ăn cơm với tôi nhé.

Tôi mời.”

Sa Khinh Vũ muốn từ chối nhưng sếp nhiệt tình quá, đành phải thôi.

Tòa soạn nằm khá gần vài nhà hàng có tiếng.

Chủ biên Lạc chọn ăn món Hồ Nam rồi đặt phòng riêng, nói là muốn yên tĩnh.

Vừa vào bàn chưa kịp gọi món, Sa Khinh Vũ đã đứng dậy đi toilet, không ngờ vào đấy lại đυ.ng phải Trịnh Sương Sương.

“Ồ, đây không phải phóng viên Sa tiếng tăm lẫy lừng sao?” Trịnh Sương Sương nghịch nghịch mái tóc xoăn quyến rũ, cười mỉm chào hỏi cô.

Tâm trạng Sa Khinh Vũ đang không tốt, không hơi đâu quan tâm đ ến Trịnh Sương Sương, chỉ ừm hửm lạnh nhạt qua loa.

“Chờ đã!” Trịnh Sương Sương bỗng lên tiếng ngăn cô.

Sa Khinh Vũ dừng chân, quay đầu nhìn Trịnh Sương Sương, vẻ mặt lạnh tanh.

“Cô đắc ý lắm đúng không?”

Sa Khinh Vũ cau mày, toan cất bước bỏ đi, không định ở đây dây dưa vô nghĩa với cô ta.

Nhưng Trịnh Sương Sương nào buông tha cô.

Cô ta bước nhanh về phía trước cản lối, cao ngạo nhìn chằm chằm cô, hừ lạnh: “Nghĩ mình phỏng vấn được Hạ Ngôn Sơ thì giỏi lắm đấy.”

Cô chẳng muốn nói chuyện với cô ta tí nào.

Cơ mà cô ta đâu để yên: “Tôi đã điều tra rõ quan hệ của cô và Cố Hiểu Thần rồi.

Có phải chính cô giật dây bảo cô ấy không nhận phỏng vấn không?”

Sa Khinh Vũ cúi đầu, nhịn xuống câu châm chọc sắp buột ra khỏi miệng.

Đúng lúc này chủ biên Lạc tới toilet, đẩy cửa ra phát bắt gặp Sa Khinh Vũ và Trịnh Sương Sương đang giằng co, lập tức cau mày: “Hai người làm gì ở đây đấy?”

Sa Khinh Vũ đẩy Trịnh Sương Sương ra, lạnh nhạt nói: “Không có gì.”

Dứt lời liền ra khỏi toilet.

Đôi mày thanh tú của chủ biên Lạc nhẹ nhíu.

Chị ta liếc nhìn Trịnh Sương Sương đầy ẩn ý nhưng không hỏi gì.

Lúc ăn cơm, chị ta khuyên Sa Khinh Vũ: “Sương Sương có chỗ chống lưng, chị nghĩ hai đứa nên chung sống hòa bình.”

Sa Khinh Vũ ngừng gắp thức ăn, yên lặng nhìn chủ biên.

Chủ biên Lạc cười: “Chị chỉ muốn tốt cho hai cô thôi.

Tuy thành tích công việc của cô tốt nhưng quan hệ giữa cô và Sương Sương quả thật có chút căng thẳng.”

“Thế à?” Sa Khinh Vũ nhẹ giọng hỏi ngược: “Tôi thấy bình thường mà.”

“Nhưng quan hệ giữa cô và Cố Hiểu Thần lại ảnh hưởng trực tiếp tới bài phỏng vấn của cô ấy.”

Nói đến đây, Sa Khinh Vũ coi như hiểu tất suy nghĩ của chị ta.

Cô bật cười, thong thả đặt đũa xuống bàn.

“Chị cho rằng Trịnh Sương Sương không phỏng vấn được Cố Hiểu Thần là do tôi giật dây?”

Chị ta nhìn cô, ngầm thừa nhận qua ánh mắt.

“Tôi thì sao? Tôi phỏng vấn Hạ Ngôn Sơ vì ai chứ? Nếu quan hệ giữa tôi và Cố Hiểu Thần có thể giúp tôi nắm chắc bài phỏng vấn, tôi cần gì đi đường vòng sang chỗ Hạ Ngôn Sơ?”

“Vì chỉ cần cô phỏng vấn được Hạ Ngôn Sơ, Sương Sương sẽ hoàn toàn mất cơ hội tham gia chuyên mục.”

“A!” Sa Khinh Vũ cười khẩy.

Cô không ngờ chủ biên Lạc lại là một người có khả năng trinh thám tuyệt vời như vậy.

Sau một thoáng im lặng, chị ta lại nói: “Khinh Vũ…”

“Xin lỗi.” Sa Khinh Vũ cắt ngang, cầm balo bên cạnh lên: “Tôi không thể ngồi đây ăn tiếp với ngài được.”

Tuy quan hệ giữa cô và chủ biên Lạc không thân thiết như Tề Phi nhưng cũng coi như hòa hợp, có thể khiến cô khách sáo gọi tiếng “ngài” là tự hiểu cô thất vọng đến mức nào.

Từ nhà hàng Hồ Nam đi ra, Sa Khinh Vũ đi dọc theo lối đi bộ đến trạm xe bus.

Xe vừa tới, cô leo lên xe luôn mà không cần xem lộ trình xe, lấy trong túi ra hai đồng tiền xu nhét vào hòm.

Cô ngồi xuống hàng ghế cuối cùng, hé nửa cánh cửa sổ bên tay ra để gió lọt vào trong, lẳng lặng ngắm phong cảnh bên ngoài đến thẫn thờ.

Giờ tan tầm người đến kẻ đi nườm nượp như mắc cửi, nhìn đâu đâu cũng thấy mênh mông biển người.

Trong xe, người xuống kẻ lên, chốc thì đầy, chốc vắng tanh.

Ngồi tới cuối trạm, cả người Sa Khinh Vũ vẫn bay lửng lơ ở cõi thần tiên.

Đến khi tài xế gọi cô mới hoàn hồn.

“Cô gái, trạm cuối rồi!” Tài xế quay ra sau hét to.

Sa Khinh Vũ vội vàng cảm ơn rồi xuống xe.

Thành phố S chẳng có gì xa lạ với cô, mỗi ngóc nghách nơi đây cô đều từng đi qua, nhưng hình như chỗ này lại là lần đầu tiên đặt chân tới.

Cô phóng mắt quan sát một lượt.

Hình như đây là khu công viên mới xây, có hồ nước nhân tạo, xung quanh bốn bề cây xanh tươi tốt, cầu gỗ lượn quanh, mặt hồ lặng sóng, dễ chịu trong lành.

Cô xoay người bước đến trước lan can bằng đá, chống hai tay lên thành, cúi đầu ngắm nhìn mặt hồ xanh biếc.

Khoảng hai phút sau, cô tiến lên phía trước thêm vài bước.

Song, cô đột ngột ngừng chân, chú ý đến chiếc xe hơi màu trắng đỗ song song với mình.

Vì cửa sổ xe đóng kín thêm khúc xạ mặt trời nên cô không thể trông thấy cảnh tượng bên trong.

Nhưng không biết sao khi nhìn vào ấy, cô lại cảm nhận được đằng sau lớp kính ấy là một ánh mắt quen thuộc.

Sao cô cứ có ảo giác người trong xe là Lận Thần chứ?

Mắt chợt chua xót.

Một tháng rồi.

Suốt một tháng nay cô nhớ anh đến phát điên.

Cô thật sự nhớ anh đến phát điên.

Sa Khinh Vũ lặng yên nhìn cửa xe khoảng mấy chục giây rồi cụp mắt, đứng tại chỗ miên man suy nghĩ.

Đúng lúc này, cửa sổ xe hạ xuống.

Cô vô thức ngẩng lên nhìn.

Khi gương mặt ấy chậm rãi hiện lên trong tầm nhìn của cô, đập mạnh vào ánh mắt.

Đôi mắt lập tức mờ hơi sương làm dung nhan người kia dần trở nên mơ hồ sau hàng nước mắt tuôn trào mãnh liệt.

Sau mấy giây im lặng đối diện ngắn ngủi, Lận Thần lao ra khỏi xe, chạy nhanh đến trước mặt cô, chưa cả nói gì đã kéo giật cô về phía mình, siết chặt trong lòng, một tay hung hăng nâng cằm cô lên, nhanh chóng cúi đầu hôn.

Sa Khinh Vũ bất ngờ bị vây lấy bằng độ ấm cơ thể anh, muốn trốn cũng không có chỗ tránh.

Nước mắt tuôn rơi ào ào mặc cho bốn cánh môi vội vã quấn lấy nhau.

Anh gấp gáp trao nụ hôn, dùng sức áp cô lên lan can đá đằng sau.

Nương theo lực chống đỡ của lan can, anh hôn càng thêm mạnh bạo, như muốn trút hết tình cảm vào nụ hôn, muốn ăn mòn da cô, thâm nhập xương cốt, phủ độc toàn thân.

Anh cứ hôn, cô cứ khóc.

Không có từ ngữ nào có thể miêu tả được sự kích động trong cô lúc này.

Cô kích động không phải vì trông thấy Lận Thần mà là trong khoảnh khắc bất chợt nghĩ đến anh, anh thật sự xuất hiện.

Lần nào cũng thế, khi cô cần một bờ vai để tựa vào, anh luôn xuất hiện.

Có thể anh không nói gì, có thể anh không có hành động nào mà chỉ đơn thuần xuất hiện nhưng anh xuất hiện đúng thời điểm, xuất hiện ngay tầm mắt cô, hiện hữu trong sinh mệnh cô.Và, chính vào tích tắc ấy, Sa Khinh Vũ bỗng ngộ ra.

Cô yêu Lận Thần sâu đậm đến mức vượt khỏi tưởng tượng của bản thân.

Tuy không đến mức thiếu anh sẽ không sống nổi nhưng nếu người kia không phải anh, cho dù có yêu cũng không khắc ghi tận cốt tủy.

Chợt, cô động môi, đáp lại nhiệt tình của anh.

Vào khoảnh khắc ngậm môi đáp lại, Sa Khinh Vũ nhạy cảm phát giác ra Lận Thần tạm ngưng nửa giây.

Cơ mà rất nhanh sau đó anh đã tìm cơ hội dùng lưỡi cạy mở môi cô, tiến quân thần tốc, biểu diễn một màn hôn môi say đắm.

Hàng nước mắt trong suốt lăn dài trên gương mặt cô, để lại vệt nước mắt xinh đẹp.

Lận Thần khẽ nâng tay lên, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trực trào rơi xuống.

Động tác dịu dàng ấy suýt chút nữa làm Sa Khinh Vũ phát điên.

Nước mắt lần nữa bướng bỉnh tuôn trào nhưng sợ anh thấy nên cô quả quyết vòng tay ôm chặt cổ anh, dán mặt vào ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập.

Hồi lâu sau, cô nỉ non nói: “Em nhớ anh lắm.”

Ngữ điệu rầu rĩ, ấm cuối run nhẹ gõ thẳng vào trái tim.

Tim Lận Thần khẽ run, bất giác siết chặt vòng ôm.