Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa

Chương 74

Edit:windy

Làm xong.

Lâm Lục Kiêu liền ôm cô vào phòng tắm tắm rửa, toàn thân Nam Sơ tê mỏi như bị tàn phá quá, vì thế như con bạch tuộc bám lên người Lâm Lục Kiêu, anh cúi đầu liếc nhìn cô một cái, hôn lên cái trán một cái, Nam Sơ càng ôm chặt hơn, cô ôm cổ của anh, hai chân thon dài ôm lấy eo của anh, Lâm Lục Kiêu cúi đầu nhìn một cái, tay để trên mông cô bóp một cái.

Nam Sơ hô nhỏ.

Anh cười xấu xa nhìn: “Kêu gì?”

Nam Sơ bổ nhào tới cắn môi anh, bị anh đặt lên bồn rửa tay, cũng cắn cô.

Không dứt.

Không dứt.

Không dứt.







Mặt kính hơi nước dày đặc, bóng dáng hai người mờ ảo, thấp thoáng.

Cô nhẹ giọng gọi anh: “Lâm Lục Kiêu.”

Lâm Lục Kiêu trầm thấp phát ra đơn âm: “Hửm?”

“Có phải anh lâu lắm rồi không làm không?”

“Ừm.” Anh không chút để ý nói.

Nam Sơ trở tay đi nghịch cổ anh, chậm rãi lần mò cổ anh, “Em vừa mới học, anh nhìn gương.”



“…”

Lâm Lục Kiêu ngẩng đầu, cô gái trong gương vừa yêu mị lại quyến rũ, động tác quả thực yêu tinh.

“Anh kêu đi, em muốn nghe anh kêu.” Nam Sơ nhìn anh chậm rãi động.

Lâm Lục Kiêu cười nhẹ, “Có phải em thích nghe tiếng không?”

“Ừm. Giọng của anh không đi làm CV đáng tiếc quá.”

Lâm Lục Kiêu: “CV là cái gì?”

“… Thôi, bỏ đi.” Bất đắc dĩ.



Lại làm xong.

Sắc trời cũng đã tối, Lâm Lục Kiêu ôm cô đi tắm rửa, hai cánh tay rắn chắc. Bắp thịt chặt chẽ dính lên cô, Nam Sơ ghé vào trên người anh bàn tay lùa vào mái tóc đen tuyền thấm ướt của anh, nhàn rỗi nói, “Anh có vẻ lại lâu rồi.”

Nước vòi hoa sen ào ào chảy xuống.

Lâm Lục Kiêu đang chỉnh nước ấm, nghe thấy lời này, lườm cô một cái, nở nụ cười, “Làm sao vậy?”

Nam Sơ tính tính, thêm lần ở bồn tay, tổng cộng là năm lần, trử bỏ hai lần trước hơn một tiếng, ba lần còn lại đều là ba bốn mươi phút, lợi hại lợi hại.

“Em nghe người trong tổ diễn viên nói, đàn ông đều tầm mười hai phút…”

Nước dần dần ấm lên, Lâm Lục Kiêu bế cô vào, đặt ở dưới vòi hoa sen: “Đàn ông hai mươi phút không ngắn, một tiếng không lâu. Em tắm trước đi, anh ra ngoài hút điếu thuốc.”

Nam Sơ trực tiếp ôm lấy anh từ phía sau, “Cùng nhau tắm đi.”

“Thật muốn cùng nhau?”

“Ừm.”

Trái lại càng dính người hơn, anh xoay người, sờ sờ cái trán của cô, băng keo cá nhân trên đó đã bị ướt, lộ ra vết sẹo nhỏ, tay anh xoa xoa trán cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt vuốt ở trên vết sẹo kia.

“Điện thoại hỏng?”

Vừa thấy có thể nhìn ta, đều đã bị ném cho vỡ nát.

Nam Sơ vô cùng ấm ức nói: “Bên cạnh còn có một vết, cũng đã tiêu rồi, kết quả anh vừa tới lại còn mắng em.”

Anh đem người ôm vào trong ngực, “Anh là nghĩ đem thời gian nghỉ kết hôn ngâm nước nóng cho khí, lần sau nghĩ không biết là khi nào thôi.”

“Lấy cớ.”

Lâm Lục Kiêu cúi đầu, mắt nhìn người trong lòng, cô ghé vào trong lòng anh tràn đầy căm phẫn, cười nhẹ: “Lần sau mẹ em đánh em, anh ngăn giúp em, giấy chứng nhận là anh ép em lĩnh, nên đánh nên phạt đều tại anh, nếu không giờ em đánh anh đi, hả giận? Hửm?”

Nam Sơ ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt ngập nước nhẹ nhàng: “Anh đừng nói lung tung, em tự nguyện, anh biết không, lúc em mười sáu tuổi đã muốn gả cho anh, sinh con cho anh.” Khi đó thật sự cảm thấy trên đời này người đàn ông nào cũng không bằng anh. Đến giờ, lại càng thế, Lâm Lục Kiêu ba mươi tuổi càng làm cho cô mê muội.

Lần này nghe được khiến anh rung động, đôi mắt tối đen thâm sâu nhìn cô gái ở trong lòng, sau một lúc lâu, bỗng nhiên cúi đầu chặn lấy môi của cô.

Ngừng một đoạn lời lẽ quấn quýt.

Lâm Lục Kiêu cúi thấp người, cắn ở bên tai cô: “Sớm biết thế năm em mười sáu tuổi liền không nên để em đi.”

Nam Sơ: “Hử? Không cho em đi làm gì?”

Lâm Lục Kiêu ở bên tai cô cười nói: “Nuôi em đến mười tám tuổi.”

Tay Nam Sơ ôm lấy cổ của anh, chân ôm lấy eo của anh, ngửa cổ hôn tới cằm anh.

“Sau đó thì sao?”

“Cứ như vậy.”

“A…”



Tám giờ tối, Lâm Lục Kiêu dựa vào đầu giường châm điếu thuốc.

Nam Sơ mệt đến không được, tắm rửa lau khô xong được anh ôm ra ngoài vừa thả lên giường mí mắt liền không chịu được, trực tiếp ngủ thϊếp đi.

Lâm Lục Kiêu ở bên cạnh hút thuốc chờ cô tỉnh.

Hai người cơm chiều cũng không ăn, Lâm Lục Kiêu sợ cô vừa tỉnh liền đói, đi ra ngoài mua đồ ăn trở về, kết quả cô vẫn còn đang ngủ, vỗ mạnh kêu hai tiếng, người cũng không chịu tỉnh lại, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm.

Vì thế liền đem đồ mình mua về một mình ăn hết.

Kết quả, đánh thức cô rồi.

Lâm Lục Kiêu vừa mới nằm xuống vài phút, người bên cạnh liền động động, huấn luyện ở quân đội, chưa bao giờ ngủ sâu, bởi vì có đôi khi vào ban đêm sẽ có tiếng chuông báo động, đặc biệt rạng sáng nhận được điện thoại báo nguy hiểm, ngủ sâu căn bản sẽ xong đời.

Anh ngủ cực mỏng, Nam Sơ vừa mới mở to đôi mắt xoay người, Lâm Lục Kiêu đã thức dậy.

Cô nghiêng người, mở to đôi mắt mê ly nhìn anh, đại khái cảm thấy có chút không chân thực, lại còn sửng sốt một hồi, bỗng nhiên vươn tay sờ sờ chóp mũi anh, “Oa, lần đầu tiên em vừa mơ thấy anh, tỉnh lại liền có thể thấy anh.”

Nghe được Lâm Lục Kiêu liền sửng sốt, tay kéo cô qua, “Thường xuyên mơ anh?”

Nam Sơ ở trong lòng anh cọ cọ tìm tư thế thoải mái, “Ừm, trong mơ anh phần lớn đều không để ý tới em.”

Đặc biết ở nước Mĩ, có đôi khi cảnh tượng trong mơ quá đau khổ lại càng khắc sâu hơn, thiếu chút nữa khiến cho cô tin là thật, tỉnh lại liền khóc lớn, sau nửa đêm cuối cùng không ngủ được, mà bắt đầu chép kinh Phật.

Cầu Bồ Tát phù hộ anh cả đời bình anh đến khi về hưu.

“Anh đó, có mơ gặp em không?” Cô hỏi, ngón tay mướt mướt hàng lông mi của anh.

Lâm Lục Kiêu khẽ nhíu mày, híp mắt cẩn thận nhớ lại, từ nhỏ đến lớn anh cũng rất ít nằm mơ, cho dù nằm mơ cũng đều là nước lửa gì đó, rất ít khi mơ thấy người nào, sau khi hai người chia tay, lên núi lộc, anh cũng có từng mơ qua.

Anh mơ đều là bộ dáng vui cười hờn dỗi của cô.

Có đôi khi nửa đem tỉnh lại, nghe tiếng ngáy rung trời của đồng đội, trong đầu tất cả đều là cô. Ngày hôm sau tinh thần đều là hoảng hốt, huấn luyện cũng không tập trung, cả người như suy sụp.

Có lần ở trong đám cháy suýt nữa làm sai, phá sai tấm thép, kết quả làm cho xà nhà sập xuống.

Thiếu chút nữa bỏ mạng ở bên trong.

Từ đó về sau, cũng không dám nghĩ tới cô nữa, dùng huấn luyện để mất đi cảm giác của mình, lúc rảnh rỗi không làm gì liền một mình chạy việt dã năm km phía sau núi, khi thân thể cực kì mệt mỏi, lòng mới có thể tĩnh lại.

Kết quả vẫn có thể nghe Triệu Quốc nhắc tới cô, Triệu Quốc là người thô thiển, nói chuyện thẳng thắn, cái gì “Ngực to...” nghe thấy trong lòng anh liền tích, có đôi khi tức giận cầm quyển sách thật dày đập lên đầu anh ta.

Phỏng chừng hiện tại Triệu Quốc cẩn thận nghĩ lại cũng có thể hiểu được lý do tại sao rồi.

Nhưng những thứ này đều bị Lâm Lục Kiêu nhẹ nhàng bâng quơ bỏ qua rồi.

Không tính để cho cô biết nhiều, cả tình người đàn ông để lộ ra ngoài nhiều, sẽ có vẻ cực kì phù phiếm.

Rạng sáng ba giờ, Nam Sơ ôm cổ anh kêu đói.

Lâm Lục Kiêu xoay người xuống giường, tùy tiện khoác áo lên, kéo khóa tới đỉnh, kéo quần, “Muốn ăn cái gì?”

Tay Nam Sơ để ở trong chăn, “Không cần, em bảo người ta đưa đồ tới.”

Lâm Lục Kiêu mang giày xong, bày tay đặt lên đầu cô, “Hơn nửa đêm người khác không cần ngủ hả?”

Nam Sơ xốc chăn lên, “Em đi ăn cùng anh, ăn xong rồi trở về.”

Thật sự là một giây đều không thể bỏ xuống được, cô càng ngày càng dính người, Lâm Lục Kiêu xoa xoa đầu của cô cười cười: “Đi thôi.”

Gió đêm triền miên, ăn xong trở về.

Hai người lại ở trên giường triền miên hơn một tiếng, mãi đến khi Nam Sơ khóc cầu xin tha thứ, Lâm Lục Kiêu mới hôn một cái ở môi của cô bày tỏ kết thúc chiến đấu.

Kết quả tắm rửa xong đi ra, đã sáu giờ rồi.

Nam Sơ hung hăng ở trên ngực anh bóp một cái, “Nếu hôm nay em NG mấy chục lần, đạo diễn mắng em thì trở về sẽ bóp chết anh.”

Anh tựa đầu ở giường hút thuốc, nói kiểu đáng đánh: “Em làm đi, chỉ cần em ra tay được.”

Sáu rưỡi trợ lý tới gõ cửa.

Nam Sơ ghé vào trên người anh hôn sâu một hơi mới bằng lòng đi, Lâm Lục Kiêu vỗ vỗ mông cô, “Mau đi đi, đừng để người ta chờ sốt ruột.”

Nam Sơ đùa anh: “Chúng ta trở lại một lần nữa, năm phút thôi, dù sao anh cũng không phải chưa từng có lần nào.”

“…” Lâm Lục Kiêu đem thuốc dập tắt, giữ gạt tàn ở đầu giường, kéo cô lại, quay người đè xuống, “Muốn chết?”

Nam Sơ cười khanh khách cầu xin tha thứ, “A, em sai rồi, không làm loạn nữa, thật sự đi đây.”

Ngoài cửa lại gõ cửa một cái, “Nam Sơ? Không kịp rồi.”

Nam Sơ nóng nảy, đẩy đẩy anh, “Em sai rồi sai rồi sai rồi, Lâm Lục Kiêu, em sai rồi.”

“Sai chỗ nào?”

“Không nên trêu anh.”

Kì thật so sánh với đội trưởng, anh càng thích Nam Sơ gọi anh là Lâm Lục Kiêu hơn, tên này thấy cô gọi một cái rất dễ nghe.

Lâm Lục Kiêu thảnh thơi buông xong chuyện, tựa vào đầu giường.

Nam Sơ đi tới, Lâm Lục Kiêu nheo mắt, chuẩn bị rời giường mặc quần áo, vừa mới mặc quần lên, đai lưng còn chưa kịp cài lên, còn vắt vẻo trên qυầи ɭóŧ, đúng lúc này, cửa phòng bị mở ra.

Lâm Lục Kiêu tưởng rằng Nam Sơ, không để ý ngẩng đầu lên, kết quả thấy một cô gái nhỏ đứng ở cửa vẻ mặt ngây người.

Rất lâu không phản ứng kịp, chỉ vào anh: “Anh là ai?”

Lâm Lục Kiêu đầu lưỡi chạm tới răng cửa, đang tự hỏi vấn đề này nên trả lời thế nào.

Trợ lý vừa mới nhận được điện thoại của Nam Nguyệt Như, bảo cô chụp ảnh chứng minh thư của Nam Sơ cho bà.

Kết quả vừa mới mở cửa ra, liền thấy có một người đàn ông xa lạ đứng ở trong phòng.

Trong phòng rèm cửa mở rộng, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, người đàn ông để trần nửa người, bắp thịt đường cong cực kì rõ ràng, quần cũng chưa mặc hẳn hoi, đai lưng vắt vẻo treo một bên, quan trọng là mặt rất đẹp trai.

Quần áo rơi đầy trên đất, mà trên sofa còn treo một chiếc qυầи ɭóŧ đen ren với áσ ɭóŧ Nam Sơ vừa thay xong.

Trợ lý nhỏ đỏ mặt, không cần nghĩ cũng biết tối hôm qua trong này xảy ra chuyện gì rồi.

Lâm Lục Kiêu tính tình như vậy, trời sinh một bộ gặp chuyện xấu cũng không hoang mang chút nào, không nhanh không chậm đem đai lưng thắt lại hẳn hoi, lấy áo phông trên giường mặc lên, “Nam Sơ không ở đây.”

May là bộ dáng đẹp trai, nếu là xấu trai, trợ lý nhỏ khẳng định sẽ hỏi tới cùng, nhưng diện mạo này phỏng chừng Nam Sơ cũng mê, cô ấy a một tiếng nhỏ, đỏ mặt đi ra ngoài.

Tựa vào ngoài cửa, tim đập như sấm, thật đẹp trai.



Giữa trưa trong tổ phát cơm, trợ lý nhỏ lo sợ bất an, vẫn nên hỏi Nam Sơ chút.

“Cái kia.”

Nam Sơ bới cơm, “Hửm?”

“Người đàn ông trong phòng cô là ai vậy?”

Nam Sơ nhất thời sửng sốt, “Cô vào phòng tôi rồi hả?”

Trợ lý nhỏ gật đầu một cái, “Mẹ cô bảo tôi tới phòng cô chụp chứng minh thư cô, tôi thấy người kia ở trong phòng cô.”

Nam Sơ: “Mẹ tôi chụp ảnh chứng minh thư tôi làm gì?”

Trợ lý nháy mắt bị bắt quả tang: “Không biết a, ai, ôi, bảo tôi đi chụp, chắc định chụp vậy? Ai, còn chưa nói nha, người đàn ông kia là ai, rất đẹp trai nha.”

Nam Sơ rầm rì một tiếng: “Ông xã của tôi.”

Trợ lý nháy mắt bùng nổ, “Cô lặp lại lần nữa?”

Nam Sơ cười cười: “Dù sao mấy ngày nữa sẽ công khai, không bằng nói với cô trước, lĩnh chứng rồi.”

Trợ lý thật sự vừa sợ vừa mất mác, “Hai người kết hôn rồi hả?”

“Ừm, vừa mới lĩnh chứng, đúng rồi lần sau mẹ tôi bảo cô là chuyện gì, cô nói với tôi trước, đừng lén làm.”

Trợ lý còn chưa thoát khỏi chuyện kết hôn vừa rồi, mơ hồ gật gật đầu.

Cô còn muốn công khai?

Đây phỏng chừng là tin tức quan trọng của năm rồi.

Buổi chiều quay phim xong.

Nam Sơ về phòng, phát hiện Lâm Lục Kiêu không ở đó, giường đều đã gấp gọn ngay ngắn chỉnh tề, đến cả quần áo trong vali cũng gấp gọn, còn đem đồ lót cô treo ở sofa giặt sạch treo lên rồi.

Qυầи ɭóŧ ren đen treo ở cửa sổ bay phấp phới, Nam Sơ nhìn mặt tự nhiên đỏ lên.

Thật là xấu hổ nha…