Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa

Chương 65

Edit: windy

Các đồng đội bên dưới đều ồn ào, không khí lập tức bị cô em họ đột nhiên tới nói kéo lên.

Làn sóng ồn ào trận trước cao hơn trận sau.

Người trên đài đứng thẳng tắp, biểu tình kín như bưng.

Em họ như được ủng hộ, xấu hổ đỏ mặt, nói tiếp: “A…, tôi có thể nói cho anh về tình hình của tôi chút, năm nay tôi 28, làm việc ở một phòng giao dịch chứng khoán, bằng thạc sĩ, sau khi kết hôn, anh phải về phía Bắc, tôi có thể trở về cùng anh, không là vấn đề, bởi vì tôi… Thực sự thích anh…”

Thật rất thích.

Thích đến mức nghe nơi này tổ chức buổi quan hệ hữu nghị, liền tự báo danh tham gia, bởi vì gần đây luôn luôn nhớ đến anh, không hiểu vì sao, trong đầu đều là bộ dáng của anh.

Người đàn ông như anh, quả thật rất hấp dẫn.

Cô em họ nắm góc áo đứng ở trên đài cúi đầu, cúi đầu chờ đáp lại, cô đã nói rõ ràng như vậy, chắc là anh đã hiểu.

“Thật xin lỗi.”

Lâm Lục Kiêu đem hoa đưa cho người chủ trì, bỏ lại hai chữ rồi rời khỏi.

Hội trường sân khấu dựng cao hơn chút, Lâm Lục Liêu bước ra bên ngoài hai bước, tay trực tiếp chống ở cạnh sân khấu, tiêu sái nhảy xuống sân khấu.

“…”

“…”

“…”

Nụ cười trên mặt cô em họ đã cứng ngắc, sững sờ nhìn bóng lưng anh.

Hôm nay cô thật sự dùng hết sức để tới, mặc dù cũng biết người này không dễ, tính lại lạnh lùng, trong lòng cũng đã có chuẩn bị, mà khi anh thật như vậy lạnh lùng đi qua người mình, cô vẫn không nhịn được mà cứng ngắc.

Sau lưng mồ hôi đổ ra.

Sắc mặt trắng bệch, hô hấp không nhanh, ánh mắt híp lại nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Lục Kiêu.

Kết quả một giây sau.

Lại là một trận rộ lên.

Anh đi xuống sân khấu, người dưới đài có thể không thấy rõ biểu tình của anh, nhưng đám Triệu Quốc bọn họ lại nhìn rất rõ ràng.

Trong mắt đều là lửa, ánh mắt nổi lửa bùng bùng, lúc nhảy xuống, thẳng tắp trừng mắt nhìn người khởi xướng.

Lúc Lâm Lục Kiêu đi qua Nam Sơ, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, không chút do dự cũng không thương tiếc đem người ở trên ghế, kéo ra ngoài.

Tình hình liền xấu hổ.

Hai người tới cổng, lãnh đạo mới hồi phục tinh thần, vỗ vỗ Triệu Quốc, “Hai người họ nháo cái gì vậy? Cậu nghĩ cần tới nhìn xem không, tính tình Lục Kiêu cũng không chừng lại làm ra chuyện gì đấy?”

Triệu Quốc rụt rụt cổ, anh ta không liên quan phá làm gì, “Có thể có chuyện gì, Lục Kiêu thích nha đầu kia thôi.”

Lãnh đạo nửa tin nửa ngờ.

Triệu Quốc còn nói, “Không tin ạ, thật đó, lúc vừa tới, mỗi ngày đều buồn rầu, chính là bị người ta đá, không cam lòng.”



Bên ngoài tối đen, đèn đường hắt xuống, gió tuyết phiêu diêu.

Dì đang ngồi xổm ở cửa chơi với chú chó, “Chủ của mày sắp về rồi, nhớ nó không?”

Chú chó vàng vui vẻ đứng trong đống tuyết phe phẩy cái đuôi, nhảy nhảy lên.

Dì chọc chọc cái mũi của nó, cười nói: “Nhóc…”

Lời nói còn chưa dứt, phía trước truyền đến tiếng bước chân dồn dập, đem tuyết giẫm lên cọt kẹt cọt kẹt, bà mang theo ý cười ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy bóng dáng cao ráo túm tay cô gái đi về phía này.

Trong đêm tối, kì thật nhìn không rõ lắm, tới gần, dì cuối cũng nhận ra là Lâm Lục Kiêu và Nam Sơ.

Sắc mặt hai người đều không tốt lắm.

Thân là người từng trải, dì phản ứng rất nhanh, trực tiếp ôm lấy chú chó trên mặt đất đi vào trong nhà, “Đi thôi! Đi ngủ thôi!”

Trên lầu hai, mở cửa.

Lâm Lục Kiêu trực tiếp kéo cô đi vào, từ khi Nam Sơ đẩy anh lên đài, cảm xúc kìm nén một đường, cuối cùng tới giây phút này bộc lộ ra.

Tràn đầy tức giận, toàn bộ ở giây phút này biến thành một câu quát lớn:

“Mẹ nó nháo đủ chưa?”

Nam Sơ vô lực thở dài, cô thật là không nháo, vừa mới biết anh đi xem mắt, dấm chua lật trời, nhịn không được, liền đẩy anh lên.

Không phải xem mắt sao?

Nơi này đủ đó.

Cô em họ xuất hiện quả thật nháy mắt đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô, Nam Sơ hâm mộ cô ấy có thể không kiêng nể gì ở trước mặt nhiều người như vậy thể hiện tình yêu của mình, thể hiện cô ấy thích người đàn ông này.

Đây là điều cô không làm được.

Nếu lúc ấy cô xông lên, đoạt lấy micro của cô ấy, thâm tình thổ lộ với Lâm Lục Kiêu, phỏng chừng ngày mai anh lại lên đầu đề, mà Nam Nguyệt Như bên kia, tất nhiên sẽ lại thêm một vòng oanh tạc ra.

Tất cả chuyện lúc trước chưa dọn hết, cô không thể lại đẩy anh lên nơi đầu sóng ngọn gió được.

Trong lòng hai người đều tức giận.

Anh giận cô không biết hối cải, tùy ý làm loạn.

Cô giận tính tình anh thối tha lại vừa cứng rắn.

Cửa mở ra.

Nam Sơ bị anh đẩy phất vào, đứng vững ở khung cửa, anh lại đứng ở trong hành lang tối om, toàn thân mặc quân trang, trong bóng đêm, vành mũ che đi nửa gương mặt của anh, càng không thấy rõ giờ phút này khuôn mặt anh.

Tiếng nói anh lạnh thấu, lại không mang theo cảm xúc: “Thấy người khác xấu hổ em rất thích phải không?”

Đôi mắt đen láy của Nam Sơ nhìn, hỏi anh: “Có phải anh thích cô gái kia đúng không, ít nhất thoải mái hơn với em, cô ấy nguyện ý vì anh về phía Bắc, nguyện ý vì anh từ bỏ công việc, sẽ không mang phiền toái đến cho anh, đúng không?”

Trong lòng Lâm Lục Kiêu bỗng nhiên hồi hộp.

Ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cô.

Nam Sơ lại cười tự giễu, vô lực trắng xanh, “Lâm Lục Kiêu, anh trách em, hận em, đi quá dễ dàng. Với anh một năm qua cũng không quá dễ dàng, em vừa nghĩ, quả thật, sóng gió anh với em gặp phải cũng rất nhiều, anh… Nếu như thật có hảo cảm với cô ấy, ừm, em có thể hiểu được.”

Cô bỗng nhiên cúi đầu, giọng nói dần dần nhỏ xuống, “Ngày mai em sẽ đi, cũng sẽ không trở lại nữa.”

Kết quả Lâm Lục Kiêu nhìn hiểu rõ, châm chọc: “Giả vờ, giả vờ tiếp đi.”

Nam Sơ không nói nữa, tủi thân nhìn anh.

“Sao? Anh bắt nạt em hả?”

Một khi mất tin tưởng, sao có thể một sớm một chiều liền lập lên được.

Cô lắc đầu, “Không có.”

Trong phòng tối om, cửa sổ mở rộng, ánh trăng chiếu vào, cửa sổ bị gió thổi vào kêu vang dội.

Cô vịn tay khung cửa, bước tới phía trước một bước, ngửa cổ lên hôn anh.

Kết quả bị Lâm Lục Kiêu lập tức nghiêng đầu, né đi.

Cô nhón chân, dừng tại giữa không trung, đôi môi đỏ tươi dừng ở dưới cổ anh.

Lông mi khẽ chớp.

Cô cố ý tiếp tục, hôn.

Đầu lười khẽ liếʍ trên môi anh, nhẹ nhàng miêu tả bờ môi mỏng của anh, so với trước kia, cô hôn không mang theo bất cứ điều gì, như là cực kì thành thật hôn tạm biệt.

Một giây sau.

Lâm Lục Kiêu bỗng nhiên như trừng phạt cắn môi dưới của cô.

Đáy mắt anh đều là lửa.

Nam Sơ cũng cắn ngược lại cắn môi dưới của anh, nháy mắt ánh mắt hai người đều là lửa.

Giống như muốn nhìn thấu đối phương, trong ánh mắt giống như muốn ăn lấy đối phương, sau đó nhập vào xương cốt.

Tình yêu theo oán hận.

Ngoài cửa sổ gió tuyết mãnh liệt, lạnh lẽo bên trong liền như bốc lửa.

Lâm Lục Kiêu cúi mắt nhìn cô, cô gần như bị nhìn thấu mặt đỏ ửng, đôi mắt đen láy lại sáng lấp lánh, ánh chậm rãi nhắm mắt lại, trực tiếp cạy hàm răng của cô, đầu lưỡi chui vào, hung hăng cướp đoạt.

Môi lưỡi dây dưa mãnh liệt.

Nam Sơ đứng không vững, tay từ khung cửa treo lên cổ của anh, đem người dán lên người anh.

Lâm Lục Kiêu nghiêng người đẩy cô đi vào, dùng chân đóng cửa, trực tiếp đem người dựa lên tường, trong mắt đều là lửa chưa dập.

Nam Sơ phối hợp với anh.

Hai người như hai con thú điên cuồng, dính ở cửa.

Bất mãn, áp lực, phẫn nộ, toàn bộ biến thành nụ hôn mang theo gần gũi lại mang theo chút trừng phạt.

Chưa từng trải qua kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy.

Mang theo hận thù lại mang theo trừng phạt lại muốn đem tình yêu xâm nhập vào đối phương.

… …

… …

… …

… …

Nam Sơ bị cởi cho không còn gì, thân thể trần trụi bị anh vứt lên trên giường.

Giọng anh trầm thấp khàn khàn, vẫn còn châm chọc: “Phản ứng rồi hả?”

Nam Sơ nằm thẳng ở trên giường, lần mò anh trong bóng tối, nhẹ giọng ừm một tiếng.

Anh cười, “Cho nên vừa rồi giả vờ cái gì?”

Nam Sơ nhắm nhắm mắt, cắn môi, không phát ra một tiếng nào.

Ánh mắt Lâm Lục Kiêu càng tối, giọng nói châm chọc: “Lại còn không đến nữa? Làm được hả?”

Toàn thân giống như bị điện xẹt qua, Nam Sơ chỉ cảm thấy tê dại, cô gắt gao cắn môi dưới, nhắm mắt lại, mặc anh.

Anh rõ ràng là trừng phạt, ôm lấy mắt, trên trán có giọt mồ hôi: “Thích không? Kêu đi.”

Trước kia Lâm Lục Kiêu chưa bảo giờ hỏi cô như này, lúc anh yêu cô, cô không quý trọng, bây giờ, anh hình như không thương cô nữa rồi.

Người nào đó không có tính tình này.

Nhưng Nam Sơ thật cảm thấy được, lần hoan ái quá mài người rồi.

Cô cắn răng.

Oán hận cắn.

Không tự giác, giọt nước mắt rơi xuống giường, thấm ướt gối.

Tới khi đó, Nghiêm Đại nói với cô, tình cảm người đàn ông lâm vào cũng nhanh, thoát ra cũng nhanh, mà người phụ nữ, lâm vào thì chậm, lại khó thoát ra.



Làm xong.

Hai thân thể trầm mặc dựa vào đầu giường hút thuốc, Lâm Lục Kiêu nhìn đồng hồ, đứng dậy xuống giường mặc quần áo.

Nam Sơ dõi theo sóng lưng cùng cột xương sống của anh.

Trầm mặc.

Không khí lại trầm mặc.

Ngoài cửa tuyết đã ngừng rồi.

Lâm Lục Kiêu cài từng cúc áo một, cúi đầu nhìn đồ trên đất, nhìn những đồ rơi trên đó, “Sắp điểm danh, anh đi đã.”

“Ừm.”

Cô lại hút thuốc, vòng khói vòng quanh, quyến rũ với ánh trăng ngoài cửa sổ.

Anh đội mũ, đi tới cửa, dừng bước chân lại, đưa lưng về phía cô, bỏ lại một câu, “Hút ít thôi.”

Lâm Lục Kiêu không vội vã rời khỏi, ở dưới lầu rút nửa bao thuốc ra, sau đó ngẩng đầu nhìn cửa sổ trên lầu, mới đứng dậy rời khỏi.

Trong ký túc xá.

Triệu Quốc đang buồn rầu, tới giờ điểm danh anh còn chưa trở lại, vừa muốn gọi điện thoại cho anh, liền nhìn thấy anh cầm theo áo khoác từ dưới lầu đi lên.

“Ài… anh còn không trở lại, tôi phải đi tìm anh rồi!”

Lâm Lục Kiêu đẩy anh ta ra, thấp giọng ừ một tiếng, quay về giường của mình.

Triệu Quốc như âm hồn không tan, theo tới bên cạnh anh, mắt sắc liếc mắt một cái liền phát hiện trên cổ anh có một dấu son hồng hồng, nói:

“Ai ai ai, Lục Kiêu, anh đây đây đây, anh làm chuyện xấu rồi hả!”

Lâm Lục Kiêu cúi đầu lườm một cái, trực tiếp chỉ anh ta, “Về chỗ cậu đi.”

Được rồi, tâm tình không tốt, Triệu Quốc không dám phá anh nữa, bĩu môi muốn nói lại thôi rồi trở về chỗ của mình.



Ngày hôm sau huấn luyện kết thúc.

Lâm Lục Kiêu huấn luyện xong, trực tiếp đến khu người nhà.

Dì vẫn nhiệt tình như cũ nói với anh, “Tiểu Lục đến hả.”

Lâm Lục Kiêu cười nhẹ, nhẹ giọng hỏi: “Cô ấy đâu rồi?”

Dì nói: “Đi rồi, buổi sáng đã kéo hành lí đi rồi!”