*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
“Cậu ấy bảo khi người ta đang nói dối thì ánh mắt sẽ nhìn xuống góc trái phía dưới nên vừa rồi em đang nói dối."
Đối với Nam Sơ, bị người ta nhìn thấu cũng không việc gì phải căng thẳng, trước mặt Lâm Lục Kiêu, cô chưa từng che giấu mà cũng lười che giấu.
Khóe miệng cô khẽ giật: "Anh tìm em không phải vì chuyện của Nghiêm Đại chứ?"
Phần xoang mũi của Lâm Lục Kiêu phát ra tiếng hừ nhẹ: “Vừa rồi đi đâu vậy?”
Nam Sơ: “Rừng cây nhỏ, hút thuốc.”
Lâm Lục Kiêu trợn mắt nhìn thẳng vào cô, ánh mắt trầm xuống mấy phần.
Một hồi lâu sau, anh khẽ gật đầu, tay đặt lên thắt lưng, liếʍ liếʍ môi dưới rồi nói: "Em không biết rằng trong thời gian tắt đèn không được chạy lung tung à?"
Nam Sơ cúi đầu xem đồng hồ: “Ban nãy chưa tắt đèn mà."
Lâm Lục Kiêu nheo mắt hất cằm, lui về sau một bước, môi trên môi dưới chạm vào nhau. Anh quay đầu rồi lại bày ra vẻ chính trực, đồng thời nói: "Qua đây, đứng thẳng lên."
Nam Sơ nghe lời đứng thẳng.
“Squat* mười cái.” Anh nói.
*Nguyên văn là Thâm Tồn -> Squat: Squat là một bài tập thể dục để tăng cường cơ bắp, đặc biệt là cơ đùi. Các cơ khác của cơ thể như cơ mông, lưng và thân và bắp chuối được tác động nhất là khi sử dụng thêm trọng lượng (tạ). Trái ngược với quan điểm phổ biến, nếu được thực hiện đúng cách nó sẽ không làm hỏng khớp đầu gối, mà sẽ giúp ổn định khớp đầu gối bằng cách củng cố các cơ chung quanh. Nếu kết hợp tạ, Squat là bài tập phức hợp rất tốt cho mọi mục tiêu: tăng cơ, giảm mỡ, tăng sức mạnh v..v.
Mời các bạn xem video bên dưới để hiểu rõ hơn nha ^^.
Bất ngờ không kịp đề phòng.
“…”
Nam Sơ hết ý kiến mà nhìn anh, đôi mắt trợn tròn.
Đầu anh có bệnh à? Đêm hôm khuya khoắt gọi cô tới đây chỉ vì muốn phạt cô Squat ư?
Nam Sơ không nhúc nhích, cố chấp nhìn chằm chằm vào anh: "Em phạm phải cái gì sao?"
Lâm Lục Kiêu nhíu mày không vui: “Hai mươi cái.”
“……”
Có thể mắng mấy lời thô tục không? Không, vậy thì thể hiện một loạt cảm xúc thôi.
“Kỷ luật nghiêm minh, còn cần anh dạy em bốn chữ này à?"
Nam Sơ vẫn không rõ mình đã đắc tội anh ở chỗ nào, cô miễn cưỡng đưa tay ra rồi lập tức hạ cả người xuống để Squat.
Đúng là làm Trung Đội trưởng cần phải ghê gớm nhỉ.
“Một.” Anh đếm.
Trợn trắng mắt, trợn trắng mắt.
“Hai."
“Ba.”
“Bốn.”
“Năm.”
“Sáu.”
“…”
Nam Sơ bắt đầu thở hổn hển, hai tay từ từ rũ xuống. Được người ta kéo dậy một phen, cô ngước mắt trông qua, Lâm Lục Kiêu đang nhướng mày nhìn cô: "Chưa ăn cơm ư?"
Cô liếc nhìn anh, ánh mắt rất bình tĩnh, quyết không chịu cầu xin tha thứ. Nam Sơ thích ứng cực nhanh, mỗi lần ngồi xổm xuống, cô đều âm thầm mắng anh một câu, càng về sau càng mắng ra tiếng, ngay cả cô cũng không nhận ra.
“Mười một.”
“Đồ bệnh thần kinh."
Mặt mày anh chợt có cảm xúc, khẽ nhếch miệng lên như đang cười: “Mười hai.”
“Đồ cuồng ngược đãi."
Anh không để bụng một chút nào, lại còn đếm chậm rì rì: "Mười ba."
“Đồ khốn.”
Anh không đếm nữa, dứt khoát dựa vào tường, đốt điếu thuốc rồi cười khẽ: "Đúng đấy, mắng tiếp đi, làm tiếp luôn đi, làm đến khi anh bảo ngừng mới thôi."
Nam Sơ lập tức bắt tay vào làm (Squat), cực kỳ bướng bỉnh, ánh mắt hàm chứa sự bực bội nhưng vẻ lạnh lùng vẫn nhiều hơn. Cô bình thản nhìn anh, đứng lên ngồi xuống từng đợt một, thở hổn hển, khuôn mặt ửng đỏ cả lên nhưng vẫn không chịu xin anh tha thứ.
Không biết cô đã làm liên tục mấy lần, đúng lúc cô cho rằng mình sắp ngất đi, rốt cuộc đối phương cũng cất tiếng nói: "Ngừng."
Nam Sơ vừa dựa ra sau, nửa thân mình đã muốn dán vào cửa, cô khom người, chống tay lên đầu gối, thở hổn hển và cúi đầu hỏi anh: "Em có thể đi rồi chứ?"
“Anh có nói em được đi không?"
Nam Sơ tức giận đến mức không chịu được: "Còn chuyện gì nữa?"
Lâm Lục Kiêu nhướng mày, đi lấy gạt tàn rồi bước qua đây, đặt ở bên cạnh, cúi đầu, từ từ chạm điếu thuốc vào mép gạt tàn để phủi bớt tro, hỏi với vẻ không chút để ý: "Em và Nghiêm Đại, tại sao hai người lại thành ra thế này?"
Hỏi xong, anh bỏ điếu thuốc vào trong miệng, liếc nhìn cô một cái.
Sắc mặt Nam Sơ bỗng thay đổi, quả nhiên là vì chuyện này. Vẻ mặt cô u ám không rõ nên chẳng lên tiếng.
Tuy rằng ngay từ đầu đã nghe Dương Chấn Cương tám chuyện về hai cô gái này, xem ảnh chụp của anh chàng kia, Dương Chấn Cương bảo ngoại hình của cậu chàng xinh đẹp lại còn rất soái, Lâm Lục Kiêu nhìn mà chẳng thấy có gì thú vị. Anh nói ngay với Dương Chấn Cương rằng nếu hai người đó dám gây sự, anh sẽ xin phép lãnh đạo đuổi họ ra khỏi đội.
Nghiêm Đại thì anh không màng.
Về phần cô nhóc này, không thể để cô đi như vậy được, vốn dĩ thanh danh đã không tốt lại bị người ta đuổi về nhà, đã xấu còn xấu hơn.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, ít nhất cũng phải nhắc trước một chút.
Lâm Lục Kiêu nhìn cô, giọng điệu bỗng trở nên nghiêm túc hơn và đâu ra đấy: "Hai người bọn em đã trải qua những gì trong quá khứ, từng có tiết mục gì, anh không quan tâm, nhưng ở trong đội anh, nếu ai dám gây sự thì mợ nó cút xéo hết cho anh!"
Ngày thường cô nhóc này trông cũng không ngốc như vậy, chẳng biết có hiểu được ý của anh hay không.
Trước đó Nam Sơ từng nghe Dương Chấn Cương nhắc tới, gần đây Lâm Lục Kiêu đang được xét duyệt, sắp nâng cấp hàm, hình như cô cũng đã hiểu nỗi lo của anh: "Anh yên tâm, em sẽ không gây phiền toái cho anh đâu, nếu có chuyện em sẽ tự mình xin rời khỏi đội."
“…”
Lâm Lục Kiêu ngậm điếu thuốc trên môi, không nhúc nhích. Một lát sau, anh lấy điếu thuốc trên môi xuống, dùng ngón trỏ chỉ vào trán Nam Sơ: "Rốt cuộc em có hiểu rõ ý của anh không?"
Nam Sơ thông suốt gật gật đầu, mở to cặp mắt trong veo, cực kỳ vô tội: "Rõ rõ, gây chuyện thì cút đi ấy mà."
Ý của anh là không được gây chuyện đó.
Lâm Lục Kiêu hài lòng vuốt tóc cô: "Đúng vậy, được rồi, đi đi."
Nam Sơ xoay người kéo then cửa, cánh tay cô bỗng ngừng lại, sau một hồi lâu mới hỏi: "Nghiêm Đại thật sự muốn rời khỏi ư? Anh duyệt rồi à?"
Lâm Lục Kiêu dựa người vào tường, bật cười: “Em xem nơi đây là chỗ nào? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao? Cô ta mở lời với anh, anh bảo tổ tiết mục đi khai thông, thật ra cô ta muốn rời khỏi cũng không ảnh hưởng gì tới em, em lo việc huấn luyện của mình cho tốt, trước đó đã trì hoãn rồi, kế tiếp phải gia tăng cường độ huấn luyện, có khả năng sẽ sắp xếp chọ bọn em vào trong đám cháy một lần."
Nam Sơ "à" một tiếng, quay đầu lại hỏi: "Còn đường nào cai thuốc không?"
Lâm Lục Kiêu nói: "Không, anh nhờ Tiểu Cửu mang theo, ngày mai em qua đây lấy."
“Được, em đưa tiền cho anh." Nam Sơ nói.
Lâm Lục Kiêu ngậm điếu thuốc, nở nụ cười tự giễu: “Không cần, ngược lại anh vẫn còn chút tiền mà."
Nói xong cũng chẳng thèm để ý tới cô, anh không kiên nhẫn xua xua tay, đuổi cô ra ngoài cửa.
……
Ngày hôm sau Tiểu Cửu trực tiếp đưa kẹo cai thuốc cho Nam Sơ. Khi ấy cô đang xỏ giày, Tiểu Cửu bước vào đưa đồ và nói: "Đội trưởng Lâm bảo tôi mang tới đây."
“Bao nhiêu tiền vậy, tôi đưa anh."
Tiểu Cửu đáp: "Không cần đâu, cái này không đắt."
Nam Sơ xỏ xong đôi ủng quân đội, cố sức đạp mạnh xuống đất và nói: "Mấy anh kiếm tiền cũng không dễ dàng đâu."
“Thật sự không cần.” Tiểu Cửu nói xong liền đi ra ngoài, ra đến cửa bỗng dừng bước, ngẫm nghĩ gì đó rồi quay lại, giả vờ tức giận với cô: "Cô làm vậy cũng quá khinh thường chúng tôi rồi đấy!"
Nam Sơ mất cả buổi cũng không thể lấy lại tinh thần, chẳng hông biết mình sai ở đâu, không phải việc trả tiền là hành động thiên kinh địa nghĩa (lẽ bất di bất dịch/đạo lý hiển nhiên) sao?
Ở phương diện này, cô chẳng hề có một chút biến chuyển. Nam Sơ không biết bày tỏ, nói lời an ủi người khác, từ nhỏ cô chưa từng cảm nhận được tình thương, do đó cũng không biết nên thương người khác như thế nào. Cô không thiếu tiền, về cách để đối xử tốt với một người, thứ duy nhất cô có thể nghĩ đến chính là tiền.
Mà trước đó cô từng ở lại nhà Lâm Lục Kiêu hơn một tháng, ném cả vạn đồng tiền cho anh để tỏ lòng biết ơn, nhưng đến giờ lại không nghĩ tới khi ấy mình đã đắc tội với người ta.
Từ Á thấy toàn bộ quá trình, cất giọng nửa đùa nửa thật: "Chị và Đội trưởng hòa hợp như thế từ bao giờ vậy, anh ấy còn bảo Tiểu Cửu Nhi mang đồ đến cho chị nữa?"
Nam Sơ vứt số kẹo cai thuốc lên trên bàn, nói như kiểu không có gì: "Tiện tay mà thôi."
Nghiêm Đại rửa mặt xong mới bưng chậu rửa mặt bước vào, ánh mắt lướt qua số kẹo cai thuốc trên bàn của Nam Sơ rồi lộ ra cái nhìn độc ác, cô ta không lên tiếng, trở về vị trí của mình.
“Đội trưởng Lâm chính là kiểu người ngoài lạnh trong nóng đấy (muộn tao), chậc chậc --” Từ Á thu dọn phòng ốc cho xong rồi dựa vào mép bàn, nhìn sang Nghiêm Đại: "Tối hôm qua cô tìm Đội trưởng trò chuyện sao rồi?"
Nghiêm Đại đang soi gương tô son: "Là thế này, bảo tôi suy xét cho kỹ, suy cho cùng thiếu đội viên nữ, về sau khó mà phân công."
Từ Á ý vị thâm trường (hứng thú) liếc cô ta một cái, cười khanh khách: "Không phải đâu, hẳn là Đội trưởng không nỡ để cô đi ấy mà?"
Nghiêm Đại bật cười một tiếng: "Có lẽ vậy."
Từ Á: “Còn giả vờ nữa à? Tối hôm qua Đội trưởng có lôi kéo tay cô, bảo cô đừng đi không?"
Nghiêm Đại: “Sao cô không dứt khoát hỏi luôn là tối hôm qua giữa hai chúng tôi có xảy ra chuyện gì không?"
Từ Á kích động ôm mặt: “Có sao có sao?”
Nghiêm Đại: “Đây là quân đội, là nơi để cô có thể làm xằng làm bậy à?"
Từ Á thở dài tiếc nuối: "Cũng phải." Ngay sau dó, cô chuyển ánh mắt sang nhìn Nam Sơ đang gấp chăn thành một khối gọn gàng, góc cạnh rõ ràng, đặc biệt đúng chuẩn một "khối đậu hũ". Từ Á hoài nghi: "Nam Sơ, mấy ngày trước em phát hiện chăn của chị được gấp rất đúng chuẩn, quả thực giống y như chăn của Tiểu Cửu Nhi bọn họ."
Nghiêm Đại ngừng động tác trên tay, liếc mắt nhìn qua, âm thầm cười lạnh.
Nam Sơ: “Em quá khen.”
Từ Á tiếp tục nói: “Thật đó, chị làm quá đúng chuẩn, nếu như không biết, tất cả mọi người còn cho rằng trước kia chị từng ở trong quân đội."
Nghiêm Đại xoa xoa mặt, hất đổ hết đồ dùng: "Đi thôi."
Từ Á bĩu môi, le lưỡi với Nam Sơ rồi vội theo sau.
……
Hôm nay huấn luyện với cường độ rất lớn, buổi sáng huấn luyện chạy lên/chạy xuống lầu, buổi chiều tập chạy trăm mét có chướng ngại vật.
Hôm nay huấn luyện viên không phải là Lâm Lục Kiêu mà đổi thành một người hoàn toàn mới - huấn luyện viên đầu đinh mặt chữ điền, mắt nhỏ da đen, khuôn mặt lộ vẻ hung ác, giọng nói thô kệch hùng hậu: "Hôm nay Đội trưởng Lâm của các bạn đi sát hạch chi đội nên tôi sẽ hướng dẫn thay. Tôi họ Trương, gọi tôi là huấn luyện viên Trương được rồi."
Từ Á khẽ nói bên tai Nam Sơ: "Bỗng nhiên phát hiện không thấy mặt của Đội trưởng Lâm, ngay cả huấn luyện cũng không được nhiệt tình."
Câu nói ấy bị Nghiêm Đại nghe thấy, cô ta hừ lạnh liếc nhìn Từ Á: "Chẳng phải cô nói Đội trưởng Lâm không giống kiểu người cô thích sao?"
“Tôi thích khuôn mặt chứ không thích nghề nghiệp của anh ấy." Từ Á le lưỡi: "Làm bạn gái anh ấy, cả ngày phải ở nhà lo lắng đề phòng thì có gì lý thú chứ, nhưng chắc chắn tôi muốn ngủ với anh ấy hơn là làm bạn gái."
Nói xong, Từ Á nhìn Nghiêm Đại bằng ánh mắt mập mờ, sắc mặt đối phương bỗng ửng đỏ đến mức phải điều chỉnh cảm xúc, khẽ nói: "Nhìn tôi làm gì?"
Từ Á hiểu rõ: “Chắc chắn cô là người đầu tiên."
“Được rồi đừng nói chuyện nữa.” Nghiêm Đại vội vàng liếc cô một cái.
Suốt cả quá trình, Nam Sơ đều huấn luyện nghiêm túc, không tiếp lời bọn họ, buổi sáng chạy lên/chạy xuống lầu cô làm rất tốt, ngay cả huấn luyện viên cũng phải liên tục khen ngợi rằng một cô gái nhỏ như cô mà lại rất bình tĩnh, rất dũng cảm. Nghiêm Đại nghiêng đầu nhìn qua, lạnh lùng mỉa mai: "Đột nhiên huấn luyện nghiêm túc như vậy, ra vẻ cục cưng ngoan ngoãn để làm gì? Không phải ngày thường cô thích đi tìm Đội trưởng Lâm lắm sao?"
Nam Sơ không để ý tới cô ta, đứng thẳng vào trong hàng ngũ: "Bỗng nhiên muốn sống nghiêm túc một lần, không được à?"
Câu nói ấy không lọt tai Nghiêm Đại, giống như một người nhảy lầu tự sát, nhảy giữa chừng đột nhiên nhìn lên trời rồi hô to mình hối hận lắm, buồn cười thế đấy.
Cô ta cười lạnh: “Không phải trước giờ cô chưa từng để bụng người khác nhìn mình ra sao ư? Tôi nhớ Thẩm Quang Tông đưa cho cô toàn mấy hình tượng yêu đương buông thả, phóng khoáng không bị gò bó, sao thế, hình tượng sụp đổ rồi à?" --> Ý nói xây dựng hình tượng buông thả.
Cô ta vẫn luôn cho rằng Nam Sơ giả vờ không để bụng, cả đời người tranh tới tranh lui còn không phải là tranh giành tên tuổi hay sao, một người con gái không để ý tới thanh danh của mình như vậy chỉ có thể là hành xử khác người hoặc cố tình giả vờ/ra vẻ.
Nam Sơ nhìn đối phương bước qua, vành nón che hơn nửa mặt cô, khiến Nghiêm Đại không nhìn ra vẻ mặt của cô vào giờ phút này, cô cất giọng lạnh nhạt: "Mỗi người đều có cách sống cho riêng mình, tôi suy sụp, tôi sa đọa là chuyện của tôi, cô cứ sống trong cái bóng của tôi như thế mà không mệt à?"
Một lời trúng đích.
Câu nói của Nam Sơ khiến Nghiêm Đại biến hẳn sắc mặt, cô ta không muốn thừa nhận bản thân mình ghen ghét Nam Sơ, nhưng rồi lại ở trong tối lẳng lặng bắt chước phong cách mặc đồ và tính tình của cô, làm cô ta phát hiện Nam Sơ rất thản nhiên với mọi thứ, tính cách phóng khoáng không bị gò bó ấy, cô ta học không tới.
Nghiêm Đại phát hiện Nam Sơ hút thuốc, cô ta cũng học lấy, cho dù ghê tởm mùi Nicotin, nhưng mỗi lần thấy Nam Sơ ngậm điếu thuốc, mặt mày quyến rũ, dáng người hồ mị tử (hồ ly mê hoặc chủ) quả thật đầy sức cám dỗ, cô ta lại không nhịn được mà học theo.
Nghiêm Đại từng trông thấy bức ảnh chụp Nam Sơ hút thuốc trong di động của Nhiễm Đông Dương.
Nam Sơ mặc váy đen ngắn hơn bắp đùi, dựa người vào quầy bar, đôi chân ngọc thon dài thẳng tắp, một tay chống lên mặt bàn, tóc dài đen nhánh xõa xuống sau lưng, tỏa ra một chút ánh sáng, trên ngón tay thon dài của cô kẹp một điếu thuốc, đầu lọc liên tục cháy sáng tạo ra làn khói xanh vương vấn bay lên.
Mặt mày bình đạm nhưng lại kèm theo nét quyến rũ.
Nghiêm Đại nghĩ đến một cụm từ: Hồ Mị Sinh Yên. (quyến rũ khói bay)
Bị người ta giẫm đau chân, nỗi oán giận càng được tích tụ sâu sắc, cho đến khi chạy vượt chướng ngại 400 mét vào buổi chiều đã hết sức căng thẳng.
Ba nữ sinh xuất phát cùng một lúc, vượt qua cọc, chiến hào, tường thấp, cầu nhảy cao, thanh ngang, cầu độc mộc (loại cầu được làm từ một thanh gỗ duy nhất bắc ngang qua), tường cao, lưới cọc thấp, tổng cộng có tám hạng mục. Từ Á có thể lực khỏe nhất trong ba người, một khi xuất phát là bỏ hai người còn lại ở phía sau, từ đầu đến cuối Nam Sơ và Nghiêm Đại vẫn theo nhau sít sát, trước mặt là con đường sình lầy buộc họ phải đi ngang qua, đằng sau là nhóm chiến sĩ ra sức kêu gào.
Cầu nhảy cao
Thanh ngang
Cầu Độc Mộc
Lưới cọc thấp
Đến cầu độc mộc, Nghiêm Đại ở phía sau đã đuổi kịp và vượt qua, Nam Sơ không phòng bị trước nên bất ngờ bị người ta đẩy lùi khỏi cầu, ngã mạnh vào vũng sình, mặt dính đầy đất.
Nam Sơ bình tĩnh đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên người, tiếp tục trèo lên cầu độc mộc.
Đến khi vượt tường cao, cô lại bị người ta dùng chân đạp thẳng một phát xuống dưới, xương sống chạm đất, đau đến mức há miệng nhe răng, Nghiêm Đại cười tươi như hoa, nằm bò nơi đầu tường và thân thiện hỏi cô: "Không sao chứ? Tôi kéo cô lên nhé?"
Nam Sơ đứng dậy phủi tay, không để ý lắm: "Cô tự mà bò đi."
Nghiêm Đại cắn răng nhịn.
Khi qua chiến hào (hầm trú ẩn), hai người một trước một sau, dưới hầm là vũng sình, trên hầm là một loạt xà đơn, hai người luân phiên dùng tay bám xà để đi qua.
Đi được nửa đoạn đường, Nghiêm Đại không còn sức lực. Trước khi rơi xuống hầm, cô ta dùng chân cắp lấy eo Nam Sơ, buộc cô phải ngã vào vũng sình với mình, nhóm chiến sĩ ở phía sau thấy vậy liền sốt ruột: "Chuyện gì xảy ra vậy?! Tại sao Nam Sơ lại bị ngã xuống dọc đường?"
Nước dưới đáy hầm vừa lạnh vừa bẩn, thấm vào tận đáy lòng, Nam Sơ chống tay đứng dậy, còn chưa đứng vững đã nhào thẳng qua chỗ Nghiêm Đại, xách cổ áo đối phương lên rồi đẩy mạnh vào cô ta vào vách đá dưới hầm.
Nghiêm Đại bị choáng váng, trở tay đẩy Nam Sơ khiến cô lảo đảo về phía sau một bước, nước sình bẩn bắn tung tóe khắp nơi, làm ống quần của cả hai ước nhẹp.
“Đánh nhau một trận đi! Tới nào!"
Nam Sơ vừa quay đầu lại đã thấy camera ở phía sau chĩa thẳng vào mình, đầu cô vang lên tiếng ong ong, tất cả đều là lời cảnh báo tối qua của Lâm Lục Kiêu: "Muốn gây chuyện thì mợ nó cút xéo cho anh."
Cô xoa xoa huyệt Thái Dương, cảm thấy đầu mình đau buốt: "Cút ngay."
Nghiêm Đại nghẹn một hơi.
Sức lực cô ta mạnh như thế này, phải nói là từ ba năm trước, thậm chí rất lâu trước đó, khi ấy nổ ra scandal của Nam Sơ và Nhiễm Đông Dương, trong lòng Nghiêm Đại đau đến mức siết chặt, nhưng lại cảm thấy nếu như mình đã bước vào giới giải trí thì phải thích ứng với quy tắc ngầm bên trong, đó đều là những việc mà nghệ sĩ như bọn họ cần phải chú ý.
Vì thế, cho dù lúc ấy truyền thông xào tin này với lửa nóng cỡ nào, cô ta cũng coi như không nghe không thấy, cùng lắm thì mua thủy quân đi công kích Weibo Nam Sơ, coi như xả giận thay mình chứ cũng không để bụng, mãi cho đến một ngày, khi nhìn thấy bức ảnh của Nam Sơ trong di động Nhiễm Đông Dương, cô ta mới biết đồ khốn đó (NĐD) thật sự động lòng.
Nghiêm Đại cầm di động chất vấn Nhiễm Đông Dương, đồ khốn đó cũng thẳng thắn thành khẩn, trực tiếp thừa nhận mình có ý với Nam Sơ, thậm chí còn yêu cầu đạo diễn bổ sung thêm một loạt cảnh hôn, kết quả lại bị Nam Sơ bác bỏ.
Kể từ lúc đó, giọng điệu ấy đã khiến Nghiêm Đại nghẹn đến tận bây giờ.
Từ đầu chí cuối, cô ta đều cho rằng Nam Sơ chính là tiểu tam.
Nghiêm Đại giống như con trâu hung bạo, căng người ra một phen rồi bổ thẳng vào Nam Sơ, nhanh chẳng khác nào hổ đói vồ mồi, sử dụng tay chân cùng lúc để ấn cô xuống vũng sình, tiện tay nắm một mớ đất đá quệt vào mặt cô. Nam Sơ đá cô ta xuống, hoàn toàn nổi trận lôi đình, xoay người lại đè cô ta xuống dưới thân mình, tay bóp cổ, đè chặt cô ta xuống đất. Cô nghẹn ngào đến mức đỏ hoe cả mắt: "Mợ nó điên à!"
Ánh nhìn hung ác lộ ra trong mắt Nghiêm Đại, cô ta giơ bàn tay dính đầy nước sình tát vào mặt Nam Sơ, Nam Sơ bị tát đến mức nghiêng hẳn một bên mặt, lộ rõ sự tàn nhẫn.
“Lúc cô tranh giành với tôi, không ngờ được tôi sẽ điên chứ gì!"
Nam Sơ đá một phát cho cô ta văng ra, Nghiêm Đại vẫn còn giương nanh múa vuốt muốn nhào tới nhưng đã bị nhóm chiến sĩ ở đằng sau liên tục kéo lại.
Quần áo của hai người lôi thôi rách rưới, hầu như trên mặt lẫn trên người đều dính đầy đất sình, dáng vẻ cực kỳ khó chịu, giống như hai con thú nhỏ phát điên, tóc rụng lả tả hai bên tai.
Nghiêm Đại hung tợn quay đầu nhìn về phía người đang chụp hình: "Chụp cái rắm, không được chụp, không được chiếu đoạn này!"
Vừa dứt lời, huấn luyện viên Trương đã chắp tay sau lưng và bước tới, lạnh giọng quát lớn: "Tự mình có gan làm mà không dám cho người ta xem à? Hai người các cô lên đây cho tôi!"
Khi huấn luyện viên Trương cất tiếng, dường như mỗi một cơ bắp đều run lên, mặt đen tới mức muốn ăn thịt người.
Thiệu Nhất Cửu sợ tới mức run lẩy bẩy, thầm nghĩ phen này xong rồi!
……
Lâm Lục Kiêu kiểm tra xong mới ra khỏi trường thi, lại bị Mạnh Quốc Hoằng gọi tới văn phòng, giơ tay chỉ thẳng vào ghế dựa trước mặt anh: "Gần đây trong đội sao rồi?"
Lâm Lục Kiêu ngồi xuống, chỉnh lại mũ và nói: "Rất tốt."
Mạnh Quốc Hoằng gật đầu, lật xem tài liệu: "Ừ, cậu bảo Chỉ đạo Dương có thể bắt đầu chuẩn bị công việc giao nhận kế tiếp được rồi."
Lâm Lục Kiêu cười thành tiếng: "Ngài chắc chắn tôi có thể thi đậu sao?"
Mạnh Quốc Hoằng nhìn vào mắt anh, thấy anh cợt nhả, ông với tay lấy gạt tàn thuốc ở ngay bên cạnh, giả bộ như muốn đập chết anh: "Thi không đậu thì tôi gϊếŧ chết cậu!"
Lâm Lục Kiêu vẫn cười như trước, không lên tiếng.
Mạnh Quốc Hoằng xua xua tay: "Được rồi, cút về Trung đội của cậu đi."
Lâm Lục Kiêu đội mũ lên, hành lễ rồi xoay người rời khỏi.
Hoàng hôn buông xuống, khi xe chạy tới Trung đội thì trời đã sẩm tối, quá thời gian huấn luyện. Xe vừa ngừng lại, Lâm Lục Kiêu đã đút chìa khóa ngay vào túi. Ra khỏi bãi đỗ, anh chỉ thấy một người chạy từ xa tới, dáng vẻ xiêu xiêu vẹo vẹo trông rất giống Thiệu Nhất Cửu. Anh lại tập trung nhìn, quả nhiên là Thiệu Nhất Cửu, cậu ấy có vẻ sốt ruột; ở chung đã mấy năm, anh chưa từng thấy bạn mình gấp đến mức như vậy: "Đội trưởng!"
Lâm Lục Kiêu dừng lại, trên tay còn lắc lắc chìa khóa xe: "Cháy à?"
Trên mặt đối phương đầy mồ hôi.
Thiệu Nhất Cửu thở hổn hển, nheo mắt nói: "Không phải."
“Vậy cậu chạy đi đâu mà cuống cuồng hoảng hốt thế?"
Thiệu Nhất Cửu vừa thấy anh lái xe tới đã vội phóng từ ký túc xá xuống, chạy cực kỳ mãnh liệt, thở hổn hển một hồi rồi bước tới: "Nam Sơ và Nghiêm Đại đánh nhau, bị huấn luyện viên Trương phạt, bây giờ hai người họ vẫn còn ở -- sân thể dục..."
Lời còn chưa dứt, Thiệu Nhất Cửu chạy không còn bóng dáng ngay trước mặt mọi người.