-Mày mới tý tuổi đã hớn gái! Đừng có mà lắm chuyện!
-Xí! Em nghĩ cho anh T chở chị dâu đó.
-ờ ờ… mày khá! Giờ m` giả bộ đòi đi xe đạp điện đi.
Thằng Mít bắt đầu la lối ỏm tỏi “Thôi em ko thích đi xe máy với anh T đâu! Chị dâu ơi, em muốn đi xe đạp điện cơ…”
Mình giả vờ lớn giọng mắng
“Đừng có mà lắm chuyện nha! Mày chưa chở được em Xíu đâu”
“Khoongggg em thích đi xe đạp điện cơ!”
Cuộc tranh cãi dàn xếp của hai anh em khiến em và mình phải dừng xe lại, thằng Mít nhảy xuống sang xe đạp điện lắc lắc tay N, mình cười thầm trong lòng “ah ha, thằng này nhìn mặt ngu thế mà khôn!”
Em N cười mỉm một cái nhìn mình như kiểu mình bày cho Mít, Hờ hờ anh vô tội nhé, có chăng thì thằng Mít là thằng nghĩ ra trò này, có chăng thì anh vẫn vô tội. Em nhìn xuống thằng Mít cười và nói
-Thôi được rồi. Xíu! Xuống xe, sang anh T chở. Mít lên xe!
“Hả???? Thằng mít mày nói gì đi chứ” Ai ngờ nó tiu nghỉu vì con Xíu đã xuống xe và lon ton lại xe mình, đành vậy, ai bảo mày nói k rõ ràng, phải nói là em thích đạp xe đạp điện chứ!!!!!!
Em chở thằng cu Mít, thi thoảng hai chị em nói nói cười cười, đâm ghét thằng Mít
Chả bù cho đội anh, bé Xíu im bặt trêu gì cũng ko cười, mặt phụng phịu bánh bao
Thi thoảng có than vãn “sao anh đi nhanh thế!”
Đến quán kara chỗ lớp em đang hát, mấy đứa bạn thân em nhận ra sự có mặt và sự quen mặt của mình
-Ố ồ! Anh T đấy, T ô tô đó chúng mày.
Sao lớp em lại có biệt danh ô tô cho mình ta? Mình đã bao giờ đi ô tô đi học đâu ta? Em cười khoái trá, quay lại mình đang đứng đực ra, lớp em trước cũng có mấy thằng bé mình hay chơi game cùng quán nên mình có thể sà vào nói chuyện cùng chiến hữu, em thì tíu tít bên đám con gái. Mít và Xíu thì ngồi ăn hoa quả im ắng, mục đích của chúng nó là đi để chơi công viên, nhưng thôi ở đây có hoa quả bánh kẹo thế là ổn rồi.
Phải nói là em hát rất dở được cái hay hát, thấy bài nào N cũng đứng lên hát hò, thực ra lớp toàn con trai được đúng 9 đứa con gái, hát hò thì đúng là chỉ có con gái là ham, con trai thì lo buôn chuyện cười đùa nghịch ngợm với nhau.
Kết thúc kara, lúc đó mình và em xin cáo về sớm đưa hai bé đi công viên dù sao cũng có 2 đứa trẻ con là lí do thuyết phục nhất để ra về, lũ chúng nó dành tăng những tiếng í ới đằng sau “đẹp đôi thế !!!!” “như 1 gia đình hạnh phúc ấy nhờ!!!!!!!”…. Em thì cười ái ngại, mình đi 1 bên lòng thấy lâng lâng hạnh phúc … YÊU EM!!!!!
Ra công viên thành phố, con Xíu mới bắt đầu bộc lộ bản chất, đòi chơi hết trò này đến trò kia, thằng Mít cũng chả kém, xồn xồn hết cả lên, trong khi anh chị mày còn chưa được cầm tay nhau. Mình xòe tờ 100k cho Mít
-Cầm lấy, rồi đưa em Xíu chơi hết trò chơi mà 2 đứa thích đi nhé. Cầm lấy cái 12 của anh, giữ cho cẩn thận, tý chơi xong thì gọi cho anh nghe chưa.
-Yeahhhh! – Cả Mít và Xíu hớn hở tung ta tung tẩy dẫn nhau đi chơi.
Mình mua kem cho em và mình đi dạo với nhau nói chuyện. Lâu lắm rồi ấy, 2 năm rồi mới tái diễn lại khung cảnh đẹp này, đầu thu thời tiết cũng đẹp lạ thường, mình với em dạo bước, bỗng em quay sang.
-Có vẻ anh vẫn vậy! lắm chiêu và thú tính á nhầm vui tính.
-Sao lại thế được? công dân mẫu mực mà nhỉ!
-Thôi đi! Em biết thừa, ko giấu được em đâu! Nhưng mà em nói rồi đấy, em phải học hành…
-Lại tưởng bở rồi! ơ hay! Giáo viên dẫn học sinh đi chơi xả stress, với cả em sẽ nhớ cái đất này lắm đấy, sinh viên còn dễ về chứ học sinh ko dễ về đâu.
-Anh có thấy chúng ta được sắp xếp để gặp nhau ko? – Em đổi giọng, mắt nhìn ra xa xa.
-…. Hơi hơi
-Cứ coi như ông trời cho anh 1 cơ hội dài hạn đi và nếu anh nắm bắt được thì nó là của anh
-Ý em là ….
-Em cảm thấy vậy thôi, chả ý gì cả, dẫu sao cũng là ng yêu cũ của nhau mà, em không phủ nhận mình vẫn còn tình cảm vs anh, nhưng mỗi lần gặp anh lúc anh là gia sư của em, độ bựa của anh tăng dần thì cái tình cảm nó vơi đi thì phải.
-Hả???
- Em đùa đấy! Ko hiểu sao lúc ko gặp anh, biết anh đi đại học mà ko 1 lời từ biệt, em đã khóc rất nhiều, cả năm 11 của em, em nghĩ mình đã lãnh cảm thật rồi, cũng hận anh… và khi em chính thức gia nhập hội độc thân cổ thụ, thì giờ em lại gặp anh, anh lại bảo anh còn tình cảm với em… ko hiểu sao điều duy nhất em nghĩ là ghét anh!
-Vậy giờ vẫn ghét sao?
-Không, ghét thầy giáo của mình thì học hành sao được! Em ko ghét anh… anh biết vậy đi! Nói chung giờ em vừa xác định học hành với cả 1 time lãnh cảm thì em ko còn nghĩ nhiều đến anh nữa. Anh giúp em học hành đi, còn tương lai … là ở phía trước.
-Hôn em có bị ghét ko?
-Có đấy!
-Anh sẽ đợi!
Em không đáp lại lời đề nghị đợi chờ của mình, mình và em lại kể những chuyện linh tinh bên lề không động đả gì đến chuyện quá khứ cũng như tương lai, Mít và Xíu có vẻ đã chán, thấy điện thoại réo liên tục
-Alo, anh mày nghe đây, chờ chút anh vs chị đi lại, đợi trước cổng đi.
Lần này thằng Mít lại níu áo em và bảo
-Chị cho em chở em Xíu nha, em thích nói chuyện với em Xíu ( Xíu nó thua Mít nhà mình 1 tuổi)
-Chở cho cẩn thận, đi bên trong anh chị nhớ chưa?
-Rõ – cu cậu quay lại cười nháy mắt với mình.
Đúng là mày cũng thông minh chả kém gì anh mày cả
Một buổi tối êm đềm…
2-9 ngày lễ cả nhà mình về quê, nhà em có vể hay không mình chả biết! Không có điều gì đáng nói
Cũng để ae ngóng lâu rồi, mình cũng muốn viết, nhưng chuyện cũng đã qua rồi, Happy Ending hay là Sad Ending thì hồi sau các thím sẽ rõ. Muốn ngồi hồi tưởng để viết thì cũng phải có hứng mà nhớ lại, ví dụ như giờ đang là mùa thu, thì những kỉ niệm đậm sâu ở mùa thu nó sâu đậm hơn nên mình mới có thể dễ dàng cảm thụ khắc nhớ để mà viết. Ae cũng đừng có hối, mình cũng còn nhiều việc ở cs hiện tại bên ngoài, được chap nào cho ae đọc thì cũng coi như là trải lòng, từ từ rồi mình viết Sẽ có những lúc im bặt hoặc cũng có những lúc tuôn dào dạt dạt dào. Nói trước cho các ae thông cảm hehe.