-Ơ… sai à… ờ ờ nc với gái xinh nên anh quên mất thôi tý anh trừ cho tiền taxi.
Lại còn thêm từ gái xinh, bảo đảm con N lại tủm tỉm 1 mình, biết ngay mà đúng là đàn bà, nó khen cho là quên hết cả việc đang bị nó lừa. Mình cú quá cầm di động lên type
“Đồ hâm! Nó đang cố lừa đường đấy, ngồi mà cười, tối thui này nó nhìn thấy em chắc mà khen xinh”
Em giật lấy nhắn lại
“Không được khen xinh nên tức à?”
À ha! Tươi! Đối đáp được lắm, tý lên tàu cố mà thức tới sáng, ngủ là ta hun chết cmnl. Lếch thếch vác hai vali lên tàu, chỉ vì được ngồi gần gái mà khổ thế này đây. N tí tởn chạy lên trước
-Trời ơi! Nhanh chân lên, tưởng con trai khỏe lắm mà. Chắc chị H nói đúng rồi!!!!! – hờ nói cái vẹo gì ta hay lại muôn thưở “anh T giống con gái lắm luôn!”
-Đúng hay ko đúng thì em rõ nhất mà
Lên tàu, ngồi cạnh nhau, trước lúc lên em đã mua đủ thứ bim bim, nước khoáng, bánh bánh, kẹo kẹo, đúng là con gái, thứ gì cũng cho vào mồm được Ngồi nhai chọp chẹp bên cạnh làm mình thèm v~ đùa thôi, thèm hun nó chứ mình không có bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi mấy thứ ăn vặt của bọn con gái.
Liếc dọc liếc ngang xem toa này có ai quen không, đi tàu tầm này về nghỉ lễ dễ mà có nhiều người quen lắm. Hú hồn không quen ai cả
-A liếc gì thế?
-Không! nhìn xem có ai bán gì không mà mua.
-Bộ chỗ này thiếu cái gì à?
-Xùy! Toàn đồ em ăn được, anh có bao h ăn mấy cái này đâu. Chả hiểu nổi sao con gái ăn thứ này xong rồi còn có thể cho thứ khác vào và vẫn thấy ngon.
….
Tàu bắt đầu chuyển bánh, em cũng dừng việc ăn ăn uống uống lại, có vẻ đang mò mẫm mấy thứ lỉnh kỉnh trong balo, cuối cùng lôi ra cái máy nghe nhạc, cắm tai nghe vào đồng thời quay mông lại phía mình áp mặt vào cửa kính. Uầy, thắng cảnh ngay bên cạnh không nhìn lo nhìn một màn đêm đen sì không thấy trăng sao hay cây nhà vườn cối gì cũng chăm chú như đúng rồi! Tính bơ nhau thì thôi mình cũng bơ, đợi tý tàu tắt đèn rồi bố sẽ xử. Mình quay ra cầm điện thoại chơi game, thi thoảng liếc sang thấy vẫn cá bơ mình, cay cú vl!
-N! ngủ đi, tý nữa mệt đấy!
-Ơ, em chưa buồn ngủ
-Nghe bài j` đó, cho a nghe với
Xin bừa tưởng không cho, ai ngờ em thả 1 tai nghe ra tự đeo vào tai mình, cái khoảnh khắc đó, thật dễ xương cứ như lúc còn yêu nhau… dây tai nghe ngắn kéo em lại với mình thay vì việc áp cái mặt vào cửa kính. Ồ là westlife… “Tôi sẽ luôn luôn nhìn lại những nơi tôi đã đi qua, những kỉ niệm sẽ còn mãi mãi, và tất cả những giọt nước mắt, sẽ tan biến trong cơn mưa khi tôi tìm lại con đường đã qua đễ nắm lấy bàn tay em cho đến ngày hôm nay tôi biết em mãi là nữ hoàng trong tim tôi…..” Cả hai cùng lẩm bẩm cùng hát với nhau. Mọi người trong toa bắt đầu ngủ dần, tiếng trò chuyện râm ran bắt đầu thưa dần…
Em có dấu hiệu buồn ngủ, thấy đầu cứ ngả bên này ngả sang kia, mắt dại dại, thi thoảng quay đầu lén ngáp nhưng ta đây biết thừa, giấu thế éo nào được.
-Buồn ngủ rồi thì ngủ đi, tựa vai a mà ngủ, ko có bé H k phải lo
Không đợi em đồng ý, mình liều vừa đắp chăn cho em, vừa quàng tay ra sau vai, vừa run run vì sợ em gạt ra … nhưng trái với suy đoán, em ngoan ngoãn tựa đầu vào vai mình. Mùi tóc rất thơm…nhẹ nhàng và rất quen nữa. Đợi 1 lúc lâu cứ tưởng em ngủ rồi, mà thật ra em có chưa ngủ thì mình vẫn sẽ nói
-Thời gian qua, gặp được em anh rất vui. Dù ngắn ngủi nhưng mà cũng đủ cho anh đi từ hạnh phúc đến thất vọng… anh biết là quá khứ sai lầm thì ko thể sửa sai nếu chỉ từ 1 bên được … anh rất nhớ em … nhớ em của ngày xưa, rất nhớ! Giờ cũng ko biết có bao giờ ông trời tạo cơ hội cho a được nhìn thấy e thường xuyên nữa không… Anh ko coi em là đồ chơi như em nghĩ đâu. Ngất! chưa từng luôn, anh chỉ muốn được gỡ bỏ hiểu lầm ngày trước… uh đúng là anh sai! Nên anh chỉ muốn sửa sai. Thôi lần này lần cuối rồi nên …
-Chị H đùa anh đấy, em đã làm thủ tục xong hết rồi, về chuẩn bị mấy thứ đem ra thôi mà. Anh còn gặp em đến cuối năm học cơ.
Đệt! CLGT lần 2, bố khỉ con H cà chớn làm bố sến sẩm, dẩm hú từ nãy giờ như thằng say tình. Em đang cười rúc rich, không phát ra tiếng nhưng cơ thể khẽ nhúc nhích đủ làm mình xấu hổ. Mình cũng cười trừ và để chữa ngượng cho bản thân
-Cười gì? Anh tưởng lần cuối gặp em nên mới nói thế thôi, với lại ngày xưa đúng là anh bận học thật, đáng nhẽ em nên ở cạnh anh thì đây em lại …
Chưa kịp nói hết câu, em đặt ngón trỏ lên miệng mình ra hiệu im lặng
-Quá khứ rồi… giờ đến lượt em bận!
Mình nhếch mép rồi siết tay mạnh vào vai như là "anh đã nghe"
Và rồi cả hai cùng im lặng … tiếng nhạc vẫn đều đều phát những bài hát quen thuộc của Westlife… mình cũng chìm vào giấc ngủ.
Em và mình đã qua đêm với nhau như thế đó
Sáng ra đến thành phố, em và mình đi ăn sáng ở 1 quán quen thuộc, cô chủ quán đon đả:
-Khϊếp! lâu lắm mới thấy rồng đến nhà tôm ăn đấy.
-Dạ tại lâu lắm rồng mới đi với tôm đi ăn đấy cô – Mình nhanh nhẩu đáp khẽ liếc sang em, đang cười xấu hổ.
Đồ ăn ở đây vẫn ngon như thế, khung cảnh có khác so với hai năm trước nhưng mọi thứ vẫn yên bình như khoảnh khắc trước đây đi ăn với em. Bầu trời vào mùa mưa bão mà trong xanh lạ thường, vì đã có 1 thiên thần bên cạnh xua đi mây xám và tái tạo 1 bầu trời đầy nắng cho riêng mình anh cứ như em là đô rê mon ấy Cơ mà lần về 2/9 này có hai điều mình không yên tâm, đó là em ko đồng ý đi chơi với mình và em lén lút gặp thằng cha nào đó mà em yêu. Có biết dựa đầu vào trai rồi mà đi chơi với thằng khác là lăng nhăng không hả Để ông mà gặp được thì ông táng vỡ mật
Lại đi taxi về nhà, theo như các thím biết đi taxi 2 thằng thì thằng nào về sau thường sẽ là thằng trả tiền, chứ ai lại chia chác giữa đường làm gì, nghĩ vậy nên mình nói địa chỉ nhà mình trước
-Chú đưa cháu đến địa chỉ abcxyz này nhé
-………- Nhìn mặt con bé kìa… yêu thế anh hết tiền rồi thông cảm hihi, Nhà em cũng khá xa nhà mình khoảng 8km, cũng ngốn khá khá tiền taxi, đó gọi là cái giá em phải trả cho việc lén lút đi chơi vs thằng khác trong những ngày về này.
Cuối cùng cũng đến nhà mình, mặt em vẫn hơi sững sờ, nhìn mình ko chút biểu cảm trong lúc mình đang dỡ hành lí xuống. Mình nhăn nhở ngó vào taxi
-Không định xuống à? Anh lấy xe chở về! Chú cho cháu trả tiền.
-Ơ ơ…
-Ơ ơ cái je`, xuống!
Để em tưởng bở tý vui éo thể tả được, nhìn mặt cứ tưởng bố để cho trả tiền xấu tính vãi =)). Thằng em mình mới học lớp 6 lon ton chạy ra mở cổng
-Ơ, chị dâu!
Chả là thằng bé đã biết cái chị ngày xưa múa đẹp hồi đó được thằng anh bày cho đó là chị dâu mày, tưởng quên òi thế éo nào mà nhớ dai dữ, làm mình xấu hổ quá mắng vội thằng bé
-Dâu doe gì, xách hộ tao cái đồ vào trong nhà, tý tuổi ăn nói vớ vẩn! Bố mẹ đi làm rồi hả? có xe máy ko?
-Ko. Có mỗi xe đạp điện của em thôi, nhưng ko được đi, chiều em còn phải đi học!
-Hả??? – Mình ái ngại quay ra nhìn em đang cầm 1 cái balo và 1 cái vali.
Thằng bé tự nhiên như ruồi, chạy ra xun xoe với em
-Chị dâu! Chị ra thăm anh T nhà em hả?
-Ko em… chị ra HN chơi vô tình cùng toa với a trai e thôi
-Ngày xưa a T để ảnh chị ở trong máy tính, ai hỏi ảnh cũng kêu là diễn viên, điêu quá đi