Cơ mà với người lớn như mẹ và ba mình thì điều đó quá tồi tệ, nên bm đã đặt lệnh CẤM YÊU ngay và thường xuyên trong bữa cơm, có vẻ bm lờ mờ đoán được con bé lùn lùn, da trắng mặt cute lù lù trong màn hình máy tính là người yêu của mình dù mình bảo đó là diễn viên mình thích mà không ai tin ( Sau này nghĩ lại thì thấy mình ngu bm, chắc ai nhìn cũng diễn viên cái khỉ gì mà xấu vậy ) thực ra em ấy ko xấu đâu ạ, phần sau khá xinh, lên ĐH thì ôi thôi, cho mình hỏi lên ĐH các bạn nữ thay hormone à? Sao xinh ra vãi lúa vậy được???? Mà thôi tiếp tục câu chuyện đã.
Mẹ mình làm ầm lên, đòi đi gặp con bé, bố mình thì có vẻ hiểu nên chỉ nói vài câu rồi kệ mình chả can thiệp. Chỉ có mẹ là người rất nhiệt tình với việc chia cắt tình cảm của con mình hay sao ý. Để êm chuyện, và cố trấn an mẹ mình hứa sẽ chăm chú học hành, tình cảm sẽ không hề ảnh hưởng đến việc học hành và thi Đại Học sắp tới, mình dự định sẽ thi FTU, nếu kết quả không tốt mình sẽ tự động chấm dứt tình cảm, lúc đó chỉ nghĩ mình sẽ chứng minh việc học hành sa sút là do mình chứ không phải do em. Nhưng đời đen và đúng là đéo như mơ, học kì 1 trôi qua, là lúc mọi người đã có thể đạt điểm toán 6 đến 7 điểm thì em đến 5 điểm thôi cũng chưa đạt được, lúc đó khá bấn loạn. Qua đợt thi thử đợt 1 của trường diễn ra vào tháng 1 trước tết thì kết quả của mình lúc đó là 15 điểm…. trong khi trong lớp toàn dao động từ 18 - 22 trở lên…. Wtf????
Điều duy nhất lúc đó mình nghĩ là do yêu đương, thực sự cảm thấy rất nhục với suy nghĩ đó mỗi khi sau này nhớ lại mọi chuyện. bản lĩnh kém cỏi lại đi đổ cho người yêu mình. Lúc đó minh lao đầu vào học với 1 suy nghĩ duy nhất “Tao phải đỗ bằng được ĐH, yêu đương đéo gì giờ này”. Nói là làm, suy nghĩ ngốc nghếch của 1 thằng trẻ con mới học lớp 12, mình tự đi học thêm nhiều chỗ, dần dần kín hết lịch học và không thừa 1 mẩu thời gian dành cho em. Lúc đó cũng tầm tháng 3 rồi, tức là yêu nhau cũng được 6 tháng rồi, đáng nhẽ mọi thứ vẫn đang vào độ đẹp nhất, mình không hiểu sao cái động lực lúc đó để vào ĐH lại lớn lao hơn tình cảm mình đã dành cho em bấy lâu. Chắc em cũng nhận ra sự im lặng và khoảng cách không lời.
Em có nt cho mình theo chiều hướng níu kéo nhưng 1 phần cũng hụt hẫng và buông xuôi
“a đang làm gì đó?”
“a đang học! tý nt sau nhé ^^”
“à thôi, e ko làm phiền a đâu, cố gắng thi tốt mà đỗ ĐH đó nha, e nhớ a lắm ”
“a cũng nhớ e”
“đừng có nói dối, em biết tỏng mà! Thôi học đi, em chịu được”
“cái gì đấy????? sao tự nhiên nói kiểu gì vậy ?”
“e biết với a giờ e ko còn quan trọng như trc đây nữa… nhiệm vụ cao cả của a là đỗ ĐH, e nghĩ mình ko nên làm phiền a nữa. Mình chia tay đc. ko a? nếu tiếp tục e sẽ cảm thấy tủi thân lắm lắm … khi nào a đỗ ĐH nếu có thể mình sẽ quay lại được ko?”
Lúc đó đọc xong, mình cảm thấy vừa ức chế, vừa cảm thấy người yêu mình ko hiểu mình tý nào cả, đáng nhẽ những lúc này phải nên thông cảm là mình đang giai đoạn gấp rút để ôn thi ĐH, đã ko động viên và hiểu mình vẫn yêu cô ấy thì thôi lại còn dỗi hờn các kiểu, đã mệt đầu mệt óc không muốn nghĩ nhiều, mình đã rep lại 1 tin nhắn ngắn gọn và chắc đó là điều mình hối hận biết mấy “tùy!”
Đó là tin nhắn cuối cùng của em trong 1 thời gian dài.
Mùa hè đến, vừa nóng vừa mêt, mình đã quên hết vốn thời gian mình có để lao đầu vào học hành chỉ mong cái ngày thi ĐH đến sớm để đỡ phải áp lực, điểm thi thử lần cuối cùng của mình là 22,5, cũng khá ổn, mọi thứ xung quanh cs của mình lúc ấy chỉ có học và thi, nhiều lúc rảnh rỗi 1 tý, mình lại mông lung về em, cầm máy định nhắn dăm ba tin mà rồi lại thôi, lạ cái là lúc đó ko hề thấy đau đớn, day dứt, chỉ thấy mong muốn thi đại học thật nhanh, dường như có điều j đó tươi sáng hơn nằm phía sau từ thi đại học.
2 ngày thi đại học cuối cùng cũng đến, sau 2 ngày những tin nhắn hỏi han đầy hộp thư từ bạn bè nhưng lại không có em, dường như có 1 sự hụt hẫng nhẹ trong mình… những chuỗi ngày hè diễn ra nhàm chán với game gủng các kiểu, dán mặt vô máy tính, thỉnh thoảng cái nick chat đó sáng đèn nhưng mình vẫn ko đủ dũng khí để pm em. Mọi thứ nội tâm cứ diễn ra trong im lặng, mình cứ chờ đợi từng mốc thời gian, cứ hi vọng đến ngày mình biết mình đỗ ĐH sẽ thông báo cho em, rồi đến hôm mình biết điểm, đỗ! Nhưng mình vẫn ko có đủ dũng cảm nói cho em, chỉ dám nhè lúc em onl để một cái stt “Đỗ ĐH rồi. mong điều kì diệu đó sẽ quay về ” nhưng không hiểu có phải vì em là dân chuyên tự nhiên nên khô khan không hiểu được điều mình muốn gửi gắm hay là em còn chả quan tâm mình viết cái j, có khi block cmnr cũng nên…. Mọi thứ vẫn im lìm, sống mũi mình bắt đầu biết đến từ cay xè… chẳng phải thằng vô tâm này đã đẩy em ra? Giờ còn làm sao nữa? Mình lại tự cho mình lấy thêm can đảm vào ngày nhận giấy báo nhập trường. Nhưng rồi mọi thứ vẫn vậy… vẫn trôi qua lặng lẽ chỉ có mình biết mối tình đầu, mối tình mong manh mà ai ai cũng nói đến đó giờ đã vỡ tan tành, những mảnh vụn vỡ của kí ức của không đủ nối lại tất cả.
Lên đường ra Hà Nội! Bỏ lại sau lưng tất cả ….
“Change my life will make me change!”
Những ngày mới ra đất Hà Nội, không có ba mẹ, không có em… không có những con đường chiều thứ 3, hay những quán ăn trở thành quen thuộc nữa. Mình đã dặn lòng phải thay đổi cuộc sống nhưng rồi bao lần thất bại khi cứ nhớ đến em, cái dáng lùn lùn yêu yêu, nụ cười tỏa nắng đó, mình thật ghen tị với thằng cha nào đó sau mình có được em và đc hôn lên nụ cười đó, nhớ cả những câu chuyện trong trận chém gió bất hủ của em, tin đi! Mình cá với các thím, em ý có tố chất vozer cực kì, khá bựa nhưng cực tỉnh Mình nhớ đến những món ăn em nấu, những bức tranh em vẽ qua 1 lần vô tình được vào nhà em chơi khi không có bố mẹ ở nhà cơ mà có ông bà nhé mấy thím đừng vội biểu tình XH XH mơ cũng chả dám nghĩ đến đâu.
Lên ĐH rồi mới biết gái giờ thật là bạo, ngày xưa bẽn lẽn tán tỉnh em thôi mình đã thấy ngại rồi, giờ ra đây có mấy con bé cùng lớp ra chiều tán tỉnh ( không CDSHT nhé) chúng nó còn nói thẳng ra là có ng` yêu chưa ? làm ny chúng nó… có mấy em lacoste không nói làm gì, có mấy em xinh xắn hẳn hỏi, tầm cỡ hơn em ấy nửa cái đầu, ngon lành… ấy thế mà mình vẫn chỉ hoài niệm về cái đứa lùn lùn đáng yêu ấy. Và câu trả lời muôn thuở “Rất tiếc anh đã có bạn trai” hữu nghiệm vô cùng các thím ạ
Đằng đẵng năm 1, chìm trong điện tử cùng lũ đực rựa và nỗi nhớ về em, mình đã biết thế nào là đau khổ, day dứt , mọi thứ qua gần 1 năm rồi, mình nghĩ ở nhà chắc em có người yêu rồi ấy chứ… Không 1 tin tức để liên lạc, vốn dĩ mình cũng chả nói chuyện cùng bạn bè em nhiều nên chả quan hệ gì để mà moi móc thông tin. Gần như mọi thứ là im bặt! Phải công nhận tình yêu rất giỏi dày vô tâm hồn
Hết năm 1, xếp loại khá, điểm phẩy vẫn thuộc dạng chả bằng ai nhưng hơn khối người, vẫn tự hào chán! Cơ mà cảm thấy cuộc sống nhàm chán quá, tính đi làm thêm, nhưng lại ngại không có thời gian, lên YM tương ngay 1 stt “rảnh rỗi sinh nông nổi, ai mướn cái thân trai này với! biết làm đủ trò và chịu đựng đủ thứ đây!!!!”
Thằng bạn thân ĐH ( mới thân từ đợt đi quân sự, nó người Hà Nội ý ạ)
-Làm đ’ j` đấy?
-Làm j đâu, đang chán, tinh đi làm thêm mà chả có j` làm đc.
-Mày thi khối gì nhỉ?
-Liên quan vđ’ vậy? hỏi làm j` tính bôi nhọ tao à?
-Đm, t định nhờ, thấy kêu muốn làm thêm. Thế thôi éo nói nữa
-Thôi đc. rồi, bố nghe, bố thi khối D làm sao?
-Tươi vl, con chị tao năm nay nó ra trường đi làm nên không dạy con bé kia nữa, tao tính dành lấy cơ mà khổ cái con bé học tiếng anh