Tiểu Tổ Tông

Chương 30: Trần bì

Sau mùa mưa, trên ngõ cổ Đông Quan thành phố Y rêu mịn mọc xanh trên đá. Theo chân các du khách đi tới đi lui, rêu xanh mọc rồi lại mất, mất rồi lại mọc.

Các khu dân cư lân cận đều được lưu lại từ thời nhà Thanh. Bên ngoài nhìn vẫn cổ xưa, nhưng bên trong đã sớm được cải tạo thành kiểu dáng hiện đại.

Cửa sổ không đóng kín, gió từ bên ngoài thổi vào, khiến cho rèm cửa bay lên, phập phồng vang dội.

Cơ thể Tống Y lui lại một cách vô thức. Sau khi thẳng lưng lên, lộ ra đường cong ở cổ, hàng ngàn sợi tóc được hất lên.

Cô không nghĩ sẽ đau đến như vậy, đau đến mức cô muốn đẩy Thời Ẩn Chi ra ngay lập tức.

Trán và chóp mũi lấm tấm mồ hôi, hai tay vô thức nắm chặt quần áo.

Tống Y khẽ nỉ non, bày tỏ một chút nài nỉ:

" Thời Ẩn Chi, anh nhẹ một chút."

" Kiên nhẫn một chút, chút nữa là tốt rồi."

Thời Ẩn Chi không dừng lại, tiếp tục động tác. Anh hết sức chăm chú, tập trung cao độ.

Anh biết Tống Y đau, nhưng dừng lại giữa chừng từ trước đến nay không phải tác phong của anh. Đột nhiên động tác của Thời Ẩn Chi cũng càng lúc càng nhanh.

Hai cảm giác đau đớn cùng vui vẻ lẫn lộn với nhau khiến cho Tống Y không nhịn được "ưm" một tiếng, giống như tiếng nghẹn ngào của một con thú nhỏ bị ức hϊếp.

Tiếng nước nhỏ giọt rơi xuống sàn nhà, từng giọt từng giọt, càng ngày càng dồn dập...

Mười phút sau ——

Thời Ẩn Chi cuối cùng cũng lấy ra được tất cả các mảnh thủy tinh găm bên trong bàn chân Tống Y, đồng thời sát trùng.

" Bây giờ đã đỡ đau hơn chưa?"

Đem các mảnh thủy tinh dính máu và mủ lấy ra, ném vào trong thùng rác. Thời Ẩn Chi lấy ít khăn giấy, đem cồn khử trùng rơi trên sàn nhà lau sạch.

" Đỡ hơn chút rồi. Bàn chân cũng không quá khó chịu như nãy nữa."

Tống Y thở phào nhẹ nhõm, tê liệt ngồi trên ghế sofa. Cô lấy điện thoại hủy cuộc hẹn trước với bác sĩ và trả tiền phí thất tín.

Thời Ẩn Chi khẽ "ừ" một tiếng, cầm băng gạc từng lớp, từng lớp băng vết thương cho cô.

Cách băng bó của anh cũng giống như người vậy, bằng phẳng, không quá chặt cũng không quá lỏng. Cuối cùng còn thắt một nút xinh đẹp trên bàn chân cô.

Lúc trước Tống Y vẫn còn giận việc anh một câu cũng không hỏi han vết thương của cô. Không nghĩ tới mới qua ba giờ đồng hồ, anh đã đứng dưới lầu, còn mang theo hộp thuốc.

" Thời Ẩn Chi, tôi nhớ hôm nay anh có tiết dạy mà. Có phải anh lại bỏ lớp hay không?"

Trước kia Tống Y từng xem qua thời khóa biểu của Thời Ẩn Chi, biết sáng nay anh có tiết dạy. Cô biết rồi còn hỏi, nhưng thật ra trong lòng đã sớm đắc ý lắc lư cái đuôi từ lâu.

Nhìn xem, cô chính là có mị lực như vậy. Thời Ẩn Chi không thể nào không quỳ xuống gấu quần cô.

" Không bỏ tiết. Tôi đến sau khi giờ học kết thúc. Trước Đại học Y Dược N vừa hay có đường cao tốc đi đến thành phố Y. Nội thành của thành phố hơi tắc đường, chỗ em ở lại là nơi thu hút khách du lịch, xe không lái vào được, phải dừng ở bên ngoài."

Tống Y gật đầu, nụ cười trên mặt không tắt.

Cho dù nói thế nào thì cái cảm giác vượt qua một thành phố để đến gặp cô vẫn rất tuyệt. Nhất là khi cô đứng bên cửa sổ, nhìn thấy Thời Ẩn Chi.

Khó trách rất nhiều đôi tình nhân đều thích gặp mặt bất ngờ. Bây giờ Tống Y đã có thể hiểu đôi chút rồi.

" Anh đã tới thành phố Y bao giờ chưa? Nếu chưa từng tới thì tôi đưa anh đi thăm quan một chút. Nơi đây phong cảnh và thức ăn ngon rất nổi tiếng. Hơn nữa gần đó còn có một ngôi chùa, chúng ta có thể đi xem cùng nhau."

Tưởng tượng thôi Tống Y đã thấy rất vui rồi. Hai người cùng đi du lịch nhất định có thể tăng cảm tình với nhau.

Cô tưởng tượng ra một bức tranh, cô đứng trên cây cầu bên mái đình đỏ nhẹ nhàng cười, còn Thời Ẩn Chi đi sau không gần không xa. Khung cảnh như vậy chắc chắn sẽ thắng tất cả cảnh đẹp trên thế gian.

Người so với đóa hoa mềm mại, mỹ nhân cười một tiếng cũng khuynh thành.

Hắc hắc hắc, chẳng qua chỉ suy nghĩ một chút mà Tống Y đã cảm thấy rất tốt rồi.

Tốt nhất là có thể mê hoặc Thời Ẩn Chi!

Thời Ẩn Chi ngước mắt lên nhìn Tống Y chẳng biết tại sao lại cười ngây ngô, nói:

" Chân em thành như vậy mà còn muốn đi? Chẳng lẽ muốn tôi đẩy xe lăn đưa em đi dạo phong cảnh?"

Tống Y:...

" Hừ!!!"

Ảo tưởng được đi cùng Thời Ẩn Chi ngắm danh lam thắng cảnh lập tức tan biến. Tống Y tức giận ngồi im trên sofa.

Đã trưa rồi, mặt trời bên ngoài cũng đã đứng thẳng.

Tống Y buổi sáng một mình ăn hết bốn quả thanh long cho nên bây giờ cũng chưa đói. Nhưng Thời Ẩn Chi từ thành phố N vội vàng đến đây, có lẽ vẫn chưa ăn cơm trưa.

Lương tâm có chút áy náy, Tống Y giận chưa đến mười phút đã tự mình bãi công.

" Thời Ẩn Chi, anh ăn cơm chưa?"

Thời Ẩn Chi đang phân loại hộp thuốc nghe vậy "ừ" một tiếng:" Tôi thấy bên dưới có rất nhiều nhà ăn, tí nữa tùy tiện xuống ăn gì đó cũng được."

" Như vậy sao được!" Tống Y hét lớn, vỗ lên ghế sôfa:" Nhà ăn bên ngoài không vệ sinh, tôi sẽ nấu cho anh ăn."

Hai mươi phút sau ——

Thời Ẩn Chi lần đầu tiên thấy mì của con gái nấu, không giống với tưởng tượng trước đây của anh.

Đen kịt, lại có chút sền sệt.

Anh ngước mắt lên nhìn Tống Y, cô quay đầu qua, có chút ngại ngùng, mặt hơi đỏ.

" Có phải trước đây em chưa từng nấu ăn không? Cũng chưa từng tự mình nhìn thấy cách nấu mì sợi?"

" Thời Ẩn Chi, anh không được chê tôi. Mặc dù có lẽ tôi thêm hơi nhiều nước tương nhưng bát mì này nhất định đã chín rồi, không sống đâu!"

Thành thật mà nói, Tống Y nhìn xong cũng không muốn ăn.

Đổ quá nhiều nước tương, mì lại được nấu quá lâu, khiến chúng cũng sắp dính lại thành một cục lớn.

Đây là lần đầu tiên trong đời Tống Y thử nấu mì, tuyên bố thất bại.

" Sau này em chỉ cần chuyên tâm vẽ tranh thôi, đừng chạy đến phòng bếp gieo họa cho thức ăn nữa."

Thời Ẩn Chi thở dài, nhìn bát mì không biết nên hình dung thế nào, có chút nhức đầu.

Anh đi đến bên tủ lạnh, mở ra nhìn, quả nhiên bên trong đều là thực phẩm đông lạnh. Xem hạn sử dụng thì ——

Đã hết hạn bốn, năm năm.

Thời Ẩn Chi bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, đi vào phòng bếp tìm gói mì trứng mà Tống Y vừa nấu, không ngờ nó cũng đã sớm hết hạn.

" Tống Y, phòng này của em chắc đã mấy năm không ở rồi đi. Đồ trong tủ lạnh đã sớm hết hạn rồi."

" A?! Tôi không biết!"

Tống Y cũng không ngờ những thực phẩm đông lạnh này đã hết hạn. May là cô nấu ăn quá tệ nên Thời Ẩn Chi còn chưa kịp ăn.

" Tôi còn tưởng dì quét dọn nhà định kì mua cho tôi á."

Đem tất cả những đồ quá hạn trong tủ lạnh như sủi cảo đông lạnh, thịt tôm, bánh trôi nhân đậu đỏ... ném hết vào thùng rác,không chừa lại chút nào.

Tống Y nhìn thùng rác đầy ắp đồ, trong lòng thấy hơi áy náy với anh.

" Không thì anh đi xuống dưới ăn đi, trong con phố này có rất nhiều món ăn ngon. Anh nhớ mua giúp tôi mấy xâu mực nướng. Từ sáng đến giờ toàn ngửi thấy hương vị này, làm tôi thèm ăn đến chết rồi."

" Cơm trưa em chỉ ăn một con cá mực? Không thấy đói à?"

Đã từng thấy khẩu vị ăn uống của Tống Y, Thời Ẩn Chi cũng không tin mấy xâu cá mực là có thể lấp đầy " dạ dày nhỏ" của cô.

Tống Y chống cằm, suy nghĩ cẩn thận, sau đó lại nói:

" Nếu không anh giúp tôi mua một chút bạch tuộc viên, hạt dẻ bơ mặn, bánh ngọt rắc socola, còn có tào phớ ở cửa hàng phía Tây được không?"

Tiểu tổ tông quả nhiên vẫn có thể ăn như mọi khi.

Thời Ẩn Chi đi ra ngoài, thuận tiện mang theo túi rác và thực phẩm đông lạnh đi xuống vứt.

Tống Y đứng bên cửa sổ, ánh mắt dõi theo anh.

Thời tiết đã lạnh hơn, áo khoác trên người anh cũng dày hơn một chút. Dáng người anh rất cao, ít nhất cũng được 1m85, trong đám đông không cần cố gắng tìm cũng có thể nhìn thấy.

Đã vào mùa đông rồi!

Tống Y nghĩ, có lẽ cô nên học đan một chiếc khăn màu đỏ, nổi bật trong tuyết trắng của mùa đông. Thời Ẩn Chi đeo chiếc khăn như vậy nhất định sẽ vừa ấm áp lại vừa tỏa sáng.

Thời Ẩn Chi đã đi xa, cô cố gắng vươn người ra cũng không thấy bóng dáng anh nữa. Có lẽ là anh đi về phía Tây giúp cô mua tào phớ.

Đóng cửa sổ lại, Tống Y xoa xoa bàn tay lạnh lẽo, nằm trên ghế sôfa chơi trò chơi.

Những lời bình luận về cô trên Weibo vẫn rất khó coi, thô tục lại thiếu hiểu biết. Cô không trả lời bất cứ cái gì cả, chỉ muốn lặng lẽ đợi trong ngõ nhỏ, bên cạnh Thời Ẩn Chi.

Bởi vì đây là con phố cổ rất nổi tiếng ở thành phố Y cho nên người mua đồ rất nhiều, chen chen chúc chúc. Khi Thời Ẩn Chi xách một túi lớn đồ ăn vặt thơm ngát đi lên, đã qua nửa tiếng rồi.

Thời tiết lạnh nên anh mua thêm cho tiểu tổ tông một cốc trà sữa, mua trong cửa hàng sữa tươi nguyên chất nổi tiếng, tương đối tốt cho sức khỏe.

Thói quen cuộc sống của Thời Ẩn Chi rất tinh tế. Dù chỉ là một ít đồ ăn vặt đường phố nhưng anh cũng đặt lên bàn ăn, bày từng món một, thậm chí còn lấy bát ra để đựng tào phớ.

Tống Y từng chút, từng chút di chuyển mông, nhân lúc Thời Ẩn Chi còn trong phòng bếp lấy đũa, cô như cá chép vượt môn, nhảy đến bên ghế, động tác nhanh nhẹn.

Cá mực được chiên giòn, bên ngoài phủ nước sốt, rắc thêm chút bột thì là và vừng trắng, nhìn thôi cũng khiến người ta thèm rỏ dãi.

Tống Y lập tức ăn mực nướng, miệng cũng không khép chặt, giống như đứa trẻ vậy, thích bĩu môi khi được ăn đồ ăn ngon.

" Chuyện trong nhà em đã xử lí xong chưa? Nếu đã xử lí xong rồi thì buổi chiều có thể quay về thành phố Y với tôi."

Sau khi lấy đũa đã khử trùng ra, Thời Ẩn Chi vừa giúp Tống Y mở bánh ngọt vừa hỏi.

Tống Y như gió cuốn mây tan, mấy miếng đã ăn hết sáu xiên mực nướng. Bên khóe miệng dính chút nước tương, còn có một hạt mè trắng trên môi, cô đưa lưỡi nhanh chóng liếʍ một cái, hạt mè đã nằm trong miệng.

Động tác mở bánh ngọt của Thời Ẩn Chi dừng lại trong chốc lát, sau đó lại tiếp tục mở, để lộ một miếng bánh ngọt rắc socola bên trong.

" Vẫn chưa xong. Tối nay tôi còn phải cùng người cha tiện nghi kia nói chút chuyện, tốt nhất là có thể bảo ông ấy đăng một tin làm sáng tỏ. Nếu như không muốn thì tôi cũng không ép buộc."

Tống Y vừa nói vừa ăn, hai bên đều không chậm trễ, ba miếng đã đem bát tàp phớ ăn sạch sẽ.

Thời Ẩn Chi chỉ mua cho mình một bát hoành thánh hoành thánh nhân thịt, cùng một ít mì sợ, không có ăn nhiều bằng Tống Y.

" Vậy chờ em nói xong thì đi. Chân em giờ như vậy thì lái xe hay đi taxi cũng không thuận tiện."

Tống Y gật đầu, cầm dĩa nhỏ ăn một miếng bánh ngọt, khóe miệng cũng dính socola vụn.

Trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ to gan:

" Thời Ẩn Chi, buổi tối anh cùng tôi đi gặp Tống Tự Ninh được không?"

********

Có ai đọc đoạn đầu mà suy nghĩ linh tinh hôngg?