Tiểu Tổ Tông

Chương 26: Bán hạ

Thành phố Y cũng giống thành phố N, là một thành phố lịch sử nổi tiếng. Đây là thành phố cổ tràn ngập những dòng thơ Đường, thơ Tống; có 3000 năm lịch sử. Mặc dù vị trí địa lí không phải ở phía Nam của Trường Giang, nhưng phong tục, văn hóa đều gần kề Giang Nam. Mà Tống gia ở trong thành phố Y.

Tống Y ngồi ở khoang hạng nhất, sau khi điều chỉnh độ cao của ghế, cô liền nhắm mắt nghỉ ngơi. Hôm nay cô dậy quá sớm, đến bây giờ mắt vẫn còn đau dữ dội.

Từ thành phố N đến thành phố Y đi xe chỉ mất 45 phút là đến. Tống Y mơ mơ màng màng ngủ, đã nghe thấy thông báo nhắc nhở:

Điểm đến phía trước là phía Tây của thành phố Y, hành khách xuống xe xin vui lòng chuẩn bị đồ đạc.

Nhà ga ở thành phố Y nằm ở phía Tây. Năm đó, lúc rời khỏi Tống gia, một mình đến trạm xe lửa, xe của cô vẫn luôn đỗ ở bãi đỗ xe. Không biết bây giờ đã bụi bao nhiêu.

Từ máy bán hàng tự động mua ba, bốn chai nước suối, đổ vào cửa sổ xe. Mở cần gạt nước, dọn dẹp một lúc, tầm nhìn mới miễn cưỡng thấy rõ.

Tống gia ở phía Đông của thành phố Y, cách nhà ga hơn nửa thành phố. Cho dù Tống Y lái xe, cũng phải mất gần một tiếng. Hơn 11 giờ trưa mới đến nơi.

Vương quốc hàng tiêu dùng do Tống lão gia sáng lập từng có một thời kỳ huy hoàng. Nhưng bởi vì ông mất, mà cả Tống gia lại sống quá xa xỉ, cho nên bây giờ xí nghiệp Tống thị đang tràn ngập nguy cơ nhưng những người này cũng không từ bỏ việc tận hưởng cuộc sống.

Lái xe rẽ qua rất nhiều con đường, đi qua một vùng hoang dã, Tống Y mới nhìn thấy trang viên và biệt thự của Tống gia.

Tất cả vẫn giống như trong trí nhớ. Trên tường phủ đầy tường vi, cho dù sắp vào đông nhưng vẫn còn mấy bông hoa nở rộ.

Vách tường của biệt thự có vẻ đã rất lâu không được quét sơn lại, rất nhiều chỗ đã mọc rêu.

Sau khi Tống lão gia đi, hoa cỏ trong nhà cũng không có ai chăm sóc. Năm đó, các hoa cỏ quý trồng đầy trong sân, nhưng bây giờ chỉ còn lại mấy bông hồng bình thường.

Đến gần biệt thự, Tống Y nhập mật mã vào trong nhưng lại bị nhắc nhở nhập sai mật mã. Sai ba lần sẽ bị khóa trong mười phút.

Nhìn xem, sau khi cô đi, ngay cả mật mã cũng đổi.

Ông Chung giữ cổng chắc còn đang lười biếng trong phòng. Tống Y đá cổng mấy lần, ông Chung mới từ trong phòng nhỏ đi ra, run run rẩy rẩy, khoác áo choàng dài đi ra.

" Đại, Đại tiểu thư?"

Ông Chung đã già hơn rất nhiều, nếp nhăn trên mặt giống như con giun, lồi lõm.

Ông một bên nhanh chóng mở cửa cho Tống Y, một bên nói vào bộ đàm:" Đại tiểu thư đã trở lại."

Đã gần 11h30, lúc này chắc hẳn người Tống gia đang ăn cơm.

Mở cửa, Tống Y nói cảm ơn với ông Chung rồi đi thẳng vào trong biệt thự.

Nhưng mà cô vừa mới đi đến cửa, đã thấy người từ bên trong bước ra, là bác gái của Tống Y - Đinh Ngọc.

" Ôi trời ơi, hóa ra tôi không nằm mơ! Y Y của chúng ta đã về rồi! Mẹ ơi, mau đến đây, Y Y về nhà rồi!"

Đinh Ngọc một bên nhiệt tình nắm tay Tống Y, một bên hướng vào bên trong kêu to, nhiệt tình khiến người khác không ngăn được.

Khóe miệng Tống Y giật giật, nở một nụ cười nhạt, thản nhiên thoát khỏi tay của Đinh Ngọc.

Nhưng Đinh Ngọc giống như không biết gì, vẫn tiếp tục kéo tay cô đi vào.

" Y Y về thật đúng lúc. Bữa trưa mọi người mới ăn được hai miếng cháu đã về rồi. Vừa vặn ngồi xuống ăn chung đi, có chuyện gì khó đâu, đúng không?"

Tống Y không đáp lời. Hôm nay cô trở về cũng không phải để ăn cơm.

Nhìn phòng ăn ở Tống gia đã được sửa lại, năm đó lúc Tống lão gia còn sống, phòng ăn rõ ràng là phong cách Trung Hoa cổ xưa. Còn bây giờ đã theo phong cách cung điện Âu Châu, nhìn xa xỉ vô cùng, ngay cả chén đĩa cũng đều là dao và dĩa của người phương Tây.

Bà cụ Tống ngồi ở vị trí chủ vị, đã hơn 70 tuổi, đáng lẽ tóc sớm đã phải hoa râm rồi. Nhưng Tống Y thấy một sợi tóc bạc cũng không có.

Bà nội cô thích nhất là bảo dưỡng. Tuổi đã cao còn muốn đi nâng da, tiêm Botox.

Hai tay Tống lão phu nhân đeo đầy vòng ngọc nạm vàng, trên cổ cũng đeo mặt ngọc. Quần áo được làm thủ công bằng tơ lụa thượng hạng, từ đầu đến chân đều vô cùng tinh xảo.

" Nếu đã về thì ngồi xuống ăn cơm trước đi."

Tống Y đứng không nói lời nào, người cũng không động. Tống lão phu nhân biết trong lòng cô đang tức giận, liền tự mình lên tiếng trước.

Bà là trưởng bối lớn nhất của Tống gia, bà nói trước đã là cho Tống Y mặt mũi lắm rồi.

Trên bàn ăn ngoại trừ Tống lão phu nhân với Đinh Ngọc ra còn có bác cả Tống Tấn Hoa. Cha cô - Tống Tự Ninh lại không thấy bóng dáng.

" Cháu lần này tại sao lại trở về, người khác không biết chẳng lẽ lão phu nhân ngài lại không biết?"

Hôm nay Tống Y đánh son Dior màu 999, màu đỏ diễm lệ cũng khiến cho khí chất của cô tăng lên không ít.

Lười cùng đám người vô lương tâm này cãi vã, cô chỉ muốn nói rõ ràng, sau đó hoàn toàn thoát khỏi Tống gia. Từ đây cùng Tống gia ở thành phố Y không có bất kì mối quan hệ nào nữa.

Sắc mặt Tống lão phu nhân không được tốt. Nhất là khi thấy Tống Y ngay cả tiếng " Bà nội" cũng không gọi, xưng hô " lão phu nhân" như người ngoài, khiến cơn giận trong lòng bà càng lớn hơn.

Tay bà run run chỉ vào Tống Y, đè xuống tức giận mắng:

" Trên người cô chảy dòng máu của Tống gia, Tống gia gặp nạn cô giúp một tay thì làm sao? Bà già như tôi còn phải đến tận thành phố N tìm người đại diện của cô mới gặp được. Cô còn biết chữ " Hiếu" viết thế nào sao?"

" Cháu thấy bà đã lớn tuổi rồi, nhanh quên quá. Quên mười bức tranh sơn dầu trước kia cháu tặng cho Tống gia, quên lúc xí nghiệp Tống thị lần đầu tiên xuất hiện khủng hoảng cháu đã chuyển 100 triệu tiền vốn."

Có vài người luôn đem việc giúp đỡ là chuyện đương nhiên, luôn cảm thấy người khác dù thế nào cũng phải đáp ứng mình, nhưng lại không biết câu nói:" Người khác giúp bạn đó là tình cảm, nhưng không giúp bạn đó lại là bổn phận của họ."

Tống Y đối với Tống gia vẫn còn sót lại một chút tình cảm, nhưng Tống lão phu nhân lại hết lần này đến lần khác đòi tiền đã khiến cho chút tình cảm này hoàn toàn mất hết.

Cũng bởi vì họ Tống, cho nên phải cung túc tận tụy đến chết không thôi với cái Tống gia bùn nát không chát nổi tường, tốt nhất có thể hút khô máu trên người cho đám sâu bọ hút máu này mới được à?

Ban đầu lúc Tống gia sinh cô ra, tại sao lại không hỏi cô có nguyện ý ở lại Tống gia hay không?

Con người không thể chọn lựa xuất thân, nhưng có thể tự lựa chọn tương lai của chính mình.

Tương lai của Tống Y cô không muốn dính dáng gì đến người của Tống gia nữa.

" Bác biết Y Y là một đứa bé ngoan. Nhưng bây giờ thị trường kinh tế đình trệ, giá dầu tăng cao. Giá dầu tăng thì giá nhựa tăng, kéo theo chi phí của bàn chải đánh răng cũng tăng theo. Bác cả cũng không còn cách nào."

Người đàn ông trung niên ngồi bên phải Tống lão phu nhân chính là bác cả của Tống Y, Tống Tấn Hoa. Chân mày ông nhíu lại, vỗ đùi, nói với khuôn mặt bất lực.

Ông là thương nhân, so với Tống lão phu nhân còn thấy rõ hơn. Ở trước những lợi ích cần thiết, đừng nói là xoa dịu bầu không khí, cho dù là kẻ thù cũng có thể hòa giải như lúc đầu.

Có tiền có thể sai bảo ma quỷ, ai bảo bây giờ ở đây cháu gái ông là người có tiền nhất?

Tống Y cong cong khóe miệng, cười châm chọc.

Người không có năng lực luôn tìm rất nhiều lời viện cớ cho mình. Tất cả đều do các yếu tố bên ngoài gây ra, cho tới bây giờ cũng không tìm hiểu nguyên nhân trên người mình.

Giá dầu tăng thì tất cả các ngành cũng bị ảnh hưởng. Cái chuyện chịu ảnh hưởng của giá nhựa tăng, vậy chẳng lẽ người bán xe thì chịu ảnh hưởng nhỏ hơn?

Tại sao đến bây giờ cô không thấy một công ty xe hơi nổi tiếng nào bởi vì chịu ảnh hưởng của giá dầu tăng mà trong ba năm xuất hiện sáu lần khủng hoảng tài chính?

Lùi mười nghìn bước mà nói, cho dù thị trường trì trệ cũng không phải lí do khiến công ty không cải tạo cái mới.

Từ trước đến nay xí nghiệp Tống thị luôn khăng khăng chỉ sản xuất mấy loại bàn chải đáng răng có tiêu thụ tốt. Bây giờ thị trường bàn chải điện hot đến như nào, nhưng một chút hành động tham gia vào cũng không có.

Đáng đời bị xuống dốc, xí nghiệp Tống thị đáng đời không bằng trước kia.

" Bác cả cô những năm nay cũng không dễ dàng. Kinh doanh không đơn giản như cô nghĩ vậy đâu. Cô vẽ một bức tranh có thể tốn bao nhiêu thời gian? Nhiều lắm là hai, ba tiếng đi! Kết quả một bức tranh có thể bán được mười triệu.

Ta nhớ cô có một bức tên là 《 Mẹ 》, có giá trị cao nhất. Có giá 34,6 triệu Đôla Mĩ đúng không?"

Tống Y không đáp lời, Tống lão phu nhân chỉ có thể nghe theo con trai mình, một câu một câu đều kể lể họ sống không dễ dàng, nhưng một chút cũng không thông cảm cho khó khăn những năm qua của Tống Y.

" Bà nội, bà cũng biết biết bức tranh 《 Mẹ 》 của cháu ư!"

Tống Y đột nhiên cười, cười rất to, cười đến nỗi trào ra nước mắt.

Tống Tấn Hoa liếc mắt nhìn Tống lão phu nhân, bà cũng ý thức được mình nói việc không nên nói. Trên mặt ngượng ngùng, nhưng vẫn cố chống đỡ như cũ.

Đinh Ngọc dàn xếp, tiếng cười trống rỗng, ưỡn mặt cho Tống Y một con đường:

" Chuyện cũng đã qua rồi, vậy để tất cả cho qua đi! Sau này cả nhà chúng ta sẽ sống thật vui vẻ với nhau."

" Đã qua? Mẹ tôi, một người tốt như vậy đều bị các người bức chết, các người còn muốn tôi cho qua?"

Tống Y cuối cùng cũng không nhịn được, trên mặt lộ vẻ châm chọc.

" Tống Tự Ninh nɠɵạı ŧìиɧ trước, các người lại nghênh đón tiểu tam về nhà ở. Làm ra chuyện bại hoại như vậy còn trách mẹ tôi không tha thứ, không độ lượng, đay nghiến, đánh đập."

" Đến khi mẹ tôi bị trầm cảm nặng, không chịu nổi cuộc sống địa ngục này phải nhảy xuống biển tự sát, các người cmn ngay cả thi thể cũng không thèm vớt."

" Các người còn là con người sao?"

Toàn bộ biệt thự Tống gia đều rất yên tĩnh. Tống lão phu nhân cùng vợ chồng Tống Tấn Hoa cũng không lên tiếng, vẻ mặt có chút không tự nhiên.

Lúc lâu sau, Tống Tấn Hoa mới nói tiếp:

" Chuyện của em dâu là do Tống gia chúng ta không đúng. Nhưng chuyện kia là do cha cháu. Dù cháu hận cỡ nào, Tống gia luôn luôn là gốc rễ của cháu. Nếu như cháu gái lớn khăng khăng không giúp đỡ, vậy chuyện này bác cũng chỉ có thể làm ầm lên với truyền thông. Đến lúc đó đối với bên nào cũng không có lợi."

Chưa nói được đôi câu, Tống Tấn Hoa đã uy hϊếp.

Trong lòng cô như có một thùng □□, đã sắp bốc cháy. Lời này của Tống Tấn Hoa chính là một cây diêm cuối cùng, khiến cho Tống Y hoàn toàn không áp chế được lửa giận.

Cười lạnh một tiếng, khẽ nâng cằm, Tống Y cao quý như một nữ vương, đôi mắt nhìn vào những người họ Tống giống như nữ vương nhìn đám dân thường dốt nát.

" Mẹ cháu khi còn sống đã dạy, nhất định phải học cách hoán đổi vị trí, không thể ép buộc người khác, lại càng không thể không có đạo đức lừa gạt. So với bây giờ, thật ra cháu rất hi vọng bác cũng có thể có một người mẹ tốt, khuyên bảo giáo dục một phen."

- -----------------------------

Đúng là gia đình cực phẩm mà!!! Thương chị nhà quá huhuhu(╥﹏╥)

Xì~poi chương sau:

Thời Ẩn Chi nhẹ giọng an ủi, giọng nói hết sức dịu dàng:

" Y Y không cần phải thật ngoan. Nếu như Y Y nghịch ngợm hay phá phách cũng vẫn có kẹo đường để ăn."

" Bởi vì, anh cực kì thích em."