Anh Sẽ Yêu Em Những Ngày Trời Trở Gió

Chương 38

1.

Sau khi Lâm Hướng Tự và Trình Khả Hân ở bên nhau, có một khoảng thời gian rất dài Hồ Đào không gặp Lâm Hướng Tự. Là cô cố tình tránh mặt anh, bởi vì dù sao anh cũng đã trở thành bạn trai của người khác, nếu cứ thân thiết với cô như vậy cũng không hay, cô không muốn gây ra hiểu lầm.

Hồ Đào có kết bạn với Wechat của Trình Khả Hân, có thể từ vòng bạn bè của cô ấy biết được rằng hai người vừa cùng đi Hawaii một chuyến. Bên bờ biển xanh thẳm vô biên, Trình Khả Hân dựa đầu vào lưng Lâm Hướng Tự, trên tóc gài một đóa hoa sứ, hướng về phía máy ảnh nở nụ cười hạnh phúc.

Hai người mua quà lưu niệm về cho Hồ Đào, là xà phòng thơm thủ công, tinh dầu và rất nhiều món đặc sản. Lâm Hướng Tự gọi điện hẹn Hồ Đào vài lần nhưng cô đều lấy cớ bận việc ở trường, bảo anh gửi đồ đến cho cô.

“Thành phố có bao lớn đâu mà đưa tí đồ cũng phải gửi chuyển phát nhanh, giá của đại tiểu thư càng ngày càng cao nhỉ.” Lâm Hướng Tự hậm hực nói.

Không ngờ đến cuối cùng, là Bạch Đông Viễn lái xe đem đồ đến cho cô.

Thấy Hồ Đào áy náy, Bạch Đông Viễn an ủi cô: “Không có gì đâu, tôi có việc ở bên này mà, tiện đường thôi.”

Hồ Đào đem đồ cất vào ký túc xá, một hai đòi mời Bạch Đông Viễn ăn cơm.

Bạch Đông Viễn nói: “Không phải cậu nói với Lâm Hướng Tự rằng cậu bận đến choáng váng đầu óc, gặp mặt một cái cũng khó sao, tôi lại thấy cậu rất nhàn.”

Hồ Đào thoải mái thừa nhận: “Bọn tôi không gặp lại nữa, chẳng phải là chuyện sớm muộn hay sao?”

“Cậu không nuối tiếc sao, tình nghĩa nhiều năm như vậy mà.”

“Đâu còn cách nào khác.”

Hồ Đào thở dài một hơi, trời thu giữa tháng mười, lá cây bạch quả rơi đầy trên nền đất, khi dẫm lên có thể nghe thấy được tiếng vỡ vụn mỏng manh.

Cô lặp lại: “Đâu còn cách nào khác, bọn tôi đều đã trưởng thành. Rồi đến một ngày sẽ phải thành gia lập thất, sau đó sinh con, việc phải suy nghĩ mỗi ngày không còn là điểm kiểm tra hay những nốt mụn dậy thì mãi không lặn nữa, mà là chuyện mua nhà, mua xe, có nên cho con cái đi học thêm không… Nghĩa tình dù sâu đậm hơn nữa, thì cũng chẳng thắng nổi thời gian.”

Bạch Đông Viễn cùng cô sóng vai đi trong khuôn viên trường, bởi đây là ngôi trường có lịch sử hàng trăm năm, mấy năm nay cũng chỉ tu sửa lại những tầng đã được xây từ rất rất lâu chứ không phá đi xây lại nên gần như vẫn mang dáng vẻ ban đầu.

Anh ấy nói: “Có đôi khi tôi nằm mơ, mơ thấy chúng ta thời còn đi học, mặc đồng phục, này nào cũng khổ sở lắm mới bò được ra khỏi chăn ấm đệm êm, bữa sáng luôn là trứng gà và sữa bò, đúng bảy rưỡi lớp phó học tập sẽ thu bài tập về nhà.”

Hồ Đào cười: “Tôi cũng thế.”

Bạch Đông Viễn dừng chân bên đài phun nước, anh ấy bỗng nhiên nói: “Tôi của khi đó, từng rất thích một cô gái.”

“Hả? Thật sao?”

“Ừm, sau đó thì không thích nữa… Thật ra cũng không phải không thích nữa, mà là…. Rồi tôi cũng yêu người khác, cùng yêu đương với người khác, cũng thật lòng thật dạ, nhưng mỗi khi nghĩ đến cô ấy, vẫn sẽ cảm thấy… rất vui vẻ, rất dịu dàng.”

“Như vậy thật tốt,” Hồ Đào vươn vai một cái, “Là tôi chấp niệm quá sâu.”

“Không đâu, cậu như vậy cũng tốt.” Bạch Đông Viễn nói, “Trên đời này, cũng phải có một kiểu người, sống theo cách đơn thuần mà nhiệt thành như thế.”

Sau khi tiễn Bạch Đông Viễn về, Hồ Đào suy nghĩ một lát rồi bắt taxi đến trước công ty của Lâm Hướng Tự.

Ở đó có một nhà hàng nướng, khi Lâm Hướng Tự vừa thành lập công ty, dường như bữa cơm tối nào anh cũng cùng Hồ Đào ăn ở đây. Sau này khi công ty bắt đầu đi vào quỹ đạo, mỗi tuần bọn họ vẫn đến đây ăn một lần, lâu dần trở thành khách VVIP

Hồ Đào bước vào quán, không cần xem thực đơn, mở miệng gọi: “Ông chủ, một cân ngao, một cân tôm cay, một đĩa cơm chiên, thêm nhiều ớt.”

Cùng lúc đó, một giọng nam quen thuộc khác cũng vang lên, cùng Hồ Đào không hẹn mà cùng: “Ông chủ, một cân ngao, một cân tôm cay, một đĩa cơm chiên, thêm nhiều ớt.”

Hồ Đào ngẩng đầu lên, thấy ở phía đối diện, Lâm Hướng Tự cũng đang nhìn cô với vẻ mặt ngạc nhiên.

Oan gia ngõ hẹp.

Cách màn khói dày đặc của quán nướng, nhìn người đàn ông có thân hình cao lớn đứng cách đó không xa, Hồ Đào bỗng dưng muốn khóc.

Lâm Hướng Tự nhấc chân đi đến trước mặt Hồ Đào, theo thói quen mà giơ tay lên vỗ vỗ đầu cô.

Anh khẽ cười: “Trùng hợp vậy sao?”

“Phải.”

Sau đó anh khoa trương nói: “Đại tiểu thư! Lâu lắm không gặp được cậu! Bây giờ gặp cậu một lần còn khó hơn lên trời.”

Hồ Đào tìm bừa một cái cớ: “Tôi sắp thi IELTS, bận lắm.”

Lâm Hướng Tự dừng lại một chút, không mi thật dài rũ xuống, anh khẽ nói: “Vậy sao.”

Một lát sau, đồ được nướng xong, ông chủ bày đồ ăn xong xuôi trên chiếc bàn nhỏ, Hồ Đào lấy giấy lau chén đũa. Lâm Hướng Tự đi đến máy bán hàng tự động cạnh đó mua hai lon nước uống, đi đến đối diện Hồ Đào, nhẹ nhàng ném cho cô. Hồ Đào đã quen với việc này, không cần ngẩng đầu lên, vươn tay bắt được dễ dàng.

Ông chủ thật sự bỏ rất nhiều ớt, Hồ Đào ăn chưa được hai miếng đã nước mắt lưng tròng, lon Sprite vừa mua uống hai ngụm là hết.

“Cậu ăn từ từ thôi được không?” Lâm Hướng Tự sốt ruột nói.

“Lâu lắm không ăn cay, giờ không ăn được nữa rồi.”

“Để tôi mua thêm cho cậu chai nước.”

Lâm Hướng Tự cởi găng tay ni lông dùng một lần ra, chạy đi mua mấy chai nước có ga. Khi anh quay lại, một cơn gió lạnh thổi qua, Lâm Hướng Tự giậm giậm chân, Hồ Đào đang ăn một con tôm, ngẩng đầu hỏi anh: “Sao hôm nay cậu lại muốn ăn cái này.”

Lâm Hướng Tự dùng giấy lau miệng, trả lời: “Tự nhiên nhớ đến thôi.”

Hồ Đào gật gật đầu, hai người đồng thời im lặng. Chỉ chốc lát sau, thức ăn trên bàn đã được xử lý sạch sẽ.

Lâm Hướng Tự hơi ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn mở lời: “Tối nay cậu rảnh không?”

Hồ Đào vốn định lấy cớ, nhưng không biết vì sao cô lại gật đầu: “Sao thế?”

“Dù sao cũng gặp nhau rồi, cậu cùng tôi đi mua một món đồ đi.”

Trong lòng Hồ Đào bỗng có dự cảm xấu, thấp thỏm bất an, cô hỏi: “Đồ gì vậy?”

“….. Nhẫn cầu hôn.”

2.

Nhẫn kim cương tượng trưng cho tình yêu, Tiffany tượng trưng cho sự tốt đẹp và niềm hy vọng, vậy nên dường như mọi cô gái trên đời đều ao ước có được một chiếc nhẫn kim cương Tiffany.

Có quá nhiều kiểu nhẫn kim cương được trưng bày trong tủ kính rực rỡ muôn ánh đèn màu. Lâm Hướng Tự hỏi ý Hồ Đào nhưng cô cũng không chọn được, cuối cùng hai người thống nhất với nhau, dù sao đi chăng nữa thì chọn chiếc có đính viên kim cương to nhất sẽ chẳng bao giờ là sai.

“Cậu nghĩ kỹ xem sẽ cầu hôn thế nào chưa?” Hồ Đào hỏi.

Lâm Hướng Tự thành thật trả lời: “Chưa.”

Hồ Đào liếc nhìn anh với ánh mắt khinh thường.

“Cậu thì sao?” Lâm Hướng Tự hỏi lại, “Đã từng nghĩ đến việc một ngày nào đó sẽ kết hôn chưa?”

Hồ Đào cười: “Tôi sẽ không kết hôn.”

Lâm Hướng Tự cụp mắt: “Cậu vẫn còn đang đợi người đó, phải không?”

“Phải,” Hồ Đào nhún vai, đưa mắt nhìn về phía xa xa, “Tình yêu đẹp nhất, những năm tháng thanh xuân đẹp nhất của tôi đều đã dành cả cho người đó, ngoại trừ cậu ấy ra, tôi không cách nào yêu thêm ai khác.”

Lâm Hướng Tự trầm mặc không nói thêm gì. Ánh đèn trong cửa hàng, lạnh lùng mà chói mắt.

Cuối cùng Lâm Hướng Tự chọn một chiếc nhẫn kim cương ba cara có kiểu dáng đơn giản mà phóng khoáng. Trước đây Hồ Đào và Trình Khả Hân cũng từng so với nhau, ngón tay của hai người không khác nhau là mấy. Cô đeo thử nhẫn, vừa vặn như in.

“Nếu đeo không vừa quý khách vẫn có để đem đến đổi ạ.” Nhân viên bán hàng cười niềm nở nói, sợ sẽ bỏ lỡ món hời.

Hồ Đào hơi ngẩn người ra nhìn chiếc nhẫn kim cương, bất chợt nhớ đến lời cô đã nói với Bạch Đông Viễn cách đó không lâu.

“Đâu còn cách nào khác, bọn tôi đều đã trưởng thành. Rồi đến một ngày sẽ phải thành gia lập thất, sau đó sinh con, việc phải suy nghĩ mỗi ngày không còn là điểm kiểm tra hay những nốt mụn dậy thì mãi không lặn nữa, mà là chuyện mua nhà, mua xe, có nên cho con cái đi học thêm không… Nghĩa tình dù sâu đậm hơn nữa, thì cũng chẳng thắng nổi thời gian.”

Vận mệnh quả thực bất công, người mà cô đã dùng cả đời để chạy theo, người mà Hứa Nhiên Nhiên đã dùng cả sinh mệnh để bảo vệ, người mà Cố Sầm có khóc đến tan nát cõi lòng vẫn chẳng cách nào ở bên, lại cứ như vậy, thuộc về Trình Khả Hân từng đỏ mặt vân vê góc áo, khẽ nói rằng “Làm sao đây, có lẽ tôi, hơi thích Lâm Hướng Tự rồi” vào mười năm về trước.

Đã nhiều năm như vậy trôi qua, kể từ khi bọn họ mười tám tuổi.

Có bốn người con gái xuất hiện trong sinh mệnh của Lâm Hướng Tự, Hứa Nhiên Nhiên là mùa xuân, dịu dàng khiến lòng người xao động, Cố Sầm là mùa hạ, ngắn ngủi mà rất đỗi nhiệt thành, Trình Khả Hân là mùa thu; còn cô, cô là tuyết trắng mùa đông, trải dài miên man, nhưng đâu ai muốn vì mùa đông mà dừng chân ở lại.

Mà cô, cả đời đều sống trong tiết trời đông buốt lạnh như thế, đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy được trời đất tịch liêu.

Số phận lại một lần nữa đẩy anh về phía người khác, Hồ Đào cảm nhận được rằng, có lẽ đây là lần sau cuối.

Trong đường tình yêu dài và rối ren của Lâm Hướng Tự, từ đầu đến cuối, cô chỉ là một điểm nhỏ bé vô cùng, không đáng để bận tâm.

Có một số chuyện, không có đáp án, cũng vĩnh viễn không nên hỏi đến.

Lâm Hướng Tự lấy thẻ tín dụng ra đưa cho nhân viên bán hàng, quay đầu nhìn lại thì không thấy Hồ Đào đâu. Anh vòng qua tủ kính rất lớn trong cửa hàng mới thấy cô đang đứng ở bên đó vừa vuốt tóc vừa chọn vòng cổ.

Lâm Hướng Tự cười đi tới, hỏi cô: “Có thích cái nào không?”

“Không, tiện thể xem qua chút thôi.”

Lâm Hướng Tự nhìn chiếc vòng cổ được nhân viên bán hàng đặt trước mặt Hồ Đào, là kiểu vòng cổ hình trái tim phổ biến nhất, có hình hai trái tim đan vào nhau, anh nói: “Đẹp phết nhỉ.”

“Ừm,” Hồ Đào trả lời, “Nhưng có mua cũng không dùng được.”

Lâm Hướng Tự nhìn lên cổ Hồ Đào, thấy cô lấy từ trong cổ áo ra một túi gấm nhỏ, là bùa hộ mệnh anh đã mua ở núi Nga Mi tặng cô trước khi ra nước ngoài. Lâm Hướng Tự vô cùng ngạc nhiên: “Cậu vẫn còn đeo nó sao.”

“Phải,” Hồ Đào nhún vai, “Không tìm được cái nào đẹp hơn nên tôi vẫn luôn đeo nó.”

Không tìm được người tốt hơn, nên vẫn luôn yêu anh như thế.

Cô buộc cao tóc, để lộ ra cần cổ trắng nõn thon dài, thật giống như khi còn mười mấy tuổi, buộc tóc đuôi ngựa ngồi trên bờ tường lắc lư. Lâm Hướng Tự bị mái tóc quá dài của cô làm cho chóng mặt, hỏi cô đến bao giờ mới cắt hết chúng đi.

Sau đó cô thật sự cắt hết tóc đi, rồi lại nuôi dài, sau đó làm xoăn thất bại, lại cắt rồi loại nuôi.

Đã triền miên qua biết bao mùa xuân hạ thu đông, bọn họ mới đi tới bước này?

“Gói vào giúp tôi nhé.” Lâm Hướng Tự nói với nhân viên bán hàng, sau đó anh nghiêng đầu nói với Hồ Đào, “Coi như là quà tôi tiễn cậu đi Úc.”

Hồ Đào đang định nói: “Tôi đi hai tháng là về rồi mà” thì điện thoại của Lâm Hướng Tự bỗng vang lên, Trình Khả Hân vừa tăng ca xong, hỏi anh có thể đến đón cô ấy không.

Trình Khả Hân nói rất chậm, giọng nói của cô ấy là chất giọng ngọt ngào đặc trưng của con gái, khiến người ta cảm thấy thư giãn và dịu êm. Dù đã nhiều năm như vậy trôi qua, dường như Trình Khả Hân vẫn là cô nữ sinh mặc đồng phục ngồi trên khán đài sân bóng rổ, an tĩnh ngắm nhìn Lâm Hướng Tự chơi bóng.

“Được, anh đến ngay, bây giờ anh đang…”

Hồ Đào lắc đầu, đưa ngón tay lên miệng ra hiệu, ý bảo anh đừng nói đang ở cùng cô. Sau khi cúp máy, Lâm Hướng Tự nói: “Không sao, Khả Hân sẽ không để ý đâu. Để tôi đưa cậu về trước đã.”

“Ngược đường với công ty của cậu ấy đúng không?” Hồ Đào nói, “Không cần đâu, để tôi gọi xe, cậu đi đón cậu ấy đi, lần sau gặp lại.”

Vừa đúng lúc nhân viên bán hàng đóng gói xong hai món trang sức vào hai túi, niềm nở tươi cười đưa cho Lâm Hướng Tự. Lâm Hướng Tự cầm lấy một cái, cái còn lại đưa cho Hồ Đào.

Cô đào cúi gằm mặt xuống, không nhìn anh, không biết cô đang nghĩ gì.

Ánh đèn vàng dừng lại trên vùng da sau gáy mịn màng của cô, giống như thời gian đang dịu dàng hôn lên từng chút, Lâm Hướng Tự bỗng chốc ngẩn ngơ, sau đó anh rốt cuộc cũng mở miệng gọi: “Hồ Đào.”

Hai năm trước, trong trận bão tuyết phủ trắng bầu trời, hai người nương tựa vào nhau, anh của khi đó ôm lấy cơ thể run bần bật của cô, cũng dùng ngữ khí ảm đạm như vậy để gọi tên cô, Hồ Đào.

Hồ Đào không ngẩng đầu lên, cũng không đáp lời.

“Hồ Đào.”

Lâm Hướng Tự kiên nhẫn gọi tên cô lần nữa. Anh đứng yên tại chỗ, nghiêm túc nhìn cô.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của Hồ Đào bất chợt vang lên, là một bài hát của Mayday: “Tôi không muốn để em một mình, một mình trôi nổi giữa cuộc đời. Tôi không muốn để em một mình, chịu đựng sự tàn nhẫn của thế gian…”*

“Được rồi,” Hồ Đào vừa tắt điện thoại vừa nói, cô rốt cục cũng ngẩng đầu lên cầm lấy túi vòng cổ anh đưa, khuôn mặt lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, “Tôi biết rồi mà, cậu đi nhanh đi.”

3.

Cuối tuần này, Hồ Đào đi đón Hồ Lâm. Hồ Đào thất thần, vượt hai cái đèn đỏ. Hồ Lâm không chịu được nữa, đuổi cô ra khỏi ghế lái, tự ngồi vào lái xe. Cài chắc dây an toàn, Hồ Lâm lạnh lùng hỏi: “Chị làm sao đấy?”

“Không có gì.”

“Có gì thì nói, đừng có mà giấu, phiền.” Hồ Lâm dứt khoát nói.

Hồ Đào thở dài, cũng không biết vì sao lại thật sự nói ra: “Cậu ấy sắp kết hôn.”

Hồ Lâm không ngốc, ngay lập tức hiểu ra ‘Cậu ấy’ mà Hồ Đào nói là ai.

Cô ta kinh ngạc hỏi: “Sao lại thế?”

Cũng khó trách vì sao Hồ Lâm lại kinh ngạc đến vậy. Từ sau khi Lâm Hướng Tự về nước, mỗi ngày anh đều bận đến mức không có cả thời gian để ngủ, mà bên cạnh còn có một đại mỹ nhân như Hồ Đào, sao lại có người con gái khác tiếp cận được anh.

Hồ Lâm không ngừng truy hỏi, Hồ Đào không thể không đem chuyện Trình Khả Hân kể ra: “Là người quen của cậu ấy giới thiệu, mà cô gái kia lại tình cờ là bạn cùng lớp cấp ba của bọn tôi, hai người rất hợp nên liền ở bên nhau.”

“Hồ Đào,” Hồ Lâm nghiêm túc hỏi, “Vì sao chứ, ai cũng có thể, chỉ mình chị là không?”

Đang giờ tan tầm, cả thành phố đông đúc đến nghẹt thở, nơi nơi đều là ánh đèn xe chói mắt. Ồn ào như thế, nhưng dường như cũng tịch mịch vô biên.

Hồ Đào suy nghĩ rất lâu, sau đó trả lời: “Tôi không xứng với cậu ấy.”

Hồ Lâm như nghe thấy một câu chuyện cười kinh thiên động địa: “Chị nói thật cho tôi nghe đi, rốt cục chị không xứng với anh ta chỗ nào?”

Hồ Đào bình thản nói: “Tình yêu trên đời này, không có xứng và không xứng, chỉ là tôi ở đây, mà cậu ấy lại không hướng đến nơi này.”

“Chị cam lòng sao? Hồ Đào! Chị trả lời tôi đi, chị cam lòng sao?”

“Không cam lòng thì có thể làm gì đây?” Hồ Đào nói, “Tình yêu của tôi dành cho cậu ấy, ngay từ khi bắt đầu, chính là do tôi tự mình đa tình. đọc nhiều tiểu thuyết tình yêu, xem nhiều phim truyền hình như vậy, tôi cho rằng tôi có thể đợi chờ cậu ấy, chờ cậu ấy ngắm đủ phong cảnh, rồi có một ngày đôi chân sẽ mỏi mệt và quay đầu lại nói với tôi, Hồ Đào, hóa ra cậu vẫn ở đây… Tôi còn biết phải làm sao cơ chứ?”

Dùng hết thảy sức lực để yêu thương, rồi vấn vương suốt một đời dài rộng.

“Chị đi nói với anh ta đi!”

Hồ Lâm nhìn Hồ Đào, đôi mắt Hồ Đào rất đẹp, tựa như biết nói, thế mà giờ đây đôi mắt ấy lại trống rỗng vô hồn, cô khẽ nói: “Tôi mệt rồi, Hồ Lâm, tôi kiệt sức rồi.”

Nhiều năm về trước, cô từng đọc được một đoạn trong sách, viết rằng có một bầy cá nằm sâu trong xích đạo, mỗi năm đều sẽ rời xích đạo để bơi về vùng đại dương xa xôi khác. Cô không biết những đại dương nằm sâu trong đường xích đạo có đau lòng như cô hay không, nhưng chắc chắn những đại dương ấy sẽ tha thứ cho bầy cá không cách nào đồng hành bên chúng đó.

Nhưng cô còn không có cả tư cách để tha thứ.

Chỉ là cô luyến tiếc, đời này không bao giờ có thể cận kề bên anh nữa.

Hồ Đào quay đầu sang, phát hiện ra Hồ Lâm thế mà lại khóc. Đứa con gái đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà khi khóc lên vẫn khó coi như vậy, nước mắt nước mũi giàn giụa tèm lem.

“Đồ xấu xa, Hồ Đào, chị là đồ xấu xa!”

Cô ta vừa khóc, vừa lau nước mắt.

Sau khi đạt điểm IELTS, Hồ Đào bắt đầu chuẩn bị từ chức. Rời khỏi thành phố C là ý định cô đã ấp ủ từ lâu, chỉ là trước đây Lâm Hướng Tự quyết định về thành phố C phát triển sự nghiệp, cô lưu luyến anh nên không rời đi nữa.

Hồ Đào là giáo viên Tiếng Anh, mà thứ trường trung học không thiếu nhất là giáo viên Tiếng Anh trẻ tuổi, sinh viên tốt nghiệp trường sư phạm mỗi năm một nhiều lên, đồng nghiệp của cô càng mong có người nghỉ việc, nếu vậy một tuần có thể dạy nhiều thêm được mấy tiết.

Hồ Đào tìm gặp ông Hồ Cận: “Chú Hồ, có lẽ con sẽ không làm nữa trường nữa, con muốn ra ngoài một thời gian.”

Ông Hồ Cận cũng không quá ngạc nhiên, dạy học ở trường vốn là công việc không thể phát triển nhiều, chỉ được cái lâu dài, ổn định. Ông nhìn Hồ Đào lớn lên, nhưng dường như cũng không thể thật sự hiểu được rốt cục đứa con gái mà ông coi như con ruột ấy muốn làm gì.

Ông Hồ Cận gật gật đầu: “Con đã có kế hoạch gì chưa?”

“Con vẫn chưa nghĩ ra, nhưng có sẽ sau này…con sẽ không ở lại thành phố này nữa.” Hồ Đào ngập ngừng.

“Con muốn đi đâu?”

“Nếu không thì con về núi Nga Mi cũng được ạ.” Hồ Đào ra vẻ thoải mái nói, “Nơi đó cũng coi như là quê hương của con, con về đó dạy vài lớp Tiếng Anh, ít ra cũng không phải lo cơm ăn áo mặc. Bạn con cũng đã giúp con xin học bổng chương trình trao đổi du học sinh, một thời gian nữa mới có kết quả, làm thủ tục cũng mất một thời gian nữa cơ ạ.”

“Con không nên quyết định vội vàng như thế,” ông Hồ Cận nói, “Trước mắt con cứ đi chơi giải sầu đi đã, bao giờ suy nghĩ kỹ càng rồi thì chúng ta bàn bạc kỹ hơn.”

“Con cảm ơn chú Hồ.”

Ông Hồ Cận mỉm cười: “Con bé này, nói gì vậy.”

Bây giờ Hồ Đào mới nhận ra tóc hai bên thái dương của ông đã bạc hết, nhìn là biết vừa được nhuộm lại nhưng vừa nhuộm xong thì tóc lại bạc thêm. Ông Hồ Cận lớn hơn mẹ Hồ Đào mấy tuổi, Hồ Đào thầm nhẩm tính, mới giật mình nhận ra ông đã gần 60 tuổi rồi.

“Chú Hồ,” Hồ Đào ngập ngừng dò hỏi, “Chú không nghĩ đến chuyện… tìm một người nào đó sao? Sau này già rồi cũng có người bầu bạn.”

Sự nghiệp của ông Hồ Cận vẫn luôn lên như diều gặp gió, một số trung tâm mua sắm nổi tiếng trong thành phố được xây trên bất động sản của ông, bên ngoài thành phố có thêm một số biệt thự nghỉ dưỡng và xưởng rượu vang đỏ, mấy năm gần đây ông còn bắt đầu đầu tư vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình. Thế nên việc Hồ Lâm thường bị bàn ra tán vào cũng có liên quan mật thiết đến sự giàu có của ông Hồ Cận.

“Không đâu,” ông Hồ Cận cười nhàn nhạt, “Khoảng thời gian ở bên mẹ con tuy rằng chẳng bao lâu, nhưng đó là mấy năm hạnh phúc nhất của chú.”

“Có thể gặp được chú….. Cả đời của mẹ con cũng coi như đáng giá.”

Hồ Đào tạm biệt ông Hồ Cận, không ngờ ngay ngày hôm sau Hồ Lâm đã hùng hổ tìm tới cửa. Hồ Đào cũng hiểu được rằng, có lẽ khi cùng ăn tối, ông Hồ Cận đã thuận miệng kể chuyện với đại tiểu thư.

Hồ Lâm cực kỳ mất bình tĩnh, chỉ hận không thể gõ nát cửa phòng Hồ Đào, chờ đến khi Hồ Đào mở cửa, cô ta lớn giọng chất vấn: “Chị định đi đâu?”

Hồ Đào lắc đầu: “Chưa biết, chỉ là không muốn ở lại nơi này nữa.”

“Chị định trốn tránh như vậy mãi sao?” Hồ Lâm tức giận hỏi, “Trốn đến tận khi anh ta kết hôn rồi sinh con, chị cũng sẽ không quay về?”

“Vậy thì sao?” Hồ Đào nhẹ giọng hỏi, “Tôi chạy đến chân trời góc bể để trốn đi thì có gì sai chứ?”

Hồ Lâm bỗng ngẩn người, không biết nói thêm gì nữa.

“Tại sao không nói cho anh ta biết!?”

“Cậu ấy chẳng yêu tôi,” Hồ Đào cúi đầu, “Nói hay không thì có khác gì nhau? Thích một người, ít nhất không nên trở thành gánh nặng của người đó, tôi không nên làm cậu ấy khó xử.”

Trên đời này, rốt cục có bao nhiêu cô gái như Hồ Đào, yêu mà chẳng thể có được, thậm chí còn bi thảm hơn cả ‘lưỡng bại câu thương’, một mình ôm lấy miệng vết thương hư thối nơi đáy lòng. Hóa bao năm tháng tuổi xuân thành đất, thành mưa, thành nắng, rồi suy cho cùng cũng là dùng tình cảm sâu đậm làm phân bón cho cây, nhưng lại chẳng hề dám trông mong cây sẽ trổ bông, nở thành một đóa hoa tình rực rỡ.

*Thành ngữ phương Đông xưa kia có câu: “Lưỡng bại câu thương” với ý nghĩa là trong cuộc giành giật, đấu đá vô nghĩa, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả.

Hồ Đào suy nghĩ đến đau cả đầu, đến khi thật sự chuẩn bị rời đi mới nhận ra những người và vật cần phải tạm biệt lại ít ỏi đến bất ngờ. Hồ Đào gọi cho Lâm Hướng Tự một cuộc điện thoại, chỉ nói: “Tôi được nghỉ mấy ngày, đi ra ngoài chơi một chút.”

Lâm Hướng Tự không nhận ra có gì không ổn, anh ngáp một cái: “Đi đâu vậy? Nhớ mua quà về cho tôi đấy.”

Hồ Đào nghẹn lời, lại bất chợt nhìn thấy bao thuốc lá rỗng trên bàn, buột miệng nói: “Đi Vân Nam.”

“Vân Nam à, một nơi rất đẹp,” Lâm Hướng Tự nói, “Cậu còn nhớ không, đội leo núi của tôi thời đại học từng đi tới đó, ánh nắng chứa chan và không khí rất trong lành, so với Bắc Kinh thật đúng là thiên đường giữa nhân gian.”

Hồ Đào cười: “Vậy à? Vậy tôi nhất định phải tới đó xem sao. Khi đó mấy cậu leo núi ở đâu?”

“Cậu muốn đi hả?” Lâm Hướng Tự lo lắng nói, “Cậu mới thử ra ngoài một mình lần đầu, không nên thử sức với việc khó khăn như vậy. Hơn nữa cậu chỉ có một mình, không có người bảo vệ, đừng tùy tiện leo núi.”

“Đừng nghiêm túc như vậy, tôi thuận miệng hỏi thôi mà.”

“Thế thì được,” Lâm Hướng Tự thở phào nhẹ nhõm, “Ở Tây Sơn, thời tiết này mà đi thì thích lắm, không phải mùa mưa, có thể đi dạo ngắm cảnh. Tường đá màu đỏ, nước trong thung lũng trong veo, ngồi trong nhà trọ có thể nghe thấy tiếng chuông ngựa, cảm giác tách biệt hoàn toàn với đô thị phồn hoa.”

Hồ Đào thất thần “Ừm” một tiếng.

Sau khi cúp máy, Hồ Đào liền lên mạng đặt vé máy bay.

Trước khi đi, Hồ Đào gọi điện thoại cho Hồ Lâm, Hồ Lâm vẫn đang giận dỗi nên trực tiếp ngắt máy. Hồ Đào sớm đã quen với tính tình của cô ta, gọi một lèo mười mấy cuộc điện thoại khủng bố. Cuối cùng Hồ Lâm thật sự không chịu nổi nữa, nhắn cho Hồ Đào một tin: “Chị đi đi, thích đi bao xa thì đi, tôi không muốn gặp lại chị nữa! Tôi không có bà chị không có tiền đồ như chị!”

Hồ Đào cười chua chát, kéo va li hành lý, đóng cửa rời đi.

******