1.
Hơn nửa tháng sau, Hồ Đào mới trở lại trường học.
Chuyện mẹ cô qua đời cũng không cần phải giấu diếm, nó giống như tự mọc cánh bay xa, tất cả mọi người đều đã biết.
Vì nghỉ học lâu nên Hồ Đào nợ rất nhiều bài tập về nhà. Thời gian có đợi con người bao giờ đâu, lửa thi đại học đã cháy đến sém lông mày. Điểm kiểm tra của cô cứ luôn giậm chân tại chỗ, hơn nữa cô không thể tập trung ngồi nghe giảng, tay phải bị thương không thể viết, chỉ mới cử động nhẹ thôi đã thấy đau nhức rồi.
Kết quả ba môn thi của Hồ Đào vô cùng kém. Cô đã nghỉ học lâu như vậy, tuy rằng bây giờ vẫn có thể miễn cưỡng theo kịp tiến độ, nhưng bộ não cần phải được dùng tới thường xuyên, lâu không sử dụng cũng có thể trở nên rỉ sắt.
Hồ Đào vốn là một cô gái nhạy cảm và tinh tế, cô sống quá tình cảm, cho dù là một việc nhỏ trong cuộc sống cũng có thể khiến cô đau lòng. Chuyện vừa xảy ra khiến cô không thể tập trung chú ý, ngồi nghe giảng chỉ thấy miệng của giáo viên mấp máy, lời còn không vào được tai phải chứ đừng nói đến chuyện ra tai trái.
Mỗi ngày về nhà, nhìn ghế sô pha trống trải, cô liền muốn òa khóc lên.
Từ khi bà Hồ qua đời, không đêm nào Hồ Đào có thể ngủ ngon. Mỗi lần nhắm mắt lại, những khoảnh khắc với mẹ đều lũ lượt ùa về. Những ngày cuộc sống còn khó khăn, suốt bao nhiêu năm cô và mẹ đều cùng nhau nằm ngủ trên chiếc giường gấp chật chội. Người mẹ rất ấm, Hồ Đào thích kéo tay mẹ, dùng ngón tay cái vuốt ve lòng bàn tay của bà, mềm mại trơn nhẵn, mẹ vẫn thường hay cười nhạo cô giống một đứa trẻ chưa cai sữa. Rồi sau đó, vì phải làm việc nặng suốt nhiều năm, tay của bà Hồ trở nên vô cùng thô ráp, thế nên bà không cho Hồ Đào đυ.ng vào nữa.
Tất cả những mảnh hồi ức đó đều có thể khiến cô rơi nước mắt. Thế nhưng cô phải vờ như chẳng có gì, phải để cho mọi người thấy rằng cô đã dần dần ổn hơn.
Bây giờ Lâm Hướng Tự chẳng cần phải học hành gì nữa, được cộng điểm thi đại học, nhiều trường còn đảm bảo chỉ cần anh đỗ tốt nghiệp thì sẽ ngay lập tức nhận được giấy báo trúng tuyển. Hứa Thành nói rằng: “Lâm Hướng Tự nhắm mắt làm bài cũng đỗ tốt nghiệp”, nhưng vì lo cho Hồ Đào nên mỗi ngày anh đều kiên trì đến lớp. Những lúc không nghe giảng, anh thường đọc những loại sách liên quan đến bảo vệ biển, phần lớn đều là bản Tiếng Anh, một chồng rất dày, khiến người ta líu lưỡi.
Hồ Đào trộm giấu các bài kiểm tra của mình đi, không cho Lâm Hướng Tự nhìn thấy, sợ anh sẽ lo lắng cho mình.
Mấy hôm sau, thầy Tưởng gọi cô đến văn phòng.
“… Dù sao em cũng đừng chểnh mảng học hành chứ? Em xem, thành tích của em còn tụt dốc hơn cả sàn chứng khoán dạo gần đây nữa, mẹ em mà biết thì sẽ buồn lắm đấy.”
Hồ Đào chỉ cúi gằm mặt, khiến người khác không nhìn thấy được tâm tư của cô. Thầy Tưởng cũng không dám nói nặng lời, nỗi đau mất người thân, đừng nói là một thiếu nữ mới mười bảy mười tám tuổi như cô, mà ngay cả một người đàn ông hơn ba mươi như thầy cũng không chịu nổi.
Hồ Đào đi ra khỏi văn phòng của thầy Tưởng, vừa vào lớp, mọi người đều ngẩng đầu nhìn cô. Hồ Đào không thích cảm giác như vậy, đó đều là những ánh mắt đầy thương hại. Từ sau khi có chuyện xảy ra với cô, mọi người xung quanh đều nói chuyện rất dè dặt, sợ sẽ đυ.ng chạm đến Hồ Đào.
Như vậy chỉ càng khiến cô tổn thương hơn nữa.
Hồ Đào vờ như không thấy gì cả, lấy sách vở ra làm bài tập. Trên tay phải của cô vẫn quấn băng gạc, miệng vết thương trên má đã đóng vẩy, bác sĩ nói rằng nếu chú ý chăm sóc thì sẽ không để lại sẹo.
Hồ Đào không quen viết bằng tay trái, cô không thể cầm chắc được chiếc bút, nó cứ rơi xuống đất liên tục. Mỗi lần bút rơi xuống, Bạch Đông Viễn cách cô một lối đi nhỏ đều cúi người nhặt lên giúp cô. Hồ Đào hơi ngại, nói cảm ơn với cậu rất nhiều lần, Bạch Đông Viễn gật đầu, nhàn nhạt nói: “Tập trung nghe giảng đi, có người ghi chép hộ cậu rồi.”
Vẻ mặt Hồ Đào đầy nghi hoặc, nhưng Bạch Đông Viễn lúc này đã cúi đầu chăm chú đọc tiểu thuyết võ hiệp, không muốn đáp lại cô. Chờ đến khi tan học, Lâm Hướng Tự mới đi đến trước mặt cô, đưa cho cô một quyển vở: “Những gì cần ghi vào vở dạo gần đây đều ở trong này hết đấy.”
Hồ Đào mở vở ra, Lâm Hướng Tự chưa bao giờ ghi bài, mỗi quyển vở của anh đều mới tinh đến gần như vô dụng, thế nhưng quyển vở rất dày mà Hồ Đào đang cầm trên tay lại được ghi chép một cách vô cùng cẩn thận, dường như đó là những dòng chữ chỉnh tề nhất mà Lâm Hướng Tự từng viết trong cuộc đời của anh. Không chỉ thế, nội dung ghi chép còn tỉ mỉ đến mức giáo viên cũng có thể sẽ bất ngờ.
“Cảm ơn cậu.” Hồ Đào nhẹ giọng nói
Lâm Hướng Tự vỗ nhẹ lên đầu cô, rồi ngồi xuống bên cạnh và đưa cho cô một bên tai nghe. Như thường lệ, anh nằm bò ra bàn, đeo tai nghe lên nghe nhạc. Bầu trời trong vắt, tiếng hát vang lên, vẫn là Châu Kiệt Luân với cách phát âm mơ hồ không rõ: “Mưa rơi suốt đêm, tình yêu của anh tuôn trào như dòng nước mưa…”*
*Chú thích: Trích “Thất lý hương”- Châu Kiệt Luân
Hồ Đào bất chợt quay đầu sang bên cạnh, liền thấy Lâm Hướng Tự cũng đang nhìn cô, anh lấy tay chống cằm, cười với cô, sau khi hết một đoạn nhạc, anh lấy lại tai nghe: “Không nghe nữa, để đôi đưa cậu đi ăn cái gì đấy.”
Hồ Đào ngồi sau xe đạp của Lâm Hướng Tự, anh cũng chẳng nói là đi đâu. Khi xe lao xuống một sườn dốc, góc áo của anh bị gió thổi phần phật, khung cảnh phố xá và hàng cây ven đường nhanh chóng lùi lại phía sau, tất cả những thứ xung quanh đều không liên quan gì đến bọn họ, giống như đang đi về phía tương lai không cách nào biết trước.
Giờ phút này, Hồ Đào bỗng muốn kể anh nghe ngàn vạn suy nghĩ mà cô giấu kín trong lòng.
“Hôm qua chú Hồ Cận nói với tôi rằng, tôi làm con gái của chú ấy một ngày thì cả đời sẽ luôn là con gái của chú ấy, nói rằng tôi đừng đi đâu hết, ở lại đây, chú ấy sẽ nuôi tôi cả đời.”
“Thật ra cả tôi và chú ấy đều biết rằng tôi chẳng có nơi nào để đi cả, chẳng qua là chú ấy thương hại nên mới nhận nuôi tôi, nói đến chuyện ăn nhờ ở đậu đó thì từ bé tôi đã hiểu rõ rồi.” Hồ Đào chậm rãi nói, Lâm Hướng Tự không nói gì, không biết anh có nghe được những lời này hay không.
Anh chở cô qua một con phố cổ, dây thường xuân bám đầy trên bức tường cũ, mỗi khi gió thổi qua đều sẽ phần phật đong đưa như sóng biển. Một cư dân lớn tuổi phe phẩy chiếc quạt hương bồ để đuổi muỗi, than vãn rằng thời tiết hôm nay thật quá nóng nực rồi.
Quán đồ nướng BBQ ven đường mù mịt khói, khi ông chủ quán bán nước mơ chua đã tự mình uống hết được hai chén, Lâm Hướng Tự mới dừng lại trước một cửa hàng bán đồ chơi làm bằng đường. Ông chủ mặc chiếc áo choàng ngắn màu xanh đen, khoảng sáu bảy mươi tuổi, mái tóc hoa râm, cả người đều tỏa ra sự sạch sẽ nhẹ nhàng của một thời xưa cũ. Ông hỏi Lâm Hướng Tự với giọng nói ôn hòa: “Cháu muốn viết chữ hay vẽ tranh?”
“Viết chữ đi ạ,” Lâm Hướng Tự quay đầu, liếc mắt nhìn Hồ Đào một cái, rồi nói với ông chủ: “Ông viết cho cháu chữ “buồn bã” nhé ạ.”
Ông chủ cầm chiếc thìa gỗ chứa đầy nước đường lên, cổ tay ông hơi bầm tím, cánh tay chậm chạp viết hai chữ “không vui” trên mặt bàn đá cẩm thạch. “Hai chữ “buồn bã”được viết như rồng bay phượng múa, chữ viết liền mạch mềm mại. Nước đường đông lại rất nhanh, ông chủ cầm xiên que đưa cho Lâm Hướng Tự. Lâm Hướng Tự cầm lấy, giơ ra trước miệng Hồ Đào: “Há miệng ra.”
Hồ Đào nghe lời há miệng cắn một miếng, sau đó tự cầm xiên tre trong tay Lâm Hướng Tự, chậm rãi ăn sạch hai chữ “buồn bã.”
Buổi chiều, mặt trời ngả về Tây, chân trời ráng đỏ cuồn cuộn mây trông thật giống như một khoảng biển, ánh hoàng hôn khiến khuôn mặt người thiếu niên càng thêm rõ nét và anh tuấn. Anh đứng trước mặt cô, chặn lại tất cả nỗi đau đã khiến cô khổ sở như dời non lấp biển. Giọng nói của anh trầm thấp, như có chứa cả ma lực, anh nói: “Hồ Đào, cậu cười một cái đi.”
Lúc họ trở về nhà, Lâm Hướng Tự mới phát hiện ra lốp xe đạp của anh có vấn đề, hai người đành phải dắt bộ xe về.
Hồ Đào đi trước anh, bỗng nhiên hét lên một tiếng, Lâm Hướng Tự vội vàng chạy lên, hóa ra là ven đường có rất nhiều cóc, da sần sùi xấu xí, bụng phình ra, kêu “ộp ộp” rất có tiết tấu.
Hồ Đào bị dọa đến hết hồn, Lâm Hướng Tự cười ngặt nghẽo: “Sợ gì chứ? Chúng nó không ăn thịt cậu đâu.”
Hồ Đào trừng mắt lườm anh: “Ngày bé khi còn ở quê tôi từng bị chó hoang cắn đấy!”
“Đây là cóc mà, có phải chó hoang đâu.” Lâm Hướng Tự lắc đầu, bĩu môi chỉ tay lên yên xe đạp: “Đồ nhát gan, ngồi lên đi, tôi đẩy cậu qua đoạn này.”
Hồ Đào vội vàng nhảy lên yên, ngồi xong còn giơ tay nói: “Đưa cặp đây tôi cầm cho.”
Lâm Hướng Tự dở khóc dở cười: “Thì không phải vẫn là tôi đẩy à.”
Cặp sách của Lâm Hướng Tự rất nhẹ, bình thường anh chẳng bao giờ mang nhiều sách vở. Hồ Đào vòng tay ôm một cái, nó liền xẹp lép như bị nhụt chí. Anh chậm rãi đẩy Hồ Đào, cô giơ chân gác lên thành ngang xe đạp, đi đến chỗ có nhiều cóc nhất, Lâm Hướng Tự còn cố ý dừng lại, Hồ Đào hét lên “nào”, một đám cóc bên đường kêu “ộp ộp” hai tiếng rồi vội vàng nhảy vào đêm tối.
“Cậu thấy cậu đáng sợ chưa kìa!”
“Cậu mới đáng sợ đấy!” Hồ Đào cãi lại.
“Này, Lâm Hướng Tự.” Hồ Đào bỗng gọi tên anh.
“Ơi?” Giọng nói của anh trầm thấp, giữa đêm tối dường như có một loại ma lực khiến trái tim người ta không khỏi đập rộn ràng.
“Trước đây mình từng hứa với nhau rằng sẽ cùng học đại học chung một thành phố, cùng nhau ăn nhậu chơi bời,” Hồ Đào ngừng lại một chút, cố làm ra vẻ thoái mái, thản nhiên: “Xin lỗi, có lẽ tôi phải thất hứa rồi.”
“Nói cái gì đấy.” Lâm Hướng Tự khẽ cười, như là coi thường, lại như đang thầm thì, Hồ Đào cũng không rõ ý nghĩ của anh, anh nói: “Hồ Đào, tôi tin cậu, như cách tôi tin tưởng chính mình.”
Đường phố vắng vẻ yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bánh xe chuyển động trên đường. Khoảnh khắc đó, trong lòng Hồ Đào bỗng nảy sinh một loại ảo giác, dường như bọn họ sẽ luôn như vậy, sẽ luôn cùng nhau tiến về phía trước, cho đến ngày địa lão thiên hoang. Anh nói đúng, Hồ Đào ngẩng lên nhìn bầu trời lấp lánh ánh sao, thầm nghĩ, qua đêm tối sẽ lại thấy mặt trời.
2.
Cho dù Hồ Đào có khổ sở hay mệt mỏi đến đâu thì tháng sáu quyết định vận mệnh cuối cùng vẫn đến.
Kỳ thi đại học diễn ra vào ngày mùng bảy tháng sáu, như thường lệ, để chuẩn bị phòng thi, trường sẽ cho học sinh nghỉ vài ngày trước đó. Ngày cuối cùng ở trường, mọi người đều rất bồn chồn, không ai có thể bình tĩnh. Khi mọi người đều đang nói chuyện phiếm với bạn bè xung quanh, không biết ai đã lớn tiếng đề nghị: “Hay là mang sách giáo khoa và vở bán hết cho các em lớp mười một đi?”
“Ý kiến không tồi!”
Nói là làm, tất cả mọi người đều lôi toàn bộ tài liệu trong ngăn tủ và ngăn bàn ra, để lên bục giảng phân loại theo môn, chỉ chốc lát sau mấy chồng sách vở đã cao như núi rồi.
Lâm Hướng Tự ngồi trên một cái ghế trước bục giảng, phụ trách chỉ huy: “Chồng gì mà cao thế này? Ngữ văn à? Đau đầu quá đi mất, các cậu mau đem chúng nó xuống bán trước đi!”
Mọi người đều vui vẻ phấn chấn, Bạch Đông Viễn ném một chai nước về phía Lâm Hướng Tự, rồi một tay mở nắp chai nước của mình, tay còn chỉ về phía Hồ Đào.
Lâm Hướng Tự nhìn sang, liền thấy cô lặng lẽ ngồi một mình trên ghế, cúi đầu chăm chú vẽ tranh, như tách biệt hoàn toàn với không khí sôi nổi của lớp.
Từ sau khi mẹ qua đời, tính cách của cô thay đổi rất nhiều, cô không còn thích tham gia vào những hoạt động náo nhiệt của lớp nữa. Chỉ trong một đêm cô bỗng nhiên trưởng thành, mất đi người thân cận nhất, sống trong cảnh ăn nhờ ở đậu, so với bạn bè đồng trang lứa, cô dường như trở thành một người đứng ngoài thờ ơ nhìn vào cuộc sống của bọn họ.
“Ngồi một mình ở đây làm gì thế?” Hồ Đào ngẩng đầu, liền thấy Lâm Hướng Tự. Cô bĩu môi, chỉ vào một khoảng trống trong bài thi thử: “Trước câu “Mạc đãi vô hoa không chiết chi”* là câu gì ý nhỉ, tôi không nhớ ra nổi.”
“Hoa khai kham chiết trực tu chiết!”** Anh vừa ngả ngớn cười vừa dễ dàng rút ra cây bút trong tay cô, “Đừng học nữa, đi, tôi đưa cậu đi kiếm tiền!”
Chú thích: Hai câu thơ được nhắc đến trích từ bài “Kim lũ y” của thi sĩ Đỗ Thu Nương. Bản dịch bài
thơ lấy từ
TruyenHD
Chiếc áo thêu vàng, anh chớ tiếc,
Khuyên anh hãy tiếc thuở xuân xanh.
**Hoa vừa lúc bẻ thì ta bẻ,
*Chớ để hoa rơi chỉ bẻ cành.
Hồ Đào chưa từng từ chối Lâm Hướng Tự. Cô đi theo anh lên bục giảng, anh ôm một chồng sách, hất cằm vào chai nước để trên bàn: “Người đẹp, cậu chịu trách nhiệm cầm nước cho tôi.”
Khi Hồ Đào và Lâm Hướng Tự cùng đi đến hành lang lớp mười một thì không khí đã trở nên vô cùng náo nhiệt. Hứa Thành đã đến từ trước, là người nhiệt tình nhất, đứng trên cái bàn bụi bặm bị bỏ ra ngoài, cuốn bài kiểm tra thành hình cái loa, ra sức hô: “Bán sách vở bán sách vở đây, sách vở vừa xịn vừa mới vừa hiệu quả đây!”
“Mua một tặng một, giảm giá cực sốc!”
“Cuốn vở này ghi chép mười loại bí kíp độc nhất vô nhị, lợi hại không kém “Quỳ Hoa Bảo Điển”* luôn!”
*
Chú thích:Quỳ Hoa Bảo Điển
là một loại võ công thượng thừa trong tiểu thuyết “Tiếu Ngạo Giang Hồ” của Kim Dung.
“Bộ đề kiểm tra hàng tháng, mỗi bộ một đồng! Giá thấp nhất trên thị trường đó!”
“Đề mô phỏng bài thi đại học, mua một tặng mười!”
“Giá rẻ chưa từng thấy!”
Hồ Đào nghẹn họng, trân trối nhìn cảnh đó. Lâm Hướng Tự dùng đầu gối đỡ chồng sách vở anh đang ôm, sốc lại cho chúng ngay ngắn, rồi nghiêng đầu sang phía cô, hất cằm: “Sao lại đứng đơ ra thế, cùng nhau đến đấy đi!”
Hồ Đào cười cười cầm lấy cuốn sách trên cùng, vỗ vỗ, đi về phía mọi người: “Ở đây chẳng ai đẹp trai như cậu nhỉ!”
Lâm Hướng Tự được khen, sung sướиɠ đi sau Hồ Đào: “Úi giời, nói thừa, tôi không phải chỉ đẹp trai mà là cực kỳ đẹp trai luôn nhé!”
Lâm Hướng Tự và Hồ Đào rất nổi tiếng trong trường, có mấy đàn em khóa dưới nhìn thấy bọn họ liền đi đến vậy quanh, một cô bé tóc ngắn hỏi: “Học trưởng, ở đây có sách vở của anh không ạ? Bán hết cho em đi!”
“À, để anh tìm xem,” Lâm Hướng Tự đặt chồng sách xuống đất, tùy tiện tìm kiếm: “Này, đây là sách của anh, nhưng anh khuyên em đừng nên mua, sách văn của anh mới đến chín phần, anh chỉ viết mỗi cái tên lên đó thôi.”
“Không sao, không sao đâu, cái này bao nhiêu tiền thế ạ? Hay là em trả cho anh giá gốc nhé?”
“Ha ha ha, vậy sao được,” Lâm Hướng Tự cười cười, lớn giọng gọi: “Hứa Thành, sách giáo khoa cậu bán bao nhiêu?”
“Ba đồng!”
Lâm Hướng Tự quay đầu lại, giơ ba ngón tay: “Em thấy được không? Ba đồng.”
Cô bé lớp dưới vội vàng lấy tiền ra đưa cho anh, Lâm Hướng Tự lắc đầu, vỗ vỗ Hồ Đào: “Tỉnh lại đi, tiền còn không thèm lấy hả?”
Hồ Đào lườm Lâm Hướng Tự: “Ai bán người đấy thu tiền!”
Lâm Hướng Tự bày ra vẻ mặt vô tội, chớp chớp mắt: “Tôi phụ sách bán sách vở, cậu phụ trách thu tiền, phân công hợp tác đi.”
Bạch Đông Viễn vừa đến giúp đỡ dùng khuỷu tay huých huých vào lưng Lâm Hướng Tự: “Cậu dốt thế, không thấy em gái kia có ý với cậu sao?”
Lâm Hướng Tự nhàn nhạt trả lời: “Vậy hả?”
Hồ Đào nhìn Bạch Đông Viễn, nhún vai: “Cậu ta á, đầu gỗ mục.”
“Chả biết ai đầu gỗ mục cơ?” Lâm Hướng Tự cười như có như không nhìn Hồ Đào, “Vừa nãy ai tính kiểu gì mà một quyển hai đồng, hai quyển năm đồng ý nhỉ?”