Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 27: Hiện tại bố mày đang làm lớp trưởng

Dịch: Gia Cát Nô

***

Thật ra việc sắp xếp cho Hồ Lâm Ngữ lên chức bí thứ chi bộ không phải là việc khó khăn gì, mỗi lớp học đều có một lớp trưởng và một bí thư chi bộ. Hồ Lâm Ngữ mặc dù thất bại trong việc canh tranh vị trí lớp trưởng với Trần Hán Thăng, nhưng qua đợt bầu chọn vừa rồi mọi người cũng có thể thấy được Hồ Lâm Ngữ cũng được khá nhiều người tin tưởng.

Chỉ cần Trần Hán Thăng đưa ra đề nghị này với Quách Trung Vân, thì trăm phần trăm Quách Trung Vân sẽ gật đầu đồng ý. Thậm chí không cần hắn đưa ra đề nghị này thì chắc chắn trong lòng Quách Trung Vân, Hồ Lâm Ngữ là ứng cử viên số một cho vị trí này.

Trong thời gian hai ‘boss của của lớp’ tiến hành giao dịch, Thẩm Ấu Sở ngồi bên không dám để Trần Hán Thăng phục vụ cho mình nữa. Cô nàng hành động ‘theo lời’ Trần Hán Thăng ăn hết mấy con tôm trong đĩa, sau đó lo sợ buông đũa xuống nói: “Tớ, tớ ăn no rồi.”

Trần Hán Thăng ‘ừ’ một tiếng, Trần Hán Thăng phải từ từ tập cho Thẩm Ấu Sở quen với những đồ ăn có chứa nhiều đạm như thịt cá, để tăng cường chất dinh dưỡng cho cơ thể. Hôm nay tạm thời cho cô nàng ăn tôm trước đi, những món khác có quá nhiều dầu mỡ, Thẩm Ấu Sở chưa ăn quen chắc chắn dạ dày không thể chịu được.

Ban đầu, Hồ Lâm Ngữ ý định vào đây để cắt một miếng thịt trên người Trần Hán Thăng mà thôi, không nghĩ cô nàng làm nhiều như vậy mà Trần Hán Thăng vẫn nhơn nhơn ra đấy, coi như là chuyện bình thường. Cuối cùng người vào tròng lại là Hồ Lâm Ngữ, cô ấy không chống đỡ nổi sự mê hoặc của việc lựa chọn điều động sinh viên. Dẫn đến Hồ Lâm Ngữ đồng ý điều kiện của Trần Hán Thăng, nhưng vẫn không quên cảnh cáo: “Trần Hán Thăng, cậu không nên gạt tôi.”

“Làm sao có thể như vậy được, tớ thật lòng muốn hợp tác với cậu mà.”

Trần Hán Thăng cười hì hì trả lời.

Hồ Lâm Ngữ bó tay, không muốn cùng loại mặt dày này nói chuyện thêm một chút nào nữa. Cô nào kéo tay Thẩm Ấu Sở nhanh chóng rời đi, để lại một bàn đầy ắp thức ăn.

Ví trí lớp trưởng không phải là cực hạn đối với Trần Hán Thăng, đây chỉ là một bước đệm nhỏ mà thôi, cuối cùng vẫn phải trao cho người phù hợp nhất mới được.

Suy nghĩ thoáng một chút thì, Hồ Lâm Ngữ cũng không thua thiệt quá nhiều. Trong quá trình cô nàng tiếp xúc với Trần Hán Thăng chỉ cần học được nửa phần ‘lưu manh’ của hắn, thì sau này bước chân vào xã hội sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Đêm nay, trong lòng Trần Hán Thăng rất vui, hắn tới quầy bán hàng tại nhà ăn mua hai chai bia, sau đó về chỗ ngồi xuống, nhâm nhi những món ăn còn lại. Lúc hắn bước ra khỏi nhà ăn đã là 8 giờ tối.

Những đêm hè, khuôn viên Tài Viện lúc nào cũng náo nhiệt, rất nhiều học tỷ mặc chiếc quần ngắn cũn để lộ ra cặp chân dài đang đi lại bên trong sân trường. Trong lòng hắn đang vui vẻ thoải mái, bỗng ý nghĩ trêu đùa đột nhiên xuất hiện trong đầu. Hắn vứt que tăm đang ngậm trong mồm ra, hô lớn tiếng: “Thầy giám thị tới, chạy nhanh đê.”

“Xoạch xoạch xoạch”

Bên trong hòn giả sơn, bên cạnh bờ hồ, hay trong bụi cỏ, một vài đôi yêu nhau bỗng đứng phắt dậy, cuống quít xách quần mà chạy.

Trần Hán Thăng nhìn thấy dáng vẻ trật vật của bọn này, không sao nhịn được cười, lớn tiếng cười to ‘ha ha’, bỏ qua những lời mắng chửi phía sau, bước nhanh giữa những tia sáng của ánh trăng dịu dàng.



Trở lại phòng ký túc xã, Trần Hán Thăng thấy có không ít bạn nam trong lớp đang ở đây, còn có mấy người đang cãi nhau nữa.

Trong đó Quách Thiếu Cường cùng Chu Thành Long là to mồm nhất. Quách Thiếu Cường nhìn thấy Trần Hán Thăng trở về thì vội vàng kéo lại nói: “Lão Tứ, cậu phải phân xử cho bọn tớ. Thằng đần Chu Thành Long này đánh giá Bạch Vịnh San cao hơn Thương Nghiên Nghiên. Nhưng mọi người tổng hợp đánh giá từ dáng người, khí chất, đến cách ăn mặc, thì Thương Nghiên Nghiên vẫn hơn Bạch Vinh San 0.73 điểm.”

Chu Thành Long cũng không chịu thua kém, lớn tiếng nói: “Thương Nghiên Nghiên không đủ trong sáng, còn Bạch Vịnh San ngây thơ đang yêu như thế, phải được cộng thêm điểm.”

“Thêm con mẹ mày ấy, bố mày cho điểm có căn cứ khoa học cụ thể, không thể cho theo cảm tính được.”

“Mẹ, cái đó là do mày tự đặt ra mà thôi, khoa học cái shit ấy.”

Hai người mặt đỏ au, gân cổ lên cãi, lại còn mấy người bên cạnh chia nhau làm hai phe nói phụ họa cho nữa chứ. Trần Hán Thăng cười cười, tách hai người ra, cởϊ qυầи áo ra chuẩn bị bước vào nhà tắm. Nhưng bọn này vẫn không buông tha cho Trần Hán Thăng, dù cho trên người hắn chỉ còn lại chiếc quần sịp, cũng muốn nghe ý kiến của hắn.

“Đáng yêu cùng xinh đẹp đứng trước 36D thì tính cái đếch gì.”

Trần Hán Thăng bỏ lại một câu cũng không giải thích gì thêm mà bước thẳng vào nhà tắm.

“Thằng này tối nay lại uống rượu say rồi, 36D là cái mẹ gì chứ. Điều đó không có trong thang điểm của tau, thì không thể thêm điểm vào được.”

Quách Thiếu Cường lẩm bẩm một chút, rồi lại tiếp tục cãi nhau cùng với Chu Thành Long.

Sinh viên là một loại động vật thuộc loại dở hơi. Khi Trần Hán Thăng tắm xong, bước ra ngoài, thì bọn này đã không còn cãi nhau nữa, mà tập trung lại một chỗ đánh bài rồi.

Sáng ngày hôm sau, lại tiếp tục những ngày tháng quân sự nhàm chán. Loại nhàm chán này còn phải chịu đựng thêm một tuần nữa. Cuối cùng tân sinh viên dùng việc hành quân 20 cây số để kết thúc những ngày tháng huấn luyện quân sự, cũng như chính thức bước vào quãng thời gian học đại học của mỗi người.

Trần Hán Thăng thật sự thực hiện lời hứa, hắn đã thúc đẩy Hồ Lâm Ngữ bước lên vị trí bí thư chi bộ.

Lúc đầu, Hồ Lâm Ngữ định gặp Trần Hán Thăng để nói câu cảm ơn, những nghĩ đi nghĩ lại thì thấy người thiệt thòi vẫn là mình cần gì phải cảm ơn. Cô nàng đưa ra quyết định, mình cứ đều đặn lên lớp xử lý những vụ việc thường ngày là được.

Thời gian tham gia huấn luyện quân sự của các trường đại học thuộc tỉnh Tô Đông cũng không khác nhau là mấy. Tài Viện kết thúc thì Đông Đại, Đại Học Khoa Học Tự Nhiên, Học viện Hàng Không Vũ Trụ cũng lần lượt kết thúc.

Sau thời gian huấn luyện quân sự, thì các trường đồng loạt cho sinh viên nghỉ ngơi hai ngày. Bình thường, các bạn tân sinh sẽ tụ tập các bạn học cấp ba lại, chia sẻ một chút về quá trình huấn luyện quân sự, qua đó cũng tâm sự một chút về khó khăn trong việc ở cùng các bạn khác trong ký túc xá hay cảm nghĩ về cuộc sống hiện tại.

Đám bạn học Cảng Thành cũng nằm trong nhóm những học sinh ấy, Vương Tử Bác cung Cao Gia Lương có hẹn mấy bạn khác cùng học ở làng đại học Tiên Ninh dạo chơi ở chợ Nghĩa Ô. Phụ trách tiếp đãi nhóm người này là Trần Hán Thăng cùng Tiêu Dung Ngư.

Buổi gặp mặt nào cũng giống nhau, ngồi uống nước nói chuyện với nhau, kiếm chỗ nào đấy ăn cơm, rồi sau đó đi dạo quanh trường học.

Vương Tử Bác nhìn thấy người bạn thân của mình thì rất mừng, mặc kệ Trần Hán Thăng mặt nhăn mày nhó tiến lại ôm một cái. Nhưng thằng này nhìn thấy các bạn học trong quá trình huấn luyện quân sự ai cũng đen đi thì tỏ ra phấn khởi, ngay cả nữ thần cá trích nhỏ làn da cũng chuyển sang màu lúa mì.

Nhưng thời điểm ngồi trên thảm cỏ của Tài Viện, tầm tình Vương Tử Bác đột ngột hạ xuống rất nhiều.

Trần Hán Thăng ngạc nhiên hỏi: “Mày mang khuôn mặt đưa đám ấy cho ai coi đấy, có chuyện gì không hiểu thì nói ra.”

Vương Tử Bác nhịn không được cuối cùng nói ra: “Tiểu Trần, mày sống ở tiên cảnh làm sao có thể hiểu được cuộc sống ở địa ngục là gì. Cả lớp bọn tao có 62 người, mà chỉ có hai bạn gái, bước vào đại học mà cứ như là bước vào chùa đi tu vậy, biết thế tao cũng thi vào Tài Viện giống mày.”

“Hai bạn nữ đó có xinh không?” Trần Hán Thăng hỏi dò.

Vương Tử Bác ngồi suy nghĩ xem dùng từ gì để miêu tả cho hợp lý đây, những nghĩ mãi cũng không ra được, rầu rĩ nhìn Trần Hán Thăng.

Chỉ cần vậy, Trần Hán Thăng cũng có thể hiểu rõ vấn đề, vỗ vỗ bờ vai an ủi cậu bạn thân.

Từ đầu đến cuối, Cao Gia Lương đều cố gắng biểu hiện trước mặt Tiêu Dung Ngư, chợt có cơ hội, thằng này lại giả bộ thánh nhân nói: “Tử Bác, cậu không nên có suy nghĩ này trong đầu. Chúng ta bước vào đại học, là để học tập, không thế để những vấn đề này ảnh hưởng được.”

Thằng này học tập tại học viện Hàng Không Vũ Trụ, bên trong có một khoa đào tạo tiếp viên hàng không chuyên nghiệp, nên có rất nhiều cô gái xinh đẹp trong đó. Cao Gia Lương may mắn được gặp qua vài người trong đó.

Vương Tử Bác bĩu môi, chán chả buồn nói với thằng này làm gì.

Không nghĩ tới, Cao Gia Lương được thể lần tới, chèn ép Vương Tử Bác xong, lại phê bình Trần Hán Thăng: “Hán Thăng, cậu có thể ngồi gọn gàng lại không. Cậu vắt chân lên như vậy, có suy nghĩ hay không đến cảm nhận của Dung Ngư?”

Từ trước tới giờ, Trần Hán Thăng kiểu ngồi nào dễ chịu thì ngồi. Lúc này, hắn đang gác chân lên tảng đá, không ngờ Cao Gia Lương lấy việc này lên mặt dạy đời.

Về phần Tiêu Dung Ngư, cô nàng đang nghĩ ‘ mình có nên thử tiếp nhận Hán Thăng hay không?’, cho nên cũng không cảm thấy gì.

Lúc này, Trần Hán Thăng mắt liếc nhìn Cao Gia Lương, ‘xoạch, xoạch’ nhưng chân thì không thu lại, mà tháo đôi giày để cho bàn chân lộ ra. Hắn còn chọc tức bằng cách lắc lư liên tục hai ngón chân cái của mình.

Vương Tử Bác cười thầm trong lòng, không biết lúc nào mình có thể thích làm gì thì làm giống như tiểu Trần đây.

“Đúng là lưu manh.”

Cao Gia Lương cũng bó tay, chỉ còn cách mắng thầm một câu cho bõ tức mà thôi.

Tiêu Dung Ngư cũng muốn cười nhưng cảm thấy thế là không được, nên đứng ra hòa giải: “Mọi người không phải dễ dàng tụ tập tại đây, không bằng chia sẽ những gì mình đạt được đi?”

Cao Gia Lương hai mắt tỏa sáng. Loại tính cách này của Trần Hán Thăng chắc chắn sẽ bị các bạn học xa lánh, bởi thế hắn làm sao làm được cái gì ra hồn. Thằng này nhanh nhảu đề nghị: “Chúng ta đều tới Tài Viện làm khách, thôi thì để chủ nhà phát biểu trước đi. Hán Thăng có chuyện vui gì kể ra cho mọi người nghe đi?”

Trần Hán Thăng đang nhàn nhã hút thuốc, thì nghe có người nói đến mình. Hắn nhẹ nhàng thở ra làn khói, từ từ nói:

“Hiện tại,bố mày đang làm lớp trưởng.”