Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 5: Nhà ta có đứa con sắp trưởng thành

Dịch: Gia Cát Nô

***

Vẫn góc phố ấy, cùng những ngôi nhà này, ngay cả cái bóng đèn đường bị hư cũng không thay đổi. Trần Hán Thăng đứng trước cửa nhà mình, hắn nghĩ chỉ cần nhẹ nhàng gõ của là được, đâu nghĩ đến bản thần mình không thể kìm chế được, nhấc tay gõ thì phát ra hai tiếng ‘thùng, thùng’, cái miệng cũng không áp chế được lớn tiếng gọi: “Mẹ ơi, con đã về.”

“Kẽo kẹt.”

Cánh cửa được mở ra, bên trong là hình bóng một người phụ nữ trung niên khoảng 40 tuổi, xuất hiện trong tầm mắt Trần Hán Thăng. Lương Mỹ Quyên còn chưa mở hết cánh cửa thì tiếng quát đã truyền ra bên ngoài: “Ầm ĩ cái gì, cả khu phố đều nghe thấy âm thanh của con rồi đấy. Lớn tướng như vậy rồi, ra ngoài đường còn không biết mang theo chìa khóa.”

Sự vật quanh ta đều có khả năng lưu giữ những ký ức cho riêng mình. Ví dụ, vào những đêm sấm sét, nhân viên trực đêm bên trong Tử Cấm Thành thường nhìn thấy các cung nữ đi lại bên trong một bức tường được sơn màu đỏ. Có người nói rằng, thời điểm đó sét sẽ tạo ra từ trường, còn từ trường tác động vào những vật chứa ký ức, dẫn dắt nó hiện ra.

Trần Hán Thăng trong lòng có chút lo lắng, nhưng khi tiếng nói của Lương Mỹ Quyên vang lên, lập tức kéo trí nhớ 17 năm trước của hắn trở về. Hắn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt chẳng có gì thay đổi cả.

Hắn bước vào nhà, đón nhận hắn là ánh mắt nhìn chằm chằm của mẹ. Trần Hán Thăng cũng không có cảm giác gì, ngược lại phòng khách quá ngột ngạt. Hắn ngồi xuống ghế sô pha tìm cái điều khiển điều hòa: “Nóng như vậy, sao mẹ không bật điều hòa, bố của con đâu rồi hả mẹ?”

Lương Mỹ Quyên lấy từ trong tủ lạnh một đĩa dưa hấu mát lạnh, đem ra cho hắn, đứng ở bên cạnh nói ra: “Về đến nhà là chỉ biết mở điều hòa, bố con còn chưa tan tầm.”

Trần Hán Thăng nhìn thấy đĩa dưa hấu, cười ‘hắc hắc’ nói: “Vẫn là mẹ thương con nhất.”

“Chỉ nịnh là giỏi.”

Lương Mỹ Quyên nhìn thấy đứa con trai khỏe mạnh của mình, trong lòng bà rất vui. Nhưng ngoài mặt lại tỏ ra mình nghiêm khắc: “Thư thông báo trúng tuyển đâu?”

Trần Hán Thăng ném phong bì có chứa thư thông báo trên bàn: “Con đang để trên bàn.”

“Muốn chết à!”

Lương Mỹ Quyên vội vàng nhặt lên, kiểm tra phong bì, không thấy dính nước dưa hấu, mới cầm cái nổi không nặng không nhẹ gõ Trần Hán Thăng một cái: “Thằng khỉ này, con còn muốn học đại học không hả?”

Lương Mỹ Quyên cẩn thận xé phong bì, lấy ra giấy báo nhập học, nhìn dòng chữ đỏ chót ‘Bạn học Trần Hán Thăng đã trúng tuyển vào chuyên ngành Hành Chính Công * để học tập, thông báo cho bạn học có mặt tại trường để ghi danh vào ngày 1/9/2002. Lương Mỹ Quyên càng nhìn mặt mày càng hớn hở.

(Quản lý công là quản lý các vấn đề công cộng, và các vấn đề công cộng là điểm khởi đầu của quản lý công, quyết định xu hướng tất yếu của hành chính công đối với quản lý công.)

Mặc dù, năm 2009, các trường đại học trong nước đã rầm rộ tuyển sinh, nhưng thời điểm này sinh viên đại học vẫn còn chưa mất giá, nên cái mác sinh viên vẫn còn sử dụng được.

Nhất là gia đình mẹ đẻ Trương Mỹ Quyên, con cháu đều không có thi lên đại học. Mặc dù, con trai mình là một đứa cứng đầu, nhưng phương diện học tập cũng khiến mình nở mày nở mặt rất nhiều.

Dù là đại học hạng hai, học xong vẫn có thể thi làm nghiên cứu sinh được mà.

Lương Mỹ Quyên tâm hồn còn đang bay bổng, Trương Hán Thăng bên này đã chén hết nửa đĩa dưa hấu, vỗ vỗ cái bụng bước vào nhà tắm. Lương Mỹ Quyên lúc này mới choàng tỉnh: “Chờ bình nóng lạnh khởi động đủ 10 phút đã, không cảm lạnh bây giờ.”

Hiện giờ trong nhà vẫn sử dụng bình nước nóng chạy bằng năng lượng mặt trời, muốn tắm rửa phải để nó khởi động trước một lúc. Trần Hán Thăng làm ngơ, cầm quần áo bước vào: “Trời nóng như vậy, mẹ bắt con tắm nước nóng sao con chịu nổi.”

“Tiểu tử thối.”

Lương Mỹ Quyên không nói nổi, đành mặc kệ Trần Hán Thăng. Bà lại tập trung vào thư báo trúng tuyển suy nghĩ tiếp về tương lai, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác mở ra một cánh cửa nhân sinh mới.

Vợ chồng mình nuôi dưỡng cung cấp cho thằng bé học hết đại học, về vấn đề kinh tế, hay vấn đề tinh thần cũng cần nỗ lức rất nhiều.

“Bốn năm sau, mình cùng lão Trần có thể thoải mái được rồi, sau đó chỉ cần ung dung chăm sóc cháu của mình nữa thôi, cuộc đời này chẳng cần thêm thứ gì khác nữa.”

Tại Cảng Thành, người phụ nữ trung niên Lương Mỹ Quyên đang chờ mong những ngày tháng sau đó của bản thân mình.

….

Trần Hán Thăng sảng khoái khi được tắm trong nước lạnh, sau đó ngơ ngác nhìn hình ảnh trong gương của mình, tuổi trẻ khỏe mạnh, đầy sức sống, nhắm con mắt lại đó là khuôn mặt của thanh niên 18 tuổi.

Mở con mắt ấy ra, ai tinh ý có thể nhìn thấy được, trong đó cất chứa vài tia lõi đời mà cái tuổi này không thể có được.

Trần Hán Thăng đột nhiên duỗi tay ra, chỉ vào gương nặng nề nói: “Đã đem ông mày trở về, vậy khẳng định ông mày sẽ làm ra chút gì đó. Để mình từ từ phát triển mình cũng sẽ không thiếu tiền, nhưng cách làm này không thú vị chút nào!”

Lúc này, Trần Hán Thăng nghe được tiếng mở cửa, tiếp đó là xuất hiện tiếng nói trong phòng khách. Hắn thu lại vẻ mặt nghiêm túc, mặc chiếc áo cọc tay cùng chiếc quần đùi vào, mở cửa bước ra ngoài chào hỏi: “Bố về rồi à?”

Đứng trong phòng khách là một người trung niên nhìn cũng đẹp trai, khuôn mặt Trần Hán Thăng có sáu bẩy phần giống người này.

Trần Triệu Quân rất ít nói. Lương Mỹ Quyên thường xuyên trêu ‘nửa ngày đánh không ra nổi phát rắm’. Bởi vậy, đứa con trai của họ thường xuyên phá phách, làm việc cũng chả bao giờ quan tâm đến nề nếp.

Cho dù đứa con trai độc nhất chào hỏi, Trần Triệu Quân cũng chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng. Chẳng qua, Trần Triệu Quân nhìn thấy Trần Hán Thăng vừa tắm xong, trên vai còn đọng lại vài giọt nước. Trần Triệu Quân nhẹ nhàng đi tới phòng khách tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút.

Trần Hán Thăng còn chưa kịp trò chuyện với bố, Lương Mỹ Quyên đã cầm cái quần Trần Hán Thăng vừa thay chạy ra, móc một bao thuốc trong túi quần đặt lên bàn ‘Ba’: “Trần Hán Thăng, con khá quá nhỉ, học đòi hút trộm thuốc lá?”

Đây là bao thuốc ‘Hồng Kim Lăng’, Trần Hán Thăng thu được từ chỗ thầy giáo chủ nhiệm Từ Viên, vừa rồi quên chưa cất, kết quả bị mẹ phát hiện.

Trần Hán Thăng vẻ mặt bình tĩnh: “Lão Từ cố tình nhét vào túi con. Thầy ấy tặng con do lần này thi đại học con đạt được thành tích tốt, nên cho con bao thuốc an ủi con một chút thôi mà.”

“Đánh rắm.”

Lương Mỹ Quyên căn bản là không tin: “Đời thủa nhà ai, thầy giáo chủ nhiệm lại cho học sinh thuốc lá. Trần Triệu Quân, ông có quản được con của ông hay không hả?”

Trần Triệu Quân căn bản là không muốn bị kéo vào cuộc ‘chiến tranh’ giữa hai mẹ con, đang định âm thầm rút lui vào phòng ngủ. Nhưng Lương Mỹ Quyên làm sao để ông làm vậy được.

Lão Trần nhìn đứa con trai của mình đang bầy ra bộ mặt vô tội, còn bà vợ mình đang tức giận mặt đỏ tía tai. Cuối cùng, lão quyết định đứng về phía vợ mình.

“Hiện tại, con hút thuốc là quá sớm, dù lý do dùng nó phục vụ cho mục đích xã giao cũng không được. Ít nhất, con phải chính thức đi học đại học mới bàn tiếp. Bây giờ, bố tạm tịch thu bao thuốc này trước.”

Trần Triệu Quân nói xong, cất bao thuốc vào trong túi. Trần Hán Thăng nghĩ thầm ‘cóc mò cò xơi’ cuối cùng được lợi là lão Trần. Bất quá, mình trọng sinh trở về, chẳng cầm được thứ gì để hiếu kình cả, thôi thì coi nó như vật phẩm hiếu kính vậy.

Ok, bao thuốc này coi như quà ra mắt đi!

Trần Hán Thăng hào phóng suy nghĩ. Sau đó, mọi người trong gia đình ngồi vào bàn bắt đầu ăn cơm. Lương Mỹ Quyên vừa ăn vừa bàn với Trần Triệu Quân: “ Ông nhớ xin nghỉ phép, tôi với ông đưa Hán Thăng đi nhập học.”

Trần Triệu Quân gật đầu, còn Trần Hán Thắng thì lắc đầu.

“Để con tự mình đi nhập học, bố mẹ lên đấy làm gì?”

Lương Mỹ Quyên trừng mắt: “Mấy trăm cây số, rồi còn mấy nghìn tiền học phí nữa.”

“Con sẽ cất kỹ chúng.” Trần Hán Thăng nói.

Kiếp trước, Trần Hán Thăng cũng không để bố mẹ đi cùng, hiện tại càng không. Những năm 2002, tiền đóng học phí phải giao bằng tiền mặt. Năm đó hắn cầm mấy nghìn tệ ngồi trên xe cũng có chút căng thẳng.

“Mặt khác.”

Trần Hán Thăng dừng lại một chút mới nói: “Nếu không phải gia đình mình không nằm trong diện vay vốn sinh viên. Thì con đã thật chuẩn bị giấy tờ vay vốn sinh viên rồi, con khinh thường làm giấy tờ giả để lấy tiền quốc gia.”

“Nói linh tinh.”

Lương Mỹ Quyên bỏ đũa xuống nói: “Nhà mình mặc dù không giàu, nhưng vẫn đủ sức cho con học xong đại học. Còn về tần mày ấy, đứng làm ba chuyện vớ vẩn, thành thật học hành cho tốt đi.”

Lương Mỹ Quyên hiểu rất rõ tính cách con trai của mình.

Trần Hán Thăng căn bản không nghe: “ Tóm lại, con chỉ cần học phí năm đầu tiên. Còn ba năm sau, con không lấy tiền học phí cùng tiền sinh hoạt nữa. Con sẽ nghĩ biện pháp kiếm tiền.”

“Con dám.”

Lương Mỹ Quyên lông mày nhíu lại.

“Sao con lại không dám!”

Trần Hán Thăng gân cổ lên đáp.

“Trần Triệu Quân, ý ông làm sao?”

Vẫn là như thế, khi hai mẹ con ý kiến khác nhau, lão Trần bị lôi ra làm trọng tài. Dù kiếp trước hay kiếp này cũng chả thay đổi gì.

Trần Triệu Quân trầm ngâm suy nghĩ, sau đó chậm rãi nói ra ý kiến của mình: “Hán Thăng là một người đàn ông, có được ý trí như vậy là rất tốt, nhưng việc học tập không thể lơ là.”

Nghe thấy Trần Triệu Quân ủng hộ Trần Hán Thăng, Lương Mỹ Quyên không vui: “Khi thằng bé này còn nhỏ nó rất biết nghe lời. Về sau, ông thường nói trẻ nhỏ cần xây dựng một tính cách độc lập, tạo cho nó tính cách cứng cỏi, bồi dưỡng ý thức gánh chịu. Ông luôn ủng hộ nó làm vài điều kỳ quái. Cho nên bồi dưỡng thành ra thế này,bây giờ tôi nói nó còn không nghe.”

Gia đình dân chủ bỏ phiếu 2-1, coi như thông qua phương án Trần Hán Thăng ‘một mình đi nhập học’ và đề nghị ‘làm công kiếm tiền’.

Lúc chuẩn bị đi ngủ, Lương Mỹ Quyên còn bày ra bộ dáng ủ rũ không vui.

Trần Triệu Quân an ủi vợ mình: “Phương diện học tập, Hán Quân không phải rất giỏi, nhưng bà chú ý quan sát. Con mình năng lực EQ* mạnh hơn rất nhiều so với bạn đồng lứa. Tài năng này vứt ra ngoài xã hội sẽ tỏa sáng rực rỡ.”

(*EQ: là viết tắt của Emotional Quotient. Chỉ số EQ của bạn tượng trưng cho mức độ thấu hiểu của bạn đối với người khác, những gì thúc đẩy họ và làm thế nào để làm việc một cách hợp tác với họ.)

Kiếp trước, Trần Hán Thăng sau khi tốt nghiệp là bắt tay vào gây dựng sự nghiệp. Khi thành công, khi thất bại, nhưng cuối cũng vẫn là thành công. Trong đó tính cách là một phần giúp hắn thành công, sự lỳ lợm không sợ thất bại cùng kỹ năng giao tiếp. Mà quá trình hình thành tính cách này có một phần rất lớn thuộc về Lão Trần.

“Ranh con, nhanh như vậy đã bắt đầu hiểu chuyện.”

Lương Mỹ Quyên lẩm bẩm một mình.

Lão Trần cười haha: “Nhà ta có đứa con sắp trưởng thành.”