Ta nguyện hoa nở ba kiếp đến khi rượu cũng ủ thành vị ngọt ta cũng nhất định sẽ chờ đợi người…
Nước mắt tôi rơi xuống…tiếng vỗ tay bên dưới khán đài ,mọi người đứng hết dậy khi tôi và bạn cùng lớp diễn một vở kịch có tên “ chín tầng mây”…Tôi là Thanh Xuân …cái tên mà cha mẹ đặt cho đứa trẻ được sinh ra vào mùa xuân như tôi…tôi cầm trên tay bó hoa lan đủ sắc màu mà cha tôi tặng…
Cha: con diễn hay lắm…
Mẹ: cũng bình thường thôi,ông nói thế nó lại tự mãn bây giờ…
Tôi quàng vai cha mẹ rồi cười lớn trong lời chúc mừng của bạn bè và đồng nghiệp…tôi là xuân năm nay 24 tuổi học năm cuối của trường đại học Y,hôm nay cũng là lần cuối cùng tôi và các bạn cùng lớp diễn trước khi chúng tôi ra trường…gia đình tôi khá cơ bản,bố và mẹ tôi cũng đều là bác sỹ…tôi từ nhỏ luôn sống trong sự bao bọc và tình yêu thương của cha mẹ…
Ra trường tôi cũng xin vào công tác tại một bệnh viện lớn trong thành phố…tôi đã có bạn trai hai chúng tôi dự định cuối năm nay sẽ kết hôn…anh hiện đang công tác cùng bệnh viện với tôi và là trưởng khoa phổi…Hôm nay hai chúng tôi đi ăn tối cùng nhau tôi thấy anh có vẻ rất vui khi tôi xin vào làm cùng bệnh viện với anh
Tôi: mai anh đi công tác ở đâu vậy
-anh đi bàn giao chuyên môn ở tỉnh sơn la ,có lẽ phải đi đến cả tháng
-lần này lâu vậy à
-uk nên đêm nay chúng ta về nhà anh được không?
-Đêm nay em có ca trực rồi
-em trực đến 2h thôi mà,anh chờ em ở nhà anh
-à vâng
Tú là người yêu tôi anh hơn tôi 13 tuổi ,khoảng cách tuổi tác có lẽ là thứ không quan trọng bởi vì anh ấy đã chờ tôi năm năm rồi…chờ tôi kể từ cái ngày tôi chỉ là tân sinh viên…với tôi anh là người đàn ông chỉn chu và rất chu đáo…
Ca trực đêm hôm đó vừa tan,tôi nhìn đồng hồ là 2h đêm,lái xe trên đường về nhà Tú… chợt tôi thấy bên vệ đường vài người đang đứng chỉ trỏ về một người nằm bất động trên đường do gặp tai nạn…tôi vội vã xuống xe…một sản phụ bị tai nạn, máu chảy đầy đường ….
sản phụ: làm ơn cứu con tôi
-chị yên tâm tôi là bác sỹ sản tôi nhất định cứu con của chị…
Trên đường đưa sản phụ vào viện trời đổ cơn mưa to,sản phụ kêu đau vì chân gãy làm đôi tay bị rách kèm theo cơn đau đẻ….
sản phụ: đau quá,ai đó cứu tôi với,em ơi chị đau quá
-cố lên chị đến viện em sẽ có cách…
Điện thoại Xuân bỏ lại trên xe nên Tú gọi nhỡ 3 cuộc..anh ta thở dài nhìn đồng hồ… lo lắng khi Xuân không nghe máy…
Ranh giới giữa con người và thần tiên cùng ma quỷ sống chung trong đất trời được thỏa thuận đến cả hàng vạn năm không ai được phép vi phạm hiệp ước….cho tới cái ngày đứa trẻ đó xuất hiện…
Tại động Hoa tử đinh hương…cô công chúa xứ hoa của giới thần tiên ôm cái bụng bầu lên cơn đau đẻ,mẹ của công chúa hoàng hậu xứ hoa lo lắng đi đi lại lại…kẻ dưới báo qua những cánh hoa tử đinh hương phát ra tiếng động…
” Hoàng Hậu điện hạ sắp về rồi ạ”
Hoàng Hậu: Đinh Hương rốt cuộc cha đứa trẻ là ai ,nếu con k nói thì khi cha con về con biết số phận đứa trẻ rồi đấy…
-con không thể nói,con xin lỗi mẹ nhiều
-con là đứa con bất hiếu,ta mặc xác con…ta không thể bao che cho con thêm nữa…(Vụt biến mất)
Đinh Hương khóc lớn khi thấy mẹ đẻ cũng bỏ rơi mình…cô tự đứng dậy và phong ấn hang động…tự mình sinh con ra không để tiếng đứa trẻ khóc vang ra bên ngoài….
Tại Thiên Đình …Thiên Đế đang ngồi họp thấy điểm sáng vụt qua ông ta nắm chặt tay…
Thừa tướng: gần đây ở biên giới của ma giới biển động dữ dội sóng gầm lên như báo hiệu một điều gì đó như đang sắp xảy ra liệu có phải bọn chúng lại đang nhăm nhe gì đó không?
Thiên đế: bao năm qua đã có hiệp ước thì nhất định sẽ k có chuyện bọn chúng dám làm càn được
-thần xin đi điều tra thêm…
Thiên đế vụt biến mất tới cổng hang động tử đinh hương,Vua đi xuyên qua phong ấn của công chúa xứ hoa…vào bên trong Vua thấy công chúa đang bế đứa trẻ cười nhẹ vs gương mặt tái đi…thấy đức Vua,đinh hương vội vã cúi chào
-người tới khi nào vậy
-em…em cố tình sinh ra nó
-nó là con của em mà điện hạ…em là mẹ thì có chết cũng phải sinh ra con của mình
-em bất chấp việc sắp kết hôn vs ta…
Đinh Hương lặng yên…
-người có vô vàn cô gái đẹp tại sao cứ nhất định phải là em …trong khi trái tim em chỉ dành cho mặc nhiệm Vua của ma giới
Vua nắm chặt tay
-em chọn ma giới mà không chọn thiên giới,trong cõi trời đất này còn có cô gái nào ngốc hơn em…
-phải,em rất ngốc…em ngốc đến mức dù sinh con cho người đó mà cũng chưa bh dám nói rằng ” em đã sinh con ”
Đinh Hương rơi nc mắt lên má đứa trẻ …
-đưa đứa trẻ đó cho ta ,ta và em sẽ kết hôn bình thường và sẽ không ai biết đến sự tồn tại của đứa trẻ này …
-không đâu,chúng ta k thể kết hôn Thiên Đế hãy quên em đi…
Thiên đế vụt tóm lấy đứa trẻ về tay mình,đứa trẻ ngủ ngon lành trên tay
-nó k thể tồn tại…
-k dc động đến con của em,nếu người động đến nó em nhất định sẽ tự vẫn ,nhất định sẽ chết ngay cho người xem
Đinh Hương đến tóm giằng lấy đứa trẻ rồi ôm chặt,Vua đứng nhìn một cách bất lực,ông ta quay đi buồn bã
-mai ta sẽ tới đón dâu,dù cho em có là cái xác thì ta cũng nhất định đưa e về hồi sinh lại còn đứa trẻ đó nhất định ta sẽ làm cho nó mãi mãi không hồi sinh,hãy tự mình kết liễu nó để nó có thể hồi sinh em có hiểu không?
Vua vụt biến mất còn đinh hương ôm con khóc nghẹn ngào…tiếng khóc vang khắp đất trời trong đêm…tối hôm đó Đinh Hương ôm con đến bờ vực ” đoạn vong” nơi ngăn cách thần tiên và ma giới…đứng bên kia bờ Vua của ma giới xuất hiện…
-Em khỏe không?
-người và em liệu có thể đến bên nhau không
-ta rất tiếc như ta đã nói vs em chúng ta không thể
-em hiểu rồi,đứa trẻ này là con của em và người nếu như để nó sống thì nó k thể sống ở ma giới cũng k thể sống ở tiên giới lại càng k thể theo em lên thiên giới
-em đã sinh con của ta…
Đinh Hương dơ đứa trẻ lên trước bờ đoạn Vong
-nếu như người đã tuyệt tình thì em cũng sẽ dứt bỏ hoàn toàn mối liên kết giữa em và người ,chúng ta từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt…
Đinh Hương thả đứa trẻ xuống đoạn vong xuyên,vua ma giới vội vàng ôm lấy đứa trẻ mặc cho nước biển đoạn vong làm bản thân bị thương khi chạm phải…
-em điên rồi
Vua ma giới ôm đứa trẻ đang nở nụ cười ,ông ta cười nhẹ xoa má con của mình
-để nó chết đi chẳng phải tốt hơn sao?
-chuyện ta và em gặp nhau hôm nay và chuyện em sinh đứa trẻ mong em hãy quên đi và tìm cho mình một hạnh phúc mới,ta luôn luôn mong em được hạnh phúc và bình an,đứa trẻ này ta sẽ tự có cách…tạm biệt em…
Vua biến mất đinh hương đứng bên bờ vực khóc lớn…
-không,trả lại con cho em mặc nhiệm,trả lại cho em
Tôi đang đứng cấp cứu,sản phụ mất rất nhiều máu….
Y tá: chị xuân sản phụ rất yếu em sợ
-nhất định phải cứu được cả mẹ và con …
Tôi chăm chú vào ca mổ và sau khi cả mẹ và con được cứu sống đội ngũ y bác sỹ chúng tôi òa khóc vì vui mừng ,tôi hai bàn tay đầy máu nhìn đứa trẻ ra đời mà lòng đầy niềm vui…ra bên ngoài rửa tay tôi giật mình khi đứng bên ngoài ô cửa sổ một người đàn ông trong bộ vest đen tay đang bế một đứa trẻ…
-đêm rồi anh k nên cho bé ra ngoài đâu ạ
-cô là Hà Thanh Xuân
-dạ vâng đúng rồi ạ
-cô sẽ chết trong vòng 1 tiếng nữa
-anh nói gì vậy tôi k hiểu
Tôi tiến lại gần cửa sổ thì không thấy người đàn ông đó đâu nữa…Tôi thấy kì lạ và rồi rời bệnh viện…trên xe tôi gọi lại cho Tú
Tú: anh biết ngay là em có ca cấp cứu mà,thôi không sao về đi anh vẫn đang chờ em
-em đang về rồi đói meo rồi này
Xuân đang lái xe thì đột nhiên một con xe tải to đâm ngược chiều định lao vào hai mẹ con chở xe đạp đi bán rau sáng sớm Xuân nhấn ga lao lên chắn thì xe lao vào xe Xuân…chiếc xe văng ra Xuân vung điện thoại khỏi bàn tay…máu me đầy đầu và cổ,mảnh kính cắm xiên ngang cổ họng tôi có lẽ sẽ chết…
Tiếng khóc,tiếng người yêu đau buồn gọi tên trong cơn say khiến tôi bừng tỉnh…nằm trong một cái hang đá lạnh lẽo,một người đàn ông đốt lửa ngồi quay lưng lại …tôi tiến tới thì người kia lên tiếng
“cô đã chết rồi,ở đây tôi đã lưu giữ linh hồn của cô vì cô trùng ngày tháng năm sinh vs con của tôi”
Người đàn ông quay lại hai mắt chảy máu ròng khiến tôi sợ hãi
-tôi không biết anh là ai,đã chết và giữ linh hồn gì đó tôi thật sự không hiểu đâu ạ
-ta là mặc nhiệm là Vua của ma giới
Ông ta rút ra một cánh hoa tím đưa cho tôi
-cái này là gì ạ
-là con của ta bị dính nước biển đoạn vong nên ta chỉ còn cứu được một phần của nó…
-vậy thì có liên quan gì tới tôi ạ
-ta cần linh hồn của con người để con ta có thể tái sinh và k bị ảnh hưởng ,ngươi ăn ở có đức độ kiếp sau sẽ dc tu tiên và con của ta vốn dĩ là thần tiên nhưng nó k may bị yểu mệnh nên ta muốn gửi gắm chút linh khí còn lại vào ngươi để có kiếp sau ít nhất ta cũng được nhìn thấy con lớn và trưởng thành…ta mong con vượt qua mọi nguy nan của đất trời.
cánh hoa bay lên tôi ngoảnh lại nhìn cha mẹ đang ở cùng anh trai và chăm con cháu,Tú cũng cpi kết hôn,…có lẽ tôi ra đi cũng là do số mệnh sắp xếp,nắm lấy cánh hoa tôi đưa vào miệng,người đàn ông nhắm mắt vẻ buồn bã…
500 năm sau…
Hoàng Hậu xứ hoa hôm nay ngồi bên ngoài nắm chặt tay khi phi tần chuẩn bị sinh hạ con cho Đức Vua
Hầu gái: thưa người,vương phi đã sinh được một tiểu công chúa ạ,công chúa khi sinh ra thì cánh hoa Đinh Hương bay khắp phòng ạ
-đinh hương,không thể nào ,chỉ ta mới có thể sinh ra Đinh Hương cô ta k thể nào giống như ta được
Vua xứ hoa lừ mắt đi ra
-đừng nhắc đến cái đứa con vô dụng bất tài của cô ,nó làm xấu hổ cả xứ hoa này,500 năm trc chỉ vì nó nhẩy xuống biển đoạn vong mà ta xấu hổ vs cả thiên giới,xấu hổ vs thiên đế,cô nghĩ con cô là ai mà lại từ chối lấy Thiên đế người đứng đầu cả đất trời …
-người k đau buồn vì mất con mà chỉ giữ thanh danh cho bản thân hay sao
-k có đứa này sẽ có đứa khác,ta sẽ đặt tên nó là Thanh xuân và trong lòng ta chỉ có đứa trẻ này duy nhất là con đó chính là Thanh Xuân…
Hoàng hậu xứ hoa rơi nc mắt….
Tại Thiên Giới…
Thái thượng lão quân ngồi đần mặt nhìn sổ sinh tử…
-kì lạ nhỉ sao đứa trẻ Hà Thanh Xuân này lại có linh khí mạnh mẽ của tiên giới nhỉ
-do có đức độ cứu người đó ạ
-ý ta nói là linh khí cơ ta cảm nhận thấy rõ ràng con bé có mùi của một loài hoa nào đó,chưa tu tiên làm sao đã có linh khí được…
Lật tiếp trang sau thấy đã tái sinh vào nhà gia tộc xứ hoa
-úi người cảm nhận đúng quá ,cô ấy đúng là dc làm con gái của Vua xứ hoa rồi ạ,đúng là con người ăn ở có đức độ sẽ dễ tu tiên
-ta cảm thấy có gì đó sai sai mà chưa nghĩ dc ra …ta phải nghiên cứu vụ này …
12 năm sau Thanh xuân đã trở thành một đứa trẻ nghịch ngợm hiếu động …con bé đang cầm chong chóng chạy trong vườn thì va phải Hoàng hậu…
-con…con xin lỗi mẫu hậu ạ
-con k đi đọc sách mà giờ này lại ra đây chơi
-mẹ con nói cho nghỉ giải lao ạ
-mẹ của con chỉ là một con người thấp kém được độ tu tiên nên làm sao hiểu hết lễ nghĩa và học thức của tiên giới
-mẫu hậu đang khen mẹ ạ…
Lời đứa trẻ 12 tuổi ngô nghê khiến cung nữ phì cười mà k dám cười lớn…mẹ của Thanh xuân từ xa lên tiếng
-thanh xuân lại đây con
Mẹ của Thanh xuân đi ra cúi chào Hoàng Hậu
-tiểu công chúa còn nhỏ tuổi xin người nói năng giữ chừng mực
-đừng cậy mình sinh dc con mà lên mặt dậy đời ta,ngươi có thân phận thấp kém như ngươi lại dám nói chuyện ngang hàng vs ta sao
-tiện thϊếp k dám nhưng thân phận cao quý hay thấp kém cũng chỉ là đàn bà ,mà đàn bà thì chỉ nên sinh con đẻ cái và k cần biết nhiều đúng k ạ,nếu k có việc gì thần xin lui về dậy dỗ con cái cho thật tốt để điện hạ và hoàng hậu k bận lòng…
Hoàng Hậu tức giận nắm chặt tay…đúng lúc đức vua đi ngang qua
Vua: Thanh xuân con có muốn đi săn vs ta không?
-con có ạ
-giỏi lắm đi nào …
Tới một khu vườn toàn thú dữ nghe nói có cả những con yêu tinh ăn thịt Thanh xuân lại càng khoái trí,12 tuổi công chúa xứ hoa giỏi cầm kì thi họa lại còn giỏi cưỡi ngựa săn bắn nổi tiếng trong tam giới…đoàn tùy tùng và Thanh xuân đuổi một con sư tử lên tới tầng mây thứ 9 …lên tới tầng thứ 9 mây mù bao phủ Thanh xuân bị lạc…cô gái lao tới chỗ con sư tử định đâm thì con sư tử chồm lên vồ con ngựa chết tại chỗ…Thanh xuân bị văng cung tên ra khỏi tay ..
“cha…cha ơi con k còn cung…cha…cha có nghe con gọi k,con sư tử đang vồ đến chỗ con rồi ạ”
Không có ai Thanh xuân chạy vội vã con sư tử đuổi theo vẻ khát máu…thanh xuân gọi lớn ” cha ơi cứu con”
Va vào một người đàn ông mặc chiếc áo trắng tôi thấy người đó mặt chỉ là một cái đầu lâu xương xẩu…tôi hét lên sợ hãi ” ôi mẹ ơi”
con sư tử vồ đến nơi thấy người đàn ông đó liền cúi gập người nằm ngoan ngoãn dưới chân…người đó đi tới gần chỗ tôi…
-ngươi nếu không định gϊếŧ nó thì nó cũng sẽ k gϊếŧ ngươi
-ngài,ngài là ai ạ sao mặt ghê vậy ạ xấu hơn cả một xác chết
Người đàn ông cười vang vọng đất trời
-vậy ta hỏi nhóc trước,nhóc từ đâu tới
-người có biết hoa tử đinh hương không,tôi được sinh ra từ hoa tử đinh hương
-tử đinh hương?
-đúng rồi ạ tôi được sinh ra từ những bông tử đinh hương,vậy người là ai có thể trả lời được rồi đấy ạ
-ta sao,vậy ta đố nhóc ta là ai
-tôi đoán chú là một ông chú già,rất già thì bộ mặt mới k còn chút thịt nào…
-đúng thế ta đã rất già rồi
-vậy có thể trả lời tôi người là ai không
Tôi thấy những con rồng,những con sư tử bay tới nằm phục dưới chân người đàn ông đó
-ta là người tạo ra những bông Tử Đinh Hương …
-cháu không hiểu
-khi nào ngươi 18 tuổi ngươi nhất định sẽ hiểu
-vậy khi đó cháu lại có thể tới đây gặp người không
Người đó cười nhẹ
-ngươi k sợ ta sao
-lúc đầu thôi ạ những con thú này còn phải sợ người thì có lẽ người mới là kẻ đáng sợ đó ạ
Người đàn ông cười tươi rồi xoa đầu đứa trẻ
-Ta đã nhìn thấy biển và hoa cùng gió trong ngươi…đứa trẻ đáng thương…
Tôi đột nhiên rơi nước mắt rồi thấy xung quanh tôi và người dàn ông này hoa tử đinh hương tím rơi lả tả,ông ta nắm lấy những bông tử đinh hương rồi gài lên tóc tôi…tôi nắm lấy tay người đó và người đó chợt dừng lại
-khi tôi 18 tuổi chú già nhất định phải là chú rể của tôi nhé
Tôi gài lên ngực áo ông ta 1 bông tử đinh hương
-ta thiên mệnh khước từ trái tim,thiên tính nhấn chìm con người…
Nói xong câu nói đó tôi đang định hỏi thì thấy tôi đang ở bên dưới cánh rừng …cha tôi vội vã hốt hoảng
-con đã đi đâu vậy con có biết ta đi tìm con vất vả thế nào không ?
-con…con vừa đi lạc ở trên mây ạ
-mây sao?
-dạ vâng trên đó con đã gặp một người đàn ông mặt như cái đầu lâu vậy ,ông ta nói những lời rất khó hiểu
Thây tay cha tôi run lên
-con đã lên tầng thứ mấy
-hình như đó là tầng mây cao nhất ,tầng mây thứ 9 ạ ,ông ấy nói ông ấy tạo ra những bông tử đinh hương là sao vậy cha
Vua xứ hoa buông thõng tay khi nghe con gái nói
“con còn hẹn năm 18 tuổi nhất định sẽ cưới người đó làm chú rể nữa”
Vị vua cao ngạo xứ hoa như chết lặng trước lời đứa con gái 12 tuổi ngô nghê k hề biết bản thân vừa gặp ai?…