Triệu Thành rất nổi nóng,
hắn
một
mực nghĩ đến giấc mơ của Minh Lạc, vì chuyện đó hoang đường mà quỷ dị, cho nên nhất thời
không
lên tiếng.
Ai biết Minh lạc lại toát ra
một
câu “ Thϊếp
không
phải người ghen tỵ như vậy, nếu vương gia
đã
thích nữ tử khác muốn nạp làm trắc phi, thϊếp cũng
sẽ
không
phản đối” chuyện nàng ghen hay
không
ghen
không
phải trọng điểm, từ xưa đến nay cuộc sống của
hắn
không
để người khác an bài.
Cho nên câu đó của nàng làm
hắn
mười phần chán ghét.
Nhưng lúc này
hắn
cũng
không
muốn so đo với nàng chuyện này,
hắn
càng muốn biết giấc mơ của nàng hơn
Cho nên
hắn
hỏi “ nàng còn mơ thấy gì?”
Minh Lạc sững sờ, lúc nãy nàng còn
đang
vắt hết óc suy nghĩ nên giải thích với
hắn
như thế nào, nhưng còn chưa
nói
xong
hắn
lại lạnh băng hỏi nàng còn mơ thấy gì, ánh mắt
hắn
làm nàng
không
nhìn thấu.
Nếu
hắn
không
muốn người khác biết
thì
ngươi vĩnh viễn cũng
không
đọc được gì từ ánh mắt và biểu
hiện
của
hắn.
Minh Lạc
không
hiểu
hắn
có ý gì, nhưng nàng biết
sự
thật
nàng sống lại năm 15 tuổi là quá mức
không
thể tưởng tượng, mà đời này có nhiều chuyện
không
giống kiếp trước, nàng
nói
cho
hắn
những thứ đó,
hắn
tin cũng được, nếu
không
tin
thì
nàng
sẽ
mượn cớ là giấc mơ- nếu
không
lúc
đang
sủng
nói
chuyện dễ dàng, lúc thất sủng
thì
đó
sẽ
thành tội danh, bùa đòi mạng.
Huống chi kì
thật
nàng
không
muốn
nói
những chuyện đó,
một
chút thôi cũng là chuyện hao phí tâm thần.
Nàng có chút hối hận vì xúc động nhất thời mà
nói
những lời kia.
Nhưng cũng nên đem những lời đó
nói
cho tròn.
Cho nên nàng nghĩ nghĩ,
nói: “chỉ là
một
đoạn ngắn, thϊếp cũng
không
rõ
ràng, chỉ là ngẫu nhiên mơ
một
giấc mơ
không
đầu
không
đuôi, kì
thật
đều có chút hỗn loạn.”
Lại
nói
“ vương gia, người còn nhớ lần đầu chúng ta gặp mặt
không? ở kị xạ trận trong cung?”
Triệu Thành nhíu mày.
Đương nhiên
hắn
nhớ kĩ, lúc đó Khánh AN đế hỏi các nàng ai nguyện ý làm bia bắn cho
hắn, nàng
nói
“ Thần nữ
không
dám, tiễn thuật của Túc vương gia tốt nhưng cũng có vạn nhất, thần nữ sợ chết” lúc đó cảm xúc của nàng với mình rất mãnh liệt, là bài xích, địch ý và sợ hãi.
Minh Lạc nhìn thần sắc của Triệu Thành, quả nhiên là
đang
lâm vào hồi ức, lạnh băng và áp lực cũng giảm
đi,
âm
thầm thở ra, quả nhiên
nói
sang chuyện khác là đúng.
Nàng giật giật khóe miệng
nói
“ vương gia, kì
thật
thϊếp tin tưởng tiễn thuật của người, khi đó thϊếp
không
phải sợ vạn nhất cũng
không
phải sợ chết. Thϊếp chỉ nghĩ vương gia nhất định
sẽ
không
thích nữ tử nhát gan nhu nhược,cho nên mới cố ý
nói
như vậy.”
Triệu Thành nhìn nàng, thầm nghĩ, cái này
hắn
đương nhiên biết, nhưng
hắn
không
lên tiếng mà chờ nàng
nói
tiếp
Minh Lạc nhìn
hắn
nói
“ kì
thật
vương gia đánh lui Bắc Cốt, gϊếŧ phản tặc, giải vây kinh thành, khi đó thϊếp cũng rất kính
yêu
vương gia. Nhưng đêm đó trước khi vào cung, thϊếp nằm mơ
một
giấc mơ, trong mơ thϊếp thành vương phi của vương gia, sau đó Lăng thái phi lấy danh nghĩa của vương gia ban rượu độc cho thϊếp.”
Minh Lạc cảm giác ánh mắt Triệu Thành nhìn mình trầm xuống, nhưng vẫn kiên trì
nói
“ cho nên, mặc dù giấc mộng này rất hoang đường, thϊếp
không
muốn tin nhưng cảm giác kia quá chân
thật, mùi vị của rượu độc giống như còn lưu lại trong miệng, loại đau đớn của lục phủ nguc tạng đó, dù
không
tin thϊếp cũng cực kì sợ hãi, cảm thấy chắc là ông trời
đang
cho thϊếp
một
cái cảnh cáo cho nên ở kị xạ trận thϊếp mới biểu
hiện
như vậy.”
“ khi đó thϊếp mơ hồ biết người nhà có ý để thϊếp gả cho vương gia, cho nên lòng càng sợ hãi, nghĩ đến chỉ cần vương gia ghét thϊếp
sẽ
không
muốn cưới thϊếp.”
Triệu Thành nghe nàng
nói
“loại đau đớn của lục phủ nguc tạng “, lòng
không
khỏi hung hăng thắt lại,
hắn
không
biết đau đớn lúc nàng bị độc phát nhưng lại biết lúc nhìn thấy nàng bỏ mình lòng mình
đã
đau nhức thế nào.
hắn
cầm bàn tay
nhỏ
của nàng, có chút dùng sức nắm lấy.
nói
như vậy, mọi chuyện đều hợp lý.
hắn
vẫn nhớ kĩ cảm xúc bài xích và sợ hãi của nàng trong lần đầu gặp mặt, còn có nàng từng hỏi
hắn,
hắn
có thể sai khiến người khác gϊếŧ nàng
không, nguyên nhân là vì cái này sao? còn có những huyễn cảnh chợt lóe trong đầu mình....
“ nàng còn nhớ mơ lúc bị độc chết nàng mặc y phục gì, ở đâu, còn có tướng mạo của nha hoàn phục thị như thế nào
không?” Triệu Thành hỏi.
Đây là chuyện gì a?
Minh Lạc hồ nghi nhìn Triệu Thành nhưng
không
nhìn ra được đầu mối nào.
Có lẽ
hắn
muốn từ câu trả lời và thần sắc của mình để xác nhận những gì mình
nói. Nếu là
nói
dối
thì
thần thái, biểu lộ và nội dung
sẽ
khác so với lúc đầu.
Nàng gật đầu, nghiêm túc nghĩ nghĩ,
nói: “ thϊếp nhớ, trong mơ hôm đó thϊếp mặc y phục màu xanh nhạt,
trên
đầu chỉ có phượng trâm bạch ngọc đơn giản, nơi đó hẳn là vương phủ, nha hoàn phục thị bên người.. thϊếp nhớ lúc được ban chết, bên người có
một
nha hoàn, nhưng
hiện
tại nàng ta
không
có trong phủ. Nhưng tướng mạo của nàng thϊếp còn nhớ kĩ, sau khi chúng ta hồi phủ thϊếp có thể vẽ chân dung của nàng ta, nếu là, nếu là tương lai nàng ta xuất
hiện, vương gia liền biết thϊếp
không
có
nói
dối.”
Y phục màu xanh nhạt, phượng trâm bạch ngọc, giống như đúc hình ảnh lóe lên trong đầu
hắn, nhưng từ khi quen biết
hắn
chưa từng thấy nàng dùng qua, cho nên
không
cần chân dung của nha hoàn kia
hắn
liền biết nàng
không
nói
bừa, chí ít nàng
không
hể
nói
dối nửa câu về giấc mơ đó.
Tay Triệu Thành bỗng nhiên nắm chặt, l*иg ngực dâng lên
một
cỗ hỏa khí khó ức chế.
Vì nha hoàn kia dám
nói
với
hắn, nàng ta
không
biết gì, lúc vào phòng
đã
thấy vương phi như vậy!
Dù đây chỉ là giấc mơ,
hắn
cũng
không
chịu đựng được.
Nhưng
hắn
đã
quên
hắn
đang
cầm tay Minh Lạc,
hắn
bóp mạnh như vậy, làm Minh Lạc cảm thấy tay mình cũng sắp gãy mất, nàng kêu
một
tiếng ‘ vương gia’ liền nghe
hắn
lạnh lùng
nói
“ tốt, nàng về vẽ chân dung nha hoàn đó ra, ta muốn tìm nàng ta sau đó nghiền xương thành tro.”
Minh Lạc kinh sợ, ngay cả đau đớn
trên
tay cũng quên, ngẩng đầu nhếch miệng nhìn
hắn.
Hồi lâu nàng mới mang theo chút cẩn thận
nói
: “ vương, vương gia, ngài tin lời thϊếp
nói
sao?”
Trong mắt Triệu Thành lóe lên lệ khí,
hắn
thả lỏng tay nhưng vẫn nắm chặt
không
lên tiếng.
Có tin hay
không?
hiện
tại
hắn
lo lắng chính là do nàng
nói
một
câu, ‘giấc mơ đó có phải ông trời
đang
cảnh cáo nàng’, là tiên đoán về tương lai.
hắn
không
có khả năng luôn canh giữ bên cạnh nàng,
hắn
rất
rõ
điều đó, vì quyền thế, nếu có cơ hội người bên cạnh
hắn
hoàn toàn có thể dám độc chết nàng, sau đó lừa gạt mình
nói
nàng tự sát.
Khó trách nàng luôn sợ hãi người bên cạnh mình
Trong nháy mắt đó, thậm chí
hắn
sinh ra tâm tư sớm diệt trừ Lăng thái phi và Lăng Chiêu,
hắn
cho tới bây giờ đều
không
phải người đa tình.
Lệ khí của Triệu Thành trùng điệp,
hắn
không
nói, Minh Lạc
không
biết
hắn
suy nghĩ gì,
không
dám lên tiếng nữa, nàng cẩn thận nghĩ lại việc này, cảm thấy mình tuyệt đối
không
nên
nói
nhiều, để tránh mọi chuyện mất khống chế, lưu lại mầm tai vạ trong tương lai.
Trở lại vương phủ, dưới ánh mắt hung ác nham hiểm của Triệu Thành, nàng có chút nơm nớp lo sợ vẽ chân dung của nha hoàn kia ra- nha hoàn kia từng phục thị nàng hai năm cho nên tướng mạo của nàng ta nàng tương đối
rõ
ràng. Nha hoàn này là Lâm ma ma điều từ trang viên tới, là nữ nhi của
một
quản trang.
Triệu Thành nhìn bức họa kia, sắc mặt trầm hơn.
Minh Lạc nhớ
hắn
nói
muốn tìn nha hoàn kia sau đó nghiền xương thành tro, nàng
không
muốn lấy chuyện chưa phát sinh kiếp này mà định tội cho người khác, làm mình mang danh
yêu
ngôn mê hoặc chủ, huống chi nàng cũng
không
rõ
kiếp trước nha hoàn kia có
thật
sự
có tội, cho nên
nói
“ vương gia, đó bất quá là
một
giấc mơ, có thể
không
phát sinh cũng chưa biết chừng.”
nói
đến đây Minh Lạc dừng lại, trong đầu nàng lại nghĩ đời này nàng đương nhiên
sẽ
không
để mọi chuyện phát sinh như thế.
Triệu Thành nghe như thế mặt càng khó có hơn, cái gì gọi là”có thể
không
phát sinh cũng chưa biết chừng.”?
Minh Lạc
không
chú ý đến khuôn mặt đen thui của Triệu Thành – dù sao từ khi nàng
nói
đến giấc mơ đó mặt
hắn
vẫn luôn đen, nàng dừng
một
chút
nói
tiếp “ mà lại, nàng ta chỉ là
một
nha hoàn,
không
chừng tương quan của nàng
không
rõ
ràng, thϊếp nghĩ vương gia
không
cần... nhưng mà nếu có thể tìm được nàng ta cũng tốt, chí ít vương gia biết là thϊếp
nói
thật, còn có nếu tìm thấy nàng ta thϊếp cũng
không
muốn làm gì nàng ta, vì thϊếp muốn chờ xem người đứng sau lưng nàng ta là ai”
Triệu Thành nhìn nàng sâu
một
cái “ được, việc này giao cho Ninh Nhất, có gì tiến triển nàng hãy hỏi Diệp Ảnh” Ninh Nhất là thống lĩnh Ám Bộ kinh thành, Diệp Ảnh cũng là thuộc hạ của
hắn.
Minh Lạc đáp ứng, cuối cùng cũng thả được
một
ngụm lớn.
Chỉ là rất nhanh nàng phát
hiện
mình xả hơi hơi sớm, cũng biết hậu quả của việc
nói
lung tung, hôm đó cảm xúc của Triệu Thành
rõ
ràng
không
đúng, nhất là đêm, mấy ngày trước dù
hắn
có quá đáng nhưng coi như cũng quan tâm, nếu nàng khóc đến hung ác, cầu
hắn
thật
tốt
hắn
sẽ
miễn cưỡng khống chế, mà đêm nay lại cực kì vô độ,
hắn
rõ
ràng là
đang
phát tiết gì đó – cái này khiến minh lạc hiểu lầm là
hắn
tức giận, những cũng
không
biết
hắn
tức giận gì.
Nhưng nàng có chút minh bạch chuyện xảy ra ở kiếp trước, vì nàng phát
hiện
nếu
hắn
tức giận hoặc bất mãn
sẽ
không
nói
ra mà chỉ
âm
trầm như vậy, cho nên kiếp trước
hắn
mới đối xử với nàng như thế, ngược lại tâm tình
hắn
tốt mới có khả năng
nói
với mình.
Liền là
không
thể đắc tội chứ sao.
***
Hành trình rời kinh
đi
Bắc Địa của Triệu Thành và Minh Lạc định là mùng 6 tháng 6
Sáng sớm mùng 4 tháng 6, Minh thái hậu phái người đến Túc vương phủ đón Minh Lạc vào cung, nữ quan
nói
thái hậu tưởng niệm vương phi nương nương muốn nàng ở lại cung
một
đêm, bồi thái hậu
nói
chuyện.
Triệu Thành
không
nguyện ý, từ sau hôm hai người
nói
chuyện về giấc mơ,
hắn
liền căng thẳng, đừng
nói
ở lại
một
đêm, vào cung thôi
hắn
đã
không
nguyện ý.
Cho nên Triệu Thành trực tiếp đen mặt với nữ quan
nói: “ hai hôm nữa vương phi phải lên đường,
không
rảnh vào cung.”
Nữ quan nơm nớp lo sợ, mặc dù nàng ta sợ hãi nhưng nếu như vậy mà về
sẽ
không
có cách nào phục mệnh với thái hậu, cho nên quỳ xuống
không
chịu đứng lên, nhưng lại
không
dám
nói
gì ngỗ nghịch Túc vương,
trên
trán chảy mồ hôi,cẩn thận dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Minh Lạc.
Minh Lạc!... nàng cũng
không
muốn đắc tội
hắn, càng
không
muốn vào cung.
Nhưng muốn hay
không
là
một
chuyện,
hiện
tại nàng
không
thể trở mặt với thái hậu.
Cho nên nàng tươi cười với nữ quan
nói
: “ Tuần nữ quan, vì thời gian vội vàng cho nên có nhiều chuyện ta chưa an bài thỏa đáng, ngươi hồi cung bẩm báo với thái hậu nương nương, hôm nay tổ phụ tổ mẫu
sẽ
đến vương phủ tam biệt ta, cho nên hôm nay ta
không
tiện vào cung, sáng sớm mai ta
sẽ
vào cung thăm hỏi thái hậu.”
Mặc dù
không
đạt được mục đích nhưng tốt xấu cũng
không
hoàn toàn cự tuyệt,hôm nay lại là lão thái gia và lão phu nhân phủ Thừa Ân công đến vương phủ, nàng ta về bàn giao cũng
không
kém, cho nên nữ quan mới cáo lui hồi cung phục mệnh.
Lúc nữ quan hồi cung phục mệnh, mInh Tú
đang
bồi thái hậu
nói
chuyện ở Từ Thọ cung, nghe thấy liền cười nhạo,
nói: “ mẫu hậu, thần thϊếp
đã
nói
với người, tam muội đến Túc vương phủ
thì
chỉ nhớ mình là Túc vương phi, nơi nào còn nhớ mình là nữ nhi Minh gia, nhớ đến những
yêu
thương người dành cho nàng nhiều năm qua?”
Chẳng qua là sói mắt trắng thôi.
Minh thái hậu nhíu mày, dù sao Minh Lạc cũng
đã
lấy chồng, kì
thật
nàng
không
chịu vào cung là điều rất bình thường, nhất là lần trước hoàng đế
nói
lời mạo phạm nàng, nàng liền cực kì sợ hoàng đế, rất ít vào cung, cho nên nàng
nói
mai mới tiến cung hoàn toàn nằm trong dự liệu của Minh thái hậu. Minh thái hậu nhíu mày là vì Minh Tú..
Thái độ khác thường của hoàng đế với Minh Tú mấy ngày qua,
không
nói
đến việc đó quỷ dị, ngay cả Minh Tú, Minh thái hậu cũng cảm thấy thay đổi
không
ít- người ngoài có khả năng
không
cảm thấy, nhưng khôn khéo nhạy cảm như Minh thái hậu nhìn ra được Minh Tú
đã
thay đổi, nếu là trước đây nàng ta
sẽ
không
nói
với ngữ điệu châm ngòi
không
thèm che giấu như vậy.
Minh thái hậu cho nữ quan lui ra,
nói
với Minh Tú “ mệnh phụ triều đình lưu lại trong cung vốn cũng là
không
hợp cung quy, chẳng qua ai gia nghĩ tam muội ngươi sắp rời kinh, cho nên mới
không
để ý, nhưng a Lạc cố kị cũng là chuyện đương nhiên, huống chi hôm nay tổ phụ tổ mẫu người
sẽ
đến Túc vương phủ? A Tú, ngươi là hoàng hậu trung cung, tam muội ngươi là mệnh phụ của trọng thần triều đình, ngươi nên rộng lượng, bỏ chấp niệm, chung sống
thật
tốt với nàng mới đúng.”
Minh Tú thầm nghĩ, đúng vậy, đương nhiên mình phải chung sống ‘
thật
tốt’ với nàng.
Nhưng
trên
mặt lại bày ra thần sắc nũng nịu, thân mật,
nói: “ mẫu hậu, cái này nhi thần tự nhiên là biết, chỉ là ở chỗ mẫu hậu nhi thần
không
muốn giả vờ giả vịt, trong lòng nhi thần nghĩ gì
sẽ
nói
thẳng với mẫu hậu, nếu có gì
không
đúng mẫu hậu cũng có thể trực tiếp khiển trách nhi thần, nhi thần
sẽ
sửa đổi.
Minh thái hậu vỗ tay nàng ta, trong lòng thở dài.
Hai người
đang
nói
chuyện, có nữ quan thông báo là Thăng Bình đại trưởng công chúa mang theo Ôn Nhã huyện chủ xin bái kiến.
Minh thái hậu nhìn thần sắc khẽ biến đổi của Minh Tú, Minh thái hậu buông tay minh Tú ra, ngồi thẳng dậy
nói
“ tuyên các nàng vào
đi.”
Mà Minh Tú vô ý thức sờ lên bụng mình, nàng ta nghĩ
không
biết nàng ta có phải hay
không
đã
có hài tử, nếu nàng ta có hài tử
không
biết đại trưởng công chúa và Ôn nhã
sẽ
có phản ứng gì,
cô
mẫu
sẽ
có phản ứng gì?
Nhưng nàng ta cũng
rõ
ràng, các nàng
đã
cất công làm nàng ta
không
có hài tử, nếu nàng ta
thật
sự
có sợ là các nàng
sẽ
động thủ, cho nên trước đó nàng ta nên làm tốt chuẩn bị.