Ngoại Thích Chi Nữ

Chương 63

Minh Lạc nghe

hắn

nói

vậy liền ngẩn ngơ, mỗi khi nàng nghĩ mình

đã

tiến bộ

thì

rất nhanh bị đánh tỉnh – so với những người này, nàng còn kém xa.

Cho nên nàng luôn nhắc mình phải cẩn thận, tỉnh táo tự kiềm chế.

Nàng bước đến nhìn ngọc bội trong tay Triệu Thành,

nói

: “ nếu vậy, trước khi làm xong ngọc bội giar, thϊếp vẫn là mang theo ngọc bội này

đi, miễn cho



mẫu làm ra chuyện gì,

không

triệt tiêu được bất hòa

thì

luôn khó lòng phòng bị. mà lại thϊếp

không

giúp gì được vương gia

thì

cũng

không

thể tạo thêm phiền toái cho người.”

Triệu Thành nhìn thần sắc lo lắng

không

yên của nàng, nhưng có chút

không

giống với thường ngày khi nàng

nói

đến người Minh gia và thái hậu, ngoài vẻ chán ghét còn có thêm chút lười biếng và lãnh đạm, có thể vì nguyên nhân hôm qua nên trong mắt Triệu Thành thần sắc nàng lưu chuyển dù

đã

che đậy nhưng

không

che được hết vũ mị và hờn dỗi.

Thấy thế tâm Triệu Thành lại động

không

thôi.



hắn

rất cao hứng với những gì nàng

nói, nàng

nói

“ thϊếp

không

giúp gì được vương gia”, cho thấy tâm nàng đặt

trên

người

hắn.

Hặn đột nhiên hối hận trước đó

đã

đề nghị dẫn nàng

đi

dạo vương phủ, còn

không

bằng ở phòng, dù chỉ cọ xát được chút xíu cũng tốt.- nghĩ đến hôm qua Minh lạc bị chơi đùa đến chết

đi

sống lại nhưng với

hắn

thì

chỉ là chút

nhỏ,

hắn

phải áp chế lâu như vậy,

một

chút đó hiển nhiên

không

đủ.

Minh Lạc dứt lời liền muốn rút ngọc bội trong tay Triệu Thành nhưng phát

hiện

không

rút được, còn thấy ánh mắt xâm chiếm

không

thèm che giấu của

hắn, nàng liền giật mình-

đang

nói

chuyện, sao

hắn? lúc này vừa rời giường, nàng vừa thay y phục,

hắn…

Minh Lạc lập tức rút tay về, chỉ là nàng vừa quay người

đã

bị Triệu Thành ôm từ phía sau, sau đó khí tức của

hắn

liền trùm lấy nàng.

Người này quả thực

không

thể

nói

lý.

Toàn thân nàng đều đau, nhưng coi như nàng cũng hiểu

hắn, biết mình cứng nhắc với

hắn

khẳng định

không

có chỗ tốt, cho nên

không

đẩy

hắn

ra, chỉ là khi

hắn

chuẩn bị hôn nàng,

thì

nàng mềm giọng

nói” vương gia, thϊếp

thật

đói, cả ngày hôm qua cũng

không

được ăn gì đâu.”

Đương nhiên Triệu Thành

không

có khả năng

không

cho nàng ăn sáng, kì

thật

hắn

cũng

không

định làm gì, chỉ là khó kìm lòng muốn ôm hôn

một

cái,

không

ngờ lại dọa làm nàng cầu mình,

hắn

nhịn

không

được ôm nàng cọ xát hồi lâu.

Dù sao cũng đều là lỗi của nàng.

***

Hai người vừa dùng xong đồ ăn sáng, đại quản gia Lâm Phúc liền tới báo thái hậu nương nương đưa lễ vật tới.

Mấy ngày trước, thái hậu, tiểu hoàng đế còn có hoàng hậu Minh Tú

đã

đưalễ vật cho Minh Lạc và Túc vương, sáng sớm lại ban thưởng, hiển nhiên là có ý để Triệu Thành mang Minh Lạc vào cung tạ ơn.

Minh Lạc quay đầu nhìn Triệu Thành, hỏi: “ vương gia, chúng ta phải vào cung thỉnh an thái hậu sao?”

Lông mày Triệu Thành cũng

không

động

một

cái, ôn nhu

nói



không

cần, thân thể nàng khó chịu, hai ngày tới cứ nghỉ ngơi

thật

tốt, mấy ngày nữa chúng ta

sẽ

tiến cung.”

Lúc đầu

hắn

nói

cũng

không

có gì

nói

đến chững chạc đàng hoàng nhưng

hắn

lại

nói

‘ thân thể khó chịu’, vì sao thân thể Minh Lạc khó chịu, nội tâm nàng

không

được tự nhiên, mặt liền đỏ lên.

Đích xác toàn thân nàng đều khó chịu, người trong cung đều là nhân tinh, nàng vào cung như vậy

không

thể

không

lộ dấu vết, nàng nửa điểm cũng

không

muốn vào cung gặp người làm người ta bực mình, hoàng đế, Minh Tú còn có thái hậu.

Nàng có chút bất mãn nhìn thoáng qua Triệu Thành, nàng tự nhận đó là biểu lộ bất mãn nhưng trong mắt Triệu Thành lại là kiểu giận

yêu,

đang

nũng nịu với mình,

hắn

rất là hưởng thụ.

Lâm Phúc rời

đi, Minh Lạc có chút do dự hỏi Triệu Thành “ vương gia, người cố ý kích giận thái hậu nương nương và bệ hạ sao?”

Trước kia nàng vẫn cho là

hắn

quá mức kiêu ngạo, xưa nay cứng rắn

đã

quen, cho nên khinh thường lấy lệ với hoàng đế và thái hậu, nhưng từ nét mặt vừa nãy của

hắn

lại làm nàng sinh ra suy nghĩ khác,

hắn

không

bị hành vi của thái hậu chọc giận, biểu

hiện

lúc nãy cũng thể

hiện

đã

sớm có quyết định.

Triệu Thành nhìn nàng, biến hóa của nàng

một

năm nay

hắn

nhìn ở trong mắt, từ

một



nương dễ bị chọc giận thành

một



nương trưởng thành như

hiện

tại, mặc dù vẫn còn kém nhưng chí ít nhạy cảm hơn rất nhiều.

hắn

nói

: “ Ân, như thế bọn

hắn

mới càng ngày càng ngồi

không

yên.”

Mới có thể

không

tỉnh táo mà xuất chiêu

không

ngừng, làm quyền hành trong tay từng chút từng chút bị mất, làm cho các loại người trong kinh

không

kìm nén được mà nhảy nhót.

“ vậy lần này chúng ta

đi

Bắc Địa?” Minh Lạc nghi hoặc hỏi thăm.

Mười mấy ngày sau bọn họ

sẽ

đi

Bắc Địa, đây là việc

đã

an bài tốt. Lúc trước Minh Lạc tưởng rằng vì thế cục chiến

sự

với Bắc Cốt, nhưng lúc này lại cảm thấy có khả năng còn có dụng ý khác – nàng biết thái hậu rất vui khi thấy Triệu Thành rời kinh, Triệu Thành

không

rời kinh giống như có

một

thanh kiếm treo

trên

đầu thái hậu, làm thái hậu

không

có ngày an bình.

Triệu Thành cười cười, đυ.ng nàng

một

chút, thản nhiên

nói: “ Ta

không

đi

sao kinh thành có thể loạn.”

Minh Lạc ngơ ngác nhìn

hắn, từ từ suy nghĩ

ẩn

ý trong lời của

hắn, dù

không

hiểu toàn bộ, cũng nghe ra được đó là việc kinh tâm động phách, đồng thời trong đầu lại có tư vị khác,

hắn

không

vì nàng là người Minh gia mà đề phòng.

***

Bốn ngày sau Minh Lạc mới đưa bái thϊếp vào cung thỉnh an Thái hậu.

Mấy ngày sau đại hôn mà nàng và Triệu Thành cũng

không

vào cung thỉnh an, trong lòng thái hậu vô cùng khó chịu,

không

phải vì Minh lạc mà là bà ta cảm thấy Triệu Thành quá mức cuồng vọng, đến cùng là vẫn lo lắng bản thân bị Triệu Thành trêu đùa, đem cháu

gái

gả qua là đưa dê vào miệng cọp, mất cả chì lẫn chài.

Nhận được bái thϊếp xin gặp của Minh Lạc, bà ta khẽ hừ

một

tiếng, thần sắc khó chịu

nói

với Thu ma ma “ Túc vương vẫn khinh thường ai gia,

hắn

và a Lạc tân hôn

đã

mấy ngày cũng chưa từng mang a Lạc vào cung,

hiện

tại lại để

một

mình a Lạc vào cung?”

Trong lòng Thu ma ma cũng có chút bất an, Túc vương phủ kín

không

kẽ hở, tin tức căn bản

không

truyền ra, tình huống như thế nào bà ta cũng

không

dám

nói

linh tinh, chỉ có thể cẩn thận

nói

: “ nương nương, việc này người

không

cần lo lắng quá mức, hôm qua Túc vương điện hạ bồi tam



nương hồi phủ Thừa Ân công lại mặt, nghe tin bên phủ quốc công truyền đến, khí sắc của



nương cực tốt, Túc vương đối với tam



nương cũng rất tốt, sáng nay lại bồi



nương

đi

hoàng lăng, nghĩ đến Túc vương điện hạ cũng rất để ý Tam côn nương. Nương nương, tam



nương tính tình tinh khiết chí thiện, đợi ngày mai nương nương gặp tam



nương

không

phải

sẽ



sao.”

Minh thái hậu nghe bà ta

nói

vậy

thì

gật đầu nhưng thần sắc vẫn

không

tốt lên, vì nghe nhắc đến phủ Thừa Ân công, trong lòng lại thêm

một

cọc tâm

sự

Thái hậu buồn rầu

nói

“ a Thu, ngươi

nói

đến phủ Thừa Ân công, hôm nay hoàng hậu cầu ai gia ngươi cũng nghe thấy, việc này ngươi thấy thế nào?”

Thu ma ma càng khó xử.

Sáng nay hoàng hậu cầu thái hậu vì mẫu thân, Minh đại phu nhân.

Lúc trước chuyện Minh đại phu nhân độc chết mẫu thân Dung thị của Minh Lạc bị bóc ra, Minh lão thái gia và Minh lão phu nhân liền giam bà ta vào Phật đường, cũng hứa hẹn với Minh Lạc, đợi sau đại hôn của Minh Lạc và Minh Tú

sẽ

xử trí Minh đại phu nhân, tránh ảnh hưởng tới hôn

sự

của Minh Tú và Minh lạc.

Hôm qua túc vương bồi Minh Lạc lại mặt, Túc vương liền ám chỉ với Minh lão thái gia là

đã

dến thời điểm xử trí Minh đại phu nhân.

Người lên tiếng

không

phải Minh Lạc mà là Túc vương.

Minh Tú nhận được tin tức, sáng nay liền đến cầu Minh thái hậu- nàng ta

đã

nhiều lần cầu phụ thân mình và tổ phụ tổ mẫu nên biết dù có

nói

gì trước mặt bọn họ cũng vô dụng.

Minh Tú

nói: “



mẫu, tam muội muội từ

nhỏ

nhu thuận trọng tình,

một

năm nay biến hóa của nàng ngày càng lớn,

không

nói

đến chuyện mẫu thân con gϊếŧ thẩm nương còn nhiều điều kì quặc, a Tú suy nghĩ cẩn thận cảm thấy chân tướng

thật

kinh hãi.”

“ a tú cảm thấy mọi chuyện đều do Túc vương bày kế, đầu tiên là

nói

chuyện hôn

sự

của

hắn

và tam muội là so nhị thúc định ra, lừa gạt tín nhiệm và cảm tình của tam muội, lại ly gián tình cảm của muội ấy và đại phòng, điều Dung Chính Khanh vào kinh, nhấc lên chuyện năm đó của thẩm nương chết bệnh, từng chuyện từng chuyện đều có

hắn

dự mưu, muốn làm Minh gia ta sụp đổ.



mẫu,

hiện

tại tam muội

đã

không

còn là tam muội, nàng

đã

sớm bị Túc vương mê hoặc tâm trí, mặc

hắn

bài bố.”

Nàng ta chảy nước mắt

nói





mẫu, con

không

lừa gạt ngài mặc kệ cảm tình khi còn bé của con và tam muội tốt như thế nào, nếu mẫu thân con vì chuyện này mà bị bức tử, con và đại ca, nhị ca chắc chắn

sẽ

hận tam muội thấu xương, cũng

sẽ

oán hận tổ phụ tổ mẫu, ngay cả phụ thân sợ là cũng sinh lòng ngăn cách với tổ phụ tổ mẫu. Đến lúc đó Túc vương tất nhiên

sẽ

chủ tâm lôi kéo tổ phụ tổ mẫu –

không,



ràng

hiện

tại

hắn

đã

làm như vậy.



mẫu, con sợ Minh gia

đã

thành công cụ, mặc người điều khiển.”





mẫu, con van cầu người,chuyện mười sáu năm trước như thế nào,

hiện

tại

không

ai

nói



được, căn bản

không

có nhân chứng vật chứng, nếu vì vậy mà xử trí mẫu thân, Minh gia chúng ta

không

về như trước được nữa, xin



mẫu nghĩ lại.”

Minh thái hậu biết Minh Tú chưa

nói

hết, nếu mẫu thân nàng ta chết như vậy, nàng ta và bọn Thiệu Án sợ là đều

sẽ

oán giận bà ta

Minh thái hậu

đã

làm chuyện có lỗi với Minh Tú, có lỗi với đại ca mình, những lời đó của Minh Tú

đã

lưu lại ám ảnh trong lòng bà ta- lại thêm sau đại hôn Túc vương và Minh Lạc

không

chịu vào cung.

Lúc này Minh thái hậu mang chuyện này ra hỏi Thu ma ma, Thu ma ma càng

không

dám

nói

bừa, nếu

không

chuyện này truyền ra ngoài

một

chút, bà ta

không

phải đắc tội hoàng hậu

thì

cũng là đắc tội Túc vương và Túc vương phi.

Bà ta nhìn sắc mặt thái hậu, cẩn thận

nói: “ nương nương, muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, nô tỳ thấy việc này

không

bằng ngày mai người ướm hỏi thử ý của Túc vương phi,

một

là bản tính Túc vương phi thiện lương, trong trường hợp chưa đủ nhân chứng vật chứng, xem Túc vương phi có thể trì hoãn việc xử trí đại phu nhân lại

không. Thứ hai là người cũng có thể tìm hiểu xem chuyện này có phải do Túc vương điện hạ ảnh hưởng đến vương phi nương nương hay

không.”

Minh thái hậu thở dài, day thái dương,

nói

“ cũng chỉ có thể như thế.”

Bà ta hết lòng lo lắng nhưng người thân của bà ta hết người này đến người khác đều khiến người ta

không

bớt lo.

Bỏ qua chuyện của Minh Tú, tuy bà ta có chút áy náy nhưng

không

cảm thấy mình có lỗi, có bà ta, có hoàng vị hoàng đế mới có Minh gia. Loại trừ Túc vương, vị trí hoàng đế của hoàng nhi mới có thể vững vàng, về phần ngôi vị thái tử tương lai, còn rất nhiều biến số, có thể chậm rãi chuẩn bị.