Minh lạc ‘A’
một
tiếng, Cảnh Hạo như vậy làm nàng nhất thời
không
biết
nói
tiếp như thế nào, nếu là Cảnh Hạo lãnh đạm trước kia ngược lại nàng cảm thấy ở chung tự nhiên hơn chút. Mặc dù Minh lạc
đãtrải qua kiếp trước, còn gả cho người ta, nhưng chưa trải qua
một
đoạn tình cảm chính thức nên
khôngcó kinh nghiệm gì, mà Cảnh hạo lại có ân với nàng, thậm chí chiếm
một
góc kí ức của nàng, nàng đối với
hắn, cũng
không
thể đuổi như nam nhân bình thường ái mộ nàng.
Nhưng sau khi nàng trọng sinh
một
lòng nghĩ báo thù nên với chi tiết
sẽ
phá lệ nhạy cảm.
Nàng
đi
đến trước cửa sổ
nói
“ Thế tử, tửu lâu này chắc là Tây Phiền vương phủ dùng để thu thập tình báo a? tiểu nữ dường như
không
thích hợp biết việc này.”
Mặc dù gian phòng khá lớn, thanh
âm
nói
chuyện của hai người cũng
không
lớn, nàng cũng
đã
cho Thanh Diệp ra ngoài, hẳn Thanh Diệp và Diệp Ảnh
không
nghe được cuộc đối thoại của họ nhưng cẩn thận
một
chút vẫn tốt.
Tửu lâu này ở kinh thành coi như cũng rất nổ danh, phong cảnh ưu nhã, có rất nhiều thương nhân thậm chí quan lại đều thích tới ngồi
một
chút,
nói
chuyện làm ăn, nếu đây là sản nghiệp của Tây Phiền vương phủ, việc này Thanh Diệp và Diệp Ảnh cũng
không
biết để mình trực tiếp
đi
vào, nghĩ đến việc này người ngoài cũng
không
biết.
Cảnh Hạo nhìn Minh Lạc,
không
biểu lộ gì, chỉ có chút mạn bất kinh tâm: “ nàng từ
nhỏ
đã
giữ miệng như bưng, cho nên có gì
không
tốt cũng
không
nói.”
Khi còn bé nàng rất hồn nhiên ôn hòa, hiền hậu, đối với người bên cạnh rất tốt, nên người quen biết
không
ít,, nhưng khi
hắn
chân chính để bụng quan sát nàng mới phát
hiện
nàng ngây thơ nhưng
nóichuyện rất có chừng mực, chuyện nàng
không
muốn
nói
thì
không
ai có thế lấy nửa điểm tin tức từ nàng, hoặc nhìn ra nửa điểm mánh khóe.
Giống như chuyện lần nàng ngã xuống núi, lúc đó nàng mới bốn năm tuổi nhưng nàng đáp ứng
hắn
sẽkhông
nói
ra, nàng vậy mà
thật
đem mọi chuyện giấu diếm đến giọt nước
không
lọt, đến cả người chủ mưu là Chu thị và Chu gia cũng che giấu, tất cả mọi người đều cho rằng nàng bị kinh sợ nên
không
nhớ
rõ.
Kỳ
thật
nàng có rất nhiều ưu điểm nhưng
không
biết vì sao trước đây
hắn
không
chịu nhìn đến những thứ này.
Tránh nàng như hồng thủy, sau đó lại tự đem mình chìm vào.
hắn
nói
xong thấy nàng hơi nhíu mày, liền cười
một
chút, bổ sung “ A Lạc, tửu lâu này là tiên đế đưa cho phụ vương ta, là sản nghiệp của tiên đế khi còn là thái tử, cũng
không
phải chuyện gì quá cơ mật, là để ta ngày thường nắm chút tin tức bên ngoài, miễn cho ở trong cung chuyện gì bên ngoài cũng
không
biết, bị nuôi thành choáng váng. Tây Phiền vương phủ dẫn binh đối kháng tây vực, thủ vệ biên cảnh, bệ hạ
không
cần chúng ta có hùng tài vĩ lược nhưng vẫn phải dũng mãnh thiện chiến phân biệt phải trái, cũng
không
thể là đồ đần, tránh khi trở về Tây Phiền, vị trí thế tử bị các vị huynh đệ khác cướp
đi, tân Tây Phiền vương
không
có tình cảm nào với bệ hạ, người mà triều đình
không
biết thượng vị.”
“ mà phần lớn tin tức ở đây là về chuyện của thương nhân và tư nhân,
không
phải chuyện gì cơ mật, cho nên lúc phụ vương ta còn ở đây, tiên đế và phụ vương ta còn có phụ thân nàng thường xuyên cải trang đến đây chơi, cho nên nơi này phụ thân nàng cũng biết”
Phụ thân nàng, tâm Minh Lạc nhảy
một
cái, quay đầu nhìn
hắn, mà
hắn
luôn nhìn nàng nên cũng chú ý đến phản ứng của nàng.
Minh lạc
nói
: tình cảm giữa tiên đế và phụ vương thế tử rất tốt.”
Nàng luôn nghe ngóng chuyện của phụ thân khi còn sống, nghe
nói
phụ thân và Tây Phiền vương
hiệnnay năm đó đều là thư đồng của tiên đế, cảm tình rất tốt, nhưng tiên đế lại mệnh đại bá của nàng gϊếŧ phụ thân nàng.
Cảnh Hạo nhìn kỹ Minh Lạc, lần trước
hắn
vào cung thăm
cô
tổ mẫu – Cảnh thái phi,
cô
tổ mẫu
nói: “ lần trước Minh tam
cô
nương tới, luôn
một
mực hỏi ta về chuyện xưa của phụ thân nàng, giống như nàng có chút chấp niệm với phụ thân, mặc kệ hôn thư trong tay Túc vương là
thật
hay giả nhưng nàng đáp ứng hôn
sự
với Túc vương phủ chắc có chút quan hệ với phụ thân nàng.”
Cho nên Cảnh hạo cố tình thăm dò chuyện năm đó của phụ thân Minh Lạc ở Vân châu, chuyện tiếp xúc của phụ thân nàng và Túc vương năm đó,
hắn
cảm thấy những tiếp xúc đó chưa đủ để nghĩ đến việc định ra hôn ước.
hắn
nói: “ Ân, các triều đại tình cảm của thế tử Tây Phiền vương và hoàng đế đều rất tốt. Tiên đế mưu tính sâu xa, nếu luận tính tình
thì
phụ vương ta và phụ thân nàng hợp nhau hơn.”
“
nói
đến việc này, a lạc, năm đó phụ thân nàng ở Vân châu xảy ra chuyện,
một
vị thϊếp thân thị vệ bên cạnh phụ thân nàng bị trọng thương, được
một
vị thương nhân ở tây Phiền
đi
ngang qua cứu giúp, lưu lạc đến tây Phiền, vì
hắn
bị trọng thương về sau lưu lại bệnh
không
thể trở về quân, cho nên lưu lại Tây Phiền lấy vợ sinh con. Vị thị vệ này từ
nhỏ
theo phụ thân nàng nên có quen biết phụ vương ta, cho nên sau khi phụ vương ta vô tình nhìn thấy
hắn
liền mời
hắn
về võ đường Tây Phiền làm
một
giáo tập. ta
đãcho người
đi
hỏi thăm
hắn
về chuyện hôn ước của nàng và Túc vương,
hắn
là thϊếp thân thị vệ của phụ thân nàng, nếu năm đó phụ thân nàng và Túc vương định ra hôn ước,
hắn
không
có khả năng
khôngbiết.”
Thị vệ này ở Tây Phiền thay tên đổi họ, người ngoài chỉ biết
hắn
đến từ kinh thành,
không
tri kỉ, những chuyện này là lúc
hắn
đang
tra chuyện xưa của phụ thân Minh Lạc ngoài ý muốn biết được.
Sắc mặt Minh Lạc đột nhiên thay đổi.
Cảnh hạo lại hiểu lầm nguyên nhân Minh Lạc biến sắc,
hắn
cười khổ
nói
“ bất quá ta
đã
nghe
nói
chuyện của cữu cữu nàng và Thừa Ân công phủ. A lạc, nguyên bản nàng
không
nguyện ý gả cho Túc vương, nhưng về sau nàng vẫn lựa chọn
hắn, kì
thật
hôn ước
không
phải nguyên nhân chủ yếu, chủ yếu là nàng muốn mượn thế lực của Túc vương báo thù cho mẫu thân nàng, đó là
sự
thật
sao?”
Minh bá Lượng từng tìm
hắn, hi vọng cùng
hắn
hợp mưu, dùng thủ đoạn để Minh Lạc
không
thể
khônggả cho
hắn, nhưng Cảnh Hạo dù thích Minh Lạc nhưng khinh thường dùng thủ đoạn đó để đoạt được nữ nhân, cho nên liền lấy lệ ứng phó Minh Bá Lượng.
hắn
vẫn muốn tìm cơ hội
nói
cho Minh Lạc để nàng đề phòng đại bá của nàng, nhưng
không
nghĩ tới lại phát sinh chuyện của Chu thị.
Cảnh Hạo xuất thân từ nơi có thế lực hỗn tạp như Tây Phiền vương phủ, nghĩ đến Minh Lạc khi còn bé
đã
gặp nạn, lại nghĩ đến những chuyện này, liền minh bạch chuyện của Minh gia sợ là
không
đơn giản như vậy, tình cảnh của Minh Lạc ở Minh gia sợ là cũng
không
tốt..
Tây Phiền vương phủ ở xa, mà coi như
hắn
trở lại Tây Phiền, thời điểm
hắn
chân chính nắm được tây Phiền vương phủ còn
không
biết là khi nào,
hắn
không
bảo hộ được nàng, cũng
không
giúp được nàng cho nên nàng chọn Túc vương Triệu Thành.
Biết nguyên nhân nàng
không
nguyện ý gả cho mình là cái này mà
không
phải vì nàng
không
thích mình càng làm cho người ta thống khố và
không
cam tâm
Minh Lạc
không
hiểu Cảnh Hạo
đang
xoắn xuýt chuyện này, nàng chỉ vô thức lắc đầu,
hiện
tại tâm chí nàng
đang
đặt
trên
người thϊếp thân thị vệ của phụ thân nàng,
không
có tâm
đi
giải thích nguyên nhân chân chính mình gả cho Triệu Thành.
Nàng
nói: “ thế tử, tiểu nữ và Túc vương
đã
đính hôn, hôn ước kia
thật
hay giả
không
quan trọng, cho nên vô luận tên thị vệ kia
nói
gì, xin thế tử chỉ làm như
không
biết. Thế tử nên biết mặc kệ hôn ước kia là
thật
hay giả cuối cùng vẫn
sẽ
là
thật, nhưng chuyện này náo lên
sẽ
đẩy tiểu nữ, Tây Phiền vương phủ và Túc vương gia lên đầu sóng ngọn gió,
sẽ
có càng nhiều lời đồn đại truyền ra ngoài, cũng làm cho quan hệ giữa Túc vương phủ và tây Phiền vương phủ xuất
hiện
khe hở.”
Nàng
không
muốn để Cảnh hạo nhìn ra nàng bất thường, để tránh phức tạp cho nên cũng
không
hỏi thăm Cảnh hạo về người thị vệ kia.
Giáo tập ở võ đường Tây Phiền, với Triệu Thành muốn tra cũng
không
phải việc khó.
Chỉ là
không
biết việc này có liên lụy với tây Phiền vương, còn chuyện năm đó, tây Phiền vương đóng vai trò gì? Nàng đột nhiên nghĩ đến Triệu Thành từng
nói, năm đó trong nhóm người đuổi gϊếŧ
hắn
có rất nhiều người dị tộc. Bắc Cốt, Tây Vực đều có, tiên đế và đại bá nàng luôn định cư ở kinh thành, bọn
hắn
ngoại trừ sứ thần các nước cũng
không
tiếp xúc với người dị tộc nào, chớ
nói
chi đến sát thủ đẳng cấp, mà Tây Phiền vương phủ gặp gỡ nhiều nhất chính là dị tộc của dị quốc.
Minh Lạc càng nghĩ càng kinh hãi, vì vậy nàng
không
dám
nói
thêm câu nào với Cảnh Hạo.
Cảnh hạo nhìn sắc mặt nàng có biến dù cực lực trấn định nhưng
hắn
vẫn nhìn ra nàng bất an và kinh hoàng.
hắn
hiểu lầm, nghĩ là mình đoán trúng tâm
sự
của nàng, nghĩ là nàng e ngại Túc vương, điều này làm lòng
hắn
càng khó chịu.
hắn
nhìn nàng
nói: “A Lạc,
hiện
tại nàng và đại phòng Minh gia như nước với lửa, loại tình huống này đại bá phụ nàng
sẽ
không
để nàng thuận lợi gả đến Túc vương phủ, coi như nàng gả được đến Túc vương phủ, bọn
hắn
cũng
sẽ
ám hại nàng, nàng khó lòng mà phòng bị hết. A lạc, nàng theo ta
đi, mối thù của nàng, tương lai ta
sẽ
giúp nàng báo.”
Minh lạc giật nảy mình, có chút
không
hiểu nhìn
hắn,
hắn
là bị thần kinh à, sao đột nhiên lại
nói
câu này, nàng coi như cũng hiểu
hắn,
hắn
không
phải người lỗ mãng
không
biết làm chủ mình.
Nàng
nói
: “ Thế tử, ngài đừng quên, rất nhanh ngài cũng
sẽ
thành thân, sao có thể
nói
ra những lời này?”
Cảnh hạo cười lạnh: “ Ôn hỉ huyện chủ cũng
không
muốn gả cho ta, nàng ta
đã
sớm có người trong lòng. A Lạc, chỉ cần nàng nguyện ý, nàng chính là Ôn Hỉ, về phần Ôn Hỉ, ta
sẽ
an bài cho nàng ta và người trong lòng thân phận mới, để bọn họ song túc song phi.”
Minh Lạc:… khó trách
hắn
lại buồn giận như vậy. Việc này.. dù là ai cũng phiền muộn
đi.
Bất quá ý nghĩ của
hắn
cũng quá mức điên cuồng, nội tâm nàng có việc, mặc dù nội tâm
không
thấy xấu hổ nhưng cũng
không
muốn dây dưa với
hắn, liền thi lễ với
hắn, màng theo ý xấu hổ
nói: “ Thế tử, thời gian
không
còn sớm, tiểu nữ cần phải trở về. Lời thế tử hôm nay tiểu nữ coi như chưa từng nghe thấy.”
Nàng quay người định rời
đi, động tác của Cảnh hạo lại nhanh hơn nàng, nàng định quay người
hắn
liền đưa tay cầm tay nàng, Minh Lạc bị níu lại, ngón tay vô thức đặt
trên
vòng tay, nhưng cũng
không
ấn xuống, trong nháy mắt do dự nghe thấy thanh
âm
của Cảnh Hạo: “ A Lạc, ta
sẽ
không
bức nàng, đây là mai lệnh bài, lúc nào nàng muốn rời kinh hãy cầm nó đến tửu lâu này,sẽ
có người an bài cho nàng. Nhưng ta hi vọng nàng
sẽ
cùng ta về Tây Phiền, ta muốn nàng về tây phiền với danh nghĩa thế tử phi của ta”
Cảnh hạo
nói
xong buông tay Minh Lạc, mà
trên
tay Minh Lạc nhiều hơn
một
viên ngọc thiền màu bích.
Minh Lạc kinh sợ, nàng nhìn viên ngọc thiền kia, muốn trả cho
hắn,
nói
với
hắn
nàng
sẽ
vĩnh viễn
khôngcần dùng đến, nhưng nàng vừa ngẩng đầu
hắn
dường như
đã
đoán được nàng muốn
nói
gì, cho nên nàng vừa định mở miệng liền bị
hắn
đánh gãy.
Thanh
âm
hắn
khàn khàn
nói: “ A Lạc, nàng
đã
cự tuyệt ta. Vật này kì
thật
cũng
không
có bao nhiêu tác dụng, chỉ là tín vật để liên lạc, dù nàng
không
muốn rời
đi
cùng ta, tương lai thời điểm cần đến ta, nàng có thể dùng nó để tìm ta, cho nên coi như lễ vật giữa những người bạn cũng được.”
“ a Lạc, nàng
sẽ
không
muốn ta vì
không
biết tâm ý của nàng mà làm ra những chuyện
không
thể vãn hồi, cho nên có thể cho ta cơ hội biết tâm ý của nàng. Nàng nhận lấy nó, ta đáp ứng
sẽ
không
làm chuyện gì, làm liên lụy nàng. Mà đem quyền lựa chọn đặt trong tay nàng, lúc nàng cần ta mới ra tay.”
Ánh mắt mắt nhìn Minh Lạc đầy kiên định lại nguy hiểm, sâu trong đáy mắt cất giấu vẻ lo lắng còn có yếu ớt, mê mang.
Minh Lạc nghe hiểu ý
hắn.
Nàng biết
hắn
nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu nhìn thấy thần sắc này của
hắn, loại ánh mắt này,
hắn
vẫn luôn vũ trang cho mình rất tốt, xưa nay
không
lộ tâm tư của mình trước mặt người khác. Nàng nhịn
không
được nghĩ đến
một
ánh mắt như đêm tối khác.
Nàng hít sâu
một
hơi,
không
muốn tiếp tục lưu lại, cho nên cầm ngọc thiền, sau đó thi lễ với
hắn
quay người rời
đi.