“ Dọc đường gặp đại đa số tưởng có tiền nên cướp.”
Minh Lạc nhíu mày
nói: “ gặp được mấy nhóm? Vậy là có người cố ý thả tin tức, muốn mượn đao gϊếŧ người. có tra được sơ hở gì
không? Tỷ như những người đó nghe được tin tức ở đâu?”
Dung Chính Khanh nhìn Minh Lạc ngưng mi, phản ứng của nàng vừa nhanh vừa chuẩn, cơ hồ trực tiếp lướt qua tình cảm,
không
chút sợ hãi lo lắng, trực tiếp hỏi vào chỗ khả nghi.
Nếu đây là đồng liêu hoặc sư gia của mình, tự nhiên
sẽ
không
thấy gì đặc biệt, nhưng nàng chỉ là khuê nữ 15 tuổi,
nói
về việc cữu cữu gặp chuyện.
Dung Chính Khanh cười khổ,
hắn
phát
hiện
mình
nói
chuyện với nàng giống như ngang hàng nghị
sự
mà
không
phải trưởng bối
nói
chuyện với vãn bối. đây
không
phải cảnh mà
hắn
tưởng tưởng ra khi lần đầu
nói
chuyện với cháu
gái.
Lúc đầu
hắn
nghĩ
sẽ
là mình chủ động
nói
chuyện, khuyên bảo nàng, hỏi thăm sinh hoạt của nàng ở Minh gia, từ ngữ khí và nội dung câu chuyện suy đoán mối quan hệ giữa nàng với Minh gia và Túc vương.
Nhưng
không
nghĩ tới cuối cùng luôn là nàng chủ động trong cuộc
nói
chuyện.
Minh Lạc tránh
nói
về tình huống của mình, trọng điểm đều là ý đồ từ cuộc
nóichuyện tìm được tin tức nàng muốn, Dung Chính Khanh tự nhiên cũng chú ý tới. nếu điểm này cũng
không
phát
hiện
thì
hắn
cũng đừng
đi
làm thiếu khanh Đại Lý Tự,
hắnnhìn cháu
gái
thấy thích hợp hơn.
hắn
nói: “ có, tin tức của bọn
hắn
đều có nơi phát ra, nhưng
không
ngoại lệ, đều là ở tửu quán hoặc sòng bạc có người ra giá cao bán cho bọn
hắn. nhưng ta muốn trở lại kinh trong năm nên
không
có thời gian dừng lại tra án, chuyện tiếp theo đều giao cho người của Túc vương gia
đi
xử lý, chắc
không
cần mấy ngày
sẽ
có tin tức.”
Túc vương?
Rốt cục a lạc bắt được trọng điểm, lúc nãy nàng muốn hỏi ai
đã
giúp cữu cữu, nếu cữu cữu mấy lần gặp phải sơn phỉ và thủy phỉ, hoặc là hắc y do người khác an bài,
thìthân thủ những người đó
sẽ
không
yếu, cữu cữu là quan văn, bên người tuy có thị vệ cũng
không
thể đấu lại bọn chúng.
thì
ra là Triệu Thành nhúng tay.
Dung Chính Khanh nhìn biểu tình biến hóa của Minh Lạc, lúc đầu còn muốn
nói
mọi chuyện cũng có thể do Túc vương bày ra.
Nhưng nếu là Túc vương bày ra, Túc vương muốn mưu đồ thứ gì?
Bên Minh gia có vấn đề là chuyện
rõ
rành rành, coi như Túc vương có mục đích, cháu
gái
đã
đính hôn với Túc vương, chỉ cần
hắn
không
có lỗi với cháu
gái, mình
không
nên gia tăng thêm gánh nặng cho Minh lạc, nàng mang
đã
đủ nhiều.
Cho nên
hắn
không
nói
khả năng này cho Minh Lạc – kỳ
thật
nếu
hắn
nói
Minh Lạc còn khuyên
hắn
một
chút, giúp tâm tư của
hắn
không
trầm trọng trong
một
thời gian dài như vậy
Dung Chính khanh nghĩ đến Túc vương, Minh Lạc cũng nghĩ đến Triệu Thành, nàng nghĩ, tại sao Triệu Thành lại phái
một
lượng lớn hộ vệ hộ tống cữu cữu hồi kinh,
hắnđã
đoán được cái gì, còn có
hắn
và cữu cữu muốn làm gì, cố ý mê hoặc mọi người?
Minh lạc nghĩ gì
thì
hỏi đó.
Nàng
nói: “ cữu cữu, có phải các ngươi biết ai là hung thủ, các ngươi
đã
làm gì để dẫn dụ bọn họ xuất thủ?”
Kỳ
thật
Minh lạc đoán được là ai, nhưng suy đoán
sẽ
có chênh lệch với
sự
thật.
Dung Chính Khanh
không
trực tiếp trả lời mà
nói: “ năm đó bên cạnh mẫu thân con có
một
tiểu nha hoàn tên lan Quyên, về sau nàng ta gả cho nhi tử của thị tì của Minh đại phu nhân. TRước khi hồi kinh ta cho người bắt cóc nàng, ép hỏi chuyện mẫu thân con bệnh chết, ta sử dụng
một
loại bí dược gọi là dẫn hồn tán, có thể làm người ta mê mang
nói
ra
sự
thật
mà
không
biết, nhưng nàng ta cũng
không
biết nhiều, ta
khônglấy được tin tức hữu dụng. nhưng ta cố ý để lại manh mối, để người Minh gia biết người bắt cóc Lan Quyên có khẩu
âm
Giang Nam, nếu chuyện năm đó khác thường, đại bá phụ đại bá mẫu của con rất dễ dàng đoán được là ta phái người tra.”
Minh Lạc gật đầu,
thì
ra là thế, khó trách gần đây đại bá phụ đại bá mẫu đặc biệt nóng nảy, cả người
âm
trầm.
***
Minh lạc trở lại trang tử của mình, đem mọi chuyện xâu chuỗi lại, liền đại khái hiểu mọi chuyện về mẫu thân mình.
Năm đó mẫu thân nàng hẳn
không
chỉ biết tin phụ thân chiến tử, còn có thể biết cái chết của phụ thân có vấn đề,
không
muốn để mình lưu lại Minh gia cùng hung thủ gϊếŧ người, nên mới để cữu cữu tìm cách mang mình
đi,
không
chừng khi mẫu thân biết cái chết của phụ thân có vấn đề nên trước mặt đám đại bá phụ
không
nhịn được lộ ra dấu vết nên mới làm đại bá phụ hạ độc thủ với nàng.
Phụ mẫu bỏ mình, trong khoảng thời gian này Minh Lạc như có như
không
thăm dò, nàng cảm giác chuyện năm đó tổ phụ, tổ mẫu và
cô
mẫu
không
tham dự ám sát phụ thân mình, vì khi mình
nói
đến chuyện của phụ mẫu, ngoại trừ khổ sở và thương tiếc mình, họ
không
có gì áy náy hoặc mất tự nhiên. Dù Minh Lạc chưa bao giờ nghĩ mình thông minh nhưng bây giờ nàng rất nhạy cảm với thái độ của người khác..
Nhất là khi nàng rất quen thuộc với bọn họ.
Nàng vô ý thức sờ nên vòng tay
trên
cổ tay, nghĩ thầm,
không
biết Triệu Thành tra thế nào, gần đến cuối năm, mọi người rất bận,
hắn
càng
không
ngoại lệ, lúc này nàng vẫn
không
nên
yêu
cầu gặp
hắn, dù sao
hắn
tra được gì cũng nhất định
sẽ
nói
với mình.
Cho nên từ khi Dung chính Khanh hồi kinh, Triệu Thành
một
mực chờ Minh lạc truyền tin cho mình, thất vọng.
Muốn gặp nàng
một
lần
thật
khó, biết thế lúc trước liền đẩy hôn kì sớm
một
chút.
Chính Triệu Thành cũng
không
ý thức được, thời gian
hắn
nghĩ đến nàng ngày càng nhiều, mà sau khi nghĩ đến lại muốn gặp, dù
không
thể làm gì nhưng có thể thấy tâm trạng cũng rất tốt.
***
Ngày thứ hai sau khi Minh lạc
nói
chuyện với cữu cữu mình, Minh phủ phái quản gia tới đón nàng về Minh phủ.
Sắp đến cuối năm, nàng cũng nên về Minh phủ ăn tết. Mặt khác đại đường huynh của Minh lạc, trưởng tử Minh phủ Minh Thiệu Lệ mang theo vợ Xa thị và đôi nhi nữ hồi kinh.
Xa thị là ấu nữ của phụ chính đại thần Xa Lộc vì mưu phản mà tru di cửu tộc.
Phủ Thừa Ân công.
“a lạc, mau tới cạnh tổ mẫu.” Minh lạc vừa vào Vinh Thọ đường của Minh lão phu nhân, Minh lão phu nhân liền vui vẻ hớn hở gọi nàng.
Lúc này trong đại sảnh Vinh Thọ đường chen chúc đầy người, nữ quyến của Minh phủ, cùng với Minh Thiệu Lệ mới hồi kinh, Xa thị và đôi nhi nữ của họ, ước chừng chỉ cần có hài tử
thì
sẽ
phá lệ náo nhiệt, Vinh Thọ đường lúc này chính là như thế.
Ước chừng vì thấy đích trưởng tôn, đích trưởng tôn nữ nên lúc này khí sắc của Minh lão phu nhân phá lệ tốt.
Bà gọi Minh Lạc đến, bà liền
nói
với tiểu nữ hài phấn điêu ngọc trác khoảng chừng bốn năm tuổi và
một
tiểu nam hài khỏe mạnh kháu khỉnh ngồi đối diện: “Thư ca nhi, Dư tỷ nhi, mau thỉnh an
cô
cô
của các con.”
Đây là trưởng tử Minh Tái Thư và đích nữ Minh Ấu Dư của Minh Thiệu Lệ và Xa thị.
Hai đứa trẻ được dạy rất khá, nghe
nói
liền đứng dậy quy củ hành lễ với Minh lạc.
Minh Lạc
đã
sớm cho người chuẩn bị tốt lễ vật, quay đầu nhìn Đông Phù
một
cái. Đông Phù liền đưa hai hà bao, Minh Lạc lấy đưa cho hai người.
Lúc nay Minh Lạc mới nhìn xuống, liền thấy Minh Thiệu Lệ và Xa thị.
Minh Lạc hành lễ với hai người, Minh Thiệu Lệ ôn hòa nhìn nàng, dù Xa thị cũng
đangcười nhưng ý cười
không
đạt tới đáy mắt. Xa thị cũng là mỹ nhân, nhưng
không
biết có phải do
đi
đường xa hay
không, lúc này mặc dù nàng ta trang điểm rất đậm cũng vẫn thấy được bọng mắt thâm cuồng, dù son phấn hay dáng tươi cười cũng
khôngche hết được.
Minh lạc phát giác Xa thị lãnh đạm với mình, thậm chí mơ hồ chán ghét, mặc dù nàng ta cố ý giấu nhưng
không
giấu được Minh Lạc.
Kì
thật
kiếp trước Xa thị cũng
không
thể nào thích Minh lạc.
Vì Xa Lộc là bị Túc vương triệu Thành hạ lệnh truy sát, Xa gia cũng là Triệu Thành hạ lệnh khám nhà diệt tộc, kì
thật
là hoàng đế hạ chỉ nhưng mọi người chỉ ghi thù này nên Túc vương, mà Minh Lạc là túc vương phi tương lai, cho nên nàng ta ghét hận Minh Lạc là đương nhiên.
Nhưng kiếp trước nàng ta cũng
không
không
thích được bao lâu, vì sau khi nàng ta hồi kinh
không
lâu liền ‘ chết bệnh’, khi đó Minh Lạc
không
để trong lòng nhưng giờ nghĩ lại, theo phẩm tính của đại phòng, ‘ chết bệnh’ cũng
không
phải chân chính chết bệnh.
Đều là người số khổ, Minh Lạc
sẽ
không
so đo lãnh đạm và chán ghét nho
nhỏ
này.
Chỉ là Minh Lạc
không
nghĩ đến, hôm sau ánh mắt Xa thị nhìn nàng
không
còn là nho
nhỏ
chán ghét mà là oán độc
không
thể che đậy.
Điều này kiếp trước
không
có.
Vì tối hôm đó, Minh Thiệu Lệ sắc mặt khó coi
nói
với Xa thị
đang
tháo trang sức: “ a uẩn, phụ thân thương lượng với ta, muốn đem Thư ca nhi làm con thừa tự của nhị thúc, kế thừa hương hỏa nhị phòng.”
Tay Xa thị run
một
cái, cây trâm rơi xuống đất gãy thành hai nửa.
Sắc mặt nàng ta trắng bệch
nói: “Đại công tử, Thư ca nhi,
hắn
là trưởng tử của chúng ta, là con độc nhất của chúng ta a.” coi như tương lai phủ
không
còn kế thừa tước vị Thừa Ân công, nhưng lúc kế nghiệp Thư ca nhi cũng là trưởng tử, coi như nàng ta
không
quan tâm gia nghiệp, đó là nhi tử độc nhất của nàng ta, sao có thể để làm cho thừa tự cho người khác?
Miệng Minh Thiệu Lệ giật giật, muốn
nói
gì đó nhưng lại
không
nói
ra lời.
không
phải
hắn
không
cự tuyệt.
Nhưng phụ thân
hắn
nói: “ Xa thị là nữ nhi của Xa Lộc. Ta bảo ngươi để nàng nhiễm bệnh chết ở Giang tây, ngươi lại lòng dạ đàn bà, mang nàng hồi kinh, nếu lúc trước ngươi để nàng chết có khả năng người khác
sẽ
quên đích trưởng tử đích trưởng nữ của ngươi chảy dòng máu của phản tặc, ngươi lại mang nàng hồi kinh, đây
khôngphải là công khai cho người ta biết đích trưởng tử đích trưởng nữ của ngươi là ngoại tôn, ngoại tôn nữ của phản tặc sao?”
“ ngươi biết thái hậu và hoàng đế chán ghét Xa Lộc như thế nào, Thư ca nhi có xuất thân như vậy, tương lai
sẽ
có tiền đồ gì? Ngươi muốn bảo trụ Xa thị, bảo trụ tiền đồ của Thư ca nhi
thì
để Thư ca nhi làm con thừa tự của nhị phòng, nhị thúc ngươi chiến tử, phụ thân và thái hậu nương nương đều lo lắng cho nhị phòng, cái này cũng xóa
đixuất thân của Thư ca nhi, đối với
hắn
sẽ
tốt hơn. Về phần Xa thị, ngươi muốn giữ
thìgiữ nhưng
một
thời gian nữa hãy để mẫu thân ngươi nạp nhị phòng cho ngươi, để Xa thị ở lại hậu viện là được rồi.”
hắn
không
có lựa chọn nào khác, khách quan để thê tử chết
đi,
hắn
tình nguyện đem nhi tử làm con thừa tự. Dù sao nhị phòng
không
người, nhi tử vẫn là mình nuôi dưỡng.
Nhưng nhìn dáng vẻ tuyệt vọng thống khổ của thê tử, Minh Thiệu lệ mười phần khó chịu,
hắn
cắn răng, cuối cùng vẫn
nói: “ A Uẩn, nhị thúc chiến tử, nhị phòng cần người hương hỏa,
hiện
Minh gia chỉ có
một
đứa bé là Thư ca nhi, ý của phụ thân là muốn trước khi tam muội gả
đi
để nhị phòng nhận con thừa tự, giúp Thư ca nhi có thể bồi dưỡng tình cảm với tam muội. hài tử, tương lai chúng ta lại có thể sinh.”