Mặc dù Cảnh Hạo nhận được tấu chương cầu thân từ phụ thân nhưng tâm tình lại chẳng ra sao – ý của phụ thân
hắn, cũng
không
phải
thật
sự
để
hắn
cưới Minh Lạc, mà là để
hắn
nhấc lên mâu thuẫn giữa tôn thất, đại thần trong triều với Túc vương, để thế lực trong triều cân bằng, mà
không
phải Túc vương độc đại.
Mà
hắn,
hắn
hướng thái hậu cầu hôn bất quá là ôm lòng cầu may mà thôi, vì trong tay Túc vương có di thư hứa hôn của phụ thân Minh lạc – nơi này cũng là Triệu Thành lừa dối
hắn.
Trừ khi Túc vương chịu từ bỏ mà Minh Lạc cũng nguyện ý gả cho mình.
Những ngày này
hắn
đều nghĩ những thứ này.
Mà lúc này Triệu Mão đến trêu chọc
hắn, quả thực là cào vào nỗi khổ riêng của
hắn
– làm
hắn
vừa đau ngứa lại vừa nghiện.
hắn
lặp lại “ trang tử suối nước nóng?”
Triệu Mão
nói
: “ Đúng, ta nghe Thiệu Án
nói, thân thể tổ mẫu
hắn
không
tốt, tam muội
hắn
bồi tiếp tổ mẫu
hắn
đi
trang tử suối nước nóng ở Thiên Mai sơn, mà chỗ đó cách Thanh Nguyên tự
không
xa, thuận tiện Minh lão phu nhân
đi
chùa bái phật. Thế nào, nếu ngươi muốn ở lại đó, ta gọi thêm Ôn Tuệ, nàng và Ôn Tuệ giao hảo, đến lúc đó để Ôn Tuệ hẹn nàng đến trang tử nhà chúng ta chơi, các ngươi có thể bồi dưỡng tình cảm - tiểu tử, đệ tửu gia đình huân quý thích Minh tam
cô
nương đếm
không
hết, chỉ bất quá… hắc hắc”
hắn
hắc hắc hai tiếng
không
nói
gì thêm, nhưng Triệu Mão
không
nói
Cảnh hạo cũng biết ý
hắn
là gì.
Chỉ là nàng là di phúc nữ, vừa ra đời phụ mẫu liền mất, mệnh cách
không
tốt, vốn là tối kỵ, lại thêm tướng mạo kia. Minh gia tuy có quyền thế, lại là ngoại thích, nuôi nàng sợ căn bản là dùng để thông gia, thế gia huân quý phổ thông cũng
không
cần suy nghĩ.
Cho nên dù trong lòng thích, cũng phải suy nghĩ đè ép xuống,
không
nên bộc lộ, tốt nhất tự gạt chính mình- gạt mình nghĩ, bất quá chỉ là khuôn mặt,
không
có gì.
Lúc trước
hắn
cũng như vậy.
Nghĩ đến đây tâm Cảnh Hạo giống như bị người bóp chặt đến
không
thở nổi.
hắn
quỷ dị nhìn Triệu Mão, trong lòng đầy ác ý, sớm biết
hắn
đầu óc
không
tốt, nhưng
không
nghĩ đến là ngu xuẩn đến trình độ này – hôn
sự
của mình và Minh Lạc chưa định,
hắn
liền mời mình đến trang tử nahf
hắn, còn để mình ở chung với Ôn Tuệ, người khác
sẽ
nghĩ như thế nào?
sẽ
chỉ cho là
hắn
cố ý cưa
gái
– Cảnh Hạo biết, trước kia bên ngoài đều
nói
gả đến Tây Phiền vương phủ
sẽ
là Ôn Tuệ.
Nghĩ đến đây
hắn
càng phiền muộn – nếu
không
lấy được Minh Lạc, cuối cùng
hắn
thật
có khả năng phải cưới Ôn Tuệ.
hắn
nhìn ánh mắt bất thiện của Triệu Mão mà khó chịu.
hắn
nói
: “
không
cần, Thiên Mai sơn cách kinh thành
không
xa, cưỡi khoái mã chỉ mất nửa canh giờ, các ngươi tự chơi
đi.”
Lúc đầu Triệu Mão nghe
thì
cảm thấy Cảnh Hạo già mồm, nhưng đợi Cảnh Hạo quay người rời
đi, Triệu Mão cẩn thận ngẫm lại những lời
nói
kia, lấy lại tinh thần, cười hắc hắc mấy lần
** ** **
Cuối tháng tám, Thiên Mai sơn, Kỳ Mai trang.
“
cô
nương, Ôn Tuệ quận chúa phái người đưa thϊếp tới, mời người và Ôn Nhã huyện chủ hôm nay đến Thanh Nguyên tự thưởng cúc, hỏi người có rảnh
không, nếu
cô
nương
không
rảnh có thể đổi sang ngày khác. QUận chúa còn
nói
Dung
cô
nương mới vào kinh, nếu
không
chê có thể
đi
cùng,
cô
nương giới thiệu để mọi người cùng làm quen.”
Đông Phù vém rèm bước vào báo cáo tình hình, mà Minh Lạc
thì
đang
hỏi chuyện
một
nha đầu tên Thanh Diệp.
Lúc này Minh Lạc
đã
đến trang tử suối nước nóng của mẫu thân nàng,
không
chỉ có nàng mà Minh lão phu nhân cũng
đi
cùng, ngay cả Minh đại phu nhân cũng lấy danh nghĩa hầu hạ lão phu nhân để
đicùng.
Dung đại phu nhân làm việc rất thỏa đáng, đám người Minh Lạc tiến vào cũng
không
cần thu thập thêm gì – cũng có thể là Minh lão phu nhân thông thấu, đặc biệt phân phó Minh đại phu nhân, ngoại trừ đồ cần thiết,
không
có phép mang quá nhiều đồ vào tu chỉnh, đây cũng là tôn trọng mẫu thân Minh Lạc và Dung đại phu nhân - trước kia trang tử này là do Dung thị, mẫu thân Minh Lạc bài trí.
Minh lão phu nhân và Minh đại phu nhân ở chủ viện, Minh Lạc ở tại tiểu viện trước đây của mẫu thân nàng.
Kỳ mai trang trường kì bỏ trống, hạ nhân
không
nhiều, trước kia chỉ có quản
sự
họ Trần và mấy bà tử thô sử và hộ vệ, đến khi Dung đại phu nhân hồi kinh, bà biết Minh Lạc muốn đến, lại
không
yên lòng việc mua hạ nhân bên ngoài, liền từ trang tử khác của mình điều
một
số người tới, đầu bếp nữ, nha hoàn, đều đầy đủ, nhưng bà cũng biết nên tỵ húy thứ gì, tự mình đem văn tự bán mình của họ giao cho Minh Lạc, còn tinh tế
nói
rõ
lai lịch của họ cho Minh lạc.
Chỉ là Minh lão phu nhân và Minh đại phu nhân đến, người hầu hạ ở chủ viện, đầu bếp, nha hoàn đều đổi thành người Minh gia mang đến, những người ở trang tử liền trở thành người làm việc vặt.
Trước mặt Minh Lạc lúc này là Thanh Diệp, ‘ cháu
gái
nhà mẹ đẻ’ của Chu đại nương, lão bà của quản
sự
trang tử, muốn đến trang tử phục thị, mong Minh Lạc coi trọng nàng, làm thϊếp thân nha hoan của nàng.
Kiếp trước hay kiếp này nàng đều
thật
coi trọng Thanh Diệp.
Tướng mạo Thanh Diệp chỉ được xưng là thanh tú, nhưng lại thông minh mười phần, tài giỏi, còn rất giói làm điểm tâm, điểm tâm lạ qua tay nàng, nàng có thể làm giống đến từng hương vị.
Kiếp trước Minh Lạc vì nàng làm điểm tâm tốt, nàng lại làm việc ổn trọng thỏa đáng liền đặt bên mình phục thị, chậm rãi càng ngày càng nể trọng nàng.
Thanh Diệp trung tâm với nàng, còn nhiều lần cứu nàng, bất quá về sau nàng mới biết nàng ta càng trung tâm với Triệu Thành- kiếp trước thời điểm nàng biết được thân phận nàng ta là lúc nàng thương tâm nhất, lúc đó nàng
đang
cứng đối cứng với Triệu Thành, nàng biết được tình huống liền đuổi Thanh Diệp
đi.
Nhưng giờ ngẫm lại, nếu nàng
không
đuổi Thanh Diệp
đi, mà độc chết nàng cũng
không
phải ý của Triệu Thành, Lăng thái phi
sẽ
không
có khả năng gϊếŧ được mình.
một
thanh đao tốt, cho dù
đã
có chủ, ở trong tay mình, chỉ cần dùng thỏa đáng cũng rất hữu dụng –
không
có cách, nàng
đi
đâu tìm được người muốn thân thủ có thân thủ, muốn thông minh có thông minh, cón có ngoại trừ Triệu Thành, tuyệt đối ‘ trung tâm’ với mình?
Trước khi bồ dưỡng được người của mình, nàng chỉ có thể học dùng người của người khác.
Lần náy đến Kỳ Mai trang, Minh Lạc lấy lý do trông nom viện tử lưu Lục Hạnh lại Minh phủ, chỉ mang theo Đông Phù và hai tiểu nha hoàn, vì ‘ ngẫu nhiên’ ăn điểm tâm do Thanh Diệp làm, cảm thấy hợp khẩu vị, lại vì Thanh Diệp quen thuộc với trang tử liền ngày càng sai sử nàng nhiều, chậm rãi thành thiêp thân nha hoàn.
Minh Lạc nhận thϊếp mời, nhìn
một
chút, tựa hồ hơi nghĩ nghĩ liền
nói
với ĐÔng Phù: “ tốt, ta
đã
biết, việc này cũng nên
nói
với bên tổ mẫu
một
tiếng, lúc này tổ mẫu
hắn
đang
nghỉ trưa, ngươi giúp ta thay y phục để sang bên tổ mẫu.”
Quay đầu
nói
với Thanh Diệp “ ngươi qua trang tử sát vách,
nói
chuyện này cho biểu tỷ ta, nếu tỷ ấy còn suy nghĩ
thì
chuyển sang ngày mai, ta và tỷ ấy
sẽ
nói
chuyện trước.”
Lại dường nhu tùy ý bổ sung thêm “ hôm đó ngươi và Đông Phù
đi
theo ta, đồ ăn chay của Thanh Nguyên tự
không
tệ, lấy ngộ tính của ngươi,
nói
không
chừng khi về có thể làm giống, tổ mẫu cũng
không
cần nhớ thương
đi
chùa dùng trai.” ( trai: đồ ăn chay).
Đông phù:..
Lúc đầu Thanh Diệp còn cảm thấy lo nghĩ vì Minh Lạc trọng dụng Đông phù, nghe câu
nói
này, lại thấy
cô
nương nhà mình tươi cười đắc ý, những lo nghĩ kia tiêu tán
đi.
** ***
Hai ngày sau, Thanh Nguyên tự.
Dung Tĩnh Nhã tính tình hào phóng, phụ thân nàng là đại quan địa phương, nàng từng
đi
nhiều nơi, chuyện lý thú biết
không
ít, mà kiến thức kinh nghiệm qua miệng nàng
nói
ra, còn hấp dẫn hơn tự mình trải nghiệm,
rõ
ràng là dã tạp lại có thể kể
một
cách phong nhã. Hai người Ôn Nhã huyện chủ và Ôn Tuệ quận chúa
một
người luôn treo cao ngạo
trên
mặt,
một
người giấu bản chất kiêu căng, dùng lỗ mùi nhìn người, nhưng nghe Dung Tĩnh Nhã
nói
một
hồi, lực chú ý liền bị dời
đi.
Ba người
nói
khí thế ngất trời, Minh lạc ngồi
một
bên
không
chen được câu nào, liền
không
quan tâm- nhưng Ôn Tuệ và Ôn Nhã cũng biết điều
không
chọc đến nàng.
Gần đây tính tình Minh Lạc thay đổi
không
ít, nhưng Ôn Tuệ và Ôn Nhã
sẽ
không
nghĩ theo hướng đó- các nàng chỉ coi Minh lạc như vậy là vì Cảnh Hạo cầu hôn- các nàng đều biết, mặc kệ Minh thái hậu có bao nhiêu
yêu
thương Minh lạc, chỉ cần thế tử Tây Phiền vương cầu hôn, ngay cả công chúa mà hoàng đế
yêu
thương nhất cũng phải gả, trước đây
không
phải
không
có tiền lệ.
Các nàng là quý nữ bậc nhất, ai
thật
nguyện ý gả loại địa phương như Tây Phiền?
Cho nên dù Minh Lạc thất hồn lạc phách
một
chút, các nàng cũng
không
cảm thấy kỳ quái.
Mà lúc này
trên
tay Minh Lạc cầm
một
thanh chủy thủy hoa lệ, tay nàng chậm rãi vuốt ve ngoài chủy thủy, phía
trên
tất cả có bảy viên bảo thạch, gắn thành hình ngôi sao xếp theo đồ án.
Vừa nãy
một
vị ni
cô
đưa cho nàng,
nói
: “ thí chủ, vừa nãy có 1 vị thí chủ nhờ tiểu tăng chuyển cây chủy thủy này cho thí chủ,
nói
ở hậu viện kinh đường chờ thí chủ.”
Minh lạc ngồi do dự hồi lâu, cuối cùng
nói
với đám người Tĩnh Nhã, Ôn Tuệ: “ biểu tỷ, Ôn Tuệ, Ôn Nhã, ta có chút nóng, mọi người cứ
nói
chuyện, ta vào trong
một
chút sau đó
sẽ
quay lại.”
Dung Tĩnh Nhã nghe xong, nhìn về phía Minh Lạc, nàng ta vốn muốn
nói
‘ ta
đi
cùng muội’ nhưng khi đối diện với ánh mắt của Minh Lạc, lời muốn
nói
lại nuốt xuống, sửa lời thành ‘ ân, vậy muội
đi
đi, thân thể muội
thật
yếu ớt, ngày thường nên chịu khó
đi
lại nhiều hơn. Muội nghỉ
một
lát
đi, lúc sau chúng ta đến dược viên, tỷ chưa đến chỗ đó bao giờ.”
Minh lạc cười đáp ứng, Ôn Tuệ và Ôn Nhã gật đầu, Minh Lạc đứng dậy rời
đi. Ôn Tuệ
không
lên tiếng, Ôn Nhã huyện chủ lại nhìn bóng lưng nàng, thờ dài
nhỏ
không
ai nghe thấy, ánh mắt mang theo đồng tình.