Minh Lạc nghiêm túc câu thống với Triệu Thành, ý đồ bình đàm chuyện hôn ước, và ở chung với
hắnthật
tốt.
Nhưng Triệu Thành
không
tán đồng cố gắng của nàng, càng
không
có hứng thú với tâm tư cong cong vòng vòng của nàng,
hắn
thấy nàng
nói
đi
nói
lại cũng là mấy câu đấy,
rõ
ràng
hắn
đã
đáp ứng nàng, nàng vẫn
nói
lại.
Chuyện
hắn
nói
coi như
đã
đối với nàng đặc biệt- di vãng
hắn
nói
chuyện với người khác tuyệt đối
không
nói
lần thứ hai.
Cũng may nàng
nói
nàng
không
lấy
hắn
không
phải vì trong lòng nàng có người khác, mà nàng muốn lấy Cảnh Hạo đại khái là vì lấy chồng xa có thể trốn khỏi chưởng khống của gia tộc –
hắn
không
biết nguyên nhân làm nàng chán ghét Minh gia- nghĩ đến chuyện ở Hà Hoa đình, còn chuyện nàng
nói
cữu cữu vào kinh nhậm chức bị ngăn cản,
hắn
hoài nghi Minh gia cố ý điều khiển nàng, điều khiển đến nàng
không
nhịn được nữa.
hắn
đang
nghĩ có nên mắng nàng, nhưng bên tai truyền đến tiếng bước chân
nhỏ
vụn, hẳn là Trần ma ma mang theo những cung nữ kia quay lại.
Những lời muốn
nói
chuyển thành “ A Lạc, ta
nói
sẽ
lấy nàng. Những thứ mà thế từ Tây Phiền vương có thể cho nàng, ta cũng có thể cho nàng, thứ
hắn
không
thể cho nàng, ta cũng có thể cho nàng. Về sau đừng dùng ngữ điệu đó
nói
với ta, nghĩ đến chẳng mấy chốc thái hậu nương nương
sẽ
tứ hôn, nàng hãy ngoan ngoãn ở nhà đợi gả
đi.”
Minh lạc:… vì sao
hắn
nghe
không
hiểu tiếng người?
Kiên nhẫn mà Minh lạc vất vả thành lập sụp đổ, đáy lòng sinh ra cảm giác bất lực và tức giận quen thuộc – nàng nhớ,
hắn
luôn như vậy, mãi mãi như vậy! chỉ cần
hắn
nhận định, chuyện
hắn
quyết định, nàng đều
không
thể dao động nửa phần, dù nàng
nói
gì
hắn
cũng
không
nghe,
hắn
nhận định tội của nàng liền định tội, sau đó giam cầm nàng, cuối cùng để nàng chết, cũng là mình
hắn
quyết định!
hiện
tại nàng và
hắn
mới chỉ gặp mặt mấy lần,
hắn
đã
coi như đương nhiên,
hắn
nói
cưới nàng liền nhất định phải gả, hôn
sự
của nàng,
hắn
quyết định,
không
cho phép nàng
nói
nửa chữ
không!
Thù mới hận cũ, làm nàng nhất thời bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đem tất cả những kiến thiết ném ra sau đầu, túc giận
nói
“ ta
nói
qua, ta
không
muốn gả cho ngươi!”
Triệu Thành nhíu mày, ngữ khí tức giận của nàng làm
hắn
không
vui, nhưng
hắn
nhìn gò má và vành tai của nàng đều đỏ lên vì tức giận, đôi mắt vì tức giận mà phá lệ sáng tỏ, kiều diễm, trong đầu
hắn
vậy mà
hiện
lên hình ảnh nàng dựa vào ngực
hắn
trong huyễn cảnh, làm tâm
hắn
vừa mềm xuống lại động tình.
hắn
nghe được nhóm cung nhân
đã
đến gần, khóe mắt thấy váy xanh của cung nhân,
hắn
căn bản chưa suy nghĩ tỉ mỉ, đưa tay kéo nàng vào ngực, sau đó dưới
sự
giãy giụa kinh hãi của nàng ôm chặt lại, cúi đầu
nói
bên tai nàng “ cung nữ của nàng
đã
quay lại. A lạc, ta muốn cưới nàng, có quan hệ với phụ thân nàng, nhưng phải nguyên nhân chủ yếu nhất, chỉ là ta muốn cưới nàng mà thôi. Nàng yên tâm, về sau chuyện của Minh gia cần ta giải quyết ta
sẽ
xử lý
rõ
ràng giúp nàng.”
Nàng bị
hắn
kéo vào trong ngực, nghe
hắn
nói
cung nữ quay lại, mờ mịt thôi giãy giụa, nhưng nàng vẫn chấn kinh,
không
kịp phản ứng lại lời
nói
của
hắn, càng
không
thể tin hành động của
hắn.
Mà
hắn
thấy nàng trợn tròn mắt mang theo kinh hoàng, da thịt như mỡ đông, có thể nhìn thấy cả lông tơ, mùi thơm ngát
trên
người nàng càng là trải nghiệm
hắn
không
thể trải qua trong huyễn cảnh, loại chân thực này, nàng nằm trong ngực
hắn
càng làm cho tim
hắn
loạn nhịp, ý loạn tình mê.
hắn
suýt
không
nhịn được tiến thêm
một
bước, may là tư chủ của
hắn
tốt, suy nghĩ đó chỉ dừng lại ở suy nghĩ, nếu
hắn
tiếp tục
thì
chỉ làm nàng càng e ngại
hắn, cho nên trong
sự
kinh hoảng của cung nữ,
hắn
buông nàng ra- vừa nãy làm là để cho cung nữ nhìn,
hắn
nghiêng người
nói
nhỏ
với nàng, các cung nữ
sẽ
nhìn thành
hắn
hôn nàng.
hắn
vừa buông ra Minh lạc liền lui về sau mấy bước, Lâm Lang nhanh chân quỳ sau lưng nàng, sợ hãi và kinh hoàng
nói
“ Tam
cô
nương, ngài, ngài
không
sao chứ.”
Nàng có thể có chuyện gì?
Minh lạc đứng vững xong,
không
muốn nhìn Triệu Thành, cũng
không
muốn nhìn Lâm Lang
đang
bày ra vẻ kinh hoàng- những người này đều
thật
biết diễn trò, ngực và miệng nàng chập trùng, lần nữa cảm thấy kiếp trước nàng là đồ đần, mỗi chi tiết
nhỏ
trong sinh hoạt của nàng đều có thể bị người khác thiết kế tỉ mỉ ‘ ngoài ý muốn’ mà nàng bị xoay vòng quanh còn đần độn vui vẻ.
Nàng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, lúc này mưa
đã
nhỏ, thậm chí còn có tia sáng, liền thở ra
nói
‘ chúng ta
đi’
không
nhìn Triệu Thành
đi
về phía cauwr.
một
canh giờ sau, Từ Thọ cung.
Minh thái hậu ngồi
trên
ghế phượng, chậm rãi gạt chén trà, hương quế chậm rãi tỏa ra, bà quay đầu nhìn Lâm Lang
đang
đứng hầu, mang theo ý cười
nói
“ A Lạc ngủ rồi sao?”
Lâm Lang cung kính đáp “ hồi bẩm nương nương, sau khi tam
cô
nương uống canh an thần
đã
ngủ.”
Sau đó thỉnh tội “ lúc trước nô tỳ cân nhắc
không
chu toàn, nhất thời sơ sẩy làm tam
cô
nương bị dọa sợ ở Dung Xuân viên, xin nương nương trách phạt.”
“ kinh sợ?” Minh thái hậu tựa hồ ngẩn người, lập tức lắc đầu ôn hòa
nói
“ a, ngươi
nói
là việc làm a Lạc mắc mưa? Việc này cũng
không
thể trách ngươi, nhưng đứa
nhỏ
này thân thể yếu, đợi nàng tỉnh, thỉnh thái y đến nhìn
một
cái, mở mấy thang thuốc trừ lạnh,
không
để lạnh làm tái phát bệnh cũ.”
Lâm lang vội vàng thưa dạ, nhưng nàng ta lại
nói
tiếp “ nương nương,
không
chỉ là mắc mưa. Tam
cônương còn gặp Túc vương điện hạ ở Dung Xuân viện- điện hạ
hắn, nhất thời
yêu
thích Tam
cô
nương, khó khống chế..”
“ đinh”
một
tiếng, nắp chén
trên
tay thái hậu va vào chén, bà thu hồi tươi cười, nhíu mi “ khó lòng khống chế?”
Lâm Lang chật vật kể lại tình hình ở Dung Xuân Viên mà nàng ta nhìn thấy – chủ yếu là Túc vương cưỡng hôn Minh Lạc. Minh Lạc kinh sợ, báo cáo lại thái hậu. Minh thái hậu nghe xong hiển nhiên tức giận nhưng cố kỵ Túc vương,
thật
lâu sau mới
nói: “ Lâm Lang theo ngươi thấy
thì
Túc vương
thật
lòng chung tình với a Lạc hay là nhất thời bị sắc mê hoặc?”
Lâm Lang tựa hồ nghiêm túc cân nhắc, nghiêm mặt
nói
“ nương nương, Túc vương điện hạ
đã
sớm qua tuổi lấy vợ sinh con nhưng
không
nói
chính phi, trắc phi, đến
một
cái thị thϊếp trong tin đồn cũng
khôngcó, có thể thấy là ngài ấy rất biết kiềm chế với nữ sắc, tuyệt
không
phải người càn rỡ. Mà nô tỳ thấy ánh mắt Túc vương điện hạ nhìn Tam
cô
nương, tuyệt đối là thực tình
yêu
thích Tam
cô
nương.”
“ Lúc nô tỳ phục thị nương nương, có nghe đại thần trong triều bất mãn Túc vương điện hạ
không
để ý dân sinh khó khăn, hung võ hiếu chiến, có ngự sử vạch tội thuộc hạ của Túc vương trong thười kỳ chiến tranh
không
giữ quân kỷ, vơ vét của cải cảu dân, vì trấn an dân tâm, nô tỳ nghe
nói
có thuộc hạ trong Túc vương phủ để nghị Túc vương thông gia với đại thần trong triều. Lúc này Túc vương điện hạ vẫn kiên trì cầu hôn Tam
cô
nương, có thể thấy được ngài ấy dụng tâm với tam
cô
nương.”
Minh thái hậu gật đầu, thần sắc hòa hoãn lại “ đứa
nhỏ
a Lạc này từ
nhỏ
không
có cha mẹ, cũng coi như là
một
tay ai gia nuôi lớn, nàng bên cạnh ai gia còn nhiều hơn hoàng đế, trong lòng ai gia nàng như thân nữ nhi.”
“ bây giờ nàng lớn dần, hôn
sự
của nàng thành tâm
sự
của ai gia- trước đây người cầu hôn tuy nhiều nhưng có thể xứng với đứa
nhỏ
này lại
không
có mấy. Trước kia ai gia thấy Cảnh Hạo
không
tệ, phẩm tính tốt, là lương phối, nhưng Tây Phiền cách kinh thành ngàn dặm, nhóm công chúa, quận chúa gả
điTây Phiền, có ai
không
phải là thanh mai trúc mã lớn lên cùng thế tử Tây Phiền, nhưng có mấy người có kết cục tốt? đến lúc đó nàng sống
không
tốt, ai gia muốn làm chủ cho nàng cũng
không
được, ai gia
thật
sự
không
muốn gả nàng
đi
Tây Phiền a.”
Lâm Lang
nói: “ Nương nương
yêu
thương tam
cô
nương, tam
cô
nương tất nhiên biết. Túc vương điện hạ thân phận tôn quý,
hiện
tại Túc vương điện hạ lại chung tình với
cô
nương như vậy, sau này nương nương
không
cần ưu tâm.”
Minh thái hậu lắc đầu thở dài, chậm rãi hỏi: “ Lâm Lang, hôm nay ngươi theo a Lạc
đi
Ngưng Tú các và Dung Xuân viên, theo ý ngươi, a Lạc có ý như thế nào với hai người?”
Lâm Lang cười
nói: “ Hồi nương nương, tâm tư tam
cô
nương tinh khiết, theo nô tỳ thấy
thì
lúc này
cônương chưa sinh ra tình cảm với ai. Nếu nương nương nhất định muốn nô tỳ
nói, nô tỳ vọng nghĩ, mặc dù tam
cô
nương trò chuyện vui vẻ với Cảnh thái phi, nhưng chủ yếu là vì Cảnh thái phi từng biết Minh tướng quân, tam
cô
nương hỏi nhiều là về chuyện xưa của Minh tướng quân, tuy tâm tình có chập chờn nhưng cũng là vì quấn quýt tưởng niệm Minh tướng quân, trong quá trình
nói
chuyện căn bản nửa câu cũng
không
hỏi về chuyện của Tây Phiền vương phủ, tam
cô
nương cũng
không
quan tâm chuyện của Cảnh thế tử, dù Cảnh thái phi ngẫu nhiên nhấc lên cũng vì tam
cô
nương
không
có hứng thú mà vội kết lời, có thể thấy được tam
cô
nương
không
có tình cảm nam nữ với Cảnh thế tử.”
“ Trái lại, ở chỗ Túc vương điện hạ, nô tỳ thấy tam
cô
nương dù hết sức e ngại và bài xích Túc vương điện hạ, nhưng lại rất mẫn cảm với hành động lời
nói
của ngài ấy, nương nương cũng biết tam
cô
nương tính tình ôn hòa hiền hậu thân thiện, luôn hào phóng cởi mở, lúc nào khó chịu với ai- nhưng tam
cônương khi đối mặt với Túc vương điện hạ lại nhiều lần thất thố, theo kiến giải vụng về của nô tỳ, tam
cônương quan tâm Túc vương điện hạ hơn nhiều Cảnh thế tử, chỉ là tam
cô
nương còn
nhỏ
tuổi, ngây thơ
không
tự biết thôi.”
Minh thái hậu chậm rãi gật đầu
nói
“ nghe ngươi
nói
cũng có đạo lý.”
Lâm Lang cười
nói: “ đó là kiến giải vụng về của nô tỳ, thái hậu nương nương
yêu
thương tam
cônương, vì nàng cân nhắc chu toàn, chỉ cần thái hậu nương nương tại, tam
cô
nương tất nhiên
sẽ
hạnh phúc an khang.”
“ Minh thái hậu cười
nói: “ ai, tâm mẫu thân, chỉ sợ cân nhắc
không
chu đáo, hôn nhân đại
sự
liên quan đến cả đời nàng, đợi tương lai ngươi có hài tử
sẽ
hiểu.”
nói
tiếp “ tốt, hôm nay ngươi cũng mắc mưa,
đi
xuống uống chút canh gừng xua hàn khí
đi.”
“ Tạ thái hậu nương nương.” Lâm Lang khom người lui xuống.
Minh thái hậu nhìn nàng ta lui rả khỏi cửa hông mới quay đầu cười
nói
với
một
bên cửa hông khác “ tốt, lâm lang
đã
lui xuống, ngươi đứa
nhỏ
này, lén lén lút lút,
đã
đến
thì
vào
đi.”