Minh Thiệu Án chảy mồ hôi lạnh, nhưng Cảnh Hạo vẫn chưa
nói
xong.
hắn
nhìn sắc mặt Minh Thiệu Án, tựa hồ rất hưởng thụ sắc mặt biến hóa của
hắn
( MTA), chậm rãi
nói
“ muốn
nói
đến vì tư lợi, đại nghịch bất đạo- ngươi vì lợi ích
một
người, lấy công dưỡng dục uy hϊếp, cưỡng ép con trẻ mồ côi của tướng sĩ chiến tử, mới đúng là vì tư lợi, Nhị muội là tương lai nhất quốc chi hậu cao quý, trong miệng
nói
là muốn gả Minh tam
cô
nương cho Túc vương làm vương phi, lại muốn Minh tam
cô
nương sau khi gả
không
được lấy nhà chồng làm trọng,
không
thể vi tôn Túc vương, chỉ có thể nghe theo phụ thân ngươi, lấy tư lợi của nhị muội ngươi làm trọng, mặc kệ lập trường của vương phủ,
không
để ý công lý đại nghĩa, đây mới
thật
sự
là đại nghịch bất đạo!”
“ thể tử mời ăn
nói
cẩn thận!” Minh Thiệu Án tỉnh lại từ trong khϊếp sợ, nghe Cảnh hạo càng
nói
càng nặng,
không
nhịn được đánh gãy
hắn.
hắn
là con trai trưởng Minh gia, thư đồng của hoàng đế, dĩ nhiên
không
phải người xúc động
khôngnão, trước đó là vì
hắn
theo kí ức cũ về Minh Lạc,
không
để tiểu
cô
nương như Minh lạc vào mắt, cảm thấy nếu muốn thử nàng
thì
hỏi thẳng là được, làm sao biết tỏng phủ trưởng công chúa, Minh lạc lại
nóira những lời kinh người như vậy, vì vậy nhất thời bị nàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ,
không
thể giữ tỉnh táo, nên mới lật thuyền trong mương.
hắn
hít sâu hai lần,
nói
với Cảnh Hạo “ thế tử, phi lễ chớ nghe. Vừa rồi tại hạ
nói
chuyện với xá muội, tuổi nàng còn
nhỏ
không
hiểu chuyện mói nhất thời hiểu lầm ý ta, nên mới
nói
chuyện như vậy, sao thế tử chưa biết tiền căn hậu quả
đã
trộn lẫn như thế.”
hắn
nói
xong cũng
không
để ý sắc mặt trào phúng của Cảnh Hạo, quay đầu nghiêm mặt
nói
với Minh Lạc “ Tam muoij, vi huynh vì chuyện ở kị xạ trận, nhất thời nóng lòng, dùng sai phương thức thăm dò tâm ý của muội, xin tam muội thứ lỗi, những lời vi huynh vừa
nói
muội hãy quên
đi,
không
thể vì thế mà sinh bất mãn với gia tộc, oán hận tổ phụ tổ mẫu và
cô
mẫu.”
Minh Lạc lắc đầu
nói
“ lời tùy tâm sinh, mặc kệ vì lý do gì mà nhị ca
nói
với muội như vậy, dù muội
không
lấy lợi ích của Nhị đường tỷ làm trọng nhưng cũng
sẽ
không
bao giờ bất mãn với gia tộc, bất kính với tổ phụ tổ mẫu,
cô
mẫu. A Lạc
không
còn gì để
nói
với nhị ca, việc này A lạc
sẽ
nói
lại với tổ mẫu. nếu Nhị ca
không
có việc gì nữa, A Lạc xin cáo lui trước.”
Minh lạc
nói
xong cũng
không
nhìn sắc mặt
âm
trầm của Minh Thiệu Án, thi lễ với
hắn
liền xoay người rời
đi.
Minh Thiệu Án nhìn chằm chằm bóng lưng Minh lạc, ánh mắt đó như muốn đào
một
cái động
trên
người nàng.
Cảnh Hạo tự tiếu phi tiếu
nói
“ cái kia, Minh huynh
đã
thăm dò được đáp án mình muốn chưa?
hiện
có dự định gì?”
Minh Thiệu Án quay đầu, vẻ
âm
trầm trong mắt chưa tán
đi, điều
hắn
khϊếp sợ là chẳng biết tại sao trong giọng
nói
của vị đường muội này lại đầy vẻ oán hận với phụ thân
hắn, dạng này của vị đường muội, đừng
nói
đem nàng gả cho người có lực uy hϊếp với bệ hạ và thái hậu- Túc vương, liền gả vào nơi cầm trọng binh phía tây nam- Tây Phiền vương phủ,
hắn
đều cảm thấy
không
ổn.
hắn
lạnh nhạt
nói
“ A Hạo, đây là chuyện nhà ta, dù ngươi có là thế tử cao quý của tây Phiền vương
thìcũng
không
có quyền hỏi chuyện trong nhà ta.”
“ a, nếu ta cứ muốn hỏi
thì
sao?” vẻ mặt vui đừa của Cảnh Hạo bị thay thế bằng vẻ mặt lạnh,
hắn
nói
“ nếu ta muốn hỏi
thì
sao?
không
phải ngươi
nói
gia tộc ngươi muốn gả nàng cho ta sao, vì ta vô ý với nàng nên mới bỏ ý nghĩ này. Như vậy
hiện
tại ta
nói
cho ngươi,
hiện
tại ta dự định hướng thái hậu cầu tứ hôn, nếu đây là mục đích hôm nay của ngươi, vậy chúc mừng, ngươi
đã
thành công.”
hắn
nói
xong cũng
không
để ý đến sắc mặt của Minh Thiệu Án đột biến, quay người đuổi theo Minh lạc.
Minh lạc
đi
chậm, Cảnh Hạo đến hành lang cách lâm
âm
các
không
xa
thì
đuổi kịp nàng.
hắn
ở phía sau gọi “ Minh tam
cô
nương.”
Minh Lạc quay đầu, thấy là
hắn
thì
có chút ngoài ý muốn.
Cảnh Hạo thấy tiểu
cô
nương nhìn
hắn
với vẻ ngoài ý muốn
thì
trong lòng tahr lỏng – dù vừa rồi
hắncòn nghĩ nàng là vì muốn
hắn
chú ý nên lừa
hắn
thì
hắn
cũng nhận. dù sao
hắn
nhất định cũng phải cưới
một
tôn thất nữ hoặc nữ nhi thế gia hồi Tây Phiền, trước kia
hắn
cảm thấy ai cũng
không
quan trọng, dù sao cưới về cũng là làm con rối, mỗi đời Tây Phiền vương đều là dạng này, nhưng bây giờ
hắnlại chỉ muốn cưới nàng, đưa nàng về Tây Phiền.
hắn
nhìn khuôn mặt
nhỏ
của nàng, váy áo thêu hoa mai hoạt bái như muốn rơi xuống, mặt có chút nóng lên-
hắn
vẫn luôn biết nàng rất đẹp, trước kia
hắn
cũng từng thất thần vì
một
nụ cười
một
cái nhăn mày của nàng, chỉ là mỹ nhân mà thôi, nơi nào cũng có.
Nhưng bây giờ có chút biến chất-
hắn
không
muốn nàng gả cho người khác.
Nháy mắt
hắn
có chút miệng lưỡi khô đắng.
Minh Lạc nhìn
hắn
cau mày nhìn mình, thần sắc có chút nghiêm túc – nàng nhớ lần trước
hắn
an ủi nàng ở kị xạ trận,còn có
hắn
trách cứ Minh Thiệu Án trong Hà Hoa đình,
hắn
lo lắng cho nàng sao? Trước kia nàng
không
biết
hắn
lại là người có tâm địa như vậy- tốt hơn so với những kẻ ngoài mặt
thìđối tốt với nàng, sau lưng
thì
chỉ coi nàng như công cụ.
Nàng
không
chờ
hắn
nói
chuyện, cười với
hắn
“ Thế tử, đa tạ thế tử
đã
mở miệng giúp đỡ..”
“ a lạc, nàng
không
nguyện ý gả cho Túc vương, nếu ta thỉnh thái hậu tứ hôn cho chúng ta, nàng có nguyện ý
không?” Cảnh hạo đánh gãy lời nàng, trịnh trọng
nói.
A Lạc kinh sợ, vì kinh ngạc lên thẳng tắp nhìn
hắn
, nhất thời chưa phản ứng kịp.
Nàng và Cảnh Hạo quen biết từ
nhỏ, nhưng chỉ dừng lại ở cái gật đầu, từ trước đến này
hắn
chướng mắt quý nữ kinh đô, kiếp trước hai người cũng
không
có quan hệ đặc biệt- nàng cũng
không
cho rằng
hắn
có tình cảm đặc thù gì với mình, vậy bây giờ sao
hắn
lại
nói
muốn cầu tứ hôn?
Nàng nhìn
hắn, muốn cự tuyệt nhưng trong lòng nhất thời có chút do dự-
không
thể
không
nói, nếu muốn tránh hôn
sự
với Túc vương, chạy trốn gong cùm, xiềng xích của gia tộc,
sự
điểu khiển của thái hậu
cô
mẫu, gả cho Cảnh Hạo là lựa chọn cực kỳ tốt.
Nàng nhìn vẻ trịnh trọng và nghiêm túc của
hắn- quen biết nhiều năm như vậy, nàng biết
hắn
khôngphải người háo sắc, cũng
không
phải người tùy tiện hứa hẹn- nhưng nàng
không
muốn gả cho
hắn, nếu
hắn
là nghiêm túc, nàng càng
không
thể vì trốn tránh tình cảnh của bản thân mà đưa ra loại quyết định này.
Sau khi giãy giụa, thần sắc Minh lạc dần bình tĩnh trở lại, nàng ngẩng đầu muốn
nói
gì đó
thì
nhìn thấy sau Cảnh Hạo là thân ảnh mặc y phục den chướng mắt, trong nháy mắt cứng đờ.
Ánh nắng chiếu đến, nàng nhìn thấy người kia với quần áo đen thêu chỉ vàng, dưới ánh mặt trời đâm vào mắt người nhìn, đau nhức, cũng làm người ta hoa mắt chóng mặt ánh mắt nàng theo quần áo
hắnđến khi chạm vào ánh mắt
hắn, trong nháy mắt đó nàng cảm thấy huyết dịch toàn thân như rút
đi, lúc lạnh lúc nóng,
không
biết bây giờ là lúc nào, nơi nào- giống như vẫn ở tường viện băng lãnh trong Túc vương phủ, mình bị giam cầm, đến cửa viện cũng
không
được bước ra, Túc vương phi
không
bằng phạm nhân.
Cảnh hạo
nói
xong có chút khẩn trương chờ đáp án của Minh lạc,
hắn
nhìn sắc mặt giãy dụa của nàng, rồi chậm rãi bình tĩnh, sau đó ngẩng đầu nhìn mình, tâm tình của
hắn
cũng theo đó mà chuyển biến, cuối cùng trái tim
hắn
đạp rộn lên- chỉ là
hắn
nhìn nàng, chờ nàng, lại đột nhiên thấy sắc mặt nàng trắng bệch, ánh mắt xuyên qua
hắn
nhìn phía sau-trong mắt là chấn kinh, mê võng, thống khổ.
Cảnh hạo tiến lên gọi ‘ A Lạc’ nhưng minh lạc ngoảnh mặt làm ngơ, Cảnh Hạo nhíu mày,
hắn
quay đầu, cách đó mấy bước có nhiều hơn
một
Triệu Thành.
Triệu Thành sải bước tiến đến,
hắn
thấy Cảnh Hạo chỉ cách Minh lạc
một
bước chân
thì
nhíu mày, sau khi đứng giữa hai người,
hắn
nói
với Cảnh Hạo “ Cảnh thế tử, nếu Cảnh thế tử muốn hướng thái hậu cầu hôn Minh tam
cô
nương
thì
chỉ sợ để Cảnh thế tử thất vọng rồi. Minh tam
cô
nương
đã
sớm có hôn ước với bản vương, chỉ vì chút duyên cớ nên chưa công bố ra ngoài, cho nên thái hậu nương nương cũng
không
thể thay Cảnh thế tử cầu hôn.”
Cảnh hạo đầu tiên là giận dữ sau đó ngạc nhiên,
hắn
vô ý thức nhìn Minh lạc.
Từ lúc nhìn thấy Triệu Thành, Minh lạc
đã
khϊếp sợ, sau đó lại nghe
hắn
nói
với Cảnh Hạo, mặt nàng đỏ lên, cả giận
nói
“ Túc vương gia, mời
nói
cẩn thận, thần nữ chưa đính hôn, sao vương gia có thể ăn
nóibừa bãi, có thể
nói
ra chuyện
đã
đính hôn với thần nữ? coi như người là thân vương quyền cao chức trọng cũng thể
nói
ra lời làm tổn hại danh dự của người khác.”
Triệu Thành quay đầu nhìn nàng, sắc mặt
không
lạnh lùng như khi nhìn Cảnh Hạo, mà có thể coi là ôn hòa,
nói
“ chuyện hôn ước đích thực là
thật. chỉ là việc này là bản vương và phụ thân
cô
nương quyết định 15 năm trước,
không
lâu sau phụ thân
cô
nương chiến tử, về sau bản vương
không
nói
đến nên
không
chỉ
cô
nương, ngay cả tổ phụ, tổ mẫu
cô
nương cũng
không
biết việc này.”
Lúc Minh Lạc còn
đang
kinh ngạc,
hắn
đưa tay lên trước mặt nàng, trong tay là thư lụa và ngọc bội hình viên nhạn.
Minh lạc nhìn những vật kia nửa ngày-
thật
ra khi nhìn thấy ngọc bội, đầu óc nàng liền ‘ ông’
một
tiếng- nàng nhìn hồi lâu mới run rẩy lấy những thứ đó từ tay
hắn.
Sau đó nghe Triệu Thành
nói
“ 15 năm trước ở Vân châu, Minh tướng quân có ơn với bản vương, lúc ấy Minh tướng quân trúng dị độc của Bắc Cốt,
hắn
lo bản thân
không
thể về kinh lên gả
cô
nương cho ta- chẳng qua lúc đó bản vương liền phiên
không
lâu, lâu dài chinh chiến, tự thân khó đảm bảo, sợ làm
cônương lỡ dở nên sau khi Minh tướng quân qua đời, bản vương cũng
không
nói
chuyện này với Minh gia.”
Minh lạc ngơ ngác nhìn thư lụa, đây khẳng định là bút tích của cha nàng- cũng
không
phải hôn ước, nhưng đúng là để Túc vương chiếu khán mình. Viên ngọc bội kia vốn là
một
đôi, phụ thân và mẫu thân mỗi người
một
nửa,nửa của mẫu thân
đang
trên
người nàng, còn nửa của phụ thân, sau khi phụ thân qua đời liền
không
biết ở đâu-
thì
ra là ở trong tay Túc vương.
Đây là chuyện gì, trong đầu nàng rất loạn- chuyện này kiếp trước
không
phát sinh.
Nàng về năm 15 tuổi nên chuyện trước đó cũng khác so với kiếp trước? hay vì chuyện phát triển theo hướng khác, kiếp trước nàng vui mừng gả vào Túc vương phủ, sau kị xạ trận
không
lâu,
cô
mẫu hạ ý chỉ tứ hôn, cho nên Túc vương cảm thấy
không
cần thiết nên
không
lấy ra những thứ này?
Nàng cảm thấy đau đầu- như vậy
hắn
cưới nàng cũng phải vì mưu tính, cố ý giả bộ ‘ vừa gặp
đã
yêu’ nhưng
thật
ra là vì hoàn thành hứa hẹn với phụ thân? Là nàng tính sai ngay từ đầu? nhưng nếu là do hôn ước này- cuối cùng vì sao
hắn
lại muốn gϊếŧ nàng?
không
gian tĩnh lặng, thanh
âm
lạnh lùng của Cảnh Hạo truyền đến,
hắn
cười lạnh “ chuyện 15 năm trước,
một
phong thư, vương gia
nói
là hôn ước định ra liền là hôn ước định ra sao? Lúc phụ thân Minh tam
cô
nương hi sinh vì nước, Minh tam
cô
nương còn chưa ra đời? sợ rằng Minh tướng quân ngay cả đứa bé trong bụng phu nhân mình là nam hay nữ cũng
không
biết.”