Lúc ấy Dung Viễn Hàm
nói
với Minh Lạc, cữu cữu nàng luôn bị ngăn về kinh, chuyện đó rất mịt mờ, khi đó Minh Lạc
không
mẫn cảm với cục diện chính trị, đối với cữu gia cũng
không
có tình cảm nên
khôngnghĩ nhiều- vì phải có tình cảm mới nghĩ nhiều- coi như lúc đó nàng nghiêm túc nghĩ cũng chưa chắc nghĩ ra cái gì.
Nhưng bây giờ cảm thấy việc đó kì quặc.
Có người muốn ngăn cản cữu cữu hồi kinh, nhưng mấy năm nay chấp chưởng triều chính là thái hậu
cômẫu, đại bá phụ lại là trọng thần triều đình, hộ bộ thượng thư- ngoại trừ
cô
mẫu hoặc người Minh gia, còn ai có thể ngăn cản cữu cữu hồi kinh?
Phụ chính đại thần Xa Lộc sao?có thể Xa Lộc
sẽ
ngăn người của Minh gia trèo lên, nhưng
không
thể ngăn nhiều đại thần mà
cô
mẫu cất nhắc, nhưng vì sao hết lần này đến lần khác là cữu cữu của nàng?
Cho nên đáp án cuối cùng chính là vô cùng sống động.
Nhưng, vì sao?
Minh gia
không
phải gia tộc xuống dốc
sẽ
tham lam đồ cưới của mẫu thân nàng- những năm này cũng
không
có ai có ý tưởng đó, vậy rốt cuộc là vì sao?
Vì ngăn cản cữu gia và mình tiếp xúc, như thế mới nhào nặn nàng thành dáng vẻ mà bọn họ muốn, sau đó muốn lợi dụng sao
thì
lợi dụng?- ngoại trừ nguyên nhân này, nàng
không
nghĩ ra được cái khác.
Nhưng lại có chỗ hoang đường, nước cờ này
rõ
ràng là được hạ xuống từ khi nàng còn
nhỏ, Minh lạc nhớ lại rất nhiều chi tiết ở kiếp trước, nàng cảm thấy tổ phụ và tổ mẫu
yêu
thương mình
không
phải giả- lấy tâm tư của họ
không
thể từ khi mình còn bé
đã
‘ phòng ngừa chu đáo’ cắt đứt liên hệ của mình và cữu gia, muốn dưỡng mình thành con rối..
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy mọi chuyện như trong sương mù.
Nàng nghĩ nhất định là có chuyện gì đó mà nàng
không
biết-
không
sao, nàng cũng
không
sốt ruột, xấu nhất
thì
sẽ
lặp lại tình huống của kiếp trước, nhưng kiếp này
đã
có nhiều chuyện
không
như kiếp trước.
Hôm sau, Vinh Thọ đường.
Minh lạc thỉnh an Minh lão phu nhân, sau đó đưa thư nàng viết cho cữu cữu cho lão phu nhân, mời bà hỗ trợ đưa tin cho cữu cữu. Lúc ấy Minh đại phu nhân cũng ở đây, ánh mắt dừng lại
trên
phong thư
mộtlát.
Minh lạc phát
hiện
ánh mắt bà ta, liền quay đầu nwor nụ cười xinh đẹp- nụ cười đó lại làm tâm Minh đại phu nhân rơi lôp bộp, vì quá bất ngờ nên bà ta cũng
không
giữ được sắc mặt.
Bà ta thầm nghĩ chẳng lẽ nha đầu này nhận ra ánh mắt của mình? Còn có nụ cười đó của nó là có ý gì- lúc nào
thì
nha đầu này trở lên quỷ tinh như vậy?
Mà sắc mặt biến đổi trong nháy mắt của Minh đại phu nhân
đã
nhắc nhở Minh Lạc.
Nếu mình gả vào túc vương phủ,
không
nói
những người khác trong Minh gia, Minh đại phu nhân hẳn là hi vọng mình luôn giúp Minh tú mà
không
có tư tâm- trước kia bà ta đối với mình luôn
một
mực hiền lành, hôm nay lại phát sinh dị dạng, sợ là những lời kia của Minh Viện
đã
đâm vào tâm bà ta?
Nếu vậy nàng cũng
không
ngại có củi lại thêm đuốc-
hiện
tại nàng rất vui lòng gỡ mặt lạ của từng người ra, nhìn thấy những khuôn mặt
thật
của họ, trong nội tâm nàng liền vui vẻ.
Nghĩ đến đây, nụ cười của nàng lại càng dễ nhìn, ánh mắt như ba quang liễm diễm, da thịt như châu ngọc phát sáng. Minh đại phu nhân nhìn lúm đồng tiền như hoa của nàng, trong nhất thời cảm thấy cực kì chói mắt, chẳng biết sao lần đầu tiên sinh ra chán ghét và hận ý- nha đầu này chỉ là
cô
nhi
không
cha
không
mẹ, dựa vào đâu có thể cười vui vẻ như vậy, làm càn như vậy? mà nữ nhi của bà ta,
rõ
ràng là hoàng hậu tường lại cao quý, ban đêm khóc đỏ con mắt, ban ngày phải chống đỡ vui vẻ cháo hỏi mọi người?
“
cô,
cô
nương” Lục Hạnh vừa giúp nàng chải tóc, vừa lắp bắp
nói
“ Tào ma ma bảo nô tỳ đem tiền bạc mà ngày thường
cô
nương sử dụng, chìa khóa rương trang sức và y phục giao cho Đông Phù giữ-
cônương, từ khi Đông Diệp tỷ tỷ gả
đi, quần áo và cách ăn mặc của
cô
nương đều là nô tỳ phụ trách, nếu giao chìa khóa cho Đông Phù
thì
về sau khi nô tỳ phục thị
cô
nương, chẳng phải rất bất tiện sao?”
Cữu gia ở Giang Nam, thư vừa
đi
vừa về cũng mất hơn 1 tháng. Minh lạc suy nghĩ chuyện sản nghiệp của mẫu thân có thể xử lý sau, trước mắt quản lý tốt viện của mình, đại nha hoàn Lục hạnh rốt cục chủ động cho nàng
một
cái bè.
thật
ra nàng luôn chờ Lục hạnh cầu đến mình.
Chuyện trong viện của nàng chủ yếu do Tào ma ma trông coi, nhưng áo cơm sinh hoạt thường ngày của nàng đều do Lục hạnh quản lý- trước kia kia là đại nha hoàn Đông Diệp, Đông diệp lấy chồng, Lục Hạnh lên thay- chìa khóa rương tiền bạc thường ngày cần dùng, đồ trang sức, y phục đều là Lục Hạnh trông coi, chỉ có đồ
không
dùng
thì
đưa vào khố phòng trong viện cho Tào ma ma trông coi.
Mà Đông phù là đại nha hoàn Minh lão phu nhân phái đến viện của nàng, theo quy củ Lục hạnh nên giao lại cho Đông Phù quản.
Tào ma ma là người của lão phu nhân nên tự nhiên
sẽ
làm theo lệnh lão phu nhân.
Nếu là nha hoàn có ánh mắt
thì
không
cần Tào ma ma lên tiếng, liền tự giác giao chìa khóa cho Đông Phù, càng đừng
nói
đến chuyện cáo trạng trước mặt mình- Đông Phù mới đến viện nàng mấy ngày mà quản tiểu nha hoàn và bà tử vẩy nước quét nhà thành ngoan ngoãn.
Có thể do tính tình Lục Hạnh lỗ mãng, lại có chút bối cảnh, mẫu thân nàng ta là bà tử quản
sự
kim khâu phòng-
hiện
tại nội viện Minh phủ là Minh đại phu nhân trông coi, nếu Minh Lạc đoán
không
sai
thì
mẫu thân Lục hạnh là người của Minh đại phu nhân- còn Đông Phù là khi còn bé bị bán vào Minh phủ, cho nên Lục Hạnh
không
để Đông Phù vào mắt.
Kiếp trước việc này
không
có nổi bọt nước, nàng
không
nhớ
rõ
chi tiết, chỉ biết về sau luôn là ĐÔng Phù trông coi viện của nàng.
“ ân, đúng là có chút
không
tiện, nhưng ĐÔng phù là tổ mẫu ta phái tới, theo quy củ là nàng ấy trông coi- chuyện này ta
sẽ
suy nghĩ kĩ. Ngươi
đi
lấy sổ sách khố phòng hai năm nay và giấy tờ lại cho ta xem, ta
sẽ
phân công lại.” Minh lạc gật đầu
nói.
Lục hạnh ngẩn ngơ, lẩm bẩm “ sổ sách, sổ sách?”
thì
thào xong mới kịp phản ứng, cười
nói
“
cô
nương, sổ sách và giấy tờ trong viện luôn là tào ma ma trông coi,
cô
nương bào nô tỳ đến lấy chỗ Tào ma ma sao?”
Minh lạc đau răng,
nói
“ ta nhớ Tào ma ma chỉ quản khố phòng, tiền bạc và đồ trang sức ngày thường đều là ngươi trông coi? Ý ngươi
không
phải là tiền bạc xuất nhập trong viện ngày thường hay ngày lễ ngươi
không
ghi chép chứ?”
Lục Hạnh lại ngẩn ngơ, sắc mặt có chút trắng bệch.
Minh Lạc khoát tay “
không
sao, chỉ là ít sổ sách, phần lớn
không
cần nhớ, chỉ là đôi khi ta muốn xem chi tiết ghi chép ngày lễ- vài ngày nữa là tiết nữ nhi, ta muốn chuẩn bị lễ vật cho các tỷ muội, ngươi
nóivới Tào ma ma, để bà ấy mang sổ sách và giấy tờ khố phòng đến cho ta xem
một
chút- ngươi mang hộp bạc lên cho ta xem trước.”
Lục Hạnh
nhẹ
nhàng thở ra, bận bịu chuẩn bị, quên mất chuyện của Đông Phù.
Sau nửa canh giờ.
Minh Lạc cầm hộp gỗ khảm bảo thạch hoa lệ, bên trong có mấy khôi ngân lượng và thanh bạc vụn, chỉ cảm thấy răng càng đau- hóa ra hầu bao của nàng giống như người- đều ngăn nắp a.
Về phần khố phòng,
không
cần nhìn cũng biết khẳng định
không
có tiền, nhưng châu báu, trang sức, y phục vải vóc khẳng định là
không
thiếu, đồ cũng đều là đồ tốt, vì phần lớn là trong cung thưởng, hoặc tổ mẫu ban cho- những lại làm được gì, nàng cũng
không
thể mang
đi
cầm a?
Lục Hạnh nhìn sắc mặt
cô
nương
không
tốt, cẩn thận
nói
“
cô
nương, những thứ này chỉ là tiền tiêu vặt của người, nếu
cô
nương muốn chuẩn bị lễ vật
thì
trước kia lão phu nhân
đã
nói, người có thể trực tiếp đến khố phòng của phủ lãnh hoặc sang bên chỗ lão phu nhân
nói
là được.”
Minh lạc thở dài, tiền tiêu hàng tháng nàng chỉ được 5 lượng bạc, dù ăn mặc đều ở trong phủ, nhưng tùy tiền ra ngoài
một
chuyến, mua đồ bên ngoài cũng tiêu hết mấy tháng hoặc cả năm tiền tiêu vặt- nàng lại
không
có khoản thu khác,
thì
sao có tiền?
Cho nên nàng làm gì đại phòng bên kia cũng biết,
không
cần phải cắm người vào viện nàng, trực tiếp hỏi khoản chi tiêu là được rồi…
Nàng đậy hộp lại,
nói
với Lục Hạnh “ ta nhớ hàng năm cữu cữu ta
sẽ
cho người đem sổ sách hàng năm của sản nghiệp của mẫu thân đến? bảo Tào ma ma đưa đổ sách đến cho ta xem
một
chút.”
Đại phòng Minh gia.
Minh gia là cái sang, Minh đại phu nhân quản gia, người trong viện Minh lạc
không
phải của lão phu nhân cho
thì
cũng là bà ta an bài, cho nên động tĩnh của Minh Lạc
không
bị lọt chút nào truyền đến tai Minh đại phu nhân.
Những ngày này minh lạc biến hóa làm Minh đại phu nhân kinh hãi- bà ta
không
cảm thấy Minh lạc trở nên thông minh mà là trở nên..
không
khéo ích kỉ, trước kia nàng
không
quản lý tiền bạc, sổ sách,
không
đùa nghịch tâm cơ với người bên cạnh.
Ích kỉ- chỉ lo cho chính bản thân nàng làm cho bà ta kiêng kị nhất-
cô
cháu
gái
này trong lòng chỉ có bản thân,
không
thể lợi dụng
đi
trợ giúp Minh Tú, liền nhất quyết
không
thể để nàng gả cho Túc vương.
Minh đại phu nhân càng nghĩ càng cảm thấy Minh lạc
không
ổn, nhưng chuyện này liên lụy đến quyết định của thái hậu và gia rộc, muốn thuyết phục lão gia nhà mình phải có lý do đầy đủ mới được- bà ta muốn thử Minh lạc
một
lần nhưng lại
không
thể tự rat ay, nếu để lão phu nhân biết
sẽ
không
vui với bà ta.
Cho nên hôm sau minh Thiệu Án thỉnh an mẫu thân xong bị bà giữ lại.
Cho người trong phòng lui, Minh đại phu nhân
nói
“ Thiệu Án, chuyện kị xạ trận trong cung con cũng nhìn thấy, tứ muội con tựa hồ có ý với Túc vương, nhưng ý tứ trong nhà con cũng biết, tỷ muội chung
một
chồng là chuyện cười lớn, nên nhất định phải khai nút thắt này.”
“ nữ nhi tiết, Thăng Bình đại trưởng công chúa tổ chức hoa yến ở Thẩm Cảnh viên, tam muội và tứ muội con cũng tham gia, ta nghe
nói
Cảnh thé tử cũng có mặt, con và Cảnh thế tử luôn giao hảo, hôm đó con giúp mẫu thân nhìn xem Cảnh thế tử có ý gì với tam muội con
không- ta nghĩ tam muội con gả cho Cảnh thế tử chưa hẳn là chuyện xấu – lúc trước thái hậu chưa hẳn
không
có ý này.”
Thăng Bình đại trưởng công chúa là đích trưởng tỷ của Túc vương- năm đó Lăng hoàng hậu vì sinh Thăng Bình đại trưởng công chúa mà đả thương thân thể, ngự y
nói
khó có thể mang thau, thân phận Thăng Bình đại trưởng công chúa tôn quý, tiên đế và Minh thái hậu đối với nàng ta
không
tệ. chỉ là thân thể nàng ta
không
tốt, phu quân là thế tử Tuyên Bình hậu chiến tử sa trường, lưu lại
một
nhi
một
nữ, những năm này đều sống
một
mình ở phủ công chúa, ngoại trừ ý chỉ của Minh thái hậu để nàng ta tổ chức các loại yến tiệc, còn lại rất ít giao lưu với bên ngoài- lần hoa yến này cũng là Minh thái hậu dụng tâm để nàng ta làm.