Lão phụ nhân rời
đi. Trong mắt Triệu Thành lóe lên mỉa mai. Phong thư này lão phụ nhân kia đặc biệt nhấn mạnh chưa từng ‘ đem phong thư cho quốc công gia.” Nội dung phong thư là mời
hắn
chiếu khán thê nữ là
thật, còn cái khác
hắn
thấy có vấn đề-
không
thể
nói
là giả nhưng
hắn
và Minh Trọng Hằng gặp nhau lại
không
như trong thư viết, cho nên phong thư này.. ước chừng là muốn người Minh gia nhìn – chỉ là sao trước khi lâm chung lại viết phong thư ủy thác cho mình?
ủy thác…
trong đầu triệu Thành
hiện
lên cặp mắt như bảo thạch của Minh lạc- nhưng nàng còn
không
dám nhìn thẳng chính mình, sau đó ở trong mơ lại lại làm
hắn
điên đảo, từng nụ cười, còn có từng tấc da thịt – hắng nghĩ đó là do niệm sinh huyễn cảnh.
Trong lúc này đến cùng là có liên hệ gì?
hắn
đột nhiên nghĩ đến, trước kia có nghe
nói
Bắc Cương có
một
loại độc tình, dụng tâm lấy máu nuôi cổ trùng, sau đó hạ
trên
nửa kia, người kia
sẽ
yêu
thương người nuôi cổ- loại vật này trước kia
hắnkhông
tin, bây giờ lại
không
khỏi hoài nghi.
Nhưng dù
không
có di thư của Minh Trọng hằng
thì
hắn
cũng
sẽ
tra việc này
rõ
ràng.
Còn có, Minh gia định gả vị này cho mình?- nếu
thật
sự
mình bị trúng độc tình là do Minh gia…
không, nếu Minh gia có bản lĩnh đó
thì
đã
sớm độc chết mình, vì sao phải hạ độc tình.
Nhìn nàng cũng
không
quá vui lòng-
một
tiểu
cô
nương, muốn cạy miệng chắc cũng
không
khó khăn.
Sau khi suy nghĩ tỉ mỉ nừa ngày, Triệu Thành hơi ra hiệu tay liền có
một
hắc y nhân yên lặng
khôngtiếng động xuất
hiện.
hắn
nói: “
đi
vân Châu tra cái chết của Minh tướng quân 15 năm trước, còn có, để người
đi
Bắc Cương mời trưởng lão tộc trưởng bắc Lê vào kinh.”
Tộc bắc lê có từ lâu đời, độc tình kia,
hắn
nhớ là vật của tộc bắc Lê.
Minh gia, đại phòng.
“ Lão gia,
thật
muốn gả Lạc tỷ nhi cho Túc vương sao? Thϊếp thấy nha đầu lạc tỷ nhi kia cũng
không
tệ lắm, nhưng hôm qua thϊếp hỏi Viện tỷ nhi, nha đầu kia lại cùng Viện tỷ nhi..” Minh đại phu nhân vừa cởϊ áσ choàng của Minh thượng thư vừa lo âu
nói
những điều Minh Lạc
nói
với Minh Viện.
Cuối cùng cẩn thận
nói
“ Lão gia, lạc tỷ nhi và Viện tỷ nhi luôn giao hảo, có thể con bé thấy lời
khônghợp nên mới trở mặt vô tình với Viện tỷ nhi, lời
nói
tuyệt tình như vậy làm thϊếp thấy chấn kinh.”
Minh đại phu nhân
không
giống Minh lão thái gia và Minh lão phu nhân. Minh lão thái gia và Minh lão phu nhân hướng về thái hậu và tiểu hoàng đế, nhưng Minh Lạc là nữ nhi Minh gia, trong tâm bọn họ chưa chắc
đã
không
có tâm đề phòng vạn nhất mà để lại đường lui, nếu Túc vương sủng ái Minh Lạc, Minh Lạc có nhi tử, chỉ cần bảo trụ minh gia, tương lai vạn bất đắc dĩ có khả năng họ
sẽ
bỏ qua thái hậu và tiểu hoàng đế.
Nhưng đối với Minh đại phu nhân, Minh Tú mới là con
gái
bà ta, Minh Lạc chẳng là thá gì.
Gả Minh Lạc cho Túc vương chẳng qua là muốn tăng thêm trợ lực cho Minh Tú.
Tính tình của Minh lạc trước kia dễ bài bố, theo lời Minh lạc
nói
với Minh Viện hôm qua, cay nghiệt vô tình-
nói
vậy dáng vẻ ngày xưa là giả vờ, ngay cả bà ta cũng bị gạt!
Nghĩ đến đây Minh đại phu nhân
không
thể
không
kinh hãi.
Hôm qua nàng có thể đối với Minh Viện như thế, ngày khác cũng có thể đối với Minh Tú như vậy, xưa này lão phu nhân thương
yêu
Minh lạc, nếu tương lai Minh Lạc gả cho Túc vương, lại đùa nghịch tâm cơ,
nói
không
chừng còn điều khiển được Túc vương.
Minh đại phu nhân thấy lão gia nhà mình nghe chỉ trầm mặt, đành cẩn thận
nói
“ lão gia, ngày xưa thϊếp cũng cảm thấy nha đầu kia tâm tư thuần khiết, tính tình chất phác, nhưng thϊếp nghe Thiệu Án kể chuyện ở kị xạ trận trong cung, càng nghĩ càng thấy kì quặc- lão gia, thϊếp
không
có ý khác chỉ là thϊếp nghĩ gả Lạc nha đầu cho công tử gia đình bình thường, có chúng ta đảm bảo nàng
một
đời phú quý là được rồi, nếu gà cho Túc vương sợ rằng nàng
sẽ
không
giống ngày xưa hướng về Minh gia a- đến lúc đó còn
không
phải là chuốc họa cho thái hậu và Tú tỷ nhi a?”
Minh thượng thư
một
mực trầm mặt-
thật
ra
hắn
không
đồng ý gả cháu
gái
cho Túc vương, chỉ là
khôngtốt là trái ý thái hậu và phụ mẫu thôi.
hắn
nói
“ chuyện đó nàng chủ nghe từ phía Viện nha đầu-
sự
tình thế nào còn
không
biết
thật
giả. Trong khoảng thời gian này, nàng đối
thật
tốt với nha đàu đó, cũng ở bên cạnh quan sát tính tình của nha đầu đó nhiều hơn, nếu
thật
là tính
không
tốt
thì
chúng ta ra tay vẫn chưa muộn.”
Lại
nói
Minh Lạc.
Minh Lạc về năm 15 tuổi, ngày đầu tiến cung gặp Túc vương đầu óc luôn mơ hồ, sau khi về nhà mới bình phục tâm tình, sau khi ổn định mới cẩn thận tính toán bước tiếp theo.
Ánh mắt của Túc vương làm nàng kinh hãi- nhưng nàng cũng biết chuyện của Túc vương, tâm tư của Túc vương nàng
không
thể lý giải, chuyện bên ngoài tạm thười nàng
không
làm được gì, chỉ có thể suy nghĩ thay đổi từ bản thân, cải biến tình hình của mình, chí ít gặp chuyện cũng
không
để mình rơi vào thế bị động.
Nhắc tới cũng đáng buồn, đời trước nàng lấy chồng ‘ xuôi buồm mát mái’
không,
thật
ra sau khi lấy chồng cũng ‘ xuôi buồm mát mái’, người bên cạnh đều tài giỏi, đem chuyện của nàng, đồ cưới của nàng xử lý thỏa đáng, chỉ là về sau mới biết những người tài giỏi lúc rảnh rỗi
thì
trung tâm với nàng, nhưng chủ tử chân chính lại
không
phải nàng mà thôi- tất cả của nàng
thì
ra đều ở trong lòng bàn tay của người khác- nàng chỉ là con rối để người khác giật dây?
Cũng may bây giờ còn thời gian, có thể từng chút tìm điểm đột phá, cải biến thế cục.
Minh lão phu nhân có chứng phong thấp, mõi khi đến mùa mưa ẩm ướt
sẽ
phát tác, hai năm nay vì tuổi cao nên càng nặng.
Hôm đó khi Minh lạc đến VInh Thọ đường thỉnh an minh lão phu nhân, thấy lão phu nhân tựa vào giường êm, đại nha hoàn Xuân Vũ chậm rãi xoa dược cao, liền biết chứng nhức chân lại phát tác.
Minh Lạc đến, Minh lão phu nhân gọi nàng đến bên cạnh
nói
chuyện,
nói
một
lúc Minh lạc
nói
“ tổ mẫu, chứng phong thấp của người là do lạnh từ bên trong phát tác,
hiện
nay ngày càng nặng – chỉ dựa vào xoa thuốc cũng
không
phải biện pháp.Lần trước tôn nữ hỏi qua ngự y, ngự y
nói
chứng bệnh này có thể dùng suối nước nóng chậm rãi điều trị, mỗi ngày thêm dược vật vào suối nước nóng, ngâm nửa canh giờ, chậm rãi
sẽ
tốt lên. Tổ mẫu, tôn nữ từng nghe
nói
đồ cưới của mẫu thân con có
một
trang tử suối nước nóng, có thể lấy ra để tổ mẫu điều trị
một
thời gian?”
Minh lão phu nhân
đang
nhắm mắt, nghe thấy thế mở mắt ra, bà vui mừng nhìn thoáng qua Minh lạc, vỗ tay nàng “ đứa
nhỏ
này, con có lòng như vậy là được rồi, con
nói
vậy làm ta nhớ trong của hồi môn của mẫu thân con hình như có
một
trang tử như vậy- chỉ là..”
Chỉ là năm đó mẫu thân Minh Lạc- Dung thị, khó sinh mà chết, khi đó Minh lạc vừa
nhỏ
vừa gầy,
nhỏ
xíu đến nỗi mọi người
không
chắc chắn có sống được- đồ cưới của Dung thị liền theo luật pháp người Dung gia tiếp quản. Châu báu, đồ trang sức, đều liệt kê, dán giấy niêm phong, vẫn để ở Minh gia, nhưng trang tử, cửa hàng,và các sản nghiệp khác
thì
Dung gia phái người quản lý- theo luật pháp Minh Lạc
không
thể trưởng thành,
thì
đồ cưới của Dung thị
sẽ
do Dung gia thu hồi, nếu Minh lạc trưởng thành, 15 tuổi cập kê, Dung gia
sẽ
trả lại đồ cưới, bao gồm cả lãi mà những năm này kiếm được, để Minh lạc làm hồi môn khi lấy chồng.
nói
đến đây lão phu nhân mới nhớ tôn nữ
đã
cập kê, bà ta lại quên mất chuyện này- thứ nhất Minh gia là nhà mẹ đẻ của thái hậu, trong nhà cũng có sản nghiệp, cho nên
không
để ý đến chút đồ cưới của Dung thị, thứ hai cữu cữu của Minh lạc- Dung đại lão gia làm quan ở Thường châu cách kinh thành ngàn dặm, nhiều năm
không
liên lạc, Minh lão phu nhân còn
không
đến mức tôn nữ vừa cập kê liền vội vàng muốn lấy lại đồ cưới- Minh gia còn
không
đến mức có kiến thức hạn hẹp như vậy.
Minh gia
không
có trang tử suối nước nóng, nhưng để người
đi
tìm, mua
một
cái, với quyền thé của Minh gia
không
phải khó.
Lão phu nhân cười với Minh Lạc “ chỉ là đồ cưới của mẫu thân con
hiện
tại do cữu gai con quản lý, cữu cữu con
hiện
không
ở kinh thành, nhất thời an bài cũng
không
được. nhưng tâm ý của con tổ mẫu nhận, tổ mẫu
sẽ
cho người ra ngoài tìm
một
trang tử suối nước nóng, mua
một
chỗ, đến lúc đó tổ mẫu
sẽmang Lạc tỷ nhi đến đó
một
thời gian.”
Minh Lạc nhíu mày “ Tổ mẫu, mấy trang tử suối nước nóng tốt trong kinh thành đều thuộc sở hữu của vọng tộc huân quý, đột nhiên muốn mua sợ là
không
dễ. mặc dù cữu cữu con
không
ở kinh thành nhưng sản nghiệp của mẫu thân con lại ở kinh thành, con nhớ hàng năm cữu cữu
sẽ
cho người mang tổng nợ cho con,
đã
như vậy
không
bằng con gửi thư cho cữu cữu, cữu cữu để quản
sự
trang tử suối nước nóng an bài, như thế
thì
không
cần bỏ gần tìm xa?”
Lão phu nhân nghe những lời này
thì
nhìn Minh Lạc
một
chút,
không
biết là cảm thấy lời Minh Lạc có đạo lý, hay
không
đành lòng cự tuyệt hiếu tâm của tôn nữ.. liền cười
nói
“ con
nói
vậy cũng có lý. Lạc tỷ nhi cũng lớn rồi, Tú tỷ nhi hơn con có nửa năm, sang năm
đã
chuẩn bị xuất giá, chuyện chung thân của con cũng nên định ra trong năm nay, trước đó tổ mẫu cũng có ý định dạy con chút quản gia nhưng chưa thực
hiện
được, trang tử suối nước nóng là chuyện
nhỏ, nhưng con phải học quản lý đồ cưới, việc này
không
cần con
nói, tổ mẫu
sẽ
đưa tin cho cữu cữu con, để bọn họ giao lại đồ cưới của mẫu thân con, cho con thử quản lý.”
Minh Lạc
không
từ chối, đây vốn là ý định của nàng, liền nghiêm túc đáp ứng- mặc dù Minh lão phu nhân
nói
nàng
không
cần
nói, nhưng minh Lạc sau khi về viện
thì
cân nhắc viết
một
phong thư cho cữu cữu. Chính sử tư tả tham chính Giang nam- Dung CHính Khanh- Dung đại nhân-cũng
không
nói
gì nhiều, chỉ
nói
nàng muốn quản lý trang tử suối nước nóng, bảo
hắn
đưa bối cảnh và giấy bán thân cảu quản
sự
trang tử đưa cho nàng để nàng ‘ yên tâm’ bàn giao việc cho quản
sự.
Cữu cữu nàng làm quan nhiều năm nên
sẽ
hiểu ý của nàng
đi.
Kiếp trước đến tận lúc nàng chết cữu cữu vẫn nhận chức ở Giang Nam, chưa từng gặp mặt, nhưng nàng
đã
từng gặp qua nhị biểu ca Dung Viễn hàm nhà cữu cữu- khi đó
hắn
vốn là đến cửa cầu thân lại biến thành tham gia hôn lễ của nàng.
hắn
nói
với nàng, trước đó phụ thân
hắn
đã
viết thư cho tổ phụ tổ mẫu nàng để cầu thân nàng, nhưng lại bị cự tuyệt.
Dung Viễn Hàm
nói
trong những năm này, phụ thân
hắn
luôn cảm thấy áy náy vì
không
thể chiếu khán nàng, vẫn luôn muốn hồi kinh để có thể chiếu khán nàng nhiều hơn nhưng trong triều lại luôn có người
một
mực ngăn cản
hắn
hồi kinh.
Khi đó Minh lạc và cữu gia
không
có tình cảm gì, cảm thấy lời
nói
của Dung Viễn Hàm đại khái là muốn tìm mình hỗ trợ tìm
cô
mẫu hoặc Túc vương để điều phụ thân
hắn
hồi kinh, nên rất nhanh ném chuyện này ra sau ót.
Bây giờ nghĩ lại, nàng thấy mình
thật
là ngốc đến
không
nói
nổi,
một
chút lòng cảnh giác cũng
khôngcó.
Ngoại tổ phụ của nàng từng là nội các đại học sĩ, môn sinh trong triều
không
ít, cữu cữu nàng làm quan ở xa hơn 10 năm, sao có thể
một
mực
không
thể trở về, còn cần nàng giúp đỡ? Mà nhiều năm luôn là thái hậu
cô
mẫu chấp chính.