Minh lạc vẫn luôn nghĩ đến chuyện xảy ra với Túc vương, nghe câu
nói
không
đầu
không
đuôi của Minh Viện, nàng ngẩng đầu nhìn nàng ta, thấy nàng ta
đang
nhìn mình,
trên
mặt biểu lộ thương tâm và ủy khuất, nhưng trong mắt lại là vẻ oán độc
không
dễ phát
hiện.
Minh lạc cười lạnh trong lòng, kiếp trước hai người ‘ tỉ muội tình thâm’ cũng
không
làm giảm suy nghĩ muốn mình chết
đi
của nàng ta-
đã
không
có cảm tình, nàng cũng
không
muốn cùng nàng ta lá mặt lá trái, tạo cảnh thái bình giả tạo? còn
không
bằng
không
nể mặt mũi, nàng ta nếu muốn mình trực tiếp chết
thì
tốt, tránh khỏi việc
trên
mặt
thì
thân thiết, dùng tình tỷ muội các kiểu
yêu
cầu nàng, sau đó lại đâm
một
đao sau lưng-
hiện
tại nàng căm thù tận xương tủy việc hư tình giả ý.
Cho nên Minh lạc chỉnh lại thần sắc, chân thành
nói
“ việc đó đâu liên quan đến ta?
hắn
có thích ta hay
không
thì
sao ta quản được? nếu
không
ngươi muốn ta trực tiếp
nói
với
hắn, bảo
hắn
không
thích ta,
đithích ngươi?”
“ ngươi, ngươi!” đầu óc Minh Viện ông
một
tiếng, mặt nhưu bị hỏa thiêu, trừng mắt nhìn Minh lạc như thấy quỷ. Nàng ta mở miệng thở hổn hển, chỉ tay vào Minh Lạc “ ngươi, ngươi” nửa ngày chỉ
nói
được chữ đó, rặn mãi ra được
một
câu “ ngươi
thật
không
biết xấu hổ!”
Minh Lạc xùy
một
tiếng, hất tay nàng ta ra, lạnh lùng
nói
“ ta
nói
chuyện đó
không
liên quan đến ta, mà ngươi còn líu lo
không
ngừng, đến cùng ngươi muốn gì? Hay là muốn ta giúp ngươi cái gì?”
Sắc mặt Minh Viện lại biến đổi, nàng trừng Minh Viện, sắc măt trầm tĩnh- hoàn toàn giống như biến thành người khác, mặt bốc lửa của nàng ta như bị hất
một
chậu nước đá, xấu hổ giận dữ, oán hận đông lại- cuối cùng nàng ta dần bình tĩnh lại, bên ngoài chưa
nói
đến, nàng ta cần khẩn trương nghĩ cách đối phó với đích mẫu, tổ mẫu và phụ thân.
Minh Viện cúi mặt
không
lên tiếng.
Minh lạc nhìn bộ dạng này của Minh Viện, ngược lại
không
nghĩ đến việc xé rách mặt lại có hiệu quả tốt như vậy- kiếp trước nàng ít
nói,
không
biết là vì bận tâm thể diện, hay
không
muốn đối phương khó xử, hay chỉ là thói quen, nàng rất ít bỏ vỏ bọc mỹ lệ, gọn gang dứt khoát
nói
chuyện.
Nàng cảm thấy rất thống khoái.
Nàng nghĩ tình huống
hiện
tại của mình
không
có gì tốt để bày ra vè hàm súc với người khác- nàng hàm súc, người khác liền nghĩ nàng là đồ đần mà bán đứng nàng.
Lúc hai người về nhà, Minh lão phu nhân và Minh đại phu nhân
đã
nhận được tin thái hậu đưa đến, Minh lão phu nhân
không
trực tiếp gặp hai người mà sau bữa ăn tối mới gọi riêng từng người đến.
Lão phu nhân gặp Minh viện rồi mới gặp Minh lạc.
Nữ nhi Minh gia mỹ mạo, gia tộc quản giáo nghiêm ngặt,
không
cho phép tỷ muội cùng coi trọng
mộtnam nhân, mặc dù
trên
kị xạ trận biểu
hiện
của Minh Viện
nói
là để vớt lại thanh danh của nữ nhi Minh gia, nhưng lại
không
gạt được Minh lão phu nhân và Minh đại phu nhân, huống chi tình huống còn bị Khánh An đế châm chọc để dừng lại.
Minh Viện vì thoát tội, chỉ có thể lôi chuyện Minh lạc vô ý với Túc vương ra
nói, cũng
nói
“ tôn nữ chính xác là kính ngưỡng Túc vương, nhưng tôn nữ biết thân phận của mình, càng ghi nhớ lời tổ mẫu dạy bảo,
không
dám vọng tưởng, chỉ là tam tỷ
nói
như vậy, tôn nữ sợ lời kia truyền
đi
sẽ
hủy thanh danh nữ nhi Minh gia, nhất là thanh danh nhị tỷ nên mới xúc động, làm sai.”
không
nói
Minh lão phu nhân và Minh đại phu nhân phạt Minh viện như thế nào.
Lúc này minh lão phu nhân nhìn Minh Lạc quỳ trước mặt, nhất thời
không
biết
nói
từ đâu.
Nhiều năm nay lão phu nhân luôn sủng ái Minh Lạc, mà minh Lạc lại luôn nhu thuận hiểu chuyện, Minh lão phu nhân cơ hồ chưa bào giờ
nói
nặng với nàng- huống chi việc hôm nay, dù lời
nói
không
thích đáng nhưng người nào có thể ngờ Túc vương và thế tử của Tây Phiền vương lại phản ứng như vậy. đúng là trời xui đất khiến.
Thấy Minh lạc quỳ
không
nói
gì, rốt cuộc Minh lão phu nahan thở dài, đưa tay kéo nàng dậy, ngồi bên cạnh
nói
“ lạc nha đầu, con
thật
không
muốn gả cho túc vương?”
Sau phen đối thoại với Minh Viện
trên
xe, Minh Lạc tinh tế suy nghĩ
một
phen, liền dự định
nói
thẳng với gia tộc liền dứt khoát.
Nàng gật đầu, rủ mắt xuống “ tổ mẫu, tôn nữ dù kính Túc vương đánh lui Bắc Cốt, bình định loạn đảng, nhưng kính là kính, dù sao
hắn
cũng là phiên vương, Tây Ninh xa xôi, nếu tôn nữ gả cho
hắn
thì
phải theo
hắn
về đất phong- đến lúc đó tôn nữ sợ
không
thể về kinh, tổ mẫu, tôn nữ
không
muốn gả
đi
tây Ninh.”
thì
ra là vì chuyện này- nữ tử trong kinh rất ít nguyện ý lấy chồng xa, tôn nữ có ý này cũng
không
kì quái.
Tâm tư
đang
treo ngược của Minh lão phu nhân để xuống, bà vỗ tay trấn an Minh lạc,
nói
“ Lạc tỷ nhi, nếu con vì chuyện này mà
không
thích hôn
sự
này
thì
không
cần lo lắng, tổ phụ con
nói, xem túc vương, tạm thời
sẽ
không
hồi phiên-
thật
ra Đại Ngụy phong vương rất nhiều, có phiên nhưng
không
đi
phiên rất nhiều, những vị vương gia đó vẫn ở lại kinh. Năm đó Túc vương
đi
phiên vì chút chuyện xưa,
hiệnnày
hắn
về, tương lai
đi
phiên là rất
nhỏ.”
( phiên: đất phong)
nói
đến đây, vì là tâm
sự
của thái hậu và Minh gia, nên giọng trầm xuống, sắc mặt ngưng trọng- túc vương
không
về phiên, có thể
không
phải là chuyện tốt với thái hậu và Minh gia.
Minh Lạc nhìn tổ mẫu của mình, giống như
không
phát
hiện
sắc mặt bà, thấp giọng
nói
“ tổ mẫu, tôn nữ nghe
nói, năm đó Túc vương là bị buộc
đi
phiên là vì thân phận của
hắn- năm đó
hắn
mới chính là người chính thống kế vị hoàng vị.. nhưng tổ mẫu, thân phận của
hắn
vẫn còn đấy,
hiện
tại
hắn
lại cầm trọng binh, tôn nữ xem
hắn
và
cô
mẫu, hoàng đế biểu ca ở chung luôn cảm thấy
hắn
quá mức kiêu ngạo, nếu như
hắn
ở kinh thành thời gian dài, con luôn cảm thấy mẫu thuẫn giứa
hắn
với
cô
mẫu và hoàng đế biểu ca
sẽ
ngày càng lớn- tình huống đó, tôn nữ làm sao có thể gả cho
hắn?”
Tay Minh lão phu nhân cầm Minh lạc bỗng nhiên nắm chặt, bà nhìn chằm chằm vào mắt Minh Lạc, thấy nàng chỉ lẳng lặng nhìn lại, ánh mắt tinh khiết nghiêm túc,
không
một
chút lén lút, tay bà từ từ thả lỏng,
nói
“ lạc tỷ nhi, chuyện triều đình phức tạp, con
không
cần lo lắng xa. Cái gọi là thân phận chính thống- dù sao cũng
đã
từ hai đời trước,
hiện
nay tôn thất phủ chỉ thừa nhật nhất mạch của biểu ca con. Lần này
hắn
chịu xuất binh đánh Bắc Cốt, bình định phản loạn,
đã
nói
lên
hắn
đã
thần phục- nếu
hắn
có ý đồ
không
tốt
thì
lúc đó
đã
phá thành- bệ hạ xảy ra chuyện,
hắn
hồi kinh gϊếŧ phản đảng là đủ. Chi nên con
không
cần lo lắng những chuyện này.”
Lại thở dài
nói
“ nhưng Lạc tỷ nhi, như con
nói, thân phận của
hắn
tôn quý, tính tình cao ngạo, nếu
hắnvô ý với con
thì
dù
cô
mẫu con cũng
không
thể mạnh mẽ hạ ý chỉ buộc
hắn
cưới con. Cho nên việc này chúng ta cứ yên lặng thao dõi biến là được, tổ mẫu
đã
nói
với con, nữ tử quan trọng nhất là giữ được tâm của mình, con có thể tỉnh táo trước
hắn
cũng tốt. nhưng nếu
hắn
có ý với con. Sợ rằng
cô
mẫu con cũng
không
thể trái ý
hắn, con biết
cô
mẫu con khó xử mà.”
“ lạc tỷ nhi, hôm nay con cự tuyệt
hắn, nhưng
hắn
đã
thương con, còn
nói
ra như thế liền biết
hắn
vũ dung nhưng tâm địa lương thiện, nếu tương lai con
thật
gả cho
hắn, chỉ cần lấy nhu đãi
hắn
là đủ.”
Minh lạc rời viện của Minh lão phu nhân.
Minh Lão phu nhân quay đầu nhìn Thừa Ân công Minh lão thái gia
đi
từ sau ra “ trước kia ta
đã
đánh giá thấp đứa bé này, chỉ coi nàng tâm địa thiện lương, trọng tình, dù thông minh nhưng nặng tình, xưa nay chúng ta lại nuông chiều nàng, nhìn đại cục
không
bằng Minh Tú, tâm ngoan thiện nhẫn
không
bằng Minh Viện, lại
không
nghĩ rằng
không
phải nàng
không
hiểu mà là do chúng ta
không
dẫn đạo thôi- chỉ là, lão thái gia, người cảm thấy vẫn còn thích hợp đưa nàng đến Túc vương phủ sao?”
Túc vương dẹp phản đảng mà
không
thừa cơ phá thành kéo ngoại tôn khỏi đế vị, danh chính ngôn thuận xưng đế, hoặc là vô tâm với đế vị, hoặc là vì quan tâm đến dân chúng trong kinh thành,
khôngđành lòng làm thiên hạ rung chuyển, nếu là cái trước
thì
tôn nữ gả cho
hắn
cũng
không
có vấn đề gì, nếu là cái sau, lại còn chút chuyện xưa, dù tương lai thế nào hơn phân nửa
hắn
cũng
sẽ
thiện đãi tôn nữ.
Đây mới là nguyên nhân Minh lão phu nhân đồng ý gả Minh lạc cho Túc vương.
Minh lão nhìn cửa viện
đã
không
còn bóng người hơn nửa ngảy mới
nói: “
không
sao, nàng cũng
nóitâm địa nó thiện lương, trọng tình, chỉ cần nó hướng về
cô
mẫu nó, hướng về Minh gia liền
không
sao. Con bé thông minh chút
thì
khả năng được Túc vương sủng ái lớn hơn
một
chút. Mặc dù chúng ta có thể mượn chuyện xưa ép Túc vương cưới lạc tỷ nhi nhưng
không
thể cam đoan sau này Túc vương
sẽcoi trọng Lạc tỷ nhi.”
Mấy ngày sau, Túc vương phủ.
Triệu Thành về đến vương phủ, quản gia liền bẩm báo có
một
lão phụ nhân tìm gặp, vì bà ta cầm vật cũ của Túc vương, khả năng là vật của Lăng hoàng hậu và Thành Võ đế, liền mời bà ta đợi ở tiền sảnh.
Triệu thành vừa vào, phụ nhân kia liền quỳ xuống, dâng lên
một
phong thư.
Là di thư của phụ thân Minh Lạc, Minh Trọng hằng trước khi lâm chung, là
một
bức huyết thư
trên
vải lụa, trong thư
không
có gì khác chỉ đem thê tử và hài tử trong bụng thê tử phó thác cho Triệu Thành.
nói
tương lai có chuyện gì xin
hắn
mang thê nhi nữ đến Bắc Cốt, đến trại mồ côi cho ở Tây Ninh mà
hắnmấy lần tiếp viện để chiếu cố.
Lão phụ nhân
nói
“lão nô là nhũ mẫu của Minh tướng quân, năm đó tướng quân chiến tử, chỉ có phó tướng của tướng quân liều chết mang phong thư này về. Lão nô
không
biết nguyên do. Minh gia là hoàng thân quốc thích, ngoại gia của bệ hạ,
cô
nương còn có tổ phụ tổ mẫu, bá phụ bá mẫu, luôn
yêuthương
cô
nương, lão nô
không
biết vì sao trước khi lâm chung tướng quân lại muốn giao phó
cô
nương cho vương gia, nhưng nghĩ đến chắc là còn có nguyên do vì
không
biết
rõ
tình hình nên lão nô
khôngdám đưa đồ này cho quốc công gia,
hiện
nay
cô
nương
đã
bắt đầu
nói
chuyện cưới gả, lão nô do dự mãi cuối cùng quyết định mang phong thư này cho vương gia để vương gia định đoạt.”
Triều Thành vuốt bức thư, sắc mặt cổ quái nhìn thoáng qua phụ nhân,sau đó nhìn ngoài cửa sổ “ ân, bản vương
đã
biết, ngươi có thể trở về.”
( Lời tác giả: lạp lạp lạp ~ a Lạc, kiếp trước Túc vương cũng
không
vừa thấy
đã
yêu
với ngươi)