Mẹ của Tiểu Kiệt tên là Joanna, ba mươi tuổi, người Gypsy*. Cô lúc tuổi còn trẻ vì tình yêu mù quáng, mà rời gia tộc, theo người yêu vượt biển tới Anh quốc.
*Là một tộc người.
Chỉ không ngờ hạnh phúc quá ngắn ngủi giống như đoá phù dung sớm nở tối tàn, cô đến Anh quốc sau đó không lâu thì bị bỏ rơi, lúc ấy cô mang thai lại không có tiền, không thể làm gì khác hơn là dựa vào nghề coi bói mà sống tạm, trải qua cuộc sống lang bạc kỳ hồ lưu lạc*.
Chớp mắt một cái, cô đến Anh quốc cũng đã mười năm.
Mười năm này cô sống là vì hài tử, trừ làm nghề coi bói, ăn xin, ca hát, cũng đã làm qua móc túi hay kỹ nữ.
Cô biết xung quanh mình, mọi người lấy ánh mắt kỳ thị mà khinh bỉ cô, nhưng cô không quan tâm, cô chỉ có lý do để tồn tại, đó chính là tâm can bảo bối của cô có thể trưởng thành mà không ăn đói mặc rách, như thế là đủ rồi.
Có lẽ trời xanh thật nghe thấy lời cầu xin người mẹ đáng thương, chính là sau khi cô phát hiện mình có bệnh nan y, đã phái một người hảo tâm chân chính tới bên cô, làm cho cô có thể không hề lo lắng sau khi qua đời con thơ không có ai chiếu cố.
Tiêu Tư · Lindsey, mặc dù bề ngoài thoạt nhìn cà lơ phất phơ, lại là nam nhân không có việc ổn định, nhưng là giác quan thứ sáu của cô cho biết, đây là người cô có thể tin cậy.
"Tiêu Tư ca, mụ mụ thật không có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì."
"Có thật không? Vậy tại sao mụ mụ vẫn nằm ở trên giường ngủ, mụ mụ đã ngủ chừng mấy ngày."
"Đó là bởi vì mụ mụ của em lúc trước công việc được quá mệt mỏi, bây giờ muốn hảo hảo nghỉ ngơi cho thật khỏe, biết không?"
"Vậy mẹ cần nghỉ ngơi bao lâu? Mấy ngày nữa chính là sinh nhật của mụ mụ, em nghĩ cùng mụ mụ ăn một bữa ngon miệng ở tiệm cơm tốt. Anh nhìn xem, đây là tiền em đã để dành từ lâu."
Nghe ngoài màn che lời nói trẻ thơ, Joanna không tự chủ được giật môi mỉm cười, cô nhắm mắt lại nghe con cùng thanh âm trầm thấp dễ nghe của Tiêu Tư trò chuyện mà chậm rãi ngủ.
"Tiêu Tư ca, ngươi hôm nay làm sao đã sớm như vậy tới tìm em? Hôm nay, anh không cần đưa Khúc Thiến tỷ tỷ đi chơi sao?" Tiểu Kiệt tò mò hỏi. Vì theo Khúc Thiến tỷ tỷ, mà Tiêu Tư ca buổi tối tám, chin giờ hơn mới đến thăm cậu và mụ mụ.
Tiêu Tư không nghĩ tới Tiểu Kiệt đột nhiên nói vấn đề này, trong khoảng thời gian ngắn anh cứng họng, không biết nên trả lời như thế nào.
"Tiêu Tư ca, anh có phải là thích Khúc Thiến tỷ tỷ?" Tiểu Kiệt chín tuổi không sợ có người tương tư mà chết, lần nữa hỏi.
Anh nhất thời mở to đôi mắt xanh, lộ ra vẻ mặt ngây người.
"Tiểu Kiệt, em tại sao lại hỏi chuyện này?" Anh hít sâu một hơi, hỏi ngược.
"Bởi vì kể từ sau khi Khúc Thiến tỷ tỷ xuất hiện, Tiêu Tư ca mỗi thời gian miệng cười thường rất tươi, một bộ dạng rất vui vẻ nha." Tiểu Kiệt nói đương nhiên.
"Trước kia anh thoạt nhìn rất không vui vẻ sao?" Chân mày Tiêu Tư cau lại, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
"Cũng không phải là như vậy, chẳng qua là không giống mấy ngày qua cười khúc khích được như tần phồn mà thôi." Tiểu đại nhân Tiểu Kiệt nhếch miệng cười nói, trên mặt tràn đầy vẻ chế nhạo.
"Em... Đúng là tên tiểu quỷ mà!" Tiêu Tư không nhịn được thưởng cho Tiểu Kiệt một cái Thiết sa chưởng, sau đó dụng lực vò rối tóc của Tiểu Kiệt."Em năm nay mới mười tuổi mà thôi, biết cái gì gọi là thích không?" Này thì dám chế nhạo anh hả!
"Em dĩ nhiên biết!" Tiểu Kiệt lẩm bẩm nói: "Bởi vì em cũng có người mà em thích mà."
"Em nói gì?! Em cũng có người yêu mến?" Tiêu Tư kinh ngạc, một tay kéo cậu đến trước mặt, vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm, "Bạn gái đó là người nào? Khi nào giới thiệu bạn đó cho Tiêu Tư ca biết? Hôm nay thì sao?"
"Không cần." Cậu nhóc lắc đầu sang một bên, trên má có chút đỏ.
"Tại sao?" Tiêu Tư hai tay chống nạnh.
Tiểu Kiệt nhìn anh một cái, sau đó nhàn nhạt bĩu môi nói: "Tiêu Tư ca lớn lên đẹp trai như vậy, nếu như bạn đó chuyển sang thích anh, thì em làm sao bây giờ?"
Tiêu Tư há hốc mồm cứng lưỡi nhìn của Tiểu Kiệt, nhanh chóng chuyển sang chế độ muốn...
"Ha ha..." Anh đột nhiên không thể ngừng mà ngửa đầu cười to.
Trời ạ! Tên tiểu tử này thật quá đề cao anh sao? Hai người bọn họ xê xích khoảng hai mươi tuổi, cậu nhóc này như thế nào lo lắng bạn gái nhỏ chuyển sang yêu thương "Thúc thúc" của cậu chứ, chuyện này thật sự là mắc cười quá, ha ha...
"Tiêu Tư ca!" Bị anh cười đến lăn lộn, cậu quả có chút thẹn quá thành giận, Tiểu Kiệt đưa tay dùng sức chùy anh xuống.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Tiêu Tư vừa cười vừa nói xin lỗi, anh thật sự là không có biện pháp khống chế mình.
Tiểu Kiệt bĩu môi, trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười Tinh Linh bướng bỉnh.
"Khúc Thiến tỷ tỷ tới!" Nhóc con nói lớn.
"Ở đâu?" Tiêu Tư nhất thời ngừng cười, khẩn trương trông chừng xung quanh.
"Nơi đó." Tiểu Kiệt duỗi dài ngón tay hướng phía trước nói.
Tiêu Tư không nghi ngờ chút nào lập tức xoay người, liền nhìn theo.
"Lừa anh thôi!"
Xác định phía trước không có khuôn mặt mà anh muốn gặp, Tiêu Tư chậm chạp xoay người lại che miệng của tiểu hài tử đang cười đến không thể ngăn chặn.
"Tiểu Kiệt —— em..."
"Ha ha..." Tiểu Kiệt ha ha cười ra tiếng.
"Tên tiểu quỷ kia, không nên lấy Khúc Thiến cười giỡn anh có được không?" Anh vô lực ngồi trên cái ghế duy nhất ở trong phòng.
"Tiêu Tư ca, anh có phải là đang trốn Khúc Thiến tỷ tỷ?" Thu hồi tiếng cười, Tiểu Kiệt vẻ mặt tò mò hỏi.
Tiêu Tư đột nhiên cứng đờ. "Em cái gì cũng không biết, đừng nói lung tung."
"Nhưng là anh mới vừa nghe em nói Khúc Thiến tỷ tỷ tới, thật giống như giật mình, hơn nữa còn có bộ dạng như sắp muốn chạy trốn." Tiểu Kiệt đứng ở trước mặt anh nghiêng đầu, hoài nghi hỏi, "Thật không phải sao?"
Tiêu Tư nhìn anh một hồi lâu, đột nhiên khẽ thở dài một hơi.
"Tên tiểu quỷ, sức quan sát của em lúc nào trở nên nhạy bén như vậy?" Anh lại dùng lực vò rối tóc của Tiểu Kiệt, lộ ra vẻ cười khổ.
"Vậy là anh thật đang trốn Khúc Thiến tỷ tỷ, nhưng tại sao? Anh không thích chị ấy sao?" Tiểu Kiệt làm vẻ mặt không giải thích được.
"Là không thích..." Tốt rồi. anh nhắm mắt lại bất đắc nói.
"Khúc Thiến tỷ tỷ?!"
Tiểu Kiệt đột nhiên la to, kinh ngạc nói làm cho Tiêu Tư ở trong nháy mắt mở ra, theo tiểu Kiệt tầm mắt mà chuyển hướng cửa lớn, nhìn thấy trước cửa thân ảnh mỏng manh đứng đấy, huyết sắc nhanh chóng từ trên mặt anh giãn ra.
Khúc Thiến không nghĩ tới mình nghe lén người khác nói chuyện, cô tới nơi này chỉ là đơn thuần muốn nhìn tiểu Kiệt cùng mụ mụ của cậu một chút, nhưng là...
"Anh không thích chị ấy sao?
Không thích."
Anh nói anh không thích cô, nhưng cô lúc nào bắt buộc phải thích cô, càng không có bắt buộc phải đi theo cô? Hết thảy cũng là anh tự nguyện, anh tại sao... Tại sao...
Một luồng cảm thụ khô khốc, kèm theo hô hấp cơ hồ muốn thắt lại, cảm giác đau đớn nhanh chóng ở lan tràn trong cơ thể.
Cô không tự chủ lui về phía sau một bước, nữa một bước, rồi trực tiếp xoay người bỏ chạy.
Cô không biết mình tại sao muốn chạy, chỉ biết là nếu như lại tiếp tục ở chỗ đó, cô nhất định sẽ thống khổ đến chết. Thực sự rất đau lòng, anh không thích cô...
"Đáng chết!" Thấy cô xoay người bỏ chạy, Tiêu Tư lập tức mắng một tiếng, giống như bay từ trên ghế nhảy xuống, mau chóng đuổi theo.
"Khúc Thiến!" Anh lớn tiếng gọi, nhưng cô chạy như điên lại không có dấu hiệu dừng lại.
Cô nhất định là nghe thấy mình mới vừa cùng Tiểu Kiệt nói chuyện, hơn nữa còn hiểu lầm anh.
"Khúc Thiến, dừng lại!" Tiêu Tư lần nữa kêu to, nhưng cô vẫn làm như không nghe thấy tiếp tục hướng phía trước chạy trốn, hơn nữa chết tiệt... cô chạy rất nhanh!
Anh rốt cuộc phải làm sao mới có thể khiến cô dừng lại nghe anh giải thích?
"Khúc Thiến! Anh thích em!" Tiêu Tư đột nhiên dừng bước, hướng về phía bóng lưng của cô vẫn đang chạy như điên, rống lớn.
Thân ảnh Khúc Thiến đột nhiên chậm lại, nhưng cũng không có dừng lại.
"Em nghe thấy không? Anh thích em!" Anh đem hết toàn lực lần nữa hét lên.
Bước chân của cô rốt cuộc từ từ ngừng lại.
Vừa thấy tốc độ của cô chậm xuống, Tiêu Tư không chút do dự lập tức xông tới, từ phía sau vòng tay ôm lấy cô, khít chặt tựa như muốn đem cả người cô đè ép vào trong cơ thể anh, sợ cô lần nữa chạy mất.
"Không thích em, đó không phải là thật lòng của anh." Tiêu Tư ôm chặt cô nói: "Anh thích em, thích đến không biết nên như thế nào đối mặt bởi vì thực sự không lâu sau em sẽ rời nơi này, cho nên anh mới nói không thích. Anh không trở lại tìm em, sợ mình vì tình cảm yêu thích càng lúc càng không thể tự kiềm chế, nhưng khi em vừa xoay người rời đi trong nháy mắt, anh biết hết thảy đều đã không còn kịp rồi, không thể kiềm chế được nữa rồi. Anh thích em, Khúc Thiến, anh thực sự đã yêu em."
Tiêu Tư đột nhiên tỏ tình khiến Khúc Thiến vô cùng khẩn trương, một câu cũng nói không nên lời.
Bị anh ôm chặt như vậy, rồi bị anh tỏ tình mạnh mẽ dứt khoát, còn có hơi thở khẽ nóng rực của anh bên tai, hết thảy đều làm cho Khúc Thiến tim đập càng lúc tăng nhanh, hô hấp càng lúc dồn dập.
Nhưng thật chẳng qua chỉ là khẩn trương thôi sao?
Nếu như chỉ là đơn thuần khẩn trương, tại sao tầm mắt của cô lại trở nên mơ hồ, hô hấp lại trở nên không thông thuận, ngay cả muốn mở miệng nói chuyện, cổ họng đều giống như bị cái gì chặn lại không cách nào mở miệng.
Cô rốt cuộc là tại sao? Cô đang khóc sao? Tại sao lại phải khóc?
"Tại sao lại khóc? Em không thích anh sao?" Anh nhẹ nhàng lau nước mắt đang từ hốc mắt của cô mà chảy xuống, ôn nhu hỏi.
Khúc Thiến hai mắt đẫm lệ nhìn Tiêu Tư, không tự chủ được lần nữa lắc đầu.
Cô thích anh, cô bây giờ mới biết được tại sao khi thiếu anh làm bạn, bất kể cô làm cái gì cũng không có sức lực. Biết tại sao mới vừa khi nghe thấy anh nói không thích cô, lại cảm thấy đau lòng cùng khổ sở.
Thì ra là —— Cô thật sự thích anh.
Cô bị nước mắt thấm ướt hai tròng mắt mà trở nên sáng ngời mỹ lệ, thật khiến người ta muốn phạm tội.
Tiêu Tư mặc dù không xác định được cô mới vừa lắc đầu là thích anh, hay là cô không thích, nhưng nữ nhân trước mắt này mà anh yêu, ở nơi này ôm chặt lấy cô, vậy mà cô một chút giãy dụa hay phản kháng cũng không có, khuôn mặt ửng hồng vì nước mắt, tất cả đều khiến cho bất kỳ nam nhân nào cũng không thể nhịn được huyết nhục.
"Thiến..."
Tiêu Tư dịu dàng nâng cằm Khúc Thiến, ngắm nhìn cặp mắt của cô, sau đó từ từ cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Vừa bắt đầu anh chẳng qua là muốn thử dò xét nếu hôn cô thì cô có bất kỳ hành động cự tuyệt nào không, nếu thực như vậy nhất định sẽ tuân theo ý nguyện của cô mà dừng lại. Nhưng cô trừ vừa bắt đầu phản ứng cứng nhắc ở ngoài, thì một chút động tác khước từ cũng không có.
Cho nên, cô cũng thích anh sao?
Cái cảm nhận này làm Tiêu Tư kích động không thôi, không tự chủ được mà sâu sắc hôn cô, cho đến khi hai người thiếu dưỡng mới dừng lại.
Tâm dán tâm, hô hấp quấn hô hấp.
Trên đời vừa có thêm một đôi tình nhân ngọt ngào.
Sau đó hai người yêu nhau cuồng nhiệt, chỉ có ăn ý chứ không hề có mấy chung đυ.ng trong mọi khoảng thời gian, bọn họ điên cuồng chơi, điên cuồng hôn, điên cuồng hôn lên vành tai và tóc mai hay chạm vào nhau, dùng hết mọi khoảng thời gian mà bày tỏ với nhau yêu thương, tất cả là chỉ muốn để lại cho đối phương một hồi ức mỹ lệ.
Mặc dù như thế, nhưng giờ ly biệt càng đến gần, nụ cười của hai người lộ càng cứng ngắc hơn.
Biết rằng sẽ chia lìa, thế nhưng bọn họ căn bản là cứ luôn dung túng tình cảm của mình, cứ theo tình cảm mãnh liệt mà không khống chế nổi.
Khúc Thiến như thế đau thương nghĩ tới, nhưng Tiêu Tư suy tư hoàn toàn ngược lại so với nỗi lo chia ly của cô.
Đêm trước, khi cô bắt đầu đóng gói hành lý chuẩn bị rời đi, anh rốt cục đem hy vọng trong đầu nổi lên đã lâu nói với cô.
"Ở lại đi."
Động tác của Khúc Thiến bỗng dừng lại, đưa lưng về phía anh, cả người cứng ngắc như tượng, giống như là nếu như bị tác động dễ dàng mà vỡ tan nát.
"Anh biết em không thể." Cô hoàn toàn không có giấu diếm việc cô ở Đài Loan còn có một vị hôn phu, sau khi trở về nước sẽ phải cùng đối phương kết hôn.
"Tại sao không thể? Em yêu anh, không phải sao?"
"Em không thể để cho ba mẹ thất vọng được."
"Vì không để cho bọn họ thất vọng, nên em cam nguyện lấy cả hạnh phúc của chính mình đi đánh cuộc, gả cho một nam nhân hoàn toàn không thương em?"
Khúc Thiến không lời nào để nói, nước mắt trong hốc mắt đã ngưng tụ, từ từ trôi xuống.
"Anh thật không có biện pháp trơ mắt xem em trở về gả cho một nam nhân hoàn toàn không thương em." Anh từ phía sau vòng tay đem cả người cô vào trong l*иg ngực, gương mặt vùi vào trong mái tóc cô, thấp giọng cầu xin nói: "Không trở về Đài Loan, cũng không gả cho nam nhân kia, lưu lại nơi này cùng anh có được không?"
Khúc Thiến nghẹn ngào không mở miệng được.
"Thiến, anh yêu em."
Cả người cô cứng đờ, cố nén thanh âm nức nở nhưng rồi cũng không thể trụ nổi bật ra đầu môi. làm sao có thể vào lúc này nói với cô những lời này, làm sao có thể?
"Thiến, gả cho anh."
Khúc Thiến đột nhiên chấn động, sắc mặt đột nhiên bi thương chuyển màu trắng như tờ giấy. Cô chậm chạp từ trong lòng ngực của xoay người, hai mắt ẩm lệ ướt tràn ra đầy khϊếp sợ, cũng không dám tin, hay vui sướиɠ, bi thương... Các loại tâm tình ở trong mắt cô đã nhanh chóng bộc lộ ra hết thảy.
"Anh, anh nhất định không biết mình đang nói cái gì."
"Anh dĩ nhiên biết, đời này anh chưa từng nghĩ sẽ mong muốn một thứ gì đó mãnh liệt như bây giờ, anh muốn cùng em chung sống cả đời." Anh thâm tình mà thành khẩn ngắm nhìn cô, "Thiến, em có nguyện ý gả cho anh không?" Tiêu Tư khẩn trương nín thở chờ đợi.
Nước mắt nóng hổi không ngừng trên gương mặt chảy xuống, thân thể của cô không tự chủ được mà run rẩy, tâm cũng tựa thế không ngừng run rẩy.
Anh trầm mặc nhìn Khúc Thiến, mặc dù anh không có mở miệng thúc giục, nhưng bởi vì khẩn trương mà cả người như bị một thứ gì đó bó chặt, chỉ muốn thâm tình mà ánh mắt ôn nhu ngắm nhìn cô, lẳng lặng chờ đợi.
"Em ——" cô khàn giọng mở miệng.
Tim anh đập mãnh liệt hơn, không tự chủ được nuốt một ngụm khí, hai nắm đấm nắm chặt khiến cho đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
"Em đồng ý!" Cô trong nháy mắt lao vào trong lòng ngực của anh, khuôn mặt đầy lệ rất nhưng nhìn vẫn anh lộ ra nụ cười, hồi đáp.
Cô mặc kệ, cái gì cũng mặc kệ. Đi qua tuổi hai mươi bốn, cô có thể nói là vì ba mẹ mà sống, nhưng là từ nay về sau sẽ không bao giờ... nữa, cô nghĩ từ nay vì mình mà sống, muốn vì nam nhân hốc mắt đã chuyển màu hồng trước mắt cô mà sống.
"Em đồng ý, em đồng ý." Cô kích động không thôi, ôm chặt anh không ngừng nói.
"Có thật không?" Anh nhẹ nhàng đẩy cô ra, khàn giọng hỏi: "Em thật nguyện ý gả cho anh, lưu ở lại Anh quốc sao?" Anh cảm giác mình như đang nằm mộng, khó có thể tin được.
Cô ngưng mắt nhìn anh, kiên quyết gật đầu."Vâng."
Cô còn chưa nói hết lời, anh đã một tay ôm lấy cô, kích động cùng nhiệt tình hôn môi của cô, vội vàng đưa lưỡi mυ'ŧ lấy giống như chưa bao giờ được kí©ɧ ŧìиɧ như thế, chưa bao giờ được thăm dò trong khuôn miệng của cô như thế.
Khúc Thiến ôm cổ anh, nhiệt tình hôn, kìm lòng không được ngân lên tiếng nhẹ.
Một tuần lễ gặp gỡ, mặc dù bọn họ làm hết cử chỉ yêu thương cuồng nhiệt thân mật, nhưng là vì bảo vệ cô, Tiêu Tư luôn cố nén du͙© vọиɠ của mình, nhưng là bây giờ thật không thể nhịn nổi nữa.
Bỗng dưng anh bế ngang lấy cô, đem cô đẩy ngã xuống giường. Ánh mắt của nóng bỏng, toàn thân căng thẳng, trên khuôn mặt tràn đầy khát vọng cùng nhiệt tình, cả người nghiêng đặt ở trên người cô.
Khúc Thiến không cách nào hô hấp, cơ hồ dù có muốn cũng không thể hô hấp bình thường được.
Cô biết anh muốn làm gì, cũng biết nếu như cô muốn cự tuyệt, anh tuyệt đối sẽ không bắt buộc cô. Thế nhưng cô thật muốn cự tuyệt sao? Không, cô thực sự không muốn, cô cũng muốn anh, muốn trở thành nữ nhân chân chính của anh.
Mặt nóng đỏ, cô chủ động đưa tay ôm cổ anh, sau đó tự động đưa môi gần hơn, dâng lên nụ hôn của mình.
Cử chỉ cho phép của cô, khiến Tiêu Tư cũng không thể át chế nổi mình, mãnh liệt du͙© vọиɠ, cuồng mãnh hôn cô sâu hơn nữa.
Anh nhanh chóng cởi xuống sự ngăn trở trên cơ thân hai người, động tác vội vàng nhưng không thô lỗ, khẩn cấp nhưng ôn nhu.
Khúc Thiến tựa hồ nghe mình phát ra tiếng thở dốc rất nhỏ, không rõ là nhẹ la vì đau, hay là khẩn cầu? Chỉ biết là thân thể của cô càng lúc càng nóng, một loại cảm giác trống rỗng từ trong cơ thể làm cho cô thống khổ không dứt.
"Tiêu Tư..." Cô cong người lên nhẹ giọng khẩn cầu.
Tiêu Tư không nhẫn nại được nữa, nheo con ngươi nóng bỏng trong nháy mắt nhanh chóng vọt vào trong cơ thể cô, vui thích lập tức ở trong cơ thể lan toả
Mang theo chút đau đớn, làm cho Khúc Thiến nhẹ nhàng co người lại một chút, nhưng cô không bỏ cuộc, ngược lại càng ôm chặt người trên người cô, đong đưa cùng cơ thể nam nhân, đó là nam nhân của cô.
Đời này kiếp này, cô không phải là quân không lấy chồng.
***
"Em dạy anh nói tiếng Trung, cho dù là rất khó học, nhưng anh sẽ đọ với nó xem ai cứng rắn hơn."
Tiêu Tư nghiêm túc nhìn Khúc Thiến, anh thật sự không đành lòng nhìn cô như vậy mà buồn bã.
Kể từ khi cô đáp ứng lời cầu hôn của anh, rồi hai người bọn họ phát sinh đêm tình đầu tiên, cô vẫn nhìn điện thoại than thở.
Cô dự định tính toán thời gian rồi đi máy bay trở về, đại khái là sau mấy tiếng đồng hồ sẽ tới Đài Loan? Nhưng là nam nhân của cô nhưng còn đang Anh quốc này, chỉ dùng đầu gối cũng biết cô đang phiền não cái gì, nhưng anh hết lần này tới lần khác khả năng giúp đỡ, bởi vì anh ngay cả câu tiếng Trung cũng không nói được, Hán Ngữ nghe cũng không hiểu.
Ai, bây giờ anh đã biết thời cơ đến mà không bắt lấy sẽ hối hận đến thế nào, nếu như thời học đại học sử dụng cho hữu dụng một chút, chọn học ngoại ngữ là môn Hán Ngữ thật là tốt biết bao.
Khúc Thiến đẩy khuôn mặt của Tiêu Tư đang hôn hạ xuống, miễn cưỡng mỉm cười lắc nhẹ đầu nói: "Cám ơn, nhưng chuyện này anh giúp cũng không được gì đâu."
"Vậy em bảo anh phải giúp em như thế nào thì được? Nói cho anh biết, anh nhất định sẽ cố gắng." Anh tiến gần đến cô, khuôn mặt lộ vẻ đau lòng hỏi.
Khúc Thiến bặm nhẹ cánh môi, tựa đầu vào ngực anh, dụi dụi mái tóc.
"Nếu như em không biết làm sao để mở miệng, trước tiên cứ tuỳ tiện tìm lý do nói em muộn chuyến bay, chuyến sau mới về được, sau đó anh với em cùng nhau trở về."
Khúc Thiến ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Mặc dù anh một câu tiếng Trung cũng nói không được, nghe cũng không hiểu, nhưng anh nghĩ, miễn là ở bên cạnh em, anh tuyệt đối sẽ cùng em kiên quyết tới cùng." Tiêu Tư kiên định nhìn cô chăm chú.
Lẳng lặng nhìn anh một hồi lâu, Khúc Thiên mới nhếch miệng cười một tiếng, chủ động kiễng chân hôn vào môi anh.
"Em chỉ cần những lời này là đủ rồi." Cô nói xong liền lập tức hít sâu một cái rồi đưa tay cầm lấy điện thoại mà bấm số.
"Thiến?"
Cô mỉm cười trấn an anh, sau đó liền đem hết sức lực dến đường dây điện thoại đang chờ kết nối.
"Mẹ? Là con, Thiến nhi."
Mặc dù hoàn toàn không hiểu được những gì cô nói, nhưng Tiêu Tư vẫn vểnh tai, chăm chú nghe cô nói chuyện. Khúc Thiến cũng không chú ý tới cử chỉ buồn cười này của anh, bởi vì toàn bộ tinh thần của cô đều tập trung ứng phó với mẫu thân đầu dây bên kia.
"Thiến Nhi, con đã ở sân bay chưa? Máy bay đáp sớm hay sao? Mẹ hiện tại gọi ba ba của con lái xe đi đón, con chờ một chút. Ba ba của Thiến nhi đâu ——"
"Mẹ, mẹ chờ một chút, con vẫn còn đang ở Anh quốc." Nghe thấy mẫu thân đề cao giọng gọi phụ thân, Khúc Thiến vội vã mở lời ngăn cản.
"Con nói cái gì? Tại sao con vẫn còn ở Anh quốc hả?" Mẫu thân kinh ngạc, tiếng nói đột nhiên vang cao ở đầu dây bên kia.
"Mẹ, con nghĩ huỷ bỏ hôn ước với Trương tiên sinh." Khúc Thiến dùng hết sức hít một hơi, đi thẳng vào vấn đề khó khăn nhất.
"Con... con nói cái gì?!" Mẫu thân tựa hồ bị hù doạ đến kinh hồn.
"Con nghĩ cùng Trương Sách Hành tiên sinh huy bỏ hôn ước." Đã có lần đầu tiên, lần thứ hai cô nói đều thuận miệng hơn nhiều.
"Thiến nhi, con nói giỡn mẹ có phải không? Chuyện này cười giỡn tuyệt không buồn cười đâu." Mẫu thân trầm mặc vài giây, giọng nói đầy nghiêm túc.
"Mẹ, con không đùa, ta nói thật. Con ở Anh quốc gặp một nam nhân, con thích anh ấy."
"Câm mồm! Làm sao mày dám nói như thế? Mẹ muốn mày trở lại ngay! Chuyện tiệm áo cưới mẹ đã sắp xếp xong xuôi, sau khi trở về con cùng Sách thử áo cưới, sau đó..."
"Mẹ, con van mẹ hãy nghe con nói," Khúc Thiến ngắt lời mẹ cầu xin, "Con tuyệt không thể yêu Trương Sách được, tuyệt không nghĩ lấy anh ta, con có người mình yêu, con cầu mẹ, van xin mẹ không nên ép con lấy một con không người yêu mến như thế? Ít nhất để cho con tự do hôn nhân có được không? Con van mẹ."
"Ép mày? Mày cảm thấy mẹ đang ép mày ư?" Thanh âm mẫu thân trong nháy mắt nói cao đến quãng tám.
"Con biết mẹ với ba ba từ đầu cũng là muốn tốt cho con, nhưng Thiến nhi lấy một người không thương mình, hôn nhân như vậy chắc chắn không hạnh phúc."
"Mày biết hạnh phúc là cái gì? Hạnh phúc đó là có thể đủ lấy một người đàng hoàng, có nhà, hơn nữa công việc ổn định, thu nhập cao. Trương Sách chính là một người đàn ông như vậy, mày còn có chỗ nào không hài lòng hả?"
"Mẹ, con không thương anh ta."
"Mày lấy anh ta xong, lâu ngày sẽ sinh tình."
"Mẹ, con cùng anh ta đính hôn hai năm, nếu quả thật có thể lâu ngày sinh tình như lời của mẹ, thì cũng sớm xảy ra."
"Hai người chúng bay còn sẽ có 12 năm, 22 năm, thậm chí 32 năm như vậy có thể trở thành lâu ngày sinh tình. Mày trở lại ngay cho mẹ, chuyện kết hôn ba mẹ cũng đã thay chúng bay chọn xong, ngày 28 tháng sau, chúng ta còn có rất nhiều việc cần hoàn thành."
"Mẹ —— "
"Có nghe hay không?" Mẫu thân trong giọng nói tràn đầy ra lệnh cùng cảnh cáo.
Hai mắt Khúc Thiến nhắm nghiền lại, mỏi mệt không biết mình còn có thể nói cái gì.
Bất kể cô nói cái gì, mẫu thân vẫn như cũ, vẫn làm theo ý của mình, vẫn không chịu lắng nghe cảm thụ hay suy nghĩ của cô như thế nào.
Đây thật sự hết thảy là vì tốt cho cô sao? Tại sao ngoại trừ khổ sở, cô hoàn toàn không cảm giác được những điều tốt đẹp?
"Mẹ, con sẽ không trở về kết hôn." Cô mở mắt ra, kiên định đối với mẫu thân đầu bên kia điện thoại.
"Thiến nhi?"
"Mẹ, con muốn ở lại Anh quốc kết hôn với người mình yêu."
"Mày thử nói lại lần nữa xem!"
"Con muốn ở lại Anh quốc kết hôn với người mình yêu."
"Tốt, nếu như mày thật dám làm như vậy, ta liền không có sinh ra đứa con như mày!" Mẫu thân dừng lại một hồi, lớn tiếng nói.
"Mẹ!"
"Trở lại ngay, bằng không từ này về sau mày cũng không cần nữa gọi ta là mẹ nữa." Nói xong, bực tức cúp điện thoại.
Khúc Thiến kinh ngạc ngó chừng điện thoại, trầm mặc một hồi lâu.
"Thiến?"
Nhìn cô ngây người như phỗng cầm lấy ống nghe thật lâu không nói, Tiêu Tư không nhịn được khom lưng đem lỗ tai dán ống nghe trong tay cô, chỉ nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng tút tút liên tục.
Nguyên lai điện thoại đã bị cúp, khó trách cô trầm mặc lâu như vậy.
Anh tự tay đem ống nghe trên tay Khúc Thiến đặt lên điện thoại, sau đó nhẹ nhàng đem cô xoay mặt hướng vào mình.
"Nói cho anh biết, em với mẹ đã nói những gì?" Anh ôn nhu ngắm nhìn cô nhẹ giọng hỏi, bộ dáng cô thoạt nhìn thật khiến cho người ta có chút lo lắng.
"Mẹ em nói, nếu như em ở lại Anh quốc không đi trở về kết hôn, sau này cũng không cần gọi mẹ, sẽ làm như đã không có đứa con là em." Khúc Thiến chậm chạp ngẩng đầu, khóe môi mang cười rất đúng cứng ngắc, nhưng đôi mắt của cô nhanh chóng chuyển hồng, tiếp theo nước mắt từ hốc mắt cô rơi xuống.
"Thật xin lỗi, đây hết thảy cũng là do anh." Anh đau lòng lấy tay lau nhẹ đi nước mắt trên gương mặt cô, lòng đầy xót xa nói.
"Không phải là do anh."
"Là lỗi của anh, nếu như anh biết tiếng Trung, có thể anh đã gọi điện thoại, sẽ không để em thừa nhận hết thảy trách nhiệm." Anh tự trách nói.
Khúc Thiến nghe vậy liền mỉm cười, người nam nhân này tại sao có thể đáng yêu đến trình độ này?
"Em không sao." Cô ngược lại an ủi anh.
"Anh cùng em trở về Đài Loan, chúng ta cùng nhau đến trước mặt ba mẹ em thỉnh cầu tha thứ cùng lời chúc phúc từ hai người." Tiêu Tư quyết định dứt khoát nói.
Khúc Thiến lắc đầu."Không được, bọn họ là ba mẹ em, em rất hiểu rõ. Một khi hai người đã quyết định chuyện gì, không có bất kỳ người nào hoặc bất cứ chuyện gì có thể làm bọn họ dao động, làm cho bọn họ thay đổi quyết định. Cho nên..."
"Cho nên?" Là phủ quyết, nhất định phải trở về Đài Loan sao? Tiêu Tư lòng khẩn trương không dứt.
"Cho nên, " nước mắt của cô lại lần nữa lén lút lăn dài xuống gương mặt, "Sau này em chỉ có anh, chỉ còn anh mà thôi, anh yêu em, theo em, quan tâm em cả đời được không?" Cô không chớp mắt nhìn anh.
Tiêu Tư kích động được thiếu chút nữa nói không nên lời.
"Dĩ nhiên rồi!" Tiêu Tư lớn tiếng hứa hẹn, đồng thời dùng sức đem cô ôm vào trong ngực."Anh sẽ yêu em cả đời, quan tâm em, cùng em sống trọn đời. Cho dù đến khi em tóc trắng xoá, răng cũng muốn rơi hết, anh vẫn sẽ tuyệt đối tuyệt đối sẽ không rời bỏ em. Tôi Tiêu Tư Lindsey ở chỗ này thề với trời, sẽ cả đời đối với Khúc Thiến bất ly bất khí."
***
Cả đời bất ly bất khí...
Lời thề ngọt ngào vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng mà không nghĩ tới hôn nhân của họ ngắn ngủi đến mức chỉ là một năm hơn.
Tiêu Tư · Lindsey —— người chồng mà cô đã ly hôn hơn bốn năm đột nhiên bay hơn nữa vòng Địa Cầu chạy đến đảo quốc bé nhỏ nằm ở Thái Bình Dương - Đài Loan này, rốt cuộc là vì cái gì?
Khúc Thiến nghĩ mãi mà vẫn chẳng thế lý giải.