Chương 7: Sinh Linh Đầy Đọa
Quả thực tôi vẫn hơi ngờ ngợ khi lần đầu tiên tôi thấy một bà lão mù lại có thể ngồi bán nước một mình mà không có ai phụ giúp, ít ra là tôi thấy như vậy. Thế nhưng nhử để chắc chắn, một tay cầm cốc trà lạnh tê họng, một tay khác tôi đưa lên khua khua trước mặt bà lão như để kiểm trứng. Bà lào này ngồi đó nheo mắt nhìn tôi hỏi giọng nghi ngờ:– Cậu làm cái gì thế?
Tôi nghe bà lão hỏi vậy thì càng chột dạ hơn nữa, vậy là bà ta không hề bị mù, nhưng tại sao hai con mắt lại đυ.c ngầu như bị hỏng thế kia. Tôi cứ ngồi đó đờ ra, bà lão này không biết có nhìn rõ được cái khuôn mặt đang nghệt ra của tôi hay không mà bà ta nhẹ nhàng đặt cái bình nước lọc xuống và nói:
– Chắc cậu từ xa tới đây hả?
Tôi gãi đầu nói:
– Dạ … bà cho con xin lỗi, tại con hơi ngạc nhiên ạ.
Bà lão mỉm cười nhìn tôi nói:
– Ngạc nhiên vì lần đầu tiên cậu nhìn thấy một bà lão với cặp mắt mù mà vẫn nhìn được đúng không?
Tôi nghe cái câu nói đối nghịch của bà lão thì cũng đành pó tay và gật đầu vâng dạ. Bà lão cầm khăn lau qua mấy cái cốc thủy tinh trên kệ nói:
– Thế cậu tới đây có việc gì à? Hay là đi thăm mộ ai?
Tôi chỉ tay về phía xưởng thịt chó cũ rich gần đó nói:
– Không bà ơi, con đến là để tìm hiểu về cái xưởng làm thịt chó kia.
Bà lão mỉm cười vừa lau cốc vừa nói:
– Thì ra là một người ưa mạo hiểm nữa, cũng lâu rồi chưa có ai ghe thăm cái nơi tối tăm đó.
Tôi nghe thấy bà lão nói là đã lâu rồi chưa ai tới thăm thì tò mó lắm, tôi hỏi:
– Vậy là trước con cũng đã có nhiều người tới rồi hả bà?
Bà lão mỉm cười nhìn tôi bằng đôi mắt đυ.c hỏng nói:
– Nhiều chứ cậu, ai cũng tới và khi đi thì họ còn tỉnh táo khỏe mạnh, nhưng khi về thì hầu hết toàn điên loạn và bệnh tật không à.
Tôi nghe bà lão nói vậy thì cũng có hơi lo ngại, tôi hỏi:
– Ý bà là sao ạ?
Bà lão không nói gì chỉ mỉm cười và tiếp tục làm ấm trà mới. Tôi nhìn quanh bà lão thì để ý thấy mấy người ngồi đây uống nước hầu hết đều là những người lao động vất vả, vì trên người họ mặc những bộ quần áo lấm lem mà cũ mèm. Điều còn lạ hơn nữa đó là không ai nói với ai một câu nào, chỉ ngồi nhâm nhi li trà đá má hướng mắt nhìn quanh. Tôi kéo ghế lại gần hơn về phía bà lão mà nói:
– Bà ơi, chắc bà bán nước ở đây đã lâu. Bà có thể cho con biết được vì sao xưởng làm thịt chó này lại đóng cửa được không ạ?
Bà lão đáp:
– Vì họ tội nghiệt sâu nặng.
Tôi nghĩ thầm, “cái kiểu này không lẽ nào bà lão cũng là thành viên hiệp hội anti thịt chó”, tôi hỏi thêm:
– Ý bà là sao ạ? Tội nghiệt sâu nặng vì làm thịt chó ý ạ?
Bà lão lắc đầu đáp:
– Không cậu ạ, tội nghiệt sâu nặng là vì những gì mà họ đã làm với lũ chó.
Dù cho không hiểu bà lão này nói gì cho lắm, nhưng tôi cũng chỉ ngồi im nhâm nhi cái ly trà lạnh ngắt mà hướng mắt nhìn cái xưởng thịt chó đang đóng cửa im lìm một mình đứng cạnh nghĩa trang kia.
Sau khi giả tiên bà lão, tôi sách ba lô lên và đi về hướng cái xưởng, và cũng không quên để ý tới những con mắt của người dân bên đường đang soi mói. Tôi dừng chân trước cửa xưởng, đọc tên biẻn hiệu xưởng Cẩu Thực đã cũ nát. Tôi mỉm cười rồi với tay kéo mạnh cái cửa sắt, một tiếng “két” dài phát ra vang vọng vào trong xướng đến đinh tai nhức óc.
Tôi bước vào trong, phòng ngoài khá rộng, có thể nói là nơi làm thịt chó, những đồ vật từ bể rửa, lò nướng, đến dao kéo , búa, bao tải vẫn bầy la liệt. Tôi vòng một vòng quanh xưởng, sâu hơn nữa là một phòng nhỏ với những chiếc l*иg sắt cũ rỉ và mui hôi nồng bốc lên, chắc là chỗ nhốt chó. Vòng sang phòng kế bên đó thì tôi đoán là nhà vệ sinh và buồng tắm.
Đối diện với hai căn phòng này phía bên kia là một phòng ngủ khá rộng với hai chiếc giường tầng, nhìn vào thì tôi đoán rằng đây có lẽ là nơi ở của thợ làm thịt chó. Tôi tiến tới đặt ba lô xuống và lấy đồ đạc ra. Sau đó tôi quay người lại phủi bụi qua cái giường, nhưng chỉ được một lúc là tôi đã thấy ngột ngạt phải đi thẳng ra ngoài cửa sau.
Tôi đứng sau hít thở cái bầu không khí trong lành, không hiểu vì sao bên trong xường không hề hôi hám mà không khí lại bí bức và ngột ngạt đến lạ thường, ở trong đó mà cứ như thể có ai đặt một tảng đá lớn lên ngực khiến cho ta cảm thấy khó thở vậy. Còn đang đứng hít hà, tôi chợt nhận ra là cửa sau xưởng hướng thẳng ra bãi tha ma. Tôi đứng đó nhìn bãi tha ma hoang dại cỏ mọc um tùm ôm lấy mấy bia mộ mà rũng mình nghĩ, “đêm này chắc vui lắm đây”.
Đứng đó chiêm ngưỡng cái cảnh đẹp chết người một lúc rồi tôi quay lại vào trong xưởng mở hết cá cửa ra cho thoáng khí. May mắn thay cho tôi là đường nước vẫn hoạt động và nước khá sạch, tôi gom góp mấy nhánh gỗ, đặt mấy cục gạch vào vị trí thì cuối cùng tôi đã làm được một cái bếp để nấu cho mình một bữa mì gói cứu đói. Tôi ngồi đó rung đùi vừa ăn vừa đọc tập hồ sơ về cái xưởng này dưới ánh đèn điện sạc mà tôi mang đi.
Theo như hồ sơ thì xưởng có bốn thợ và xác cả bốn người được tím thấy ngay tại trong xưởng bao gồm một nữ và ba nam. Một người nam thì xác bị chặt đứt hai chân và một tay, một nạn nhân nữ khác thì mặt úp vào lò nướng chó mà cháy rụi chín cả não. Một nạn nhân khác chết sau vườn với nhiều vết cắn xé, và người cuối cùng thì bị khoét miệng, khoét lưỡi với sợi dây sích ở cổ ngay bên hông xưởng.
Đọc qua mà tôi phải rùng mình rợn tóc gáy, nào ai có thể ngờ được hồ sơ ĐNQP mà còn kinh hơn cả phim kinh dị Mỹ cơ chứ. Ngồi đó đọc thêm thì bất ngờ từ đâu trên trời phát ra tiếng “eng éc” sởn gai ốc. Tiếp theo đó là một loạt tiếng “lọc cọc” trên nóng nhà. Tôi hoàn hồn thở phào, “con chim lợn chết dịch”, tôi nghĩ thầm trong đầu. Không biết rằng với con chim lợn đang đậu trên mái nhà thì làm sao mà tôi ngủ yên giấc được cơ chứ? Ăn xong cái bát mì, tôi vứt cái ly vào một góc và sách đèn lên đi vô buồng tắm rửa mặt mũi. Thật kì lạ, khi màn đêm buông xuống thì cái không khí trong xưởng cũng bớt bí bức và ngộp nghạt hơn rất nhiều. Nhưng thay vào đó thì tôi lại có cái cảm giác se lạnh trong xưởng, cái lạnh mà khiến gai ốc mình mẩy nổi lên, một cái lạnh rất chi là bất thường.
Tôi đứng trong buồng tắm hứng cái giọng nước mát lạnh mà tạt vào mặt, một cái cảm giác thật sảng khoái. Sau đó tôi với cái khăn mặt lau qua, khi tôi mở mắt thì tôi đánh rơi cái khăn mặt khi mà nó đỏ lòm đầy máu và cả trên mặt tôi và hai lòng bàn tay vậy, tôi sợ hãi cuống cuồng đưa áo lên chùi mặt cho hết máu. Thế nhưng khi tôi bỏ áo xuống thì máu đã hoàn toàn biến mắt, tôi ngó lại xuống cái khắn thì nó cũng không còn một tì vết. Tôi đứng đó chống tay lên thành lavabo mà thở. Chợt tiếng sột soạt sau vườn bắt đầu phát ra, kèm theo đó là cái tiếng “ăng ăng”. Nghĩ thầm chắc là chó dại mèo hoang quanh nghĩa địa nên tôi cũng mặc kệ.
Tôi leo lại lên chiếc giường đã phủi qua bụi mà nằm lướt hàivl. Đang đọc tới phần Tạ Trùng Linh thì bất ngờ một tiếng thét “ẳng” phát ra khiến cho tôi rùng mình rớt cả cái điện thoại vô mặt đau điếng. Tôi bức tức ngồi dậy nghe ngóng, cái tiếng thét “ăng ăng” đó vẫn phát ra kèm theo là cái tiếng đập rầm rầm phát ra gần lắm. Tôi với cái đèn pin chạy ngay ra cửa sau.
Khi tôi vòng ra đến bên hông nhà thì không còn có tiếng “rầm rầm” nữa mà thay vào đó chỉ còn cái tiếng ăng ẳng khe khẽ thảm thiết. Tôi tiến tới soi đèn vào cái vật đang dịch chuyển trên mặt đất, cái cảnh tượng này khiến tôi phải rùng mình. Một con chó vàng đang bò trên mặt đất với hai chân sau bị đập nát, máu chảy lênh láng. Tôi cứ đứng đó là lúng ta lúng túng không biết làm gì. Phải mất mấy dây tôi vội chạy vù vô trong nhà với cái khăn tắm và lao rà ngoài. Thế nhưng khi tôi ra đến nới với cái khăn tắm thì chú chó vàng tội nghiệp đã bốc hơi biến mất, không một vết tích gì ở lại. Tôi cứ cầm đèn pin soi xung quanh, không có một dấu vết gì cả.
Còn đang dứng đó suy nghĩ về những hình ảnh kì quái vừa hiện ra thì cái con chim lợn của nợ trên nóc nhà lại kêu lên thất thanh khiến tôi phải rùng mình thót tim. Tôi nghiến răng ngửng đầu soi đèn về phía con chim “nhợn” đang đậu trên nóc nhà. Con chim lợn bị tôi rọi đèn thì nó hướng mặt về phía tôi, vừa vẫy cánh vừa kêu lên tiếng “eng éc” quái đản. Mau điên trong người sôi lên ùng ục, tôi cúi người với hòn đá trọi nó hét lớn:
– Kêu cái con mẹ mày!
Con chim nhợn bị ăn nguyên hòn đá vô mặt thì bay đi kêu lên những tiếng đau đớn. Sau khi đã đuổi được cái con chim mặt nhợn quái quỉ thì tôi lại quay đầu về phòng mà đọc Kim Chi & Củ Cải tiếp.
Thế nhưng tôi cũng chả yên ổn được bao lâu, thì mũi tôi bỗng hít phải một cái thứ mùi hôi thối đang sộc lên. Tôi như ngộp thở, một cái cảm giác tróng mắt buồn nôn từ từ xuất hiện. Tôi ngồi dậy lao đầu vào nhà tắm, thế nhưng vừa chạy vù qua phòng nhốt chó tôi như khựng lại. Thế rồi tôi cố nhin, tôi từ từ bước vào trong phòng nhốt chó. Không hiểu từ lúc đầu, cái bóng đèn vàng trong buồng nhốt chó đã sáng rực lên.
Tôi kinh hãi nhìn trong l*иg sắt rỉ cũ kĩ là những con chó to nhỏ, thân hình ghẻ lở trên trúc nhau mà kêu lên những tiếng ăng ẳng van xin mà thương lắm. Tôi từ từ tiến lại gần một chuồng, nơi có một con chó ta chắc mới có mấy tháng tuổi đang nằm im lìm như kiệt sức. Tôi tiến tới thò hai ngón tay qua khung l*иg, tôi thế là tôi có thể cảm nhận được cái hơi thở yếu ớt của nó đang phả vào đầu ngón tay.
Tôi hí hoáy cố kéo cái chốt sắt gỉ sét ra để mở cửa cứu con chó đáng thương đó thì từ sau lưng là những tiếng nện “rầm rầm” khác phát ra, cái tiếng động cứ như thể là tiếng búa phang mạnh nên nền nhà vậy. Tôi từ từ tiến ra ngoài nhìn, ngay bên cạnh cái đèn sạc điện mà tôi đặt ở giữa phòng kia là một con chó ta khá tô đang nằm gục đó với cái đầu chảy đầy máu, bên cạnh nó là cái búa tạ cũng dính máu. Tôi nhìn con chó ta bị đập vỡ đầu này thì nhận ra ngay đó chính là con chó mẹ của con chó con đáng thương đang trút những hơi thở cuối cùng kia. Tôi đứng đó chết lặng đi một lúc, thế rồi tôi quay đầu tính giải cứu con chó con kia thì một tiếng “gầm gừ” vang vong ngay sau lưng tôi, một cái tiếng “gầm gừ” đầy giận dữ.
——————