Chương 3: Đứa Nhóc Cô Độc
Tôi đứng đó với những giọt mồ hôi đang chảy ròng ròng, ánh đèn thì vẫn chập chờn điên loạn. Hai mắt tôi vẫn không chớp mà hướng thẳng về cái cánh cửa đã dừng lại và tạo ra một khe hở đủ để cho một đứa nhóc lách ra. Từng bước tôi chậm rãi tiến lên phía trước mấy bước, thế rồi tôi với tay vỗ mạnh vào cái đèn cái “bộp”. Cả căn phòng như sáng bừng lên trở lại, sau khi đã trấn tĩnh được bản thân một chút, tôi nhẹ nhàng tiến tới cái cửa buồng và mở ra.Tôi thò đầu ngó ra ngoài hành lang, không một tiếng động, không một bóng người, tất cả chì là một màn đêm đen bao chùm. Ngay khi vừa định quay đầu lại thì bất ngờ cái bóng đèn trong buồng tôi tắt phụt. Tôi hoảng hốt cuống cuồng cố móc cái điện thoại “xì mát phôn” trong túi quần, tim thì bắt đầu đập loạn xạ. Thế nhưng toàn bộ các hệ thần kinh trong người tôi như tê liệt, tim tôi như khựng lại khi mà ngay sau lưng là tiếng bước chân chạy “lịch bịch” rất gần mà thoáng qua.
Tôi cam đoan là tiếng bước chân này rất gần, cứ như thể có một đứa nhóc con chạy dọc hành lang ngay phía sau lưng tôi vậy. Lấy hết can đảm, tôi lôi cái “xì mát phôn” ra bật đèn flash và bất đầu mở cửa rọi khắp hành lang. Ánh sáng của đèn chiếu đến đâu thì tim tôi như chết lặng đi lúc đó, có thể vì tôi lo sợ rằng khi đèn tôi soi đến một cái góc nào đó thì bất ngờ một đứa nhóc với hình hài và khuôn mặt gớm ghiếc sẽ hiện ra.
Đứng ở cửa phòng tôi gọi lớn:
– Có ai không?
Tiếng gọi của tôi như vang vọng đi khắp cả căn nhà, đáp lại cái tiếng gọi đó là một không gian im ả lặng như tờ. Tôi đứng đó nghĩ thầm mình thật là ngu ngốc, gọi làm gì khi mà mình đã biết thừa chuyện gì đang diễn ra. Lấy hết can đảm, tôi cố nhấc hai cái chân đang cứng đờ và cái bộ mặt tái mét lấm tấm mồ hôi đi từ từ xuống nhà.
Chiếc đèn flash từ điện thoại phát ra rọi vào màn đêm càng khiến tôi có cái cảm giác ghê rợn và sợ hãi, một cái cảm giác như tôi đang đi trong thế giới của bóng tối vậy. Bước được đến cầu thang, tiếng bước chân “lịch bịch” lại hiện ra từ dưới từng một. Cứ mỗi lần nghe thấy tiếng động lạ là tim tôi lại như ngừng đập, còn toàn thân thì run rẩy, hai tai thì sau mỗi lần có tiếng động lạ lại căng ra để cố nghe và khẳng định rằng tiếng động đó là có thật chứ không phải hoang tưởng vậy.
Tôi từ từ bước xuống dưới tầng một, lạ thay, cái đèn để giữa sàn nhà lúc trước còn sáng rực mà bây giờ không hiểu vì lí do gì mà cái ánh sáng đó như mờ ảo đi nhiều. Tôi tiến tới phía cái đèn, nhưng mà tay cầm điện thoại và đầu vẫn soi xung quanh như để thử coi có ai đó hay một thứ gì đó đang ẩn nấp trong những bóng tối ghê rợn kia không.
Tôi để điện thoại ngửa lên trên sàn nhà, và cũng như với cái đèn kia ở trên lầu, tôi cầm cái đèn lên kiểm tra thật kĩ. Cuối cùng tôi lại dùng tay vỗ mạnh lên cái đèn đó, nhưng kết quả là cái đèn tắt ngấm luôn. Tôi bực tức đặt mạnh cái đèn này xuống đất, sau đó cầm điện thoại soi rọi tính đi lại lên phòng. Nhưng bước được có mấy bước. Chân tôi vả phải vật gì cứng lắm nghe cái “độp”.
tôi đau đớn cúi xuống ôm chân suýt xoa. Khi vén cái quần bò lên thì tối thấy một vết hẳn đỏ tựa như là tôi va ống đồng vô cạnh bàn vậy. Con đang ngậm điện thoại ở mồm soi vết thương thì bất ngờ cái đèn flash lại bắt đầu chập chờn, và chỉ trong có vài giây tôi như hết hồn ngã ngửa ra đằng sau khi mà dưới cái ánh đèn chập chờn đó là một đôi bàn chân con nít thâm xì thoảng qua đứng đó. Tôi sợ hãi tím mặt, da gà thì dựng đứng chín mươi độ. Tôi ngồi bệt dưới đất cầm điện thoại soi rọi phía trước, thế nhưng không một bóng người, và cái đèn đã hoạt động lại bình thường. Thấy rằng không có gì lạ, tôi bèn khập khiễng đi lại lên cầu thang.
Thế nhưng vừa bước lên đến chân cầu thang thì một tiếng nổ “tách” phát ra làm tôi giật mình ngồi gục xuống cầu thang quay đầu kinh hãi nhìn. Chiếc đèn giờ đã sáng bừng lại thế nhưng nó cứ chập chờn mờ ảo tạo ra cái tiếng “rẹt rẹt” như chập điên. Không cần đợi lâu, chiếc đèn nhấp nháy được mấy giây thì tôi kinh hãi há mồm khi một đưa nhóc mặc quần áo rách rười với làn da thâm xì đang đứng ngay tại cái đèn.
Qua đỗi sợ hãi, tôi lao vội lên gác mở cửa lao vào trong buồng và đóng sầm cửa lại thở hổn hển. Dù biết rằng tôi vẫn còn rất sợ mỗi lần đυ.ng độ với người âm, nhưng tôi luôn muốn tìm đường qua bên kia thế giới. Vì tôi tin rằng người âm họ không làm hại mình, và cũng có lẽ chính vì cái sự tò mò hiếu kì này của mình mà tôi đã liều mạng mà đối mặt với người âm.
Nhiều khi tôi cảm thấy bản thân mình thật là nực cười, là nhà nghiên cữu tâm linh và muốn tìm đường để đi tới bên kia của thế giới mà tôi vẫn nhát gan như vậy chứ? Thực ra thì tôi biết chắc chắn một điều rằng người âm không thể hại con người trực tiếp được. Nhưng nghững gì mà họ làm với ta gây ảnh hượng đến hệ thần kinh trung ương, gây nên sự rối loạn tinh thần tạm thời. Hơn thế nữa, nhiều khi việc này còn khiến con người ta có những hành động mà họ không tự làm chủ.
Ngòi trong lòng nghĩ ngợi vẩn vơ được một lúc, đến khi mà tôi hoàn hồn và nhận ra cái hoàn cảnh hiện tại thì bốn bề đã im lặng trở lại. Tôi ngồi đó hai mắt hướng về phía cánh cửa như thể đang đợi cho nó mở tung ra vậy. Tuy nhiên vẫn không có gì cả, dù trên trán còn lấm tấm mồ hôi nhưng nhịp tim của tôi đã hoàn toàn bỉnh phục trở lại.
Tôi đứng lên lấy hết bình tĩnh mở cánh cửa ra và thò đầu ra ngoài, mọi thứ chỉ hoàn toàn là một mầu đen huyền ảo và rợn người. Đứng đó ngó nghiêng được một lúc thì tôi nhìn thấy có ánh đèn vàng yếu ớt đang hắt lên phía cầu thang. Lúc đầu thì tôi nghĩ đó là ánh đèn từ ngoài rọi vào trong này. Thế nhưng đứng đó nhìn hơn mười dây thì tôi nhận ra giây không phải là ánh đèn từ ngoài rọi vào mà nó là ánh sáng từ dưới nhà hắt lên, điều khiến tôi lo ngại là tại vì sao từ nãy đến giờ tôi không hề nhìn thấy ánh sáng này.
Tôi đưa tay quệt những giọt mồ hôi lấm tấm trên chán đang chảy, thế rồi tôi như chết lặng đi khi mà cái tiếng nước “róc rách” vang vọng trong cái màn đêm tĩnh lặng này. Tôi cố lắng tai nghe, cái tiếng nước róc rách này cứ như thể là có ai đó đang đứng tắm trong buồng tắm vậy. Nghĩ đến đây, tôi như nhận ra rằng dưới nhà có một cái buồng tắm, và không lẽ nào cái ánh đèn vàng đó từ trong buồng tắm phát ra.
Nghĩ đến đây, tôi từ từ mở cửa và bước từng bước chậm rãi xuống đưới nhà. Đứng ở lưng chừng cầu thang, tôi như rợn da gà khi nhìn chéo qua cái cửa buồng tắm đang khép hờ, cái ánh sáng vàng và tiếng nước róc rách phát ra từ đó. Lần này tôi chẳng bận tâm gọi lớn, mà lặng lẽ tiến tới trước cửa buồng tắm. Đứng trước của buồng tắm mà tim tôi đập thình thịch, hai tay run lên lẩy bẩy, có lẽ trong tâm trí tôi đang rối loạn khi mà tôi không biết được thứ gì hay điều gì đang ở đằng sau cánh cửa này.
Hít một hơi thật sâu, tôi đẩy cánh cửa mở ra, cái tiếng “ken két” phát ra cùng với ánh sáng vàng soi chiếu. Tôi như không tin vào mắt mình khi mà căn phòng này đầy đủ đồ đạc, “rõ ràng lúc mới vô nhà tôi đã kiểm tra kĩ và đây chỉ là một căn phòng trống thôi cơ mà?”. Tôi thầm nghĩ trong đầu và đôi mắt hướng về một thằng nhóc người đầm đìa máu đang đứng cố tắm và kì cọ. Tôi đứng đó cứng đờ người ra, thằng nhóc quay lại với bộ mặt tái tím mếu máo nói:
– Chú ơi… con không rửa hết được máu…
Tôi đứng đó cứng họng, bất ngờ thằng nhóc lao tới phía tôi. Tôi lùi bước trượt chân ngã đập đầu xuống đất.
Tôi tỉnh dậy thì nhận ra mình đang nằm ngay cửa ra vào buồng tắm. Với cái đầu ê ẩm, tôi ngồi dậy nhìn quanh, đặc biệt là cái buồng tắm tất cả đều trống trơn. Từ ngoài là những tia nắng vàng đang chiếu qua khe cửa làm sàng bừng lên cái căn nhà vắng bóng người này.
Tôi từ từ ngồi dậy dựa lưng vào tường, tôi thở hắt ra nhẹ nhõm khi biết được rằng mình vẫn còn sống và có lẽ đây vẫn là cái thế giới của người sống. Nhưng để chắc chắn hơn, tôi từ từ dứng dậy và thò mặt nhòm ra ngoài khe cửa sổ, quang cảnh bên ngoài vẫn tấp nập nhộn nhịp. Tôi để ý thấy rằng bà bán nước gần đó đang ba hòa gì đó với khách uống nước, mắt bà ta thì hướng về phía căn nhà này. Vậy là đã rõ, tôi vẫn ở thế giới của người sống. Tôi buồn bã thu dọn đồ đạc.
Trước khi bước ra khỏi căn nhà, tôi châm lửa dưới tầng một và đốt tập hồ sơ về căn nhà này, như thể tôi muốn đưa mọi chuyện mà tôi gặp phải tối qua vào quên lãng vậy. Tôi mở cửa bước ra khỏi nhà, bà bán nước vừa thấy tôi đã gọi với lên:
– Chú … chú gì ơi…
Tôi bước ra sân trước mở cửa tiến ra đường, bà lão bán nước hỏi:
– Tôi qua chú có thấy gì không?
Tôi nhìn bà lão bán nước mỉm cười lắc đầu rồi bước đi, mặc cho bà ta tiếp tục bàn ra tán vào với những người ngồi uống nước ở đó.
Có thể nói oan hồn trong căn nhà này không thể đưa tôi qua thế giới bên kia vì bản thân nó chỉ là một đứa nhỏ cô độc và oan ức. Dù thất bại lần đầu nhưng tôi vẫn không hề nản trí vì trên tay tôi là mười một tập hồ sơ về những nơi mà tôi sẽ đến. Cái nơi tiếp theo mà tôi đến tưởng chừng như không có gì xa lạ lắm với người sống, nhưng với những người nghiên cứu tâm linh như tôi thì nó lại hoàn toàn là một thế giới khác, đó chính là bệnh viện.
—————–